Phần 78
2023-10-16 11:59:00
Những ngày tiếp theo, Triệu Đường Diên ở lại luôn Thủ đô, cô và Chu Trầm ở trong căn hộ ở trung tâm thương mại quốc tế, ban ngày Chu Trầm đi làm, cô lại ở nhà ôn tập, hoặc là cùng với Lục Nhiên đã trở lại đi dạo phố. Cuối tuần thỉnh thoảng sẽ đi về Đại Viện ăn cơm cùng Trương Dung Cảnh, phần nhiều thời gian vẫn là tận hưởng thế giới của hai người ở trong căn hộ.
Thời gian lâu lại sinh ra chút cảm giác giống như một cặp vợ chồng.
Ngày thi thử thứ hai, Chu Trầm đặc biệt dành ra thời gian một ngày, đích thân lái xe đưa cô đến trường, sau khi đến trường lại muốn cùng cô đi vào trong, nhưng bị Triệu Đường Diên một mực từ chối.
Những người tham gia kỳ thi lần hai rất nhiều, đều là những người của các chuyên ngành vượt mọi khó khăn để thi qua. Triệu Đường Diên ở trong phòng thi một buổi sáng thì Chu Trầm cũng đợi ở trong xe dưới tầng suốt buổi sáng.
Mãi cho đến thời gian ăn cơm trưa, nhìn thấy cô bước ra từ hàng lang, Chu Trầm mới thở nhẹ một hơi.
Giống như người tham gia cuộc thi này là anh.
Nhưng sự lo lắng trong lòng anh vẫn chưa hoàn toàn được buông xuống, đặc biệt là khi nhìn thấy người đàn ông đi bên cạnh cô ấy nó lại dâng lên.
Người đàn ông đó cùng Triệu Đường Diên nói nói cười cười đi ra ngoài, xem ra hai người trò chuyện rất vui.
Triệu Đường Diên vừa nhìn đã thấy Chu Trầm đang dựa vào cửa xe, anh đứng ở nơi ánh nắng đang chiếu xuống, dung mạo như được tráng thêm một tầng xuân quang.
Cô nheo mắt, từng bước từng bước đi về phía anh.
“Kết thúc rồi hả?” Chu Trầm thấp giọng hỏi.
“Vâng, đều kết thúc rồi.”
Trận chiến gian khổ kéo dài này, cuối cùng đã hạ màn.
Chu Trầm gật đầu, ôm eo cô, vừa nhìn vào người đàn ông vừa mới đi ra ngoài cùng cô.
Khí chất của người tri thức, nhìn còn trẻ hơn Chu Trầm vài phần.
Chu Trầm nén xuống cảm giác ghen tị trong lòng, trên mặt thể hiện cực tốt: “Vị này là?”
“Đây là thầy giáo trước kia của em, thầy Tô, không ngờ rằng bây giờ thầy Tô đã là giáo viên trường Sư Phạm Bắc Kinh.” Cô giới thiệu Tô Minh Vũ xong, bắt đầu giới thiệu Chu Trầm, “Thầy Tô, đây là… Bạn trai của em.”
Chút do dự trong lời nói của cô chỉ đơn thuần là do xấu hổ, nhưng lại bị Chu Trầm nghe ra rồi có chút không vui.
Anh còn nhìn ra khi Tô Minh Vũ nghe thấy ba chữ “bạn trai em”, trên mặt chợt lóe lên chút mất mát.
Chu Trầm càng ôm chặt eo của Triệu Đường Diên hơn.
“Xin chào, thầy Tô.” Anh chìa tay ra bắt tay tô Minh Vũ.
Rõ ràng anh lớn hơn Tô Minh Vũ vài tuổi, nhưng về mặt vai vế lại kém một bậc.
Nhưng anh lại thích sự kém bậc vai vế này, ai thân thiết hơn ai vừa nhìn đã rõ.
Hai người đàn ông ngoài ba mươi đang tiến hành một trận giao tranh trong im lặng, cuối cùng, Chu Trầm ôm Triệu Đường Diên nghênh ngang lái xe rời đi.
Tô Minh Vũ vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn chiếc xe sang trọng màu xám bạc biến mất khỏi tầm mắt.
Tô Minh Vũ không ngờ rằng, nhiều năm trôi qua như vậy, tại Thủ đô cách cả ngàn dặm, anh vẫn có thể gặp được học sinh trước kia mình đã từng dạy dỗ.
Bởi vì vô số lý do, ấn tượng của anh với Triệu Đường Diên rất sâu sắc.
Cô ấy so với trước kia càng ưu tú hơn rồi, cách ăn nói và trả lời về kiến thức chuyên môn trong cuộc thi vấn đáp vừa rồi đều khiến các giáo sư ngồi ở dưới khen không ngớt. Tô Minh Vũ rất hiểu quá khứ của cô, vừa khen ngợi đồng thời cũng phát hiện cô có rất nhiều điểm không giống với trước kia, cô của hiện tại là một viên ngọc quý đã được mài giũa đánh bóng, những tạp chất u ám trên người cô đã được loại bỏ rồi, phát ra ánh sáng lấp lánh trên thế giới này.
Khiến người ta không biết từ khi nào đã bị thu hút ánh nhìn.
Chỉ là nghĩ đến người đàn ông ngoài nóng trong lạnh vừa rồi, Tô Minh Vũ bất đắc dĩ cười, làm nguội đi chút rung động trong lòng.
Trên đường về đại viện, Chu Trầm luôn im lặng, Triệu Đường Diên nhìn từ bên cạnh chỉ có thể nhìn thấy đường nét góc cằm căng thẳng và bờ môi mím chặt của anh.
Nhưng cô đang bận trả lời tin nhắn thoại do Tề Lạc Lạc gửi đến, không chú ý đến có điều gì không ổn của anh.
Thời gian thi lần hai của trường Đại học Sư phạm Thượng Hải là sau trường Đại học Sư phạm Bắc Kinh, Tề Lạc Lạc có chút căng thẳng, bèn tìm Triệu Đường Diên học hỏi kinh nghiệm. Triệu Đường Diên vừa nhắc nhở những hạng mục cô nên chú ý, vừa an ủi cô ấy: “Không sao đâu, khi vào thi vấn đáp là giáo sư Từ, cậu lại là học sinh trường mình, thầy sẽ dễ dàng hơn chút.”
Cô nhẫn nại dỗ dành, giọng nói dịu dàng.
Chu Trầm nghe thấy xong tâm trạng càng thêm buồn bực, nhưng lại không dám làm phiền cô.
Cô khi nào mới nhận ra rằng anh đang không vui, sau đó dùng giọng điệu dịu dàng nhẫn nại thế này để dỗ anh đây?
Trương Dung Cảnh đã chuẩn bị một bàn thức ăn chúc mừng cô kết thúc lần thi thứ hai ở Đại Viện, dù cho họ từ trường Đại học sư phạm Bắc Kinh quay lại Đại Viện cũng đã gần một giờ chiều, bà vẫn kiên nhẫn đợi hai đứa nhỏ về nhà.
Đến khi nghe thấy tiếng xe truyền đến từ ngoài sân, bà lộ ra vẻ mặt tươi cười, dặn dò người giúp việc bưng đồ ăn luôn được hâm nóng trong nhà bếp lên.
Triệu Đường Diên sợ Trương Dung Cảnh đợi lâu rồi, động tác càng thêm vội vàng, tháo dây an toàn xong liền mở cửa xe, nhưng lại không mở được.
Cô nhìn sang Chu Trầm nghi hoặc.
“Làm sao thế?”
Nghe thấy cuối cùng cô cũng mở miệng hỏi mình, Chu Trầm nhìn cô một cái, chỉ thiếu viết rằng “Anh rất tức giận” ở trên mặt.
“Làm sao vậy?” Triệu Đường Diên hỏi anh thêm lần nữa.
Giọng nói của Chu Trầm có chút cứng ngắc: “Em với cái tên thầy Tô gì đó rất thân thiết nhỉ?”
Triệu Đường Diên nghĩ ngợi một chút, liền đoán được anh muốn nói gì.
Anh như vậy, cũng thật khiến cô hơi chột dạ, nói sao đi nữa cô cũng đã từng có chút mơ mộng thiếu nữ.
“Ừm… Cũng tạm ạ…”
Cô thấy sắc mặt của Chu Trầm đã thay đổi, vội vàng kéo tay anh: “Tối nay về nhà nói với anh có được không? Giáo sư Trương còn đang đợi chúng ta ở bên trong đấy.”
Cô dùng giọng nói mềm mại làm nũng với anh.
Chu Trầm hừ lạnh một tiếng.
Nhưng rốt cuộc anh cũng không làm khó Triệu Đường Diên, để cho cô đi xuống xe.
Ăn cơm trưa xong, Trương Dung Cảnh muốn Chu Trầm và Triệu Đường Diên ở lại nhà mình, Triệu Đường Diên có hơi do dự, nhưng Chu Trầm lại trực tiếp từ chối.
Hai người họ đều đã uống rượu, chìa khóa xe vứt cho trợ lý đến đón, chở họ đi thẳng đến căn hộ ở trung tâm thương mại quốc tế.
Trên đường đi, Triệu Đường Diên luôn quan sát sắc mặt của Chu Trầm, suy nghĩ xem lát nữa nên giải thích với anh như thế nào.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, quyết định cứ thẳng thắn là được.
Chu Trầm dành cho cô đủ sự tin tưởng, cô cũng không muốn gạt anh, hơn nữa cô đối với Tô Minh Vũ, sớm đã không còn một chút tình cảm nào vượt ra ngoài tình thầy trò rồi, chỉ còn lại tôn trọng và cảm kích.
Sau khi tài xế đưa họ vào thang máy liền rời đi, trong không gian nhỏ hẹp chỉ còn lại hai người bọn họ, không có người ngoài chú ý tới, Triệu Đường Diên càng thoải mái làm nũng.
Cô đến kéo tay Chu Trầm, anh không đẩy ra, nhưng cũng không đáp lại cô.
Triệu Đường Diên tiếp tục cố gắng: “Trầm Trầm?”
Chu Trầm hừ lạnh một tiếng.
“Vừa nãy em uống rất nhiều rượu, chóng mặt quá!” Cô nói.
Chu Trầm nhìn cô một cái, đôi mắt tròn tròn của cô lóe lên chút lươn lẹo, nào có tí say nào chứ.
“Chút rượu như thế cũng say rồi hả?” Anh lạnh lùng nói, “Ở quán rượu uống thâu đêm cũng chưa nhìn thấy em say.”
Anh đang nhắc đến lần đó anh bắt gặp cô cùng Diệp Tư Phạn đang đợi xe, nhắc đến Diệp Tư Phạn, anh càng tức giận.
Triệu Đường Diên nhìn thấy vẻ mặt sa sầm của anh, lại không khỏi lộ ra ý cười trong mắt.
Sự việc trôi qua lâu như thế rồi, thế mà Chu Trầm vẫn còn nhớ, ai nói chỉ có con gái mới thích nhắc chuyện cũ, người đàn ông lớn tuổi mà đã ghen chẳng phải cũng như vậy sao?
Cô rúc vào trong lòng Chu Trầm, dụi mặt vào ngực anh, mái tóc bồng bềnh cọ nhẹ vào yết hầu anh.
Chu Trầm thấy nhồn nhột ở cổ, vỗ vào mông cô một cái.
“Đầu em hơi đau thật mà, muốn anh ôm.” Cô ôm lấy eo của anh, không chịu buông tay.
Thang máy đã đi tới trước cửa căn hộ, nhưng Triệu Đường Diên không chịu đi ra, mà ngược lại còn dựa vào người anh.
Chu Trầm hết cách, ôm cô giống như ôm con gấu túi đi về nhà.
Anh dành một tay để mở khóa vân tay ở cửa căn hộ, sau đó đặt Triệu Đường Diên ngồi trên chiếc tủ giày ở trước cửa, ngồi xổm xuống thay cô cởi đôi giày da màu nâu nhạt mà cô mang để đến buổi thi vấn đáp.
Cởi giày xong Triệu Đường Diên càng làm càn, thừa dịp Chu Trầm đang cất giày vào trong tủ liền nhảy lên lưng anh.
“Trên người toàn là mùi dầu khói, chúng ta đi tắm được không?” Cô thở nhẹ bên tai anh.
Ánh mắt Chu Trầm tối sầm lại, không nói hai lời cõng cô đi vào phòng tắm.
Vì để cô yên tâm chuẩn bị cho kỳ thi, anh đã làm hòa thượng mấy ngày nay rồi, mỗi đêm đều ôm cô nhưng lại không thể làm gì, hôm nay anh phải bù lại tất cả.
Khi hai người từ phòng tắm đi ra, đã gần sáu giờ rồi, mây trắng bên ngoài cửa sổ trải dài cuộn thành một tầng hình cá mập bông màu hồng cam.
Triệu Đường Diên được Chu Trầm bọc trong khăn tắm ôm vào lòng, anh khóa cô ở giữa anh và chiếc giường êm ái, nhéo eo cô nói: “Dụ dỗ vô dụng, thành thật khai báo đi.”
“Dụ dỗ nào có vô dụng chứ? Vừa rồi là ai không kiềm chế được ấy nhỉ?” Triệu Đường Diên nhỏ giọng làu bàu.
Chu Trầm nghe thấy rồi, mặt trầm xuống, gãi gãi lên da thịt mềm mại bên eo cô, cô cười đến nỗi suýt chút nữa thở không nổi.
“Em sai rồi em sai rồi!” Cô nhanh chóng nhận lỗi.
Chu Trầm trầm ngâm nhìn cô.
Triệu Đường Diên ôm cổ anh khiến anh cũng nằm xuống giường, đầu cô áp sát vào lồng ngực anh, nghe nhịp tim bình ổn từ cơ thể anh truyền đến.
Cô vừa ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, vừa nói: “Em đã từng thích thầy Tô.”
Nhìn thấy lông mày của Chu Trầm đang muốn nhíu lại, cô duỗi tay ra vuốt lông mày của anh: “Nhưng đó cũng chỉ là đã từng thôi, điều khiến em thích là hiện tại.”
“Bây giờ em thích anh.”
“Chỉ là thích thôi sao?”
Vẻ nghiêm túc trên mặt Chu Trầm không biến mất, anh đang đợi câu trả lời của Triệu Đường Diên.
Mặc cho bình thường có bao dung đến nhường nào, anh cũng sẽ hoảng loạn.
Cô vẫn chưa từng nói chữ nào liên quan đến tình yêu với anh, cho nên hôm nay nhìn thấy Tô Minh Vũ đứng bên cạnh cô, còn dùng ánh mắt yêu thích mà nhìn cô, cho dù là Chu Trầm cũng không khỏi sinh ra chút căng thẳng.
Anh chỉ là một người bình thường, khi đối mặt với tình yêu, cũng sẽ cảm thấy lo sợ.
Triệu Đường Diên nhìn vào mắt anh, tâm trạng bình tĩnh hơn cô tưởng tượng.
Cô biết đáp án mà Chu Trầm muốn là gì, nhưng nói ra những lời này, lại không hề khó như trước đây cô từng nghĩ.
Bởi vì cô đã mở lòng với Chu Trầm rồi.
“Là yêu.”
Chu Trầm đã nghe thấy hai chữ này.
“Em yêu anh.” Cô nói.
Chu Trầm liền cảm thấy tất cả đều thỏa mãn rồi.
Anh cũng không muốn nghe đến chuyện trước kia của Tô Minh Vũ và Triệu Đường Diên nữa, anh tin tưởng Triệu Đường Diên, huống hồ anh cũng biết cô xuất sắc nhường nào, khó tránh được sẽ thu hút những người khác thèm muốn, vậy anh sẽ nuôi dưỡng bảo bối của anh cao hơn một chút, để cho vạn người nhìn thấy, nhưng chỉ có một mình anh được cất giữ.
… Bạn đang đọc truyện Gái bán hoa tại nguồn: http://bimdep.vip/gai-ban-hoa/
Triệu Đường Diên đã vào bờ như mong muốn và trở thành nghiên cứu sinh của trường đại học Sư phạm Bắc Kinh.
Do sự sắp xếp của trường, cô cần phải nhập học trước thời hạn, chưa kịp đón sinh nhật xong đã phải quay về trường.
Nhưng cô không ở lại trường, cũng là trước khi nhập học cô mới biết, Chu Trầm đã sớm chuẩn bị một căn nhà ở Hải Điện, căn nhà đứng tên cô, vị trí của nó vừa hay cách trường không xa.
Từ sớm anh đã biết cô muốn đến thủ đô rồi.
Sau khi Triệu Đường Diên nhập học, Chu Trầm cũng bắt đầu những ngày tháng mỗi ngày chạy qua lại hai phía Hải Điện và Triều Dương, nhà của họ, từ căn hộ bên trung tâm thương mại quốc tế chuyển đến căn nhà gần trường học ở Hải Điện.
Vào ngày sinh nhật của cô, Chu Trầm đã sớm lái xe đến Bắc Kinh đón cô, nhưng lại không về nhà mà đưa cô đi Đại Viện.
Điều khiến cô kinh ngạc là, hôm qua gọi điện thoại bà nội vẫn đang ở Đảo Lộ, bây giờ lại ngồi ở trong sân trước nhà, cùng uống trà với giáo sư Trương.
Cô ngạc nhiên nhìn Chu Trầm.
“Bà nội sẽ ở lại Thủ đô, sau này sống cùng với chúng ta.”
Chu Trầm sớm đã chuẩn bị xong, máy bay tư nhân và chuyên gia y tế đã cùng đi suốt hành trình, để đảm bảo rằng bà nội sẽ không có bất kỳ sự khó khăn nào, mới đón bà đến Bắc Kinh.
Anh biết rằng đây là điều mà Triệu Đường Diên luôn lo lắng, vậy thì để anh giúp cô giải quyết.
Sau này bà nội sẽ cùng với Trương Dung Cảnh ở tại Đại Viện, Trương Dung Cảnh bây giờ đang ở trong tình trạng bán nghỉ hưu, mỗi ngày đều rảnh rỗi đến phát hoảng, bà nội vừa đến, vừa hay có thể cùng bà nói chuyện tán gẫu, thuận tiện bàn bạc về hôn sự của tụi nhỏ.
Hôn sự.
Triệu Đường Diên đối với việc này vẫn không hay biết.
Buổi tối, khi cô ôm Chu Trầm cảm động đến nhất thời hồ đồ, Chu Trầm lấy một hộp nhỏ hình vuông từ trong ngăn kéo ra, dưới ánh trăng chiếu qua cửa sổ, anh quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn cô: “Viên Viên, gả cho anh nhé?”
Triệu Đường Diên kinh ngạc đến đứng hình luôn.
Cô không nói gì, Chu Trầm vẫn quỳ ở đó, kiên nhẫn đợi câu trả lời của cô.
“Anh đã 33 rồi, Viên Viên, em thật sự muốn thấy anh trở thành một ông lão lớn tuổi mà vẫn chưa kết hôn sao?” Giọng nói anh mang theo ý cười.
Nước mắt mà Triệu Đường Diên vừa được anh dỗ dành ngừng chảy giờ lại trào ra.
“Viên Viên, gả cho anh, đừng sợ, cả đời này của anh thuộc về em.”
Anh đã từng nói sẽ dành cho Triệu Đường Diên sự tôn trọng và thương yêu, anh đều làm được rồi.
Anh để cô đi thực hiện ước mơ, bây giờ ước mơ của cô đều trở thành hiện thực rồi, vẫn còn lại anh.
Anh cũng muốn cuộc đời viên mãn.
Dưới ánh nhìn nóng bỏng của Chu Trầm, cuối cùng Triệu Đường Diên cũng duỗi tay ra, nói một từ: “Được.”
Chiếc thuyền nhỏ bấp bênh của cô, cuối cùng đã cập bến vào năm hai ba tuổi.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro