Phần 1
2024-05-02 05:05:00
– Thôi, ông bà già tao khó tính lắm, mày qua đây thì ông bà già tao sẽ chở mày về tận nhà mày lại thôi – Con Nhớ nhíu mày lại…
– Đệt. Còn nhà mày thì sao? – Tôi quay sang con Nguyên, ánh mắt long lanh hỏi nó.
– Ừ. Tao cũng chịu thua. Bố tao không thích con gái đi ngủ lang, cho nên chắc chắn cũng sẽ không đồng ý chuyện dẫn bạn về nhà qua đêm đâu. – Con Nguyên cúi đầu, cầm cành cây vẽ vẽ lên đất hình thù bậy bạ…
– Ơ. Vậy giờ còn mỗi nhà mày nữa thôi đó. Định mệnh, chắc tao chết – Tôi quay sang khoác tay lên vai con Thảo…
– Vậy thì tới nhà tao đi, ba tao đi công tác rồi, có mỗi mẹ tao, mà mẹ tao đi họp trên Tỉnh có khi cũng chẳng về đâu. – Con Thảo cười hì hì nhưng mắt nó thì chực rớt nước mắt…
– Ok. Quyết định vậy đi. Nhà mày mà không được nữa thì tao chỉ có nước đi bụi đời. Giờ tao về nhà lấy vở và một ít quần áo rồi tới nhà mày.
Nói xong tôi hun vào má của con Thảo 1 cái, đứng dậy, phủi phủi đít quần, mang lại đôi giày Thượng Đình sọc xanh, thả gấu ống quần xuống, nhét áo vào quần, đeo cặp chéo lên vai và xoay về hướng đường lớn, đi từng bước về nhà.
Chúng tôi – nhóm tứ đại cô nương lấy tên hoạt động là Sao Mai, cả đám vừa tròn 16, đều đang học tại Trường THPT Bán Công Trần Quý Cáp, trên một thị trấn nhỏ miền núi rừng Tây Nguyên Đại Ngàn. Nhắc tên bọn kia mà nãy giờ quên tự giới thiệu, tôi – tên – là – Thư, lớp 10B7, trưởng nhóm Sao Mai và hôm nay là ngày mà tôi quyết định sẽ bỏ nhà ra đi, không cần biết ngày trở lại.
Con Nhớ tóc ngắn, mắt 1 mí, da nó trắng phau phau tới nỗi mà tôi hay chọc nó rằng có khi nào nó bị bạch tạng không, mới lớp 10 mà nó trổ mã cao 1m70, số đo 3 vòng lúc ấy là 82 – 52 – 82. Đời nó để tóc ngắn từ nhỏ cho tới mãi bây giờ, chưa bao giờ dài hơn. Tính cách nó nội liễm nhất nhóm, khá là kiệm lời. Bố Nhớ là 1 chú công an gương mực đúng mẫu, ngày đi làm vậy chứ về là nội trợ, trồng rau, nuôi gà, dọn nhà. Còn mẹ Nhớ là giáo viên cấp 1. Gia đình có 2 chị em gái. Mà thề, thế đéo nào các ông ạ, cứ các anh công an hạnh phúc thì gia đình toàn đẻ 2 con vịt giời, nên đời nó mới có cái vả bôm bốp. Đau đéo chịu được.
Con Thảo hơi mập, khi nó cười thì 2 cái má lúm sâu hoắm hiện lên, nước da hơi ngăm, con nhỏ này cao 1m55, số đo 3 vòng là 90 – 70 – 88, đéo mẹ cái đít lại nhỏ hơn cái ngực. Gương mặt nó tròn trịa phúc hậu lắm. Sau này nó có sự thay đổi ngoạn mục về thể xác. Bố nó làm sếp trên Tỉnh, còn mẹ nó làm giáo viên cấp 3 ở trường khác chứ đéo phải trường nó học. Mà mẹ nó sợ tàn phai nhan sắc nên đéo chịu đẻ thêm, nhà nó có mỗi mình nó, cả dòng họ nhà nó cũng độ có mình nó là gái, nên nó được cả họ yêu thương vl. Đéo mẹ, nghĩ lại vẫn thấy con Thảo nó giỏi và ảo vãi lồn. Con này học giỏi nhất trong nhóm, đơn giản là vì nó bảo đã đéo đẹp thì cũng ráng học giỏi để bù lại. Đi học nhóm mà nói qua nhà nó học thì bố mẹ đứa nào trong lớp cũng đồng ý. Sau này nó là đứa có nghề nghiệp ngon lành nhất. Nhưng đường tình của nó thì tréo ngoe.
Con Nguyên có mái tóc dài, nâu đen tự nhiên, tóc thẳng như duỗi, nó gầy giơ xương, nó cao 1m57 số đo 3 vòng 80 – 50 – 80. Mặt nó góc cạnh, sống mũi nó cao, tôi hay bảo nó về hỏi lại mẹ mày xem mày có phải con lai không nha. Khéo mày đéo phải con của bố mày đâu. Và thế đéo nào, sau này chuyện nó đéo phải con bố nó được phát hiện ra, tôi cũng thối mồm vãi lồn phải không các ông? Mẹ nó làm đại diện cho một công ty Ấn Độ chuyên về nông nghiệp, bố nó làm ở trạm khuyến nông. Con Nguyên nó cũng phớt đời lắm, tính tình nó phóng khoáng xởi lởi, đéo bao giờ tính toán với ai cái gì, nó cũng là đứa phá trinh cái lồn đầu tiên trong nhóm.
Năm 2004, Tháng 11, Thị Trấn X…
– Thảo ơi…
– Đây, mày vào đi. Mẹ tao vừa gọi về, bảo tao là đêm nay mẹ không về.
– Ngon. Mày ăn gì chưa? Tao mới mua 2 gói mì 2 tôm.
– Ừ tao cũng chưa.
Vừa nói 2 đứa vừa đi vào nhà. Nhà con Thảo đúng là giàu, cổng xây nhá, có khóa cổng đàng hoàng, sân lát gạch men đỏ từ ngoài vào trong, rộng bao la. Nhà nó lại có 1 tầng nữa, phòng nó ở trên tầng. Bước vào phòng khách là bộ bàn ghế trạm trổ rồng phượng uốn lượn.
– Ê mày, Tết nào mày cũng phải lau chùi bộ bàn ghế này hử?
– Ừ. Bố tao không muốn giúp việc chùi mà muốn mẹ con tao tự chùi mới hài lòng. Ông khó khoản này lắm, thứ đồ gỗ gì ông mang về cũng chăm chút kỹ.
– Haizzz. Thật may nhà tao không có những thứ như này.
– Ừ. Tao cũng thấy chán ngán.
Tôi để balo ở chân cầu thang, rồi 2 đứa đi vào bếp. Mấy lần trước đến rủ nó đi học thì chủ yếu là đứng ở phòng khách đợi nó rồi 2 đứa cùng đi, nhưng tôi cũng đã biết hết ngóc ngách của căn nhà này sau nhiều lần quan sát.
– Thế nay chị giúp việc đâu rồi?
– Tao nghe mẹ bảo là chị ấy xin về quê ít hôm.
– Thế đéo nào mà trùng hợp nhở. Bố mày đi công tác, chị giúp việc xin nghỉ, mà mẹ mày cũng đi vắng. Chẳng lẽ trời giúp tao. Haha…
– Chắc vậy quá, tao thấy mày làm cái gì cũng thuận lợi.
– Mà đéo biết mấy đứa khỉ kia mấy giờ mới tới đây?
Vừa nói chuyện tôi vừa cầm cái nồi đổ đầy nước rồi đặt lên bếp ga, bật bếp để đun sôi nước. Trong đầu lại nghĩ có khi nào bố nó và chị giúp việc ứ ừ không nhỉ… Sắp tới thời gian ở nhà nó tôi đã được chứng kiến, nhưng thôi, tạm gác lại sau này tôi sẽ kể lại cái cảnh ấy, ông chủ và osin địt nhau dưới bếp.
– Chắc tụi nó tắm rửa, ăn cơm tối, xong rồi mới qua đây. Nói láo là đi học nhóm.
– Èo. Sao lại là nói láo. Tụi mình học nhóm thật mà.
– Ời… Chắc thật – nó nói mà còn liếc xéo tôi.
– Nấu chung nồi rồi ăn chung luôn, khỏi đổ ra tô mất công rửa nhiều lần nha, tao lười vãi lồn – tôi hỏi nó nhưng tay thì đã bỏ 2 gói mì vào nồi.
– Cũng được. Tủ lạnh có chả, trứng, rau nè Thư.
– Đưa tao.
Tôi nhanh tay thái rau, rửa sạch, bỏ vào nồi, sau đó đập 2 quả trứng vào, tắt bếp, tôi thích ăn trứng còn lỏng lỏng chín nhẹ theo nước nóng.
– Thư đảm đang nhỉ. Nấu ăn thành thạo ghê.
– Xời. Chuyện vặt với tao. Từ năm lớp 6 là bắt đầu nấu ăn rồi. Ăn thôi ăn thôi.
– Ê. Hay là mày ở với tao mãi luôn được đó. Mẹ tao chẳng chịu đẻ thêm dù bố tao năn nỉ mãi. Chỉ có 1 mình tao cũng thấy buồn.
– Ừ. Vậy thì lúc nào bố mẹ mày về, mày xin cho tao được làm con nuôi của bố mẹ mày luôn nha! Hehe. Tao lớn hơn 2 tháng, tao làm chị. Hoặc xin cho tao làm vợ lẽ của bố mày, tao đẻ em cho mày.
– Dạ thôi, mày làm chị tao đi, chị Thư. Tao đéo thể gọi mày là mẹ Thư được.
– Haha. Ừm. Em Thảo ngoan. – Tôi nựng cằm nó như nựng con mèo con…
Vừa ăn xong cũng là đúng lúc bọn còn lại tới. Cả đám kéo nhau lên phòng con Thảo, nằm la liệt trên cái giường nệm lò xo êm ái.
– Mà đụ mẹ sao mày phải bỏ nhà đi vậy Thư? – Con Nhớ hỏi…
– Để tao kể tụi mày nghe. – Tôi thở dài rồi kể cho tụi nó.
Chuyện là sáng nay tao ra chợ phụ Má dọn quầy hàng, dọn xong rồi tao xin tiền để ăn sáng, lúc cầm tiền xong tao vung tay xoay tròn, thế nào lại trật chân té cái ầm, té ngay vào rổ trứng gà, đầu đập vào cạnh bàn. Đây này, đầu tao còn 1 cục tím đây. Tao đau quá, ngồi sụp xuống rên. Thế mà má tao chạy tới rổ trứng, vừa lựa vừa chửi tao giữa chợ đông người.
– Trời ơi, con với cái, chả được cái tích sự gì, suốt ngày chỉ biết ăn hại, lại còn phá của nữa.
– Hic. Con chỉ lỡ thôi chứ có cố ý đâu.
– Nói mà còn cãi nữa hả. Con gái con đứa sao mà cứng đầu quá. Ta đẻ mi ra mà sao không giống ta tí nào vậy.
– Sao má chửi con vậy. Không giống má chẳng lẽ con là con nuôi lượm ngoài đường à?
– Ừ. Chứ ta làm sao có đứa con như mi được.
– Má nói vậy thì con không ở cái nhà này nữa.
– Có giỏi thì đi luôn đi, đi cho khuất mắt ta.
– Được rồi, má nhớ là má đuổi con đi. Con đi luôn cho má coi.
Vậy rồi tao quay lưng đi luôn tới trường. Sau lưng nghe thấy mấy bà cô sạp bên nói với Má tao là sao lại nói vậy, lỡ nó đi luôn thì sao. Má tao còn bảo là: Nó đi luôn được thì kệ nó. Lúc chiều tao về nhà lấy đồ thì cũng đã nói với anh 2 là em bỏ nhà đi đây, anh 2 nhớ bảo ba má không cần tìm, em sẽ không về nữa. Và giờ thì tao ở đây. Haizzzzz.
– Mày cũng gan lì thật – con Nguyên xuýt xoa…
– Tao mà nói với mẹ tao như vậy thì chắc đã bị lôi ra đánh luôn rồi – con Nhớ đang trồng cây chuối bên vách tường nói lại. Mẹ kiếp, nó đi học yoga, nó mặc cái quần legging ôm sát body, lồ lộ cái mu lồn với cái rãnh lồn và khe lồn. Thật muốn khiến người ta phạm tội. Mới lớp 10 mà nó trổ mã đẹp vãi lồn. Mà cuộc đời của nó sau này, cũng tại cái rãnh lồn đó mà long đong.
Tụi nó làm sao hiểu được nỗi lòng của tôi. Tôi đã nhịn ở cái nhà này lâu lắm rồi. Ý định bỏ nhà đi của tôi đã được nung nấu từ rất rất lâu, từ lúc mà tôi biết ý nghĩa của đồng tiền và lợi ích của đồng tiền. Kế hoạch bỏ nhà đi cũng được tôi viết ra giấy nhiều lần nhưng vì bản thân chưa đủ tuổi và việc học hành còn dang dở nên tôi mới phải nín nhịn lại cho tới bây giờ. Tôi đã định cố gắng thêm 3 năm cấp 3 nữa thôi là tôi đã được tự do, thoải mái tung bay mọi phương trời, nhưng cũng không ngờ cơ hội lại đến sớm như vậy. Cuộc đời tôi kể từ khi tôi biết nhận thức và có ký ức thì tôi chỉ ước mong gì một ngày nào đó được rời bỏ nơi này để đi thật xa, không bao giờ quay trở lại. Tại sao tôi lại như vậy ư? Vậy thì để tôi kể cho bạn nghe về gia đình tôi.
… Bạn đang đọc truyện Gái giang hồ tại nguồn: http://bimdep.pro/gai-giang-ho/
– Đụ mẹ mày…
– Con khốn kiếp này…
Bốp… xoảng… xoảng…
Tiếng bạt tai vang lên… Tiếp sau đó là tiếng tô chén vỡ tan tành. Kèm theo là tiếng la và tiếng khóc của Má tôi. Tôi đang ngồi cắn bút trong phòng học thì tức tốc chạy thật nhanh xuống bếp, hét to lên.
– BA BUÔNG TAY RA!
– CỨU! AI CỨU MÁ CON!
– HUHU…
– BA THẢ RA ĐI…
… Bạn đang đọc truyện Gái giang hồ tại nguồn: http://bimdep.pro/gai-giang-ho/
Tháng 4 năm 199x…
– Đụ mẹ mày…
– Con khốn kiếp này…
Bốp… xoảng… xoảng…
Tiếng bạt tai vang lên… Tiếp sau đó là tiếng tô chén vỡ tan tành. Kèm theo là tiếng la và tiếng khóc của Má tôi. Tôi đang ngồi cắn bút trong phòng học thì tức tốc chạy thật nhanh xuống bếp, hét to lên.
– BA BUÔNG TAY RA!
– CỨU! AI CỨU MÁ CON!
– HUHU…
– BA THẢ RA ĐI…
Tôi nhào vào níu tay ba. Nhưng sức lực của một đứa con nít 8 tuổi thì làm được gì đâu. Tôi không thể cạy mở được bàn tay của ông đang dùng lực nắm chặt tóc má tôi mà lôi đi.
– Con đi ra đi – má tôi hét lên với tôi…
– Đi ra đi, ổng đánh trúng con bây giờ.
– Đi ra đi mà…
Tôi buông tay, chạy ra ngoài, tôi chạy qua nhà hàng xóm đối diện gọi cửa:
– Cứu má con với. Huhu. Ba con đánh má con.
Thấy nhà mở cửa, là anh bảy hàng xóm, tôi nhắc lại rồi nói anh chạy qua nhà. Xong rồi tôi chạy xuống nhà mợ cách vài căn. Đập cửa nhà mợ:
– Mợ ơi. Chạy lên cứu má con với. Mợ ơi…
Mợ mở cửa ra. Thấy tôi khóc nấc lên. Mợ kêu rồi rồi đi thôi. Xong mợ chạy theo tôi về nhà. Về đến nhà thấy má đang ngồi ngoài hiên khóc. Đầu tóc má rối bời, gương mặt sưng húp. Anh 2 tôi đứng kế bên mặt còn đang ngáp ngủ, cũng vì hoảng mà khóc theo má. Còn ba tôi, ông đã ngồi ở trong phòng khách, cầm chai rượu nốc từng ngụm. Mợ tôi và anh hàng xóm đã quen cảnh này, đứng nhìn mà lắc đầu.
– Thôi em xuống nhà chị ngủ đi. Chứ nó say rồi, ở nhà nó lại kiếm chuyện nữa. – Mợ nói với má tôi.
– 2 Đứa vô phòng ngủ đi, mai còn dậy đi học – Má nhìn tôi và nói.
Tôi lau nước mắt, nắm tay anh 2 kéo anh vào phòng. Lúc này là chỉ mới 8h tối, may mắn là vẫn còn gọi được người tới. Tôi nằm lên giường và yên tâm ngủ thiếp đi.
… Bạn đang đọc truyện Gái giang hồ tại nguồn: http://bimdep.pro/gai-giang-ho/
– Chạy đi Thư ơi. Ba về rồi – Tiếng anh 2 tôi la lên…
– Dạ.
Rồi 2 anh em chạy ra sau vườn, trèo tót lên cây ổi sau vườn, tôi ráng trèo cao nhất có thể, và nép mình sau những tán lá cây. Hôm nay là chủ nhật nên anh em tôi không đi học mà chơi ở nhà và trông nhà.
Rìnnnnn… Rìnnnnn…
Tiếng xe máy rìn ga từ tít đầu đường, y hệt những thằng giang hồ trẻ trâu hay đua xe ầm ĩ phá làng xóm. Tuy nhiên không ai hết, đó chính là ba của tôi, và ông lại say rượu.
– Nay ổng đi nhậu về sớm ghê – anh 2 tôi nói…
– Em nghĩ hay là mình làm luôn cái nhà trên cây đi anh 2. Chứ mỗi lần như này lỡ trời mưa thì không có chỗ núp. – Tôi suy nghĩ một lúc rồi đưa ra quyết định.
– Hợp lý á. Để anh rủ mấy thằng ngày mai xúm lại làm.
Ba tôi đã về tới nhà. Dựng xe máy ngay trước nhà. Rồi xách theo chai rượu chệnh choạng đi vào.
– ĐI ĐÂU HẾT RỒI???
– MẸ CHÚNG MÀY…
Tiếng ông chửi om cả xóm làng. Tôi và anh 2 nhìn nhau. Năm tôi 12 tuổi, thời gian tôi ở nhà tính bằng đêm, ban ngày hầu như là ở ngoài đường/ dưới chợ/ trên trường. 2 anh em quyết định lẩn trốn qua vườn nhà hàng xóm sau đó đi bộ xuống chợ chơi. Ở cái xóm chợ này cũng từ bé, thì tụi tôi cũng có chia nhóm để chơi, chợ có 2 khu, khu A và khu B, má tôi bán ở xóm chợ A. Nên từ nhỏ tôi và anh 2 cũng ở khu này chơi, xóm chợ chia làm 3 nhóm theo độ tuổi. Nhóm dưới 12 tuổi cho tôi cầm đầu, nhóm dưới 18 tuổi do anh Nguyên (trùng tên với con nhỏ Nguyên) cầm đầu, còn nhóm lớn tuổi thì do chú Tư cầm đầu.
Nhóm mà tôi cầm đầu thì đa số là nhỏ hơn tôi, hầu như tôi chỉ huy tụi nó đi nhặt ve chai, giấy vụn về bán rồi nộp lại tiền cho tôi. Sau đó tôi sẽ lấy tiền đó quyết định mua thứ gì ăn hoặc mua thứ gì chơi. Ví dụ như mua quả banh, hoặc là mua cầu lông hoặc mua bộ vợt đánh cầu, hoặc mua dây thun để thắt thành sợi chơi trò nhảy dây… đôi khi tôi sẽ bòn tiền quỹ để đi thuê truyện đọc. Những khi xảy ra tranh chấp trong nhóm thì tôi sẽ đứng ra xử lý. Hoặc có khi là kéo nhau đi để dằn mặt bọn bên xóm chợ B khi chúng nó dám lấn lướt địa bàn nhặt ve chai. Còn hôm nay khi vừa tới chợ thì con nhỏ Thanh 10 tuổi chạy lại:
– Chị Thư ơi chị Thư.
– Có chuyện gì vậy?
– Anh Tí bị bọn khu B đánh. Bọn nó qua chỗ bà Chín để lượm ve chai, anh Tí chạy lại giật, thì 2 đứa nó xúm vào đánh anh Tí. Hên bà Chín can ra.
– Nhớ mặt 2 đứa đó không?
– Dạ nhớ…
– Ừ. Đi theo chị.
Nói rồi tôi nhìn anh 2, ra hiệu em đi xử lý chút việc riêng đã. Anh 2 gật đầu. Tôi đi qua góc kiot của bà Bảy, tiện tay cầm cây chổi lông gà mà bà hay giấu vào 1 góc vách ván, để ý kỹ mới thấy được. Cây chổi của bà hơi bị xịn nha, tôi tia nhiều lần lắm rồi, bà hay dùng nó để đánh tụi tôi, nên tôi biết được độ ngon của cây chổi này.
Đi qua khu chợ B, đi vài vòng vẫn không gặp được 2 thằng nhóc kia. Tôi bảo nhỏ Thanh chắc bọn nó sợ trả thù nên trốn rồi. Cái Thanh ỉu xìu. Tôi an ủi nó:
– Nay không gặp thì mai, mai không gặp thì mốt. Không tin bọn nó trốn mãi được.
Quay về lại khu chợ A, trả cây chổi lông gà về vị trí cũ. Tôi đi tới quầy hàng của Má, thấy anh 2 đang ngồi ăn ly chè đậu đen.
– Sướng vậy anh 2. Còn không cho em với…
– Hết rồi, đi mua đi – Anh 2 trả lời…
– Má cho con xin tiền mua chè ăn với ạ! – Tôi quay sang xin tiền Má.
Má đưa cho tôi 500đ. Tôi hí hửng cầm tiền và chạy đi mua chè. Lúc quay lại thì thấy cảnh:
– MÀY ĐƯA TIỀN CHO TAO…
– Mới đưa hồi sáng 10 ngàn rồi giờ còn đòi nữa là sao…
– MẸ MÀY, MÀY không ĐƯA ĐÚNG không?
Là ba của tôi, ông chạy xuống tận đây đòi tiền mua rượu. Ông vơ tay quơ vào quầy hàng, hất đổ những thứ trong tầm tay…
Loảng xoảng… Rầm…
– Thôi đưa cho ổng để ổng đi đi – Tiếng của cô quầy kế bên…
– Ngày nay bán có được bao nhiêu đâu, đã lấy hồi sáng rồi mà giờ còn đòi nữa… huhu – Tiếng má tôi khóc nghẹn.
– MÀY KHÔNG ĐƯA TAO ĐẬP NÁT CÁI SẠP NÀY…
– Tiền đây… đi đi… – Má tôi gằn giọng. Rồi đưa cho ông 10 ngàn. Ông cầm lấy 10 ngàn thì thỏa mãn nổ máy xe rời đi.
Kiểu này đêm nay ông lại say nữa rồi. Lại chẳng thể ngủ yên ở nhà. Ly chè cầm trên tay mà cảm thấy không còn ngon nữa. Thế nhưng dù sao cũng đã mua rồi, không ăn thì tiếc. Tôi đành ngồi ké xuống quầy dép của cô Lý, và ăn hết ly chè. Chiều muộn anh em tôi phụ má dọn dẹp hàng vào cất. Má bảo tôi về trước nấu nồi cơm với hâm lại đồ ăn lúc trưa. Má đi lòng vòng xách nước rác. Vâng đúng nghĩa nước rác ạ, là cơm thừa canh cặn rau thúi của xóm chợ này người ta cho. Má tôi đi gom lại để chở về nấu cám cho heo ăn. Nói heo là loài động vật ăn tạp cũng đúng, mình nhìn thì thấy mắc ói mà mấy con heo nhà tôi khoái lắm, ăn táp táp táp, lớn nhanh như thổi, tôi nhìn chúng nó là lại thấy thương đến lạ lùng, tiền học phí của anh em tôi đấy ạ, không thương làm sao được.
Trong lúc má tôi đi gom nước rác thì tôi lén đi họp với nhóm để tổng kết tình hình làm ăn hôm nay.
– Được rồi, sổ sách đâu rồi Mị. – Tôi nói với bé Mị, con bé học lớp 7. Thông minh lanh lợi lắm.
– Dạ đây chị Thư. – Nó đưa cho tôi quyển vở, những dòng chữ nắn nót rất đẹp.
– Ok. Cứ theo thứ tự như mọi khi, báo lên kết quả đi.
– Thằng Lì hôm nay được 15k tiền bán giấy vụn. Anh Tí được 5k. Chị Thanh 5k tiền ve chai. Em được 10k luôn á chị Thư – cái Mị mắt long lanh nhìn tôi biểu đạt thành tích…
– Sao nay giỏi dữ vậy? Ngoan lắm. Bây giờ nói ra nguyện vọng của mỗi đứa cho chị nghe nào. Tổng hôm nay là 35k.
Tôi đảo mắt nhìn quanh 4 đứa nó. Thấy chúng nó hích qua hích lại đùn đẩy nhau. Tôi nghi là đám nhóc có chuyện gì giấu tôi mà giờ mới cho tôi biết.
– Linh nói cho chị nghe đi.
– Dạ… Thôi Tí tự nói đi. Nó huých cùi chỏ vào tay thằng Tí.
Thằng Tí ngập ngừng, rồi nhìn tôi.
– Chị Thư… Thật ra lần này chị Thư cho em mượn số tiền của nhóm mình 10 ngày nay được không ạ!
– Để làm gì? – Rồi tôi quay sang cái Mị nháy mắt ý bảo nó tính sổ xem 10 ngày là bao nhiêu tiền. Nó hiểu ý tôi ngay giở sổ ra cộng cộng nhẩm nhẩm.
– Dạ. Mẹ em bỏ đi rồi. Ba em không thiết tha gì nữa… không quan tâm tụi em. Còn chửi tụi em là do chúng mày mà Má chúng mày bỏ đi. Đã 3 tháng nay anh em em không có tiền đóng học phí. Cô giáo tới nhà nói chuyện nếu không đóng thì phải nghỉ học. Nhưng cái Thắm nó chăm ngoan học giỏi lắm, em thà nghỉ chứ không để nó nghỉ. Nhưng giờ em không có tiền.
Nó vừa nói vừa khóc. Nó sau này không thể ngờ được là sẽ có ngày nó vì ngày hôm nay mà bắt đầu làm ra những chuyện không tưởng với cái biệt danh Tí Chuột, nó lại còn bị chính con Nhớ (nhóm Sao Mai) truy bắt trong 1 chiến dịch triệt phá đường dây…(chuyện đó nếu sau này kể chuyện con Nhớ thì tôi sẽ chi tiết hơn)
– Thôi nín đi. – Trong lúc nó nói thì cái Mị cũng đã nói thầm số tiền 10 ngày thu gom. Đứa nào cũng ngân ngấn nước mắt trước hoàn cảnh của thằng Tí.
– Bây giờ tổng là 470k, có đủ để nộp không?
– Dạ dư luôn ạ. Đủ để cái Thắm ở nhà ăn uống 2 tháng trong khi em đi thành phố tìm việc làm.
– Ý kiến của mấy đứa thế nào?
Mấy đứa còn lại đều gật đầu như trống. Vậy là chúng nó thương nghị với nhau trước khi nói với tôi rồi.
– Được rồi. Đây là công sức của mọi người và chính mày. Cầm lấy đi. Có khó khăn gì thì chia sẻ, chị sẽ giúp hết sức.
Xong việc tôi đi bộ từ chợ về nhà. Con đường tối không một ngọn đèn được ánh trăng rằm soi sáng. Tâm trạng tôi trùng xuống, nghĩ sao mà cảnh đời éo le quá. Thương anh em nó nhưng chính bản thân mình cũng đang không biết sẽ đi về đâu. Lực bất tòng tâm, tôi ngước lên nhìn bầu trời vô định.
THẾ GIỚI BAO LA RỘNG LỚN LÀ THẾ, NHƯNG NƠI NÀO CHO TA HẠNH PHÚC?
… Bạn đang đọc truyện Gái giang hồ tại nguồn: http://bimdep.pro/gai-giang-ho/
Tây Nguyên chỉ có 2 mùa mưa nắng, mùa nắng thì nắng oi khô nóng, mùa mưa thì mưa dầm mưa dề không ngừng không ngớt từ tháng 5 tới tháng 11. Bây giờ là tháng 9, mùa khai giảng tựu trường. Năm nay tôi lên lớp 10, được Má dẫn đi may 1 bộ áo dài trắng. Lần đầu tiên được mặc áo dài tôi đã ngắm mình trong gương rất nhiều lần. Tôi không cao ráo. Không trắng trẻo. Nhưng trông cũng tạm ổn trong bộ áo dài. 1 tuần bắt buộc thứ 2 mặc áo dài còn lại mặc tự do. Nhưng tôi đi học thì 1 tuần tôi mặc 3 lần. Cứ mặc xong là về giặt phơi ngay. Thời ấy đang rộ lên cái mốt mặc áo ngực mà gắn cái dây áo từ bên này qua bên kia chứ không phải là 2 sợi từ trước ra sau. Tôi cũng rất theo xu hướng, sắm cho mình 2 sợi để thay đổi.
Tôi đeo một chiếc cặp chéo màu đen. Đi xe đạp mini màu xanh lá cây về trường mới. Trường tôi học cách nhà 3km, con đường rợp bóng 2 hàng cây xanh mát rười rượi.
– Bạn gì ơi! Bạn đi xe đạp xanh ơi.
– Hửm…
Tôi tò mò quay lại nhìn khi có tiếng gọi phía bên tay phải. Là 1 cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, với nước da trắng bóc.
– Ừ. Bạn gọi tui hả?
– Đúng rồi. Tà áo dài của bạn suýt bị cuốn vào bánh xe rồi kìa.
– Hả. Ui là trời. Cảm ơn bạn nhiều nha.
Lần đầu tiên mặc áo dài cho ngày đầu đi học, tôi quên mất là tôi mặc áo dài, nên không có để ý, thật may mắn. Chứ không xảy ra việc gì thì chắc tôi chết mất, má tôi sẽ đánh tôi luôn. Nghĩ tới thôi thì đã thấy ớn lạnh dọc xương sống rồi. Tôi nhìn cô gái nhỏ và hỏi:
– Mà bạn cũng học trường TQC à?
– Ừm. Mình mới chuyển tới đây.
– Bạn lên xe đi. Mình đèo bạn đi.
– Bạn đèo được không?
– Khỏi lo. Haha. Mình dư sức, nhìn bạn mỏng manh vậy mà.
– Ừm. Vậy mình lên nhé.
– Bạn tên gì?
– Mình tên Nhớ.
– Bạn học lớp nào?
– Mình học 10b7…
– Ủa. Vậy cùng lớp tui mà. Hôm khai giảng bạn không đi à?
Hóa ra, Gia đình Nhớ mới chuyển tới đây, ngày xưa đến giờ chỉ một mình bố Nhớ công tác trong này, còn mẹ con Nhớ và em gái ở ngoài quê Nghệ An. Năm nay mẹ Nhớ quyết định dẫn con cái vào để ở gần bố, tiện cho việc thi đại học vào ngành công an sau này nối nghiệp bố.
Tôi dẫn Nhớ đến lớp, ngồi vào cạnh tôi. Nhớ hỏi tôi tự ý xếp chỗ ngồi có sao không? Tôi bảo:
– Thư là lớp phó, Thư có quyền. Cứ yên tâm đi nha.
– Thư ngầu quá.
– Haha. Thư sẽ bảo kê cho Nhớ.
Dù tôi nhỏ con hơn Nhớ, nhưng trông lại khỏe khoắn và già dặn hơn, chứ không phải nhìn như giọt sương mong manh nhẹ nhõm như Nhớ. Bàn của chúng tôi là bàn kế cuối. Sau lưng tôi là cái Thảo, đứa mà tôi quen vào hôm khai giảng. Nhanh chóng ba đứa thân nhau như chị em ruột thịt.
Nhà của cái Thảo khá giả nhất nhì huyện, đi học tiền ăn vặt tiêu xài thoải mái nhất. Thời ấy tôi chỉ được má cho 2 ngàn để ăn bánh mì chan nước, thì Thảo đã được cho 10 ngàn. Mà cái Thảo khá xởi lởi, suốt ngày đòi bao ăn uống tụi tôi. Tuy nhiên tính tôi không ăn không của ai hoài, vì vậy tôi quyết định tôi sẽ là đứa đưa đón nó đi học hàng ngày. Bởi vì bố mẹ nó đi làm suốt, để cho cô giúp việc đưa đón, mà nó thì không thích bị giám sát.
Duyên phận gắn kết chúng tôi một cách kỳ lạ. Tôi sinh ngày 16/7/198x, Thảo sinh ngày 20/03/198x, Nhớ sinh ngày 22/01/198x. Tổng ngày tháng sinh của mỗi đứa đều bằng 5. Nhà tôi địa chỉ số 5, nhà Thảo số 32, nhà Nhớ 14. Cũng vẫn là tổng bằng 5. Tôi thời cấp 1 và cấp 2 học khá dở. Vì hoàn cảnh gia đình ba tôi say sỉn, tôi không hề có hứng thú và thời gian cho việc học. Tuy nhiên từ khi lên cấp 3, gặp Thảo và Nhớ, 2 đứa nó đã kèm cặp cho tôi tất cả các môn học. Mà có chuyện này buồn cười cực kỳ. Tôi được cô giáo chủ nhiệm chỉ định làm lớp phó học tập khi mà cô chẳng biết về quá khứ học hành của tôi, cô mới vừa nhận trường nhận lớp năm đầu cô đi làm, cô trẻ trung và non nớt, chỉ đơn giản là vì hôm khai giảng tôi trêu cô mà cô cứ nhất quyết bảo tôi làm lớp phó. Từ đó cuộc đời tôi xoay chuyển, vận mệnh của tôi khởi động theo một hướng mới. Tất cả rất tự nhiên.
Ngày hôm ấy tôi lên trường dự khai giảng, tôi tìm lớp của mình để nhìn xem nó ra sao thì thấy có một cô giáo mặc quần tây áo sơ mi đứng lóng ngóng ngoài cửa lớp học. Tôi biết đó là cô giáo rồi nhưng tôi giả vờ tiến lại hỏi:
– Chị ơi. Chị tìm ai ạ?
– À. Chào em. Chị đang tìm lớp. Đi đúng phòng rồi mà không thấy học sinh nào.
– Chị xinh đẹp ơi. Học sinh giờ đang tập trung dưới sân trường rồi ạ! Mà chị lớp 12 sao lại qua dãy lớp 10 mà tìm ạ?
– A. Chị là giáo viên chủ nhiệm lớp 10 chứ không phải học sinh.
– Ôi. Em xin lỗi cô ạ. Em nhìn cô trẻ và xinh quá nên nghĩ cô là học sinh. Lớp nào được cô chủ nhiệm thì chắc chắn là sướng nhất khóa này đấy ạ! Em ước gì cô chủ nhiệm lớp em là cô!
– Em khen cô quá lời rồi. Mình đi ra sân trường thôi em. Mà em học lớp nào?
– Dạ em ạ? Em học 10b7 ạ.
– Hả? Cô chủ nhiệm 10b7…
– Dạ? Thật hả cô?
– Thật.
Chết tôi rồi. Tôi lại dám trêu cô giáo chủ nhiệm của mình. Khai giảng kết thúc thì lại tập trung lên phòng học nhận lớp chính thức. Tôi xuống bàn kế cuối ngồi, núp mình sau lưng các bạn khác. Vậy mà tới đoạn bầu lớp trưởng và lớp phó, bí thư. Cô chợt đề nghị:
– Bạn bàn kế cuối làm lớp trưởng nhé?
– Ai ại? Ai vậy?
Cả lớp xôn xao. Nhìn qua nhìn lại, tôi không dám nhìn, nép mình thật sát bàn học. Chợt…
Cốc cốc cốc…
Tiếng gõ tay lên bàn. Tôi ngước lên. Là cô đã xuống tận nơi.
– Em làm lớp trưởng nhé.
– Dạ không cô ơi. Em không biết làm đâu ạ. Em bầu bạn Nam làm lớp trưởng ạ, bạn ấy có kinh nghiệm rồi cô. – Tôi nhanh tay chỉ qua thằng Nam ngồi trước mặt tôi.
– Thôi được rồi. Vậy Nam làm lớp trưởng, Thư làm lớp phó học tập. Tiếp theo chúng ta sẽ bàn tới các vấn đề khác.
Oi. Thế quái nào tôi lại làm lớp phó rồi. Tôi có học giỏi hay là chăm chỉ đâu. Bất lực toàn tập. Thôi kệ đi vậy. Cái tội trêu cô. Nhưng cũng may mắn vì khi làm lớp phó thì không ai kiểm tra bài tập của minh vì tôi có làm đâu.
Thấm thoắt 3 tháng học đầu tiên cũng trôi qua. Bộ tam chúng tôi thân nhau lắm, ngày nào cũng dính nhau như sam. Hôm nay Thảo chợt nói là Thảo có đối tượng mà Thảo thích thầm đơn phương. Tôi với con Nhớ tròn mắt nhìn nó. Tôi muốn chửi tục vì thằng nào dám cướp đi trái tim của Thảo. Sau khi ép cung bắt nó khai ra thông tin thì chúng tôi quyết định phải tiếp cận để gặp và đánh giá cho bằng được.
Một ngày sau.
Lớp chúng tôi ở bên trên tầng lầu, 3 đứa hôm nay đi học thật sớm, để canh me đối tượng đi học để xem mắt. Khi mà học sinh bắt đầu nối đuôi nhau vào trường thì có 1 nhóm nam học sinh gồm 5 người, có 1 bạn cao ráo đẹp trai sáng sủa, cười cười nói nói đi ở giữa, 2 bên 2 thằng, thì Thảo mới chợt reo lên:
– Là cậu ấy kìa, cậu ấy đang đi cùng nhóm 5 người đằng kia.
– Đâu đâu? Mặc áo gì quần gì? – Con Nhớ lanh chanh…
– Aaa. Áo sơ mi trắng, quần đen. – Con thảo trả lời…
– Trả lời vậy mà cũng nói, thằng nào cũng áo trắng quần đen. – Con Nhớ giọng bất mãn.
– Sao yêu vào lú vậy mấy đứa này. Nói là thằng đi thứ mấy từ trái sang. – Không thể nhìn 2 đứa ngơ này nói chuyện đc, tôi cất lời.
– À à. Một hai ba bốn. Là thứ 4.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, không phải thằng đi giữa, vì nó nổi bật vl, tôi nhìn cũng mê, mất công lại ghen tị với bạn thân hoặc ăn chung 1 thằng với bạn thân. Haha. Tôi dời ánh mắt qua thằng thứ 4. Trông cũng cao ráo, da ngăm, tóc đầu 3 phân gọn gàng, cao cỡ 1,69m nhìn cũng khá sạch sẽ. Ừm. Cũng ok phết.
– Ê QUANG…
– Hả…
Tôi hét lên thật to. Làm cả 3 đứa kia và 5 đứa đang đi dưới cùng với các học sinh đang đi ở dưới ngước nhìn lên.
– Gọi ai vậy?
– Gọi cậu đó, da ngăm tóc đinh. Cậu đứng im đó, chúng tôi có việc cần nói.
Con Thảo đỏ cả mặt, núp sau lưng tôi. Con Nhớ giơ ngón tay cái lên với tôi. Tôi nắm tay 2 đứa nó đi xuống lầu. Đến khi chạm mặt với 5 thằng kia. Tôi nghiêm chỉnh nói:
– Bạn tui muốn làm quen với ông, ông nói nick yahoo hay cách thức đi, để bạn tôi tiện nói chuyện.
– Hả?
– Haha. Quang ơi, chết mày rồi, tao tưởng chuyện gì. Haha – Đám bạn nó cười ồ lên.
– Ai muốn?
– Đây, bạn Thảo dễ thương đáng yêu của tôi.
– Ơ… ờ… vậy… Được rồi, tôi cho nick yahoo.
– Ok…
Xong việc, tôi liếc qua cậu bạn cao cao kia, thấy cậu ấy cũng nhìn tôi đăm đăm, tôi hất cằm lên một cái rồi quay lưng đi, mái tóc đuôi gà quét ngang ngúng nguẩy. Hừm, đằng ấy đại ca nhóm đó thì mình đại ca nhóm này. Tôi không thể lép vế được. Lúc ấy tôi không biết rằng, cái dáng vẻ hất cằm của tôi đã khiến mấy thằng con trai ở sân trường hôm đấy mê đứ đừ.
Xong việc khi đi về lớp thì tôi vô tình đụng phải 1 bạn gái đang chạy vội vào lớp, cậu ấy vừa ôm đồ trực nhật vừa ôm sách vở, đụng vào nhau nên đồ trên tay cậu ấy rơi hết ra.
– Ôi, mình xin lỗi, để mình nhặt dùm cậu…
– Không, là lỗi của mình, mình vội đi trực nhật thôi…
– Chân cậu sao chảy máu thế kia?
– À, tớ té xe, xe hỏng nên phải đi bộ đến trường mới trễ giờ thế này.
– Như này thì còn trực nhật gì nữa. Cậu học lớp nào, để tớ đến bảo thằng con trai làm thay cậu.
– Ơ. Không cần đâu, tớ làm đc mà.
– Được cái gì mà được. Đi nào. Tại cậu đẹp nên tớ giúp thôi. Lát tớ rửa vết thương cho cậu, tớ lúc nào cũng đủ đồ nghề.
Nói rồi cậu ấy cũng chịu thua độ cứng của tôi, nên nói lớp rồi đi, đồ của cậu ấy tôi đưa cho Nhớ và Thảo cầm hộ. Trên đường đến lớp tôi biết cậu ấy tên là Nguyên. Đến lớp thì lại đụng mặt 5 cậu trai kia. Ơ hóa ra là học cùng lớp Nguyên. Trùng hợp ghê. Vậy quá tiện. Tôi lại chỗ cậu bạn đẹp trai kia và nói rằng:
– Nhờ các cậu giúp bạn Nguyên trực nhật 1hôm vì bạn ấy bị té xe, không làm được. Tui cảm ơn nhiều nhé!
– Ừ…
Cậu ta đáp gọn lỏn. Ok xong việc, tôi kéo Nguyên ra ngoài, còn cái Nhớ và Thảo trao lại đồ trực nhật. Và kể từ ngày hôm ấy, bộ tứ Sao Mai ra đời. Với nhiều câu chuyện tình yêu, tình dục, tình thân đầy sóng gió.
… Bạn đang đọc truyện Gái giang hồ tại nguồn: http://bimdep.pro/gai-giang-ho/
Kết thúc việc nhắc lại từ đâu chúng tôi quen nhau và hoàn cảnh gia đình tôi, thì quay lại lúc tôi bỏ nhà đi và đang ở nhà cái Thảo. 4 Đứa chúng tôi nằm trên giường, mắt ngước lên trần nhà:
– Trước mắt Thư cứ ở đây, còn chuyện học hành và học phí tương lai sẽ tính sao nhỉ? – Cái Thảo hỏi tôi và vuốt nhẹ mái tóc của tôi.
– Ừm. Từ từ rồi tao tính. Tiền lì xì của tao tiết kiệm mấy năm nay cũng kha khá. Nhưng chắc phải đi làm thêm hoặc mua bán cái gì đó.
– Ừm. Cần gì thì tụi mình cùng nhau làm. – Cái Nguyên lên tiếng.
– Ok. Ước gì 4 đứa mình chung 1 nhà ha, như vậy chắc vui lắm. – Tôi nói với cả nhóm…
– Ừm. Để hôm nào xin bố mẹ cho đi ôn thi 1 đêm để ngủ lại đây. Nằm đây rồi là không muốn dậy đi về.
Chúng tôi nằm trò chuyện tới 9h tối thì Nguyên và Nhớ đi về. Tôi và cái Thảo ôm nhau ngủ. Cái Thảo người múp tròn trịa nhưng làn da mát lạnh, đụng vào làn da này mềm mại như miếng đậu hũ, trơn bóng mịn màng, không nỡ mạnh tay. Tôi chợt có suy nghĩ táo bạo muốn chạm vào 2 quả cam sành đang rung rung nhấp nhô vì từng nhịp thở của Thảo. Đúng là thân hình không những muốn đàn ông phạm tội mà con gái như tôi cũng khơi dậy bản năng của một em bé, ham thích xoa bộ ngực căng tròn. Nghĩ là làm, tôi ôm eo Thảo, nó mặc bộ đồ ngủ bằng lụa, áo 2 dây và chiếc quần đùi, chất lụa rũ xuống, dán vào cơ thể nhìn ngon mắt, mà chạm tay vào cũng mượt mà tê rần bàn tay.
Nó trở người nằm nghiêng quay mặt vào tôi, bộ ngực nó ép lại, nhìn cái khe ngực khít lại, mê đắm thật sự. Tôi cũng có ngực, nhưng làn da rắn rỏi chứ không phải trơn mịn như của Thảo. Tôi giơ đầu ngón trỏ ra, chạm chạm vào chỗ ngực lộ ra của Thảo, nó mềm như nước, êm ái man mát. Lợi cho thằng nào sau này xơi cái này thật. Biết cái Thảo chưa ngủ. Tôi nói nhỏ:
– Ngực Thảo nhìn đẹp nha. Sau này đừng để thằng nào mạnh tay.
– Ưm. Biết rồi…
– Để tui đo xem độ to của nó cỡ nào.
– Ưm…
Tôi úp trọn bàn tay lên 1 bầu ngực, tay tôi ôm không hết được bầu ngực này. Đúng chuẩn số đo vòng 1 là 90, nảy nở thật, kiểu này hết cấp 3 chắc còn to nữa. Cảm giác thỏa mãn tôi chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau mẹ Thảo về sớm, mở cửa phòng thấy 2 đứa tôi ôm nhau ngủ thì vào lay tụi tôi dậy đi học. Vệ sinh tắm rửa xong thay đồ. Đi học về thì đã thấy chị giúp việc dọn sẵn cơm canh trên bàn, đợi chúng tôi rửa tay là vào ăn cơm. Bố Thảo đang ngồi đọc báo ở phòng khách. Tôi chào chú rõ to. Chú quay mặt lại cười và gật đầu với tôi. Nhìn sang Thảo rồi nói:
– 2 Đứa rửa tay rồi xuống ăn cơm. Trưa nay Mẹ đi dự liên hoan không về.
– Dạ – 2 đứa tôi đồng thanh trả lời.
Chúng tôi hôm nay có tiết thể dục cuối buổi nên đã đói rã rời. Nhanh chóng cất cặp, thay đồ, rửa tay rồi xuống bàn ăn. Chị Liên khéo thật, cơm canh nhìn ngon, nhà cửa gọn gàng sạch sẽ, tôi ngắm nhìn kỹ chị hơn. Dáng người chị thon gầy, không cao lắm nhưng do gầy nên nhìn chị có vẻ cao. Nước da của chị khá là trắng, tuy nhiên phần cánh tay và chân vẫn bị cháy nắng nên ngăm đen. Chị mặc bộ đồ áo cộc thun ôm sát người, chân váy ngắn, chị ấy năm nay mới hơn 25 tuổi nên ăn mặc còn khá trẻ trung, lộ ra chiếc mông vừa vừa không lép cũng chẳng đầy, ngực chị nhỏ gọn gàng. Trông chị khá hấp dẫn trong bộ đồ này vì nó có màu hồng. Tôi nuốt nước miếng rồi nhìn qua Bố Thảo, thấy ông rất điềm tĩnh ăn uống. Ăn xong thì chị Liên đã lấy đến cho chú ấy 1 ly nước và hộp tăm, chú không ngẩng mặt lên nhưng gật đầu. Không hiểu sao ăn xong trước nhưng chú vẫn ngồi ở đấy, vì thắc mắc nên tôi có chút lơ đễnh, cái Thảo chan canh làm đụng tay tôi, rớt đôi đũa xuống nền nhà. Tôi quýnh lên xin lỗi, vội vàng cúi xuống gầm bàn để nhặt lên.
Khi cúi xuống, lúc tôi chuẩn bị ngước mặt lên để đứng dậy, tôi chợt nhìn thấy đối diện là một cái gì đó to cứng ở trong quần của chú, vì ở nhà chú mặc quần đùi. Tôi nhìn rất rõ ràng nó to phình lên. Mặt tôi đỏ bừng. Chợt chị Liên tiến lại:
– Em lấy được chưa, đưa đây chị đi rửa, lấy em đôi đũa khác rồi đây…
– Dạ rồi ạ. Em cảm ơn chị…
Tôi trồi đầu lên bàn. Giờ thì đã rõ tại sao chú ăn xong mà vẫn không đứng dậy rồi. Haha. Tôi lùa con Thảo ăn nhanh để còn đi ngủ trưa. Rồi chúng tôi chạy lên phòng. Bố thảo có nguyên tắc khi ăn thì không được nói chuyện, nên bữa ăn trôi qua rất nhanh. Lên đến phòng, nằm trên giường tôi vẫn nghĩ về hình ảnh con cặc của chú. Nó to thật sự. Lần đầu tiên tôi thấy ở ngoài đời dù trước giờ vẫn lén ra net mở xem thử như nào. Cái Thảo ăn no là buồn ngủ, nhịp thở nó đều đều. Chị Liên bỗng gõ cửa nhẹ:
– 2 Đứa ngủ chưa, uống nước ép không chị mang lên…
– Thảo ơi.
– Thảo.
Tôi nằm im không trả lời. Rồi tôi nghe thấy tiếng bước chân của chị xa dần xuống dưới. Chợt trực giác như mách bảo tôi chờ lát nữa hãy đi xuống dưới đi. Tim tôi đập thình thịch. Như mình sắp đi ăn trộm vậy đấy. Chờ đúng 3 phút, tôi nhè nhẹ mở hé cửa nhìn, hành lang không có ai, nghe ngóng không có âm thanh nào. Tôi bước chân trần nhè nhẹ đi xuống cầu thang, mồ hôi vã ra như tắm vì hồi hộp và kích thích.
Gần xuống đến nơi thì tôi nghe thấy tiếng nói nho nhỏ của chị Liên:
– Ông chủ yên tâm, Thảo mà ngủ thì sẽ ngủ say lắm, không biết gì cả, lên gọi mới chịu dậy.
– Ừ. Chứ anh muốn em quá rồi, không đợi thêm được.
– Hứ. Nhưng em còn phải rửa chén ông chủ à. Ôi ông chủ đừng như thế, em không làm gì được.
Tôi mạnh dạn tiến lại gần hơn, chân cầu thang có để 1 tấm vách ngăn trang trí và 1 cái lục bình to cao hơn đầu người, tôi nhìn xuyên qua bức vách ngăn, thấy bố Thảo và chị Liên đang hôn nhau trong khi tay chị Liên đang còn cầm chiếc bát để rửa, chị đứng quay lưng vào Bố Thảo, đầu ngửa ra sau. Bố Thảo hôn lấy cái cổ trắng ngần của chị Liên. Hít hà mùi tóc của chị ấy. Còn bảo rằng tóc em thơm quá, thơm như cái lồn em vậy. Làm chị Liên run rẩy cả người. Chị buông bát xuống, rửa tay, thì Bố Thảo đã tốc cái váy của chị lên rồi đánh 2 cái…
Bép Bép…
Chị Liên rên ư hử trong miệng vì hứng tình. Bố Thảo luồn tay vào háng của chị Liên, làm chị Liên càng run rẩy dữ dội, người chị liên căng cứng.
Tim tôi đập thình thịch, cả người tôi cũng muốn nứng lên theo chị, cảm xúc này thật đê mê.
Tiếng nước dâm thủy chèm chẹp từ lồn chị Liên túa ra, bàn tay móc lồn của bố thảo càng thêm nhanh.
– Ư… Ông chủ ơi… đừng… đừng mà…
– Đừng gì hả em…
– Đừng… Ôi… Ôi… Ông chủ ơi… Em… ôi…
– Anh làm em có thấy thích không hả nô tì của anh?
– Em… ư… ôi… thích… Ông… chủ… ư…
– Anh móc lồn em, nó thích nó ướt nhẹp đây này… Lồn em giỏi quá…
Nói rồi Bố Thảo ngồi xuống, úp mặt vào mông chị Liên, chú ấy hít hà:
– Thơm quá em à, lỗ đít của em cũng thơm nữa.
– Ư ư ư ư…
Rồi chú le lưỡi ra liếm dọc từ mông xuống lỗ đít. Hic. Tôi thấy cảnh đó tự nhưng bị nhợn nhợn. Nhưng rồi chú ấy nắm lấy 1 chân của chị Liên nhấc lên, cái lồn có ít lông tơ của chị Liên lô ra trước mặt chú, chú lại hít hà đám lông ấy, lại khen nó thơm, rồi chú liếm chỗ đó của chị. Chị Liên run rẩy, đùi chị rung rung. Tôi đứng ở xa quá không nhìn rõ cái lồn của chị Liên trông như thế nào. Rồi chú vục mặt vào mà liếm láp, lâu lâu chú lại hít hà rồi khen thơm. Được hơn 2 phút thì chú đứng dậy, xoay người chị liên lại, rồi chú nhấn đầu chị Liên xuống:
– Nào, bây giờ thì hãy chăm sóc thằng ku của anh đi…
– Dạ… ông… chủ…
Chị Liên kéo quần đùi và quần lót của chú xuống, con cu của chú sao mà to và đen quá. Nó khác hẳn so với da người của chú. Giống y như bị cháy nắng ấy, nhưng làm gì có ai đi phơi nắng con cu. Tôi nhìn mà thấy sợ hãi. Tuy nhiên vì tò mò nên vẫn tiếp tục nhìn xem chú và chi Liên sẽ làm gì tiếp theo.
– Thích nó không hả nô tì của anh?
– Dạ thích ông chủ ạ…
– Vậy làm gì với thằng em của anh đi em. Ngoan anh thương.
Chị Liên đỏ bừng mặt, rồi le lưỡi ra liếm con cu đen của chú. Chú chống tay lên cạnh bàn, phát ra một tiếng hừ. Chị Liên tiếp tục liếm vòng quanh, rồi liếm dọc thân con cu đen. Chị lại ngậm 2 hòn dái của chú mà mút, tiếng chóp chép vang lên vì chị Liên chảy nước miếng quá nhiều. Con cu của chú đầy nước miếng của chị Liên. Chợt chú nắm lấy đầu của chị Liên, đẩy con cặc sâu vào họng, chị Liên bất ngờ quá nên chị ấy bị ngợp, chị bị nhợn họng nên ọe ọe. Lúc này chú rút con cu ra chà lên ngực của chị Liên. Rồi kéo chị Liên đứng dậy, tựa vào bàn bếp, chú bế chị Liên ngồi lên, lúc này chị liên quay lưng lại với tôi nên che mất chú, chú đút con cu của chú vào cái lồn đầy nước dâm của chị Liên, rồi chú thúc mạnh.
– Sướng không hả nô tì của anh…
– Ư… ư… ư… ư… ư.
– Trả lời anh ngay, dám to gan không trả lời hả…
– Ư… aaaaa… sướng… ư… ông… Chủ… aaaaa…
– Thằng ku của anh sẽ làm em ngất lên ngất xuống, nó đang đụ vào cái lồn dâm của em đó.
Tiếng chú gằn lên với chị Liên, chị Liên cắn môi muốn bật cả máu ra. Xong rồi một lát sau chú đẩy chị Liên xuống sàn nhà, chổng mông lên. Chú đánh 4 cái tét vào mông của chị Liên. Chị Liên đau quá nhưng vẫn cắn chặt miệng không la lên. Chú cầm con cu đen của mình chà lên lỗ lồn của chị Liên chứ không vội vã đâm vào ngay.
– Nứng không hả nô tì cưng của anh…
– E… em… ư… ư…
– Em làm sao hả? Thằng em của anh nó không làm em nứng hả?
– Nứng… ư… quá… ư… ông chủ… ư… muốn…
– Em muốn gì? Muốn nó đâm vào không?
– Ưm… e… em… muốn…
Thế rồi chú thốc mạnh con cu vào lồn chị Liên, chú dập liên hồi, mạnh bạo, khi cao trào. Cả người chị Liên co giật, chợt người chú căng cứng chú rút con cu ra, kéo đầu chị Liên ngửa lên, chú xuất hết vào miệng chị Liên, lúc này mắt chị Liên mơ màng nhưng mồm há to, nuốt tất cả vào miệng.
Tôi nóng rực toàn thân, dưới đáy quần cảm thấy ướt át. Tôi lén lén đi lên lầu lại. Hình ảnh của ngày hôm nay mãi không bao giờ tôi quên.
Trong phòng, cái Thảo vẫn ngủ say đúng như những gì chị Liên nói. Nhìn bộ ngực nhấp nhô từng nhịp thở đều đặn tôi lại nghĩ thằng nào hời quá. Vậy mà không tưởng tượng được rằng chỉ ít tháng sau khi con Nguyên xảy ra chuyện thì lại đến phiên nó, nó dữ dội hơn, nó gần như trầm cảm, khiến chúng tôi lo lắng, tìm đủ mọi cách an ủi dỗ dành mà nó vẫn trầm lặng, vẫn đi học vẫn học bình thường, nhưng nó lại im ắng đến lạ thường giống như nó đang âm thầm nung nấu một điều gì đó. Và tôi đã phải làm một việc mà tới bây giờ nghĩ lại, tôi thấy mình có hơi quá đáng với nó, tuy nhiên nếu tôi không làm như vậy thì có lẽ tụi tôi đã mất nó rồi. Kể từ đó tôi có cái nhìn với đàn ông khác đi, cái nhìn đối với tình yêu tình dục cũng khác đi, phong cách nói chuyện của tụi tôi cũng khác đi, không còn là những đứa ngoan ngoãn ngây thơ lành tính như xưa nữa.
Chuyện của con Nguyên làm chúng tôi vừa hào hứng nhưng cũng vừa lo lắng, bởi vì kẻ đưa nó vào đời, cũng là kẻ đưa nó những thứ đen tối khác… Tôi sợ nó lún chân vào và không dứt ra được nên tôi đã dấn thân vào những cuộc vui thâu đêm, với ý nghĩ muốn bảo vệ nó lâu nhất có thể và hy vọng nó có thể sớm khai thông trí não mà kịp trước khi quá muộn.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro