Phần 11
2023-10-16 11:59:00
Vừa đúng bảy giờ, tiếng chuông báo thức phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng ngủ.
Triệu Ðường Diên giùng giằng mở mắt ra, thấy một tia nắng sáng rực rỡ chiếu xuyên qua khe rèm cửa sổ.
Cảm nhận được cánh tay rắn chắc của người đàn ông đang đặt trên eo mình, cô đưa tay gạt tay anh ra, bò đến mép giường mò mẫm tìm điện thoại di động đặt trên tủ thấp rồi nhanh chóng tắt đồng hồ báo thức đi.
Có lẽ Chu Trầm thật sự mệt mỏi, nên tiếng động lớn như vậy cũng chỉ nhíu mày chứ không tỉnh dậy.
Tâm trạng Triệu Ðường Diên có chút suy sụp, đêm qua Chu Trầm cứ muốn rồi lại làm thêm mấy lần, lúc trời gần sáng đã làm cô bất tỉnh, không chút nào lo lắng hôm nay trường cô khai giảng phải chạy về trường học từ sớm.
Chỉ ngủ hơn một tiếng đồng hồ cộng thêm cái eo đau nhức cùng cơ thể mềm nhũn khiến cô đột nhiên nảy sinh một ý tưởng “Muốn quên mọi thứ đi”.
Không cần rời giường cũng chẳng cần đi học nữa, không cần lúc nào cũng cẩn thận làm từng bước, cũng không muốn liều mạng bò lên phía trước.
Cơ thể buồn ngủ giống như một ngòi nổ, làm bùng lên ý tưởng mà ngày thường cô đã cố tình bỏ qua, cố gắng chống lại.
Thực sự quá mệt mỏi.
Triệu Ðường Diên đầu óc mơ màng, suy nghĩ rối rắm một lúc liền có ý tưởng cuối cùng, phải nhanh chóng kết thúc mối quan hệ này thôi, nếu không… Ngay cả ngủ cũng sẽ không yên mất.
Thời gian thỏa thuận trong hợp đồng năm đó đã tới, Chu Trầm tuy rằng không nhắc tới, nhưng cô dần dần nảy sinh ý định rút lui. Lúc cô định bước xuống giường Chu Trầm rốt cuộc cũng từ từ tỉnh lại, cảm nhận được trong lòng trống rỗng, anh lập tức vươn tay kéo thân thể đang muốn rời đi của cô lại, giọng nói khàn khàn: “Em đi đâu?”
“Trở lại trường học.”
Nhưng người đằng sau vẫn không buông tha cho cô, chỉ nói: “Đừng đi, xin nghỉ đi.”
Triệu Ðường Diên trong lòng hơi cảm động, hỏi anh: “Anh giúp em xin nghỉ sao?”
“Được.”
Cô suy nghĩ một lát, đánh giá xem liệu làm như vậy có mang tới hậu quả gì mà cô phải gánh chịu hay không.
Cô hy vọng rằng tất cả mọi chuyện sẽ được sắp xếp ổn thỏa, bởi vì chỉ cần không chú ý một chi tiết nhỏ cũng sẽ mang đến hậu quả vô cùng rắc rối, làm xáo trộn cuộc sống thường ngày của cô.
Nhưng nếu có Chu Trầm ra mặt giúp cô thì cô không cần phải lo lắng, bởi vì chuyện gì anh cũng có thể xử lý một cách dễ dàng.
Giọng điệu tự nhiên của Chu Trầm khiến Triệu Ðường Diên cảm thấy thả lỏng, tốt xấu gì thì hiện tại cô cũng đang có một chỗ dựa vững chắc, có thể hưởng một ít phúc lợi từ anh.
Cô tự thuyết phục chính mình, rồi mới yên tâm quay lại thoải mái ngủ.
Bọn họ kẻ tám lạng người nửa cân, người thì trốn việc người lại trốn tiết.
Chu Trầm đã lâu không có một giấc ngủ ngon kéo dài như vậy, đến giữa trưa nhìn thoáng qua thời gian mới kéo Triệu Ðường Diên từ trên giường lên.
“Rời giường thôi, anh dẫn em ra ngoài ăn cơm.”
Triệu Ðường Diên tỉnh lại, lúc nhìn anh ánh mắt cô vẫn còn đang mơ màng. Không biết bộ dáng này lại kích thích dây thần kinh của Chu Trầm tới mức nào, cuối cùng anh cúi người hôn một cái lên khuôn mặt chưa rửa của cô.
“…”
Triệu Ðường Diên nhíu mày nhìn anh.
Đợi đến khi anh rời khỏi phòng ngủ, Triệu Ðường Diên mới chậm chạp phản ứng lại cảm giác như Chu Trầm có gì đó không đúng.
Người đàn ông đã có tuổi còn phơi phới như vậy sao?
Cô chậm rãi bò ra khỏi chăn bước xuống giường, chống đôi chân mềm nhũn của mình đi vào phòng tắm.
Ánh đèn sáng rực trong phòng tắm chiếu vào mặt cô, trong gương cô nhìn thấy đôi mắt mình sưng lên, trước mặt cũng hiện lên một chút xanh xao, bộ dáng vô cùng tiều tụy, giống như bị yêu quái hút hết máu rồi.
Cô thở dài và quyết định đợi lát nữa sẽ trang điểm cho mình đậm hơn một chút để che đi khuôn mặt vì buông thả dục vọng quá độ này.
Đang trang điểm, Chu Trầm đột nhiên từ bên ngoài bước vào, Triệu Ðường Diên đầu tóc lộn xộn, chỉ lo kẹp lông mi mà không chú ý tới anh. Ðợi đến khi bóng người cao lớn bất thình lình đứng ở phía sau cô, cô bị dọa đến mức tay run lên suýt chút nữa đã đem lông mi của mình nhổ ra.
“A…” Cô đau đớn kêu kên.
Chu Trầm xoay mặt cô lại, cúi người quan sát xem mí mắt của cô có bị thương hay không.
“Đau lắm sao?” Anh hỏi.
“Không sao.”
Triệu Ðường Diên xoa xoa mí mắt.
Giây tiếp theo, cô cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh đang thổi vào mí mắt của mình.
“…”
Triệu Ðường Diên cả người cứng đờ. Hôm nay Chu Trầm hẳn là mệt quá hóa dở rồi.
“Em sẽ xong ngay đây.”
Cô cho rằng Chu Trầm đang rất vội vàng.
“Cứ từ từ được rồi.”
Chu Trầm quần áo chỉnh tề, chỉ còn lại cà vạt chưa được thắt, rảnh rỗi dựa vào bàn xem cô trang điểm. Triệu Ðường Diên cố gắng không để ý tới ánh mắt nóng rực của người bên cạnh, nhanh chóng đánh xong lớp trang điểm.
“Em xong rồi.” Cô nói.
Chu Trầm đứng dậy, dẫn cô đi đến phòng thay đồ bên trong, có rất nhiều loại cà vạt đều được đặt ngay ngắn ở trong tủ sát tường.
“Chọn một cái đi.”
Anh đợi lâu như vậy chỉ vì muốn Triệu Ðường Diên giúp anh thắt cà vạt. Triệu Ðường Diên nhìn anh một chút để phối đồ sau đó chọn một cái màu xanh lam đậm.
“Nhìn có phải là hơi già rồi không?”
Triệu Ðường Diên dừng tay lại, cũng không biết anh đang nghĩ cái gì, từ khi nào mà một vị tổng giám đốc trong đầu chỉ có công việc lại bắt đầu quan tâm tuổi tác của mình.
Cô mỉm cười, nhón chân lên và thắt cà vạt lên cổ anh, vừa thắt vừa nói: “Không đâu, cái này rất phù hợp với anh, trông rất đẹp mắt nha.”
Chu Trầm mặt mày giãn ra, giữ chặt eo cô ở tư thế này nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn lên môi vừa bôi son bóng của cô.
“Đừng.”
Triệu Ðường Diên vô thức nắm chặt cánh tay anh.
Nụ hôn này rất sâu và kéo dài, lúc dừng lại Triệu Ðường Diên nhìn thoáng qua gương, nhẹ nhàng nói: “Em vừa mới tô son đó!”
Ánh mắt Chu Trầm lộ ra ý cười, cầm lấy thỏi son môi bên cạnh mở ra, dùng đầu cọ mềm mại thoa lên đôi môi đỏ mọng của Triệu Ðường Diên.
Đây là lần đầu tiên Chu Trầm giúp một người phụ nữ trang điểm, một tay đè cô lại không cho cô lộn xộn, tay kia cầm thỏi son thoa lên đôi môi đã bị anh hôn đến sưng đỏ, lông mày của cô bất giác cau lại, trên mặt lộ ra vài phần nghiêm túc. Triệu Ðường Diên nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, trái tim trong nháy mắt không khỏi rung động.
Lên giường với một người đàn ông như vậy thật khó để không động tâm phải không? Cô thu hồi ánh mắt, lại một lần nữa tâm tình có chút dao động.
Có những thứ ngọt ngào như mật ong nhưng lại độc như thạch tín. Ðó là thế giới không thuộc về cô, vì vậy nổi lên những ý nghĩ không nên có sẽ chỉ làm cho cuộc sống của cô tồi tệ hơn mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro