Phần 6
2022-05-19 11:25:00
Nam nhân mị lực nhất khi nào các bác?
Không phải là lúc chăm chú làm một việc gì đó, mà là khi vì vị muội tử trong lòng mà vung tiền.
Trang sức. Mua…
Quần áo đẹp. Mua…
Nước hoa. Mua…
Mỹ phẩm. Cũng mua.
Đồ ăn ngon. Mua hết…
Mình gần như dốc hết tiền mua sắm cho em. Nghĩ đến em trong đêm mưa bay bay cứ thương. Hứa phải đền bù cho em thật nhiều.
Các bác thấy mình kể ở đầu là cũng yêu nhiều đến hơn chục nhỉ. Đấy là mình tính cả mấy mối quan hệ linh tinh vào nữa đấy. May phước cho mình sau Chíp biết nhưng bao dung. Không thì chả có ngồi đây mà lạch cạch kể lể với các bác.
Chuyến này đi 5 ngày. Mình làm hướng dẫn viên cho cả đoàn. Đồ ăn bên Sing cực chán. Khuyên bác nào đi nên mang theo lọ Berberin đi theo cho chắc cốp.
5 ngày này mình nhắn cho em chắc phải cả mớ tin nhắn mùi mẫn. Xa thêm mấy ngày mà ngỡ đến vài kỷ nguyên. Các bác mới yêu chắc cũng vậy nhỉ. Mình lèo nhèo với em là anh nhớ em sắp chết đến nơi rồi làm em phát bực. Cuối cùng cũng được về. Lao đến trường đợi em trước cổng mà mãi em mới ra. Lúc thấy em mình mặc kệ tất cả lao vào ôm em thật chặt. Các bạn em chắc cũng bất ngờ, còn tưởng mình là biến thái. Chíp xấu hổ đỏ cả mặt nhưng cũng không đẩy mình ra. Ngoan lắm nhé. Ngoan thì cái gì cũng có hết.
2 Đứa ngồi trong quán cà phê ở Hồ Đắc Di. Quán nhỏ nhưng yên tĩnh view ra cả hồ nữa.
Mình gọi đen đá không đường. Chiêu này học của ông anh. Em hỏi sao lại uống cái đắng ngắt này thì mình ưỡn ngực bảo: Không sao em quá ngọt ngào rồi.
Sau vẫn phải gọi thêm cốc sinh tố. Đéo uống nổi cà phê đen không đường. Đừng bác nào dại như em. Quê vãi.
Em thủ thỉ đòi quà. Mình bảo anh là món quà lớn nhất của em còn gì. Thực ra là nhiều quá không mang đi được.
Mình ngồi đối diện em. Cầm tay em áp lên má. Cứ thế ngắm em thôi.
Em hỏi mình chuyến đi vừa rồi ra sao. Mắt cứ liếc liếc ra hồ, má hồng phơn phớt, chắc xấu hổ. Mình thì ậm ừ mắt chỉ nhìn vào em.
– Em đợi anh hơi lâu. Em có nên cho anh thêm một khoảng thời gian nữa không để anh tha hồ bay nhảy nhỉ. Em thì quen rồi. Chíp nói dối.
Bố mình cũng không dám…
Gần như hôm ấy Chíp độc thoại.
– Lúc đấy em giận anh nhiều. Anh vô tâm lắm. Em đã hỏi anh rất nhiều lần, cũng nhắc anh đọc mấy cuốn sách mà anh không nghe. Em còn nghĩ có thể anh biết rồi nhưng vờ đi vì em không phải người anh thích. Nhưng em vẫn hy vọng. Thỉnh thoảng vẫn đợi anh xuất hiện. Nhưng anh thì càng ngày càng chả thấy đâu.
– Hôm đấy thay thì đứng lại nếu anh chạy theo em thì e sẽ cho anh thêm cơ hội. Nhưng anh lại chọn đứng lại.
– Em chặn face anh, xóa yahoo nhưng a cũng không kiên nhẫn gọi hay nhắn tin cho em. Em cứ bấm máy bận thì anh lại thôi. Em đổi sđt chắc anh cũng không biết.
– Nhưng em vẫn nhớ anh. Em dùng nick của Ín để xem anh ra sao. Thấy anh xăm tay em ghét lắm, anh thay đổi rồi nhưng lại là Bạch Dương nên em cũng đỡ bực.
– Huy là bạn thân em, em bảo Ín và Huy giúp em xem anh có phản ứng gì không? Anh thì toàn trò trẻ con làm em phát ngại.
Mình xấu hổ cứ cười trừ. Nghĩ lại cũng không được tỉnh táo để suy đoán ra mọi chuyện.
– Em biết anh về, em thấy vui lắm. Nhưng anh có vẻ chưa bao giờ kiên nhẫn với em thì phải. Em mới có 20 tuổi. Em vẫn muốn làm em bé. Anh phải dỗ dành em chứ không phải để em tự tha thứ cho lỗi lầm của anh. Anh xấu lắm biết không?
– Bi nó lấy địa chỉ mail của em để đăng ký chơi game. Em cũng quên pass, mãi mới nhớ ra để vào lấy lại mk cho nó. Thấy toàn thư của anh. Em khóc nhiều lắm, muốn gặp anh luôn. Minh Bé nói anh chuẩn bị đi Sing. Em sợ anh bỏ em đi tiếp nên mới tới nhà tìm anh. May quá vẫn kịp.
Chíp rơm rớm nước mắt. Mình cũng vậy. Hai đứa chỉ vì luôn sợ đối phương không chấp nhận tình cảm của mình nên chả ai dám đứng ra thổ lộ trước. Mình thấy phần lớn là do bản tính ham chơi của mình mà ra.
– Anh chắc yêu nhiều lắm rồi nhỉ? Chíp làm mặt lạnh hỏi.
Mình cười khan…
– Nhưng anh chưa từng hứa hẹn với ai.
– Lại còn giám.
– Với em thì có.
– Em còn xem xét thái độ của anh.
– Ngô nướng?
– Chưa đủ.
– Thêm cả anh nữa.
– Thôi em chọn ngô nướng.
Xin phép mẹ cho Bi với Chíp sang nhà mình chơi cuối tuần tối ở lại luôn. Mình kéo vali ra đưa hết quà cho em. Em vui như con chim sơn ca. Líu lo vang nhà.
Ông nhõi Bi mới lớp 7 nhưng như ông cụ non. Tối ngủ với mình nó hỏi mình thích chị Chíp à. Mình bảo uhm. Nó còn nói anh không được làm chị em buồn đâu, nếu không em sẽ xử lý. Đậm chất Yang Hồ.
Mình bảo đừng kể với ai nhé, anh cho tiền mua phục trang.
Cho Bi tiền nạp game, mua đồ tặng mẹ đấy là cách mình mua chuộc lòng người bao năm qua các bác ạ. Với ba Chíp thì mình thấy sợ sợ mặc dù bác rất quý mình. Ông bên hình sự vớ vẫn là cho lên số 7 như chơi.
Năm nay được phân công xông nhà cho Bác. 30 Âm lại được lên HN. Hẹn với em sẽ cùng em đón năm mới. Xông nhà là việc sáng mùng 1, giao thừa là phải đón cùng người yêu.
Năn nỉ gãy lưỡi mẹ Vi (mẹ Chíp) mới cho mình đưa em đi xem bắn pháo hoa cùng hội bạn. Em diện áo len đỏ, khăn cũng đỏ, chân váy dài nhìn như công chúa. Ín đi du học, đám bạn Chíp mình biết mỗi ông em tiểu bạch kiểm nên 2 đứa tách đoàn.
– Hơi muộn nhưng tặng cho anh này. Chíp quàng khăn lên cổ mình…
– Style cũ rồi anh không nhận…
– Thế để em tặng Huy…
– Anh nhận, anh đeo.
– Huy từng đeo rồi à.
– Đấy là cái khác. Anh hâm à. Khăn Chíp mua mùa giáng sinh năm ấy.
Mừng tuổi em một nụ hôn thật dài đúng giao thừa. Suýt lên VTV lộ hết các bác ạ…
Em mừng tuổi mình một ánh mắt…
Mình say đắm cả đời.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro