Phần 43
2022-05-19 11:25:00
Tình hình là vợ chồng tôi vẫn thế, mấy hôm nay con bé chưa lên HN nên hai đứa thảnh thơi lắm, như kiểu được yêu lại từ đầu đấy. Chắc phải rất lâu rồi chúng tôi mới có dịp đi xem phim với nhau, Chíp cứ sướng cười tít cả mắt.
Là thế này, do ảnh hưởng Covid nên các trường đều cho nghỉ, thế là mẹ tôi thành rảnh rang, mẹ tôi nhận trông con bé 2 tuần. Tôi đồng ý ngay, nhân cơ hội này tôi cho con bé nó cai ti mẹ nó ra một tí, chứ cứ tình trạng hai bố con tranh nhau nó mất đoàn kết, ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình. Con bé nhà tôi thú thật là từ lúc đẻ đến giờ cũng bị vợ chồng tôi gửi gắm khá là nhiều rồi nhưng dài nhất chắc là mùa covid này. Đến hôm nay là được gần một tuần hai bố con tôi xa nhau rồi. Tôi thì tôi nhớ nó lắm muốn về đón mà Chíp thì dửng dưng như không. Kể ra cũng chẳng mấy khi em được thoải mái thế này. Lúc trước tôi cứ lo em vụng về trong khoản trông nom con cái nhưng tôi nhầm. Lần này thì tôi đánh giá quá sai về em. Chíp chăm con phải nói là đỉnh của chóp, rất tỉ mẩn và cẩn thận. Thế nên con Xoài nó nghiện Chíp lắm, nó có thể chơi với tôi cả ngày nhưng đêm ngủ kiểu gì nó cũng phải rúc vào nách mẹ nó để ngủ. Chắc nó cũng yêu Chíp nhiều như tôi nên nghiện mùi, thành ra thỉnh thoảng tôi hay trêu nó bằng cách ôm chặt mẹ nó trước mặt để xem nó cáu, bao giờ khóc lóc ầm ĩ thì tôi mới thả mẹ nó ra. Vui cửa vui nhà phết, khóc nhiều nở phổi không phải lo.
Con bé nhà tôi bắt đầu biết xem youtube, xem tiktok. Tối hai bố con hay nằm xem cùng nhau, Chíp phê bình tôi lắm vì tôi hay cho nó xem mấy chị nhảy nhót. Theo sách của em tầm này phải kể thật nhiều chuyện cho con nghe để nhân sinh quan của nó phát triển. Tôi nói thật con Xoài nó chỉ biết đái dầm với ăn vạ chứ chả biết nhân sinh quan mẹ gì, thế cho nó nhanh. Nhưng lệnh của Chíp nên tôi vẫn phải làm theo. Tối tắt điện là nằm kể chuyện. Được cái tôi có tính thù lâu nhớ dai nên mấy cái chuyện cổ tích tôi nhớ lắm. Tôi kể cho nó nghe mấy chuyện mà nó thích nhất vẫn là Tích Chu. Tôi bảo tôi biến thành chim bay đi thì nó càng thích. Mà tôi ngẫm rồi, truyện cổ tích toàn dạy hư trẻ con làm mấy cái trò khôn ranh, dần dần không hợp với quan điểm sống hiện đại nữa. Thêm nữa là truyện dạy có khó khăn gì cứ ngồi khóc rống lên, kiểu gì chư vị thần tiên cũng xuống giúp đỡ, thế là không công bằng, là dạy tính ỷ lại. Tôi bảo với Chíp là như vậy, thực ra tôi phét thế cho sướng mồm chứ tôi lười kể nên lý do lý chấu.
– Không thì anh kể chuyện của anh đi.
– Anh thì có chuyện gì mà kể?
– Anh kể chuyện anh thả tim vào ảnh của cô lễ tân văn phòng đấy.
– Không thì chuyện anh khen chị Vân khách hàng dạo này xinh đáo để tuần trước cũng được.
– Hay nhất là anh kể chuyện mấy chị người yêu cũ của anh đi. Để mẹ con em mở rộng tầm mắt.
Chíp hậm hực vì valentine năm nay lại đúng vào mùng 3 tết, thế là em chẳng có quà cáp gì. Tôi đã lờ lớ lơ đi vụ này giả vờ như không biết một cái gì cả. Thế cho nó yên thân. Vậy mà trước tết cả tháng Chíp đã hậm hực rồi, bóng gió tôi suốt ngày.
Năm nay ba mẹ tôi không về Ninh Bình, ông bà đi hẳn vào Nam ăn tết nên là vợ chồng tôi không phải tết ngoại, chỉ ăn tết ở Thái Bình thôi. Tôi đâm ra có nhiều thời gian, tôi đi họp lớp cấp 1 trường làng nữa. Cái phố huyện nhà tôi nó bé tí xíu ấy vậy mà năm 90 đẻ khiếp thật, sao mà nó đông dã man. Họp vui cũng được hơn chục người. Tôi cho Chíp đi cùng để có hơi say thì em lái xe về. Trong lúc chén chú chén anh có thằng bỏ mẹ nào đấy lại kể ra mấy cái chuyện ngày xưa. Thế rồi loanh quanh một lúc lại lòi ra câu chuyện tôi có bạn gái từ lúc lớp 5. Mắt Chíp sáng như đèn ô tô, cứ gạ gẫm thằng bạn tôi kể chuyện. Mấy đứa con gái cũng được đà hùa theo. Tôi ho chảy cả máu mồm mà bọn nó vẫn bô bô cái miệng lên được.
Kết quả là lên xe tôi bị em véo cho tím đùi.
– Chồng em khá quá nhỉ?
– Chuyện, ưu tú quá cũng khổ. Em rõ may lấy được anh.
– Không dám, em còn tưởng em là lon coca đầu tiên của anh. Hóa ra bị lừa bao lâu nay.
– Thì em vẫn là lon coca đầu tiên của anh còn gì. Bọn đấy chỉ là chè đỗ đen thôi.
– Bọn đấy? Anh chắc phải có 2 mâm người yêu cũ đấy nhỉ?
Chíp ra điều bấm ngón tay tính toán. Tôi cười xòa cho hết chuyện.
Mấy câu chuyện thời tiểu học đấy tôi quên lâu rồi, hoặc là tôi cố tình quên vì nó khá là xấu hổ. Tôi kể cho Chíp nghe rồi nên tôi kể với mấy ông luôn.
Như tôi đã tâm sự lúc đầu, tôi để ý đến các bạn nữ từ khá sớm. Yêu cái đẹp, nhất là giống nữ là từ để nói giảm nói tránh cho sự máu gái của tôi. Nói vậy chứ tôi tuyệt nhiên không có hành động nào dâm dê với các bạn nữ trong lớp cũng như trong làng. Tôi thích bạn nào thì tôi chỉ giám thích thầm thôi. Cũng không giải thích được cảm giác đấy có phải là thích thật sự hay không. Hay đó chỉ là sự cảm mến. Như là lần đầu tôi gặp Chíp đấy, do không có ai ngoài Chíp trạc tuổi tôi và Chíp rất xinh nên tôi thích ngay được. Nhưng chỉ là thích lúc đó. Về trường làng gặp Ngân Nở là tôi quên Chíp ngay. Vì Ngân Nở cũng xinh. Mỗi tội học dốt. Có lẽ do Ngân Nở học dốt nên tôi đắn đo lắm, do dự mãi cuối cùng loại ra khỏi đội hình cô dâu của tôi lúc tôi còn bé.
Ngân Nở thì chẳng biết có thích tôi không, tính khí sáng nắng chiều mưa. Nhà nó có cây ổi ruột đỏ ngon nhất làng. Con này nó là thần giữ của, chả thấy nó cho đéo ai cái gì bao giờ. Ấy vậy mà thỉnh thoảng nó dấm dúi cho tôi một quả. Quả thì chim mổ, quả thì xanh, nhưng mà tôi vẫn thích lắm. Mấy thằng khác làm đéo gì có của thơm như tôi. Nên tôi mặc định là nó thích mình. Tôi nghĩ tôi vừa làm lớp trưởng (vì tôi học giỏi nhất cái trường làng này cộng thêm tôi là con cô giáo nên tôi mặc định được làm lớp trưởng từ lớp 1), vừa đẹp trai khoai to, nhà cơ cấu có TV màu mở được siêu nhân chiếu vào 6h30 thứ 2 hàng tuần ở kênh Hải Phòng thì đứa đéo nào chả thích. Thế nên dù Ngân Nở có thích tôi thì tôi cũng phải thử thách đã, chứ chưa thích lại ngay được. Lớp tôi còn có bạn Quỳnh, bạn Mai xinh như Ngân Nở, lại trong đội tuyển, biết đâu các bạn ấy cũng thầm mến tôi thì sao. Nghĩ thôi đã thấy mệt đầu rồi, quá nhiều lựa chọn…
Tôi cứ ôm cái suy nghĩ ấy cho đến gần kỳ thi cuối kỳ I. Hôm đấy Ngân Nở hẹn tôi đi học về cùng. Tôi vẫn hay luyên thuyên từ bé, trên đường tôi cứ trêu này nọ Ngân Nở để nó đánh tôi hoặc đuổi tôi cho tôi chạy sướng chân nhưng nay nó không nói gì, chỉ cúi mặt mân mê vạt áo. Con này bẽn lẽn xinh đéo chịu được, chỉ chút nữa thôi là tôi mê con mẹ nó luôn, khỏi phải thử thách. Thấy nó thế tôi cũng im mồm, vừa đi vừa ngắm nó. Đéo có thằng hàng xóm là tôi nắm tay Ngân Nở rồi đấy.
Gần đến nhà nó, tôi mới mạnh dạn hỏi:
– Mày bị dở hơi à?
– Sao lại bảo tao dở hơi.
– Thì tao hỏi mày mấy câu từ nãy đến giờ mà mày không đáp lại.
– À…
– Minh này, tớ có cái này cho cậu nhưng về nhà mới được xem cơ.
– Đưa đây.
Ngân Nở đưa tôi một phong thư gấp theo kiểu cái phong bì rồi chạy tót vào nhà.
Thư tình!
Trời ơi tôi có người tỏ tình. Ngân Nở cuối cùng cũng thích tôi không chịu được, phải viết thư bày tỏ. Tim tôi đập thình thình, chạy một mạch về nhà. Trò này cỡ tuổi tôi tầm đấy là có rồi, mỗi tội cô giáo hay phụ huynh mà bắt được thì chỉ có nát đít.
Tôi sợ mẹ tôi biết lắm, vì mẹ tôi ngoài là phụ huynh của tôi ra còn là cô giáo nữa. Nên là mẹ tôi sẽ đánh tôi đau gấp đôi nếu như tôi có thư tình.
Tôi chạy về đến nhà thì đúng giờ ăn trưa, nếu tôi nóng nảy đọc bức thư này kiểu gì mẹ tôi cũng biết và nện cho tôi một trận. Thế nên tôi phải kìm sự sung sướng được tỏ tình lại để ngoan ngoãn ngồi ăn cơm. Mẹ tôi ngày nào cũng sẽ về trước nấu cơm, tôi thích đi bộ với các bạn hơn là để mẹ đèo về, nên khi tôi về là phải ăn ngay, vì con Bé nó ăn lâu vl, chậm giờ dạy buổi chiều của mẹ là mẹ lại đánh tôi. Ăn xong rửa bát quét nhà tinh tươm tôi chạy ngay vào phòng để lấy thư tình ra đọc. Sờ túi quần thì đéo thấy đâu, bỏ mẹ chả nhẽ rơi trên đường. Không thể nào vì về đến cổng tôi sờ đít vẫn thấy nó cộm cộm. Nếu mà rơi ở trong nhà thì tôi nguy rồi. Tôi khóc không thành tiếng, mặt mũi lấm lét đi ra để xem có rơi đâu không?
– Đi ngủ?
– Con uống nước.
– Tìm cái này chứ gì?
Mẹ tôi giơ cái bức thư ra, thôi thế là bỏ mẹ tôi rồi. Mặt tôi xám ngoét, cố tỏ ra là bình thản nhưng trong lòng đang gào thét. Điều tôi không mong muốn nhất đã xảy ra. Mà đéo hiểu rơi kiểu gì ra được. Tình yêu của tôi với Ngân Nở chưa kịp nở đã tàn. Cái sắp nở chắc là mông đít tôi rồi. Xin lỗi tình yêu, là ý trời bắt chúng ta phải như vậy.
– Này trả mày. Liệu thần hồn!
Bố mẹ tôi cứ mày tao với tôi suốt, bây giờ lớn mới thôi chứ ngày bé chỉ có con gái rượu của bố của mẹ, còn lại là thằng Minh đâu rồi, ra tao bảo. Thế mới cay.
Tôi không tin vào mắt mình. Mẹ tôi bị ma nhập rồi, vì tôi lớn lên trong roi vọt tôi biết, mẹ tôi đánh tôi thì không cần lý do. Cái lý do lần này đủ để đánh tuốt xác mà mẹ tôi lại tha cho tôi, thì phải biết là mẹ tôi bao dung vĩ đại đến mức nào. Tôi muốn ôm mẹ và nói là tôi yêu mẹ lắm, cảm ơn mẹ đã không ngăn cản tình yêu của tôi. Nhưng tôi không làm được vậy, chỉ đứng đực mặt ra. Mẹ tôi vất bức thư cho tôi rồi bế em tôi vào đi ngủ.
Tôi mở vội bức thư ra, chữ Ngân Nở xấu đéo chịu được. Người xinh mà chữ xấu vl, bảo sao học dốt, nhưng thôi thư tình thì chữ quan trọng dell gì, tình cảm mới là chính.
“MÀY ĂN ỔI CỦA TAO CŨNG NHIỀU RỒI, ĐẾN LÚC ĐI THI NGỒI GẦN THÌ CHO TAO CHÉP BÀI VỚI NHÉ, NẾU KHÔNG THÌ TAO BẢO BỐ TAO LÀ MÀY ĂN TRỘM ỔI NHÀ TAO VỚI BỌN THẰNG TIẾN”
Thư tình của tôi nó thành ra cái dell gì thế này, đây là đe dọa. Hóa ra Ngân Nở cho tôi ổi chỉ vì để được chép bài lúc đi thi, bảo sao nó hào phóng thế. Tôi từ thiên đàng rơi xuống mặt đất, tôi đã làm rất nhiều trò nhăng cuội để nó cười trong lớp vậy mà nó lợi dụng tôi trắng trợn công khai ra vậy. Nếu nó nói thích tôi thì kiểu gì đi thi tôi chả cho chép bài, cần gì lôi mấy quả ổi ra dọa dẫm. Đồ con gái vật chất! Tôi giận suýt khóc vì tình cảm của tôi bị lợi dụng. Từ đó tôi thề sẽ không ăn ổi của bất cứ đứa con gái nào đưa cho nữa. Rõ miếng ăn là miếng nhục.
Nhưng tội ăn trộm cũng to, tôi có trót dại tham gia mấy phi vụ vì ổi nó chín ngon quá, lại gần bờ rào, trẻ con chui qua là vào được, không ăn trộm thì phí của. Giờ nó mà nói ra bố nó sang bắt đền thì tôi cũng nát đít. Đành phải chấp nhận yêu sách này của nó thôi. Sau lần này tôi sẽ quyết cho Ngân Nở cút ra khỏi danh sách cô dâu của tôi. Thứ cơ hội, chữ xấu và học dốt.
Sát ngày thi, sau bao lần trốn tránh Ngân Nở cuối cùng tôi bị nó chặn đường. Ờ con Ngân Nở rất láo toét, nó gọi cả anh nó đi cùng. Thằng này cũng học dốt không kém gì Ngân Nở, nó còn là thành phần học đúp nữa nên to con lắm, nó mà đấm thì tôi chỉ có vỡ alo.
– Tao bảo bài mày là được chứ gì, cần gì chặn đường tao.
Tôi sợ ăn đấm nên vào bài luôn, tính tôi sợ chết, thằng kia nó thở là tôi chóng mặt rồi, đấm cho 1 đấm thì chắc ngất giữa đường.
– Anh tớ cũng muốn cậu nhắc bài nên tớ đưa ra đây.
– Anh cậu có ngồi cùng phòng mình dell đâu.
– Thì lúc mày đi vệ sinh tao sẽ đi ra cùng, mày chép đáp án cho tao rồi tao vào tao chép lại.
– Mẹ tao mà biết thì đánh tao nát đít.
Tôi ra điều khó khăn lắm, mình Ngân Nở tôi đã chán lắm rồi, thêm thằng ngu này nữa thì chất xám của tôi sẽ bị rẻ rúng.
– Đây mày ăn đi, mai tao cho thêm, nhà tao đầy. Nhớ nhắc bài tao.
Tôi nói thật nhà tôi chả dell bao giờ có chuyện Hoàng Minh được ăn một mình một gói kẹo cả, lại còn là thể loại kẹo dẻo Chíp Chíp thì càng dell bao giờ có. Có thì cũng chỉ một vài cái rơi vãi của Ngọc Minh thôi. Thế nên tôi hay ước ao được đẻ ra trong một gia đình bán tạp hóa, thích ăn cái dell gì thì ăn, giống cái thằng học dốt này. Tôi nhận ngay, kèo là nó cho tôi 5 gói như thế, tôi chỉ việc giả vờ đi đái, qua phòng thi của nó và nó sẽ xin ra cùng tôi. Quá thơm.
Đến trước ngày thi, thằng béo nó mang cho tôi mấy gói kẹo, thêm cả chai nước ngọt đỏ lòm không nhớ của hãng gì ngày xưa. Nó dắt thêm hai đứa nữa cũng dạng học dốt đi theo, tôi bảo là đông thế này đi đái sao được hết, bọn nó bảo là chỉ cần 1 lần thôi tự khắc bọn nó ra được hết nên tôi mới ậm ừ. Thấy tôi ậm ừ lâu quá hai thằng kia mới lôi thêm bánh kẹo ra dụ. Ngoài tết ra tôi chưa bao giờ thấy nhiều bánh kẹo như thế, lại là toàn loại của mấy thằng trẻ con thích nữa. Tôi từ chối thì tôi bị ngu mẹ rồi. Tôi còn kỳ kèo mặc cả thêm mấy quyển truyện Jindo nữa mới xong. Biết học giỏi kinh doanh được thế này tôi bán thân lâu rồi.
Tối đấy tôi chén rất nhiều bánh kẹo, tôi ăn vụng một mình, Minh Bé có khóc hết nước mắt tôi cũng deoll cho, mà nó cũng dell biết có số bánh kẹo đấy mà khóc. Tôi tự tin lắm, không cần học mai tôi cũng làm được hết, không phải lo.
Nhưng mà tôi không làm được bài thật. Thậm chí tôi còn phải bỏ cả thi.
Do tôi ăn quá nhiều bánh kẹo, vừa ngồi vào thi được mấy phút là tôi bị tào tháo đuổi, mà đuổi gắt, như kiểu cơ động đấy, tôi chạy không kịp. Tí nữa thì tôi ị ra quần giữa phòng thi. Đã thế còn buồn nôn nữa, tôi bị nghỉ thi để cho đi viện. Bác sĩ bảo tôi bị rối loạn tiêu hóa.
Kết quả kỳ thi tôi được đặc cách qua vì con cô giáo. Ngân Nở cùng đám bạn không con cô giáo nên trượt hết. Tôi đã phá vỡ ước hẹn với chúng nó, thằng học đúp cay tôi lắm vì nó đợi tôi đến mức sắp đái ra quần thật tôi vẫn chưa qua gọi. Nó muốn đòi lại hết bánh kẹo nhưng tôi đã nuốt vào bụng thậm chí đã cho ra ngoài rồi thì đào đâu ra. Do là con giáo viên nên nó không đấm tôi, nhưng nó lại đi nói cho cả trường biết. Thế là mẹ tôi bắt tôi khai ra, tôi đành nhận tội, cuối cùng vẫn là bị đánh, tội nhận hối lộ.
Tôi đâm ra ghét Ngân Nở, nếu không vì nó tôi đã không chịu cảnh đòn roi, thế nên sau này Ngân Nở có trổ mã xinh vcl ra thì tôi cũng dell thích nữa. Vì lớn lên nó vẫn học dốt. Giờ nó lấy thằng con công an trên tỉnh rồi, thành bà chủ bán đồ điện nước mặt phố giàu dell chịu được. Chắc nó quên mối tình thơ ấu với tôi ngày xưa rồi, tôi mua cái máy lọc nước chẳng bớt cho đồng dell nào.
Chỉ có Chíp là chân ái, không lợi dụng gì tôi, đến với tôi bằng cả chân thành. Tôi kết thúc câu chuyện đầu tiên với Chíp bằng câu nói như vậy. Chíp gật gù nói chí phải. Lần này về quê nghỉ lễ dài, Chíp đi khắp nơi thăm thú họ hàng với mẹ tôi, thành ra ngày bé có mấy cái thói hư tật xấu hoặc mấy chuyện buồn cười Chíp biết hết. Hình tượng của tôi cứ xuống dốc không phanh. Chíp còn qua nhà bà ngoại tôi lục được tấm ảnh cởi truồng tắm ao của tôi nữa. Tôi mất hết thể diện, nhà tôi chính thức mất nóc.
Kể ra Chíp cũng tình củm phết các ông nhé, tôi thực nở mày nở mặt đấy, vì là Chíp vừa lễ phép vừa hiểu chuyện với họ hàng nhà tôi. Tôi nghĩ tôi cũng phải đối xử tốt với nhà em như vậy. Bắt đầu từ cậu Nam, kiểu gì tôi cũng phải dấm dúi đưa cậu vào đời. Cậu Nam nhà tôi bỏ đi du học rồi, cậu vào học trường quốc tế liên kết cái dell gì đấy mảng đồ họa. Lúc nào tôi gạ cậu cổ phần con PS5 với tôi, tôi sẽ mồm điêu bảo với vợ đấy là cục phát wifi. Lúc nào thành công tôi rw cho các ông xem sao.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro