Phần 38
2022-05-19 11:25:00
Ngày trước tôi buôn bán đồng hồ với kính thời trang hàng Quảng Châu nên cũng có tí quen biết với các bà các cô ở chợ đầu mối. Cũng có nhiều anh tham gia mảng này nhưng tôi dell thèm quen, quen các anh chả được cái tích sự mẹ gì, vớ vẩn đít còn nở hoa, tôi chả dại. Tôi là cái thằng thỉnh thoảng đi lấy hàng trên cửa khẩu với các chị vì tôi rảnh lắm, tôi thích là tôi trốn học đi ngay. Lúc đấy tôi với Chíp hùn vốn làm ăn, tôi 9 phần Chíp 1 phần nhưng Chíp là bà chủ, tôi là thằng shipper nhưng tôi thề tôi không làm gì mẹ ai cả.
Nói thật tôi gà mờ thôi, không sành sỏi gì vụ hàng hóa đâu, tôi quen ông Việt đợt bên Sing nên ông ấy nhờ quen biết giới thiệu hết rồi. Tôi thực ra không cần đi lấy hàng thì hàng nó cũng vẫn gửi về tận đầu giường nhà tôi nhưng quan trọng là tôi thích đi chơi, nên tôi nói với Chíp là đi cho yên tâm. Mới đầu yêu nhau Chíp không quản tôi gắt như sau này. Với lại lần nào đi cửa khẩu tôi cũng mua một đống đồ về cho em nên em ưng cái bụng lắm, lúc nào tôi ngại không đi còn ra nhắc nhở.
Tôi đi thỉnh thoảng tôi còn lái xe cho các chị, với lại tôi hay kể mấy chuyện bựa bựa nên các chị thích lắm, tối toàn gạ tôi kể chuyện đêm khuya nhưng tôi từ chối. Tôi nói thật, tính tôi cứ bị thật thà, với lại lúc đó gu xôi thịt của tôi không có định nghĩa máy bay.
Ấy vậy mà tôi lại chủ động quen với một chị trên cửa khẩu. Chị ấy bán đồ lót. Đậu xanh ban đầu tôi cứ gọi chị ấy là anh xưng em, bởi nhìn chị ấy trẻ quá. Sau chị ấy cho xem cmt tôi mới cười ngượng chữa cháy:
‘Thương thay thân phận đàn bà…
Hơn ba bốn tuổi vẫn là đàn em’
Tôi quen chị là vì thế này, tôi đứng trước sạp hàng của chị, ngắm mấy bộ đồ ngủ séc si mà trong đầu thì cứ ngập tràn hình ảnh của Chíp, lúc đấy ngoài cái nắm tay tôi có biết cái gì đâu, nên cứ bị háo hức. Thấy tôi đứng đực mặt ra, chị tưởng tôi bị tụt huyết áp nên ra đuổi khéo đi chỗ khác. Đẩy đưa vài câu chuyện thế đéo nào chị lại tặng tôi một bộ công chúa. Tôi ngại vãi lìn giấu nhanh vào trong balo.
Hôm đấy tôi chẳng kiểm kê hàng họ xem có thừa thiếu hay sứt mẻ gì không, chỉ mong chạy thật nhanh về HN để cho Chíp thử bộ công chúa. Tổ sư bố cứ háo hức, tim đập thình thịch như thằng ăn trộm. Về đến cửa hàng, có một đống người đang ngồi buôn Chíp mồm to nhất, vừa ngồm ngoàm nhai vừa nói. Thấy tôi em cười một cái rồi ra đỡ giúp tôi balo.
– Quà đâu anh?
– Làm gì có.
– Thế cái gì đây?
– Eo, biến thái thế. Đồ con gái à?
Chíp lục balo lô ra bộ đồ anime. Cái này tôi mua cho con Minh bé, bộ quần áo ngủ có họa tiết anime.
– Của con bé, em nghĩ anh lệch lạc thế à?
– Biết đâu được. Chíp mắt lúng liếng.
– Ơ hết rồi hả anh, em không có gì à?
– Hết rồi.
Chíp xị mặt ra, giả vờ cầm điện thoại rồi vào trong nhà ngồi. Đông người nên một lát sau lấy cớ vào rửa chân tay tôi mới lẻn vào sau.
– Tiểu bảo bối!!!
– Ghét!
– Ghét cái gì, quà của cô tôi cất ở nhà rồi.
– Thật không anh?
– Thật, hôn cái đi. Tối qua a đưa quà cho.
– Bao nhiêu người ngoài kia.
Nói vậy nhưng Chíp vẫn hôn phớt tôi một cái. Chúng tôi có kiểu hôn phớt, chỉ chạm môi rồi thôi, tôi thích như vậy, chủ yếu là để ngửi thấy hơi thở của em.
Tối tôi đón Chíp sang thật, từ chiều đến giờ tôi cứ thấp thỏm rồi. Tôi đâu dại mang cái đồ đó theo mình, tôi biết tính Chíp, mà không Chíp thì con bé nó thấy tôi nó cũng sẽ lục balo. Lúc đấy tôi có nhảy xuống sông Tô Lịch thì cũng không rửa hết tội. Tôi vốn là người thanh thanh bạch bạch như kiểu đậu hũ đấy. Trong sạch lắm…
Lúc tôi đưa bộ đồ cho Chíp mà tay tôi cứ run run, tôi chỉ nói đấy là quần áo ngủ thôi, chi tiết thì tôi không nói. Ngồi ngoài đợi Chíp thay quần áo bao lâu không thấy em ra tôi mới gõ cửa:
– Chíp…
– Dạ!
– Ra anh ngắm tí.
– Không!
– Tí xíu thôi.
– Không!
– Anh phá cửa vào đấy.
Tôi đẩy cửa vào nhưng đã bị khóa trái. Chíp im lặng chẳng nói gì, tôi lúc này lại sợ em đang giận dỗi tôi. Thế thì bỏ mẹ. Lúc nhận quà này tôi bị tinh trùng lên não, nếu cho tôi quay ngược lại thời gian lúc đấy thì tôi vẫn lấy thôi. Vì nó quá kích thích, tôi không từ chối được. Nếu không được nhìn thấy Chíp trong bộ đồ công chúa, tôi sẽ chết mà không nhắm mắt.
Cạch!
Tôi không đợi Chíp lên tiếng, tôi đẩy cửa vào ngay.
Công chúa của tôi đã chạy tót lên giường đắp chăn, quần áo cũ vẫn treo trên móc áo, thế là tôi yên tâm lắm lắm.
Đại khái là tôi dùng 10 tấc lưỡi để được Chíp đồng ý cho xem. Tôi kể ra chi tiết sợ các ông chảy máu mũi. Cái bộ đồ này nó đẹp ở chỗ là che được chỗ cần che, lộ được chỗ cần lộ, kiểu như bộ Ngây thơ của cô Tuyết trong Số đỏ đấy. Chíp đẹp lắm, da thịt trắng ngần, diện bộ này cứ gọi là mê ly. Tôi ngắm nhìn em như thằng chết đói nhìn vào đĩa thịt gà, mắt cứ hau háu. Khổ nỗi là quả thị này thì bà để bà ngửi chứ bà không ăn…
Chíp cứ e thẹn đứng để tôi ngắm nghía, tôi phải dùng thêm 20 tấc lưỡi nữa để nịnh đầm Chíp cho tôi ôm em nằm một lúc giống kiểu tình cảm hôm tôi bị sốt. Thằng em tôi nó hận tôi lắm, hôm đấy là ngày nó chết đi sống lại vì khó chịu. Chíp nhà tôi lúc đấy cứ mắng tôi này nọ nhưng khi tôi dọa vứt bộ đấy đi thì bảo thôi, để treo trong tủ đồ của tôi làm kỷ niệm. Tôi thực ra phải cảm ơn chị cửa khẩu kia vì nhờ có chị sau này vợ tôi mới có thú vui sưu tập mấy thể loại váy ngủ để mặc. Điểm trừ duy nhất là mấy mẫu y tá, tiếp viên hàng không, học sinh… lại không update. Bực thật!
Tôi hơi lan man, tôi bảo kể chuyện làm tiền mà cứ linh tinh sang mấy chuyện yêu đương. Các ông thông cảm, lần sau tôi cứ thế.
Buôn bán thời sinh viên thì có tí lãi, sau tôi mua con MT đấy. Tôi cũng có mấy dịp gặp lại chị cửa khẩu trên thủ đô và đưa chị đi ăn vài món trong phố để cảm ơn. Chị có mang cho tôi thêm mấy bộ séc si để tặng Chíp nhưng tôi ngại không dám lấy. Tình cảm chị em tôi vẫn tốt đẹp cho đến ngày tôi làm mất điện thoại lắp cái sim bán hàng và mất hết liên lạc với đám con buôn ở chợ Đồng Xuân. Tiếc đứt ruột.
Thôi kể vào việc chính, lúc tôi đi vào làm ở công ty bác.
Bác tôi chiều tôi thật, nhưng cũng hay chửi tôi. Bác với bố tôi có điểm chung là đôi khi rất cục tính. Đấy cũng là lý do mà ông Long nhà tôi không hay về nhà. Tôi chưa bị bác đánh bao giờ nhưng chửi thì nhiều như cơm bữa. Tính tôi xuề xòa nên chả để bụng cái gì. Đối với tôi bác vừa đấm vừa xoa. Lúc thì nhẹ nhàng như gió xuân, khi thì ầm ầm như bão giật cấp đại học.
Tôi được giao mảng ngoại giao khá là sớm, nên chủ đầu tư và tư vấn tôi tiếp nhiều vô số kể. Tôi kể mấy chuyện vui liên quan đến các anh này cho các ông nghe. Lãnh đạo cao cấp thì thôi không dám kể mặc dù tôi cũng được đi theo tiếp xúc rồi.
Đối với Tư vấn (TV) và Ban quản lý (BQL) bên tôi có barem theo phần trăm hết rồi, các anh tự xử lý nội bộ với nhau, tôi chỉ ngoại giao ngoài mỗi khi có sự vụ phát sinh gây khó khăn trong quá trình triển khai. Hoặc đôi khi là chiều ý các anh cho vui vẻ đôi bên, dễ làm việc.
Lúc tôi vào được một thời gian, bên tôi có làm nhà xưởng bên Bắc Ninh, thỉnh thoảng tôi cũng chạy qua đó, vì tôi nắm khá rõ con này từ lúc giao thầu. Anh em khối công trình kêu ca TV bên này lắm nên tôi với ông Long qua xem mặt ngang mũi dọc ra sao, mấy lần trước chỉ tạt té nên không để ý. Đến nơi gần trưa nên tôi mời anh em đi ăn luôn, không quên mời cả tư vấn. Thằng cha này cực kỳ hách dịch, trần đời tôi chưa từng thấy ai quan cách như lão ta, mời gãy lưỡi lão mới chịu lên xe. Mà đi xe xịn của ông Long, chứ không đi con bán tải hôi hám của anh em hiện trường đâu. Tôi lên ngồi tỉ tê cùng ông anh 84 ế vợ tập trước. Ông ấy là CHT của công trình này. Ông ấy nói thằng ranh con này cực kỳ bố đời, bằng tuổi ông anh nhưng luôn hách dịch bắt ông ấy phải gọi anh xưng em, đi đâu cũng phải đưa đón, một bước đi bộ cũng không đi, các lỗi ở hiện trường thì bắt từng tí một. Dưới công trường anh em có một khoản du di thuốc nước tự xử lý, nhưng chỉ trong giới hạn. Ông anh tôi nói lỡ dúi lão này ít giờ nó quen mồm đòi ăn suốt ngày. Tôi nghe mà cũng phát bực.
Mấy khu ăn chơi dưới Bắc Ninh thì khỏi kể anh em cũng biết hết rồi, theo chân ngựa dò, chúng tôi đến quán Chim to dần. Mẹ mày, ăn xong mà con kiu ông nó không to ra thì chết với ông. Lúc vào bàn thì như bao cuộc rượu khác, đầu tiên bảo sẽ không nói chuyện công việc, sau được vài chập thì bắt đầu lôi chuyên môn ra bàn. Tôi nghe anh TV dạy đời mà váng cả đầu, bảo sao anh em dưới này kêu ca thế. Có tìm hiểu qua info của anh. Hình như cháu của một lãnh đạo trong liên minh tư vấn nên được về đây làm Tv trưởng gói này. Đậu xanh cháu bộ trưởng tôi mới sợ chứ cháu lãnh đạo công ty TV bé bằng cái hạt mít thì tôi sợ cái đếch. Nghĩ vậy thôi chứ tôi vẫn nhiệt tình tiếp chuyện, gọi dạ bảo vâng.
Tàn cuộc lúc quá chiều, nhân sinh quan của tôi nó gọi là được mở rộng ra vãi cả đái luôn, đi một ngày đàng học một sàng khôn, các cụ dạy quá chuẩn nhưng dell phải hôm nay. Anh em hiện trường về hết, tôi cùng Long phẩn và ông anh CHT đưa anh TV đi hát hò tí, gớm anh đòi từ trưa. Thằng cha TV này nghe anh em nói là lấy vợ được mấy năm rồi, đang có 2 cô con gái nên vợ quản ác lắm, hôm nào đổ bê tông đêm cũng gọi kiểm tra, chắc sợ đi gái gú. Mà trên công trường lão quát mắng anh em to lắm nhưng nói chuyện với vợ thì lại rất nhẹ nhàng. Tôi bắt được sóng ngay. Một là thể loại sợ vợ bẩm sinh giống tôi, hai là chui chạn. Tôi nghiêng về phương án hai nhiều hơn.
Thực ra dưới anh còn có cả hai anh TV hiện trường nữa cơ, nhưng thế dell nào hôm nay anh lại không cho lính của anh đi theo, hay định làm giá riêng với chúng tôi. Các anh hiện trường thì dễ chịu hơn, tôi không có gì để kể.
Tôi nhờ quen biết chọn một quán cỡ 4 sao ở gần Yên Phong. Phòng to, rộng, và đầy mùi nước hoa rẻ tiền.
– Anh hát đi em chọn bài cho.
– Mày chọn thì ra cái dell gì.
– Không có cái gì à?
– Không ạ.
Anh Tv cứ đực mặt ra, hậm hực cầm cốc bia uống. Tôi cười khẩy rồi ngồi bên anh bắt đầu chuyện trò. Trêu anh tí chứ thực ra tôi dặn dò hết rồi, lát sau các em lên mà mắt anh sáng hơn quả đèn pha ô tô. Đã sợ vợ lại còn máu gái. Minh khinh!
Đào dưới này thì dịch vụ hơn đứt thủ đô. Thứ nhất là về trang phục, thứ hai là về dịch vụ. Đào thủ đô lol dát vàng, còn dưới đây anh có tiền thì muốn làm gì cũng được. Không khí trong phòng cứ phải gọi là như động bàn tơ. Kêu đi hát mà hai ông 84 chả thấy hát câu nào, tôi với các em hát là chính, các em khen tôi đẹp trai và hát hay, tôi bảo còn thiếu. Đầy đủ phải là đẹp trai, hát hay, ngại yêu. Các em cười tít mắt.
Tôi nháy em xinh nhất, bảo em giúp tôi việc kéo anh TV lên tầng trên để mần thịt. Chi phí thì tôi lo, thậm chí tip thêm, có điều phải cho tôi được mấy bức ảnh làm quà. Tất nhiên là em đồng ý rồi. Tôi dặn em lên trước rồi vào nói nhỏ với anh vài câu. Không có hai ông anh tôi ở đấy chắc anh TV cắt cổ tôi để lấy máu ăn thề mất. Từ bé tới giờ anh đã được sung sướng như vậy bao giờ đâu. Anh lao ra ngoài như một cơn gió.
Tôi cho các em khác ra ngoài và trả phòng, xuống đợi anh TV ra về. Gớm anh ra ngoài mặt tươi như hoa, cứ tủm tỉm cười. Anh bảo chúng tôi cứ về đi, sau này gặp khó đâu anh gỡ hết. Tôi nửa tin nửa thật chia tay anh. Thời gian sau anh cũng dễ tính đi tí thật, nhưng vào giai đoạn nghiệm thu anh bắt đầu giở quẻ. Tôi lén gửi vào zalo chị vợ anh mấy bức ảnh lúc anh trong phòng hát, mấy bức thân mật hơn tôi gửi ông 84 để làm việc. Tôi chơi hơi bẩn thật, nhưng tôi thích lắm, ai bảo anh xấu tính trước. Bác tôi biết chuyện mắt nhắm mắt mở cho qua, bác tranh đấu nhiều, mấy trò con bò này tính vào đâu.
Nghe nói chị vợ biết anh hư hỏng làm ầm ĩ lên, tí thì đá anh ra khỏi chạn. Anh hằm hằm đến công trường định làm ầm ĩ nhưng khi ông 84 làm căng thì anh sợ. Tôi đọc vị được hết. Cỡ như anh chưa cần đập bằng tiền. Mà anh cũng chả có gan làm gì bên tôi, tôi bảo ông anh 84 mềm mỏng vừa đấm vừa xoa cho xong phần nghiệm thu.
Tôi đi tiếp nhiều thành phần ban bệ, thường thì tôi nể các anh vì các anh sống rất tử tế và uy tín. Có mỗi anh TV này thì làm tôi nhớ mãi vì bẩn bựa nên tôi mới chơi chiêu. Kể ra anh không vòi vĩnh thêm thì tôi cũng kệ mẹ đấy, cơ mà thỉnh thoảng anh lại nhắn tin rủ tôi xuống hiện trường với lại đi hát thì tôi chịu. Năm ngoái đi đường tôi gặp lại anh ở HN, nhìn anh già và béo. Tôi mời anh cà phê nhưng anh từ chối bảo phải về đón con không vợ mắng chết. Tôi nhìn bóng lưng anh mà ngậm ngùi. Một thời anh hô mưa gọi gió dưới đại công trường đấy.
Đợt đỉnh cao lúc tôi chưa chuyển sang làm thương mại bên tôi tính cả khối văn phòng và hiện trường chắc phải có tới hơn 60 người. Mỗi lần tất niên là cơ trưởng Bánh phải căng hết cả người mới tìm được đủ chỗ ăn chơi cho các anh. Các anh mỗi người một tính, cơ mà ăn chơi thì anh nào chả giống anh nào. Kể ra các ông đánh giá công ty tôi toàn thành phần hư hỏng, nhưng mà đúng là ông nào làm mảng Xd cũng hư như thế. À khoan, có sếp tôi không hư như vậy. Sếp tôi là người đặc biệt nhất, à không dị biệt nhất tôi biết.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro