Gái cơ quan

Phần 6

2024-08-05 19:51:43

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 6
Sáng vẫn khung giờ quen thuộc 7h, đầu hơi nhức, chắc dư âm của trận rượu ngày hôm qua đã thế còn đội mưa gió nữa chứ. Đúng là chết vì cái tội dại gái. Cố lê tấm thân ngọc ngà đi vệ sinh cá nhân, đập răng rửa mặt, tút lại vẻ đẹp trai và lại ngắm gương mặt nguy hiểm của mình trong gương. Định đi ăn phở, nhưng thấy mẹ kêu xuống ăn sáng, thôi đánh chén luôn, dạo này kinh tế khó khăn, tiết kiệm là quốc sách, đồ ăn của mẹ lúc nào cũng đủ 4 tiêu chí Ngon – Bổ – Rẻ – Sạch.

Xong xuôi, xách xe đi làm. Suy nghĩ về gái lại hiện ra, có khi nào mình tiến quá nhanh với gái không? Gái có phải là người mình mong chờ không? Mấy câu hỏi cứ vẩn vơ, không tài nào mình xua nó đi được, đau hết đầu thôi kệ vậy, đến đâu thì đến. Đến cơ quan, lại chạm mặt gái dưới cầu thang. Vẫn nụ cười quen thuộc, dáng người nhỏ xinh khẽ gật đầu chào mình. Hôm nay gái mặc váy màu váng, áo khoác kiểu măng tô đen, mái tóc vấn cao, mình nhìn tí bật máu mũi:

– Em à. – mình cất tiếng phá tan đi không gian im lặng

– Dạ vâng, lại gặp anh rồi, hihi. Gái cười, đôi má khẽ ửng hồng, không biết là vì lạnh hay là vì mình nữa

– Anh chọn giờ đấy.

– Giờ gì hả anh?

– Giờ đi làm.

– Sao lại vậy? Anh cũng mê tín à? – Khuôn mặt gái thoáng lên vẻ ngạc nhiên, mắt mở to đúng kiểu con nai vàng ngơ ngác

– Không, anh chọn giờ để được gặp em

– Hihi. – gái cười. Nụ cười luôn làm mình thấy xao xuyến, pha chút cảm giác yên bình trong đó

Định tám thêm tí nữa, nhưng cũng gần đến phòng rồi. Thôi chào gái, anh phải đi rồi ngồi vào bàn làm việc, lại thêm 1 đống hồ sơ, định gào lên với sếp, sếp định giết em à mà mỗi ngày lại thêm 1 đống vậy. Nghĩ vậy thôi, chứ đến bố cháu cũng chả dám nói ra, chán hẳn, kệ cầm điện thoại nhắn cho gái, lấy động lực làm việc vậy

– Chiếc váy hợp với em đó.

– Hihi, anh thấy sao?

– Màu sắc trẻ trung, kiểu dáng đẹp. 4/10 Điểm

– Sao đẹp mà lại chỉ có 4 điểm hả anh

– 6 Điểm còn lại chính là em

– Hihi. – gái lại cười. Chả cười thì là gì, sáng ra đã được nghe nịnh, sướng nổ mũi ấy chứ các bác nhỉ

Tám thêm 1 tí, mình bắt tay vào công việc, mấy bà chị thấy mình cười tủm tỉm, quay ra đá đểu:

– Thằng em bắt được vàng hay sao mà cứ cười một mình thế?

– Sáng ra thấy chị nào cũng xinh, cũng tươi. Em làm sao mà không cười được

Lại 1 trận chiến nổ ra, các bà lại lôi mình ra làm chủ đề tám. Thôi sợ rồi, mình lẳng lặng làm việc, chứ tám với các bà này thêm không cẩn thận lại dìm hàng mình ngay, nguy hiểm lắm. Đang làm việc, thấy có tin nhắn của Em, mình không nhắn lại, cầm điện thoại xóa tin nhắn luôn, đôi lúc mình thấy hơi phũ phàng. Mình quen em qua 1 đứa bạn, em có nét duyên, tóc ngắn, môi hồng, nhìn khá xinh, vóc dáng đủ để thu hút từ ánh nhìn đâu tiên nhưng dường như đó là tất cả những cảm nhận của mình về Em, Em không phải là tuýp con gái mình thích, dường như lúc ấy mình đến với em chỉ vì sự cô đơn của tâm hồn, mà tình cảm không có gì ràng buộc, sớm hay muộn rồi cũng trôi mình rời xa em, bất ngờ, nhẹ nhàng như 1 cơn gió

– Mình thôi em nhé, anh xin lỗi… không lời giải thích, không chút níu kéo.

Em rất buồn, nhưng làm sao được, em chỉ thu hút mình, chứ không mang lại cảm giác trong tình yêu, mình không muốn lừa dối, làm em thêm hi vọng nữa. Mình ghét sự hi vọng nên cũng không thể mang lại sự hi vọng dối trá cho em Thẫn thờ 1 lúc, điện thoại rung, uể oải cầm lên “em calling “… Nghe hay không, 1 thoáng suy nghĩ lướt qua trong đầu mình, đây là cuộc điện thoại mình không hề mong muốn bước ra ngoài, châm 1 điếu thuốc, ấn nút nghe…

– Anh nghe đây…

– Sao anh không trả lời em?

– Anh bận, có gì không em?

– Cứ phải có gì mới được gọi cho anh à.

Khẽ thở dài, mình chầm chậm nói với em

– Nên như vậy…

– Lúc nào anh cũng làm vậy sao, em cũng chỉ muốn gọi hỏi thăm anh thôi mà… – giọng gái dường như nức nở.

– Anh xin lỗi

– Vì cái gì?

– Vì tất cả, em đừng như vậy nữa, người con gái như em đâu có thiếu điều gì. Đừng tự dằn vặt, trách móc bản thân nữa.

– Em có gì không xứng với anh?

– Anh mới là người không xứng. – Lại thở dài, mình thấy sao nặng nề quá, chỉ muốn chấm dứt cuộc nói chuyện này.

– Anh bận rồi, anh cúp máy đây. – Không đợi em trả lời, mình cúp máy, vào phòng làm việc, khẽ xoa mặt 1 cái. Chỉ mong em gặp được người tốt hơn mình

Quay lại với công việc, mình cắm cúi cố gắng hoàn thành nốt khối lượng sếp giao, mệt thì mệt thật, nhưng không làm xong đến lúc bình bầu ổng mà ghét thì vỡ mồm nhiều lúc chỉ muốn 1 ngày ngủ trốn làm cho thoải mái. Thoáng chút nghĩ về em, lại thấy buồn buồn giá như ngày xưa mình kiềm chế được cảm giác, thì giờ này em và mình đã có thể là 1 đôi bạn tốt của nhau. Ngó đồng hồ cũng đã đến trưa, nhấc điện thoại nhắn cho gái

– Trưa em rảnh không?

– Dạ có, sao hả anh?

– Tính rủ rê em.

– Định rủ rê em làm gì vậy?

– Làm cái mà anh thích làm với em.

Gái chắc tưởng mình nhắn tin linh tinh hay sao ấy, nhắn lại đe dọa.

– Hừ, em không nói chuyện linh tinh đâu nhé.

– Em hay là anh linh tinh?

– Anh nói chứ không lẽ là em?

– Anh nói nhưng là em nghĩ linh tinh, anh chỉ muốn mời em đi ăn thôi.

Gái có vẻ ngượng rồi, một lúc sau mới nhắn lại.

– Hihi, cứ làm em hiểu nhầm. Vâng vậy lát nữa anh nhé! – Nhiều lúc mình thấy gái ngây thơ lắm, không biết mình là thỏ hay là cáo với gái đây

– Uhm, lúc nào xong bảo anh.

Mình ngồi chơi 1 lát thì gái cũng gọi kêu mình đi ăn, mình đi xuống, xách xe ra, gái đã chờ sẵn, khẽ nở 1 nụ cười với gái, mình bảo gái lên xe, vẫn giọng nói và nụ cười quen thuộc gái nhẹ nhàng, vì mặc váy nên gái phải ngồi lêch 1 bên. Ước gì lúc này có bão thổi qua nhỉ, có phải mình được chiêm ngưỡng được hết không

– Bám chắc vào em…

– Ok, đi thôi anh

– Chưa được đâu, ngồi xích vào tí, em ngồi xa quá không an toàn đâu

– Không sao đâu, em vẫn ngồi thế này mà.

– Tại em nhé.

Nói rồi mình kéo ga hơi mạnh 1 chút, gái hơi ngửa về phía sau, cũng có vẻ sợ sợ, ngó ra phía sau thấy mặt gái hơi biến sắc, máu dồn lên mặt rồi, mình cũng hơi hãi

– Anh đi từ từ thôi. – có vẻ gái cũng hơi giận

Mình nhẹ nhàng cầm tay gái, kéo đặt nhẹ vào eo.

– Thế này mới an toàn, anh không muốn em làm sao đâu

Không thấy gái nói gì, chắc còn đang ngượng, đường đến quán ăn cũng không xa, mới đó mà đã đến nơi rồi. Dừng xe, dìu người đẹp vào quán ăn, cũng ối người GATO nhìn 2 đứa mình, thế mới biết giá trị của cái đẹp. Kéo ghế cho gái ngồi, lấy giấy lau lại bàn. Mình biết tính gái, thích những cử chỉ quan tâm nho nhỏ, xong xuôi kêu gái gọi món trước

– Anh ăn gì?

– Anh ăn theo em, em cứ gọi đi.

– Lỡ đâu món em gọi anh không ăn được thì sao.

– Anh tin vào gu ăn uống của em.

– Hihi, gái lại cười. Đúng là con gái, ai nghe nịnh cũng thích hay sao ấy. Nói vậy, chứ mình rất tin vào gu ăn uống và ăn mặc của gái, vì theo cảm nhận và tiếp xúc, gái là 1 người khá tinh tế. Cho dù gái không giỏi thể hiện điều đó qua lời ăn tiếng nói. Vừa ăn, vừa tám với gái, thỉnh thoảng mình cũng gắp cho gái thức ăn, gái cứ bảo kệ để gái tự nhiên, rõ phét gắp miếng nào thấy hết miếng ấy, con gái đúng là chúa giả vờ.

Ăn xong, mình với gái gọi cafe ra uống, gái gọi sinh tố, còn mình cốc nâu đá, điếu vina quen thuộc. Bỗng dưng gái cất tiếng

– Anh ngày xưa chắc yêu nhiều rồi nhỉ?

Câu hỏi bất ngờ quá, mình phải suy nghĩ 1 lát:

– Anh không đem tình cảm lên bàn cân để cân đo đong đếm.

Trầm ngâm mình nhìn gái. Thật sự câu hỏi này làm mình không thấy thoải mái cho lắm, nhưng đã hỏi thì phải có câu trả lời. Mình không muốn mập mờ với gái.

Cả 2 lại im lặng, mình chủ động lên tiếng trước.

– Em có vẻ không vui?

– Không, em nghĩ linh tinh thôi

– Nghĩ gì, nói anh nghe được không?

– Em thấy anh hơi khó hiểu.

– Em có muốn hiểu anh không?

– Dạ cũng có 1 chút. Hihi. Gái cười, chắc bị mình hỏi nên ngượng rồi, con gái nhà ai mà nhìn yêu thế không biết.

– Khi nào là nhiều thì nói với anh.

– Sao lại phải là nhiều hả anh?

– Hiểu 1 chút thì không nên hiểu, anh thích cái gì cũng phải nhiều và đầy…

Nhìn thẳng vào mắt gái mình nói

– Anh mong sẽ hiểu được em thật nhiều, hãy cho anh thời gian và cơ hội nhé.

– Dạ, tiếng gái khẽ vang lên. Du dương bên tai mình, chết rồi thỏ ơi. Tám thêm 1 chút rồi mình với gái cũng ra về, suốt dọc đường mình với gái vui lắm, cứ cười suốt thôi. Gái có hỏi mình

– Anh ghét điều gì nhất?

– Giả dối và hi vọng.

– Sao lại là hi vọng?

– Hi vọng mà không được thất vọng gấp nhiều lần, anh ghét cảm giác đó.

– Vậy điều gì làm anh vui nhất?

– Em muốn nghe không?

– Dạ có.

– Đi bên em bây giờ là điều anh cảm thấy vui nhất

Gái cười khúc khích, mình có thể cảm nhận rõ niềm vui trên mặt gái, cũng lâu rồi mình mới đem lại cho người khác niềm vui, ít ra mình vẫn còn có ích. Mong rằng, mình không mang lại nỗi buồn cho gái như đã từng làm với em Xe chầm chậm về cơ quan… Lại 1 buổi chiều dài ngập đầu với công việc chờ đợi mình, nghĩ mà nản. Đang là thần tiên đánh tụt xuống trâu ngựa, có chán không chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Gái cơ quan

Số ký tự: 0