Phần 18
2021-12-01 20:39:00
Trung mở cửa rón rén bước vào nhìn Tùng lên tiếng chào.
– Anh cho gọi em ạ?
Tùng đang ngồi cặm cụi gõ gõ cái gì đó trên máy tính nhưng vẫn trả lời Trung:
– Vào đi em. Ngồi ghế chờ anh một lát.
Trung ngồi xuống chiếc ghế salon hồi hộp ngồi chờ. Khoảng hơn 5 phút sau thì Tùng đứng dậy đi ra ghế salon ngồi đối diện với Trung. Trung thấy Tùng nhìn thẳng vào mắt mình nhưng không dám nhìn lại. Rồi Tùng mỉm cười thân thiện hỏi:
– Công việc dạo này thế nào hả em?
Thấy Tùng đã cười rồi đó nhưng Trung biết đó là nụ cười giả tạo. Trung bình tĩnh trả lời để đợi Tùng ra đòn trước.
– Công việc em vẫn vậy thôi anh.
Nghe câu trả lời của Trung thì Tùng vẫn giữ thái độ vui vẻ.
– Vẫn vậy có nghĩa là không có gì mới mẻ?
– Vâng anh.
Trung nhìn Tùng vẫn tỏ ra niềm nở thì càng lo lắng hơn. Và đúng như Trung nghĩ, khuôn mặt Tùng chuyển trạng thái rất nhanh khi nghiêm nghị nói:
– Theo anh thấy thì đợt này hình như em không có động lực để phấn đấu thì phải? Anh không còn thấy một Trung đi sớm về muộn như trước nữa. Tại sao vậy?
Trung bối rối cúi đầu không biết trả lời ra sao. Anh không thể nói với Tùng rằng tại vì tôi bận hẹn hò với vợ ông. Trung ngẩng đầu lên nhìn Tùng nói tiếp:
– Hay tại bây giờ em có người yêu rồi chăng?
Trung nhìn Tùng thấy anh ta cười cười thì khó xử bởi không rõ ẩn ý câu hỏi đó của Tùng là như thế nào. Đôi mắt sắc lẹm của Tùng cứ nhìn thẳng vào mắt Trung khiến anh lạnh người run sợ. Trung có cảm giác như đang đấu trí và mình đang bị Tùng dí vào thế chân tường không cho một cơ hội chống cự. Phải mất gần nửa phút Trung mới mở miệng lên tiếng để chống đỡ:
– Đâu anh, em đã làm gì có người yêu nào đâu.
Tùng cứ nhìn Trung như vậy một hồi lâu rồi mới chậm rãi đi vào vấn đề chính:
– Anh thấy công việc hiện tại không còn làm em hứng thú, có thể nó nhàm chán với em nên em đã mất hết động lực.
Trung không phủ nhận điều Tùng nói là sai, anh im lặng như đồng ý với nhận xét đó và tiếp tục lắng nghe Tùng nói.
– Anh nghĩ để giúp em có động lực phấn đấu như ngày mới vào Thiên địa thì em nên thay đổi.
– Dạ thay đổi như nào hả anh?
Trung có phần nhẹ nhõm khi thấy Tùng đề cập đến công việc chứ không phải truy vấn chuyện tòm tem với Trang. Trung tỏ ra chăm chú lắng nghe lời Tùng đang nói:
– Lát nữa đây lãnh đạo công ty sẽ có một cuộc họp quan trọng để bàn về định hướng và kế hoạch của Thiên địa. Trong kế hoạch đó có một phần rất quan trọng là mở rộng thêm một mảng kinh doanh. Mảng này dự kiến sang năm mới bắt đầu đi vào hoạt động, nhưng chúng ta bây giờ phải chuẩn bị cho nó rồi. Anh rẽ rút một số người chủ chốt trong ty ra để tập trung vào mảng mới này. Công việc sẽ được chia ra làm nhiều khâu và mỗi người sẽ chịu trách nhiệm từng khâu một. Em và anh Thụy sẽ đảm nhiệm khâu liên quan đến các địa điểm bán hàng. Nó bao gồm đi tìm và thuê địa điểm đẹp, sửa chữa, cài đặt logo, lên chương trình marketing… v… v. Những công việc khác sẽ có bộ phận khác đảm nhiệm. Anh sẽ tạo ra một Team để tất cả mọi người có thể kết nối được với nhau.
– Việc này không biết liệu em có thể làm được không hả anh?
Biết Trung đang lo lắng và mơ hồ về công việc, Tùng mỉm cười trấn an:
– Em yên tâm là em sẽ làm được. Anh đã chọn ai là anh đã tính người đó sẽ làm được. Vừa rồi anh chỉ nói chung chung về công việc mà em sẽ đảm nhận, còn cụ thể và chi tiết như thế nào thì tất cả chúng ta sẽ có nhiều buổi họp khác để thảo luận và bàn bạc. Nó còn ti tỉ việc chứ không đơn giản như anh tóm tắt đâu.
– Địa điểm bán hàng chỉ quanh hà nội hay còn ở đâu nữa không?
– Hà nội và một số tỉnh lân cận. Vì anh Thụy đã có vợ con nên anh Thụy sẽ lo phần hà nội và ven ven một chút. Còn em sẽ lo các tỉnh lân cận như Hải Dương, Hải Phòng, bắc giang, bắc ninh, thái nguyên. Tuy hai người hoạt động ở các khu vực khác nhau nhưng hai chú cháu vẫn cần phải có sợi dây liên kết để tất cả mọi thứ phải được đồng bộ.
– Nếu như vậy thì có nghĩa là em phải sống xa nhà hả anh?
– Chính xác là vậy. Dưới quyền của em sẽ có thêm một hoặc hai người nữa hỗ trợ.
Trung đi về phòng làm việc của mình với tâm trạng buồn buồn, chán nản. Anh vốn mê công việc liên quan đến máy tính, giờ phải làm công việc chạy như chó hoang ngoài đường thì bảo sao không hụt hẫng. Và còn một vấn đề mà Trung khó nói đó chính là phải sống xa chị Trang. Tình chị em đang mặn nồng bỗng nhiên phải xa cách. Khuôn mặt buồn bã của Trung khiến mọi người trong phòng cũng buồn lây. Ai cũng quý Trung nên chẳng một ai vui vẻ khi nghe Trung nói sang tuần sẽ không còn làm việc trong phòng này nữa. Có một người bình thản với sự ra đi của Trung chính là Vân. Còn Trang cũng hơi sốc khi nghe tin như vậy. Ở Thiên địa nàng chỉ có Trung là thân thiết nhất vì Trung vừa là người bạn vừa là người tình. Trang định giúp Trung sang nói chuyện với chồng nhưng nàng nghĩ lại, làm thế Tùng sẽ nghi ngờ ngay lập tức. Mọi thứ đảo chiều quá nhanh và có lẽ nàng phải chấp nhận thôi.
Khi Trung vừa rời khỏi phòng của Tùng được 15 phút thì Vân xuất hiện với một đống giấy tờ trên tay. Nàng để xuống bàn và nói:
– Đây là những tài liệu chuẩn bị cho cuộc họp anh nhé.
– Ừ anh cảm ơn.
Vân đứng ngay bên cạnh, bỗng dưng lòng nàng muốn chiếm hữu người đàn ông này làm của riêng cho mình. Có Tùng thì nàng sẽ có tất cả, tiền bạc và quyền lực. Tất nhiên nếu có được Tùng thì phải đánh đổi, đó là mất gia đình và cạnh tranh với Trang. Vân chủ động đưa tay lên vai Tùng vuốt ve cứ như thể anh đã là của nàng.
– Nhìn mặt anh Thụy và Trung thì em thấy họ không hài lòng lắm anh ạ.
Tùng nghe Vân hỏi câu đó liền ngẩng mặt lên hỏi lại cô ta:
– Thế em có hài lòng với quyết định đó không?
Vân không dám nói là rất hài lòng vì ông Thụy đã không còn nắm giữ chức vụ giám đốc tài chính nữa rồi. Chức vụ này lát nữa trong cuộc họp sẽ được đích thân Tùng chỉ định và đến 80% nàng sẽ có cơ hội thay ông Thụy. Tuy nhiên nàng khôn khéo trả lời để Tùng khỏi nghĩ mình là người cơ hội.
– Em thì bình thường. Mọi quyết định của anh em đều nghe theo.
Tùng nhìn Vân cười cười, hình như anh thấy rõ được suy nghĩ của nàng. Tùng luôn coi tất cả mọi người như một quân cờ của mình, anh có thể biết rõ mọi bước đi của quân cơ như thế nào và không bao giờ quân cờ có thể biết được anh sẽ đi nước nào và chọn ai.
– Hình như em không thích họ?
– Đâu anh. – Vân bối rối ngại ngùng khi Tùng nhìn ra điều đó.
Tùng cười thích thú nhưng vội nói đỡ để Vân không bối rối.
– Anh đùa chút thôi. Thực ra anh rất tiếc khi phải làm như vậy, nhất là trường hợp của Trung.
– Vâng, em cũng nghĩ như vậy.
Khuôn mặt Tùng thay đổi, thể hiện sự nuối tiếc và buồn bã khi đề cập đến vấn đề này.
– Trung là người có năng lực rất tốt. Chắc em mới chỉ nhìn thấy một chút thôi, nhưng anh thấy được tiềm năng của cậu ta là rất lớn. Có lẽ anh đã sai lầm khi để cảm xúc chi phối.
– Anh làm vậy là còn nhẹ tay đó. Nếu là người khác thì họ đuổi khỏi công ty lâu rồi.
– Anh chỉ hy vọng ở mảng mới này cậu ta sẽ yêu thích và làm tốt nhất có thể. Không ngoại trừ khả năng tương lai Trung sẽ là người đứng đầu quản lý toàn bộ mảng kinh doanh thịt tươi của Thiên địa. Tất nhiên để có được điều đó thì cậu ta phải nhận ra được cái sai của mình và cố gắng tập trung vào công việc cho anh thấy là cậu ta xứng đáng.
Vân ngạc nhiên với định hướng khó hiểu đó của Tùng. Nàng chưa thấy thằng đàn ông nào lại mong chờ và thăng chức cho kẻ đã lên giường với vợ mình.
– Ít có người nào rộng lượng như anh lắm đó. Tha thứ cho kẻ thù chỉ có Lưu Bị.
Tùng chỉ cười nhạt vì Vân đâu có hiểu hết về con người của anh. Để có được sự tha thứ như thế này thì chỉ có những người chơi món cuckold mới hiểu được mà thôi.
Hai người đang nói chuyện thì bỗng cửa phòng bất ngờ mở ra. Tay của Vân đang đặt trên vai Tùng rụt lại nhanh như chớp nhưng vẫn không qua được cặp mắt của Trang. Nàng tức giận nói một câu rồi đóng sầm cửa lại:
– Xin lỗi đã làm phiền hai người.
Vân thấy vậy liền gọi to “chị Trang” và định chạy theo để giải thích.
– Kệ cô ấy đi em! – Tùng vẫn thản nhiên ngồi như chẳng hề có chuyện gì.
– Nhưng em sợ chị ấy sẽ nghĩ em và anh…
– Em và anh làm sao? Chẳng đúng là chúng ta cũng có…
– Anh còn nói vậy được à? Giờ em biết ăn nói sao với chị Trang đây?
– Cứ để chị ấy ghen vài hôm đi, không chị ấy lại nghĩ anh ở ngoài không có phụ nữ nào mê.
– Nhưng chị ấy sẽ ghét em.
– Yên tâm, chuyện đó anh sẽ giúp em.
– Thật chứ? Giúp bằng cách nào vậy anh?
– Anh có cách của anh. Thôi em cứ yên tâm về phòng mình đi. Cũng sắp đến giờ chuẩn bị cuộc họp rồi đó.
Tại một quán lẩu đông kín người, Trang ực một cái hết chén rượu trước đôi mắt kinh ngạc của Trung.
– Quả này cái chức vụ giám đốc tài chính dễ thuộc về cô ta lắm khi cô ta lấy được cảm tình của anh Tùng.
Trang thấy mình bất lực và vô dụng khi không có một chút quyền hành trong tay. Nàng dồn sự tức tối vào chén rượu khi nốc cạn chén nữa với Trung. Chưa bao giờ nàng muốn uống say như ngày hôm nay.
– Sao chị không vào tát cô ta một cái?
– Chị cũng đang hối tiếc về điều đó đây. Chẳng hiểu sao lúc đấy chị lại yếu đuối bỏ đi.
– Thôi không nhắc đến con mụ đó nữa. Chị em mình ăn đi.
– Ừ. Mà em định thế nào? Có tiếp tục làm việc cho Thiên địa nữa không đó?
– Điều đó còn phụ thuộc vào chị. Nói thật chứ với năng lực của em thì xin đâu chẳng được.
Trung trả lời và đưa tay lên bàn nắm lấy tay Trang mặc kệ quán có nhiều người ngồi gần đó.
Trang rụt tay lại ngay bởi bản chất người phụ nữ thường ngại không dám phô trương cho người ta thấy.
– Tất nhiên là chị muốn em ở lại rồi. Tuy em sẽ ở xa nhưng dù sao thỉnh thoảng chị em mình vẫn có thể gặp lại nhau mà.
– Vâng em cũng nghĩ như vậy. Mà chị có nghĩ rằng đây là sự trừng phạt không?
– Chị cũng không rõ.
– Em đoán bà Vân biết được gì và đã nói với anh Tùng.
– Cũng có thể. Thôi rót rượu đi em, hôm nay hai chị em mình cùng say nhé. Lâu lắm rồi chị chưa được say.
Trong khi đó ở bên ngoài quán, một chiếc xe 7 chỗ hơi cũ cũ đang đỗ vào lề đường. Sau đó một thanh niên với mái tóc bóng mượt như tài tử điện ảnh bước xuống xe. Hắn ta rút tờ 50k ra đưa cho người trông giữ xe và nói giọng hách dịch:
– Nhìn cho anh cái xe cẩn thận vào nhé.
Người đang bước vào quán chính là Phương fake. Không phải vô tình mà anh ta đến đúng quán mà Trang đang ngồi trong đó. Tất cả đều đã được lên kế hoạch và Phương cẩn thận còn đi mượn chiếc ô tô cũ để có cơ hội đưa Trang về.
Phương đi vào quán chở vờ ngơ ngác tìm bàn thì nghe tiếng Trung gọi từ đằng xa:
– Phương ơi!
Phương mỉm cười đi đến bàn Trung và nhìn Trang đang há hốc mồm ngạc nhiên. Trung thấy vậy liền giải thích:
– Em bảo nó đến đây đấy. Tiện chia tay thằng bạn luôn thể.
Phương thản nhiên ngồi xuống cạnh Trung rồi buông một câu rất vô tư:
– Thằng bạn đi rồi thì tao lấy ai để thỉnh thoảng vay tiền đây.
Câu nói vô tư đó khiến tất cả đều cười lên. Sau đó Phương chìa tay ra trước mặt Trang lịch sự chào hỏi:
– Em chào chị. Vụ hôm nọ cho em xin lỗi nhé. Quả thực em không biết chị là vợ của anh Tùng.
Trang chưa chấp nhận cái bắt tay của Phương, nàng tỏ ra kiêu căng khi chất vấn:
– Kể cả có là ai đi chăng nữa thì hành động của em là không chấp nhận được.
– Hì hì, thì em xin lỗi rồi mà. Hay chị tát em cái nữa đi nếu như điều đó làm chị bớt giận.
Trang đỏ mặt đưa đôi mắt lườm lườm đáng yêu. Nhìn bộ tóc chải chuốt bóng lộn của Phương mà nàng thấy hắn ta trông vừa đĩ vừa dâm.
– Thôi để tôi làm trọng tài cho vụ này nhé. Phạt ông một chén vì cái tội sàm sỡ với phụ nữ. Đây, uống đi!
Nghe lời Trung, Phương đưa chén rượu lên miệng nhìn Trang một cái rồi uống ực hết.
– Chén thứ hai ông mời chị Trang và xin lỗi chị ấy.
Phương fake mỉm cười trước cách hòa giải thông minh của Trung. Hắn ta cầm chén rượu lên nói:
– Em mời chị chén này và mong chị tha lỗi cho em.
Trước câu nói chân tình như vậy thì Trang không thể từ chối. Nàng cầm chén rượu lên cụng với Phương một cái rồi cùng uống hết. Công nhận hôm nay Trang thấy rượu sao mà ngọt dễ vào thế cơ chứ. Khi uống hết chén, thấy bàn tay Phương chìa ra, Trang ngượng ngùng nâng tay lên để hắn ta bắt. Tuy không sàm sỡ như lần trước nhưng Trang vẫn cảm nhận được bàn tay Phương có chút gì đó dâm dê truyền sang tay mình.
– Vậy là ok nhé. Từ nay mong mọi người là bạn của nhau. Nào ba chúng ta cùng làm một phát cho khí thế.
Trang uống liên tiếp mấy chén liền và bắt đầu thấy người nóng bừng lên, lâng lâng khó tả.
Khoảng cách giữa Trang và Phương nhờ có mấy chén rượu mà bỗng dưng đưa họ xích lại gần nhau hơn. Trang bắt đầu có cảm tình với anh chàng điển trai và mồm mép như Phương. Ngồi đối diện thỉnh thoảng bốn con mắt lén nhìn nhau tình tứ và Trang liên tục thể hiện sự e thẹn khi Phương ngắm nhìn mình. Trang biết Phương đã mê mình nhưng ngặt nỗi ở đây vẫn còn có Trung, thật khó để nàng đưa ra sự lựa chọn.
Trang đứng dậy đi vào nhà vệ sinh để lại bốn con mắt đang nhìn chằm chằm vào lưng mình. Nàng biết rõ họ đang thèm khát tấm thân kiều diễm của nàng và không biết chuyện gì sẽ xảy ra khi tàn cuộc nhậu. Trang dấp nước lên mặt cho người tỉnh táo một chút. Nàng nghĩ lại tại sao Phương lại có mặt ở đây để rồi bây giờ khiến nàng khó xử. Trang không bao giờ có thể ngờ được rằng người tin tưởng như Trung lại đang âm mưu bán đứng nàng. Trang cố gắng bình tĩnh để nghe theo tiếng gọi của cơ thể và nàng thấy rõ cơ thể mình đang khao khát Phương đến cuồng nhiệt. Nghĩ tới ánh mắt gợi tình của anh ta nhìn mình như muốn đốt cháy cơ thể, Trang bất giác thấy người rạo rực. Khi đi ra khỏi nhà vệ sinh, Trang bất ngờ thấy Phương đang đứng đợi. Nàng mỉm cười bẽn lẽn hỏi:
– Sao em lại đứng ở đây?
– Em chờ chị vì sợ chị say.
– Làm gì đã đến nỗi vậy hả em. Mới hết một chai thôi mà.
– Vâng, em cứ cẩn thận cho chắc.
Trang trao cho Phương một nụ cười quyến rũ và nàng ước gì anh ta dí ngay mình vào tường để mà hôn. Hai người đi sát cạnh nhau và Trang ngửi thấy mùi giống đực của Phương phảng phất khiến nàng càng ham muốn hơn.
Trong khi Trang đang vui vẻ bên cạnh hai chàng trai trẻ thì tại công ty, cuộc họp đang diễn ra đầy căng thẳng với sự chủ trì của Tùng. Quân, em họ của Tùng không giữ nổi bức xúc khi bị Tùng cho cách chức khỏi vị trí “trưởng phòng kinh doanh”. Quân đưa mắt nhìn bố mình rồi đứng dậy nói với Tùng đầy cay cú:
– Có lẽ em chẳng có việc gì để ngồi ở đây thì phải?
Tùng ngồi tỏ ra bình tĩnh vì anh biết cuộc họp hôm nay sẽ có nhiều người mừng và một số người bị sốc.
– Em có thể ra ngoài cũng được, tùy em.
Tùng biết mình hơi nhẫn tâm với thằng em họ nhưng anh buộc phải làm vậy vì muốn cơ cấu lại bộ máy lãnh đạo. Quân là người Tùng muốn gạt đầu tiên vì thói vô kỷ luật và không có sự thay đổi trong kinh doanh nên dẫn đến ba năm nay doanh thu của Thiên địa cứ tăng lẹt đẹt. Ông Dũng là bố của Quân, người nắm giữ 20% cổ phần đang ngồi ngay trong cuộc họp này nhưng Tùng vẫn mạnh tay trảm con trai của ông ta. Cái “dám làm” của Tùng quả thực ít người có thể làm được như anh. Ông Dũng im lặng nhìn con trai mình đùng đùng bỏ đi mà không có bất kỳ phản ứng nào. Quyền lực trong tay Tùng quá lớn nên hầu như không ai dám chống cự. Nhưng nếu để bình chọn người nào đó lên thay Tùng làm lãnh đạo thì ông Dũng không thấy một ai có thể có cái tầm như Tùng, bởi Tùng quá giỏi nên ông im lặng chấp nhận cho con thuyền để Tùng chèo lái. Ông Dũng đủ thông minh để nhận ra rằng ngày nào Tùng còn chèo lái con thuyền Thiên địa thì nó sẽ còn đi xa, chứ vào tay người khác thì ông không tin.
Sau khi Quân đi ra khỏi phòng họp, Tùng tiếp tục nói:
– Anh Thụy từ tuần sau sẽ đảm nhận công việc mới và vị trí giám đốc tài chính tôi sẽ chọn người thay thế trong một hai hôm nữa.
Vân ngồi im nín thở chờ đợi được Tùng gọi tên nhưng rồi thất vọng khi quyết định chưa được đưa ra.
– Cháu định nhắm ai vào vị trí đó rồi? – Ông Dũng lên tiếng hỏi.
Tùng nhìn ông Dũng trả lời lễ phép:
– Tất nhiên là trong đầu cháu đã có người thay thế. Việc này quan trọng nên ngày mai cháu cần trao đổi riêng với chú rồi mới đi đến quyết định.
Ông Dũng hài lòng vì ít ra cũng thấy Tùng vẫn tôn trọng mình.
– Thế còn vị trí trưởng phòng kinh doanh thì sao? – Ông Dũng tò mò muốn biết ai sẽ là người thay thế con trai mình.
Tùng nhìn về phía một người chừng 30 tuổi từ đầu đến giờ chỉ ngồi im hỏi để trả lời câu hỏi của ông Dũng:
– Hưng, em có biết vì sao hôm nay em được gọi vào đây để họp với lãnh đạo công ty không?
Hưng có vẻ rất điềm tĩnh nên trả lời không hề ấp úng trước số đông:
– Em cũng hơi bất ngờ khi được gọi tên vào cuộc họp quan trọng như thế này. Cá nhân em là lần đầu nên không khỏi bất ngờ về nhiều thứ.
– Em bất ngờ về cái gì?
– Dạ, đầu tiên em bất ngờ là họp rất căng thẳng ạ.
Mọi người cười ồ lên trước câu trả lời hồn nhiên nhưng mà rất chính xác của Hưng. Nói qua về Hưng thì cậu ta làm ở Thiên địa đã được 6 năm và Hưng làm ở bên bộ phận kinh doanh cùng với Quân. Hưng là một trong số ít khi không có bằng đại học, kể cả là bằng cấp 3 khi cậu ta chỉ mới học hết lớp 11.
Tùng cười xong nhìn Hưng hỏi chốt một câu:
– Nếu anh đưa em vào vị trí của Quân để lại thì em có dám làm không?
Tùng vừa nói xong thì cả căn phòng nín thở, họ quá bất ngờ với điều đó. Quả thực chẳng ai tin một nhân viên marketing quèn quèn như Hưng lại được tiến cử vào chức vụ cao như vậy. Và tất cả đều im lặng xem Hưng trả lời ra sao. Hưng vẫn điềm tĩnh nói, trông cậu ta có vẻ không lấy gì làm run sợ cho lắm.
– Cá nhân em hơi bất ngờ nếu được chọn vào vị trí trưởng phòng kinh doanh. Em chỉ học hết lớp 11, chẳng có bằng cấp gì mà hôm nay được ngồi họp cùng toàn những người giỏi của công ty đã là một vinh dự lắm rồi.
– Em có thể trả lời cho anh là em dám nhận vị trí đó không?
– Nếu anh đã tin tưởng em thì em sẽ nhận. Đó là một vinh dự lớn lao dành cho em.
– Nhưng em có tin là em sẽ làm được không?
– Em nghĩ là em sẽ làm được, thậm chí còn tốt hơn cả anh Quân. Nói thực em chả thấy anh Quân làm được cái gì ngoài cái tài nói phét và đi nịnh đầm chị em phụ nữ.
Tùng mỉm cười hài lòng với con người anh đã chọn. Hưng dám nói thẳng về Quân như vậy chứng tỏ cậu ta không hề sợ bất cứ ai. Điều này không phải ai cũng làm được như Hưng. Tuy nhiên có một người phản đối, đó là ông Dũng.
– Chú phản đối về việc cháu chọn Hưng làm trưởng phòng kinh doanh. Cậu ta không có nổi bằng cấp 3 trung học, vậy những người học đại học sẽ nghĩ gì? Chẳng nhẽ họ không đố kỵ ư? Như thế sẽ là không công bằng cho những người khác.
Tùng dường như biết sẽ có nhiều người nghĩ như ông Dũng. Anh trả lời ngay cho mọi người hiểu mà không cần đắn đo suy nghĩ:
– Thứ nhất người cháu chọn phải có ý chí, nhiệt huyết và động lực phấn đấu đi lên. Điều này cháu nghĩ trong số tất cả mọi người đang ngồi đây không ai bằng Hưng được. Từ một người khi mới vào chỉ là làm kho, rồi cậu ấy chủ động tự xin đi học lái xe để muốn làm người vận chuyển. Dần dần phấn đấu được chọn vào bộ phận marketing và bán hàng. Bây giờ Hưng chưa phải là người bán hàng giỏi nhất nhưng thử hỏi có ai bán hàng giỏi hơn cậu ấy không?
Cả phòng im lặng không ai phản đối vì những gì Tùng đang nói về Hưng là hoàn toàn đúng. Mọi người chỉ biết ngồi nghe Tùng nói tiếp:
– Còn về chuyện bằng cấp cháu có quan tâm và đánh giá cao những người có học thức, nhưng điều đó chưa phải là tất cả. Những người học cao hiện nay thường ta đây ỉ lại, đa số không chịu trui rèn thêm kiến thức. Hết giờ làm thì bia bọt, không bia bọt thì việc gia đình, làm gì có ai thức khuya để học thêm kiến thức cho mình. Hưng chỉ học hết lớp 11 nhưng ít nhất cậu ta hiện đang rất chịu khó học hỏi. Cả công ty chỉ có mình cậu ấy dám đến phòng tôi để mượn sách về đọc. Điều đó có nghĩa là gì? Có nghĩa là cậu ấy có ý chí muốn nâng cao giá trị bản thân. Và Thiên địa cần những người như vậy để kéo một đoàn tàu rệu rã đứng lên, chứ không phải những người chỉ biết tối ngày bia rượu, gái mú.
Ông Dũng ngồi im re cứng họng vì biết Tùng đang nói đến con trai ông.
Sau khi giải quyết xong chuyện của Hưng, Tùng quay sang Việt, hiện đang là quản lý kho nói:
– Việt từ nay cũng sẽ đảm nhận công việc mới em nhé. Em sẽ chịu trách nhiệm cho anh về kho chứa hàng đông lạnh để năm sau kịp đi vào hoạt động. Hàng về chỉ về một kho tổng rồi xuất cho các cửa hàng bán lẻ. Ngoài việc kho ra, em cũng lên kế hoạch chi tiết xem chúng ta cần phải mua bao nhiêu xe lạnh để chở hàng nhé. Chuyện xe cộ em nghiến cứu nhanh rồi gửi cho anh xem. Càng nhanh càng tốt vì chúng ta phải đặt trước tận mấy tháng mới có. Còn việc ở kho này ngày mai anh sẽ cho em biết ai là người phụ trách để em có thể bàn giao.
– Vâng, ok anh. – Việt hơi bất ngờ nhưng cũng chẳng dám phản đối.
Tùng tiếp tục hăng say nói về nhân sự, về kế hoạch chi tiết của mảng kinh doanh thịt mà Thiên địa sắp làm. Anh phân công tỉ mỉ cho từng người và tất cả đều chăm chú ghi chép. Mọi người có vẻ uể oải khi đồng hồ đã điểm 10h nhưng cuộc họp vẫn chưa thể kết thúc khi mọi người sôi nổi đưa ra các ý tưởng về mảng kinh doanh thịt. Tùng hài lòng khi thấy mọi người hào hứng đóng góp ý kiến và chợt nghĩ đến vợ đang ở nhà một mình. Anh có chút hối hận khi không để vợ tham gia cuộc họp như mọi người.
Nhìn Trung có vẻ không thể đi nổi, Phương liền gọi một chiếc taxi để chở thằng bạn về nhà.
– Tao đi được mà, gọi taxi làm gì?
– Đi cái con bà mày. Say như này đi lại đâm vào xe người ta.
– Nhưng bạn còn phải đưa chị Trang về nữa.
– Mày cứ về đi. Chị Trang có tao đưa về rồi.
Trung say líu lưỡi lại phải bám chặt vào Phương để dìu ra xe. Còn Trang thì biết Phương cố tình muốn đưa mình về nhưng nàng cũng chẳng phản đối vì không có sự lựa chọn nào tốt hơn. Khi chiếc taxi chở Trung đi khỏi thì Phương quay sang bảo Trang:
– Chị lên xe đi kẻo đứng đây lạnh.
Trang mỉm cười bước theo Phương đi đến chiếc ô tô đang đậu gần đó. Một cơn gió nhẹ thổi đến làm chiếc váy ngắn nàng đang mặc phấp phới bay bay lộ ra một chút khoảng mông. Phương đã nhìn thấy chiếc quần lót màu cream ẩn hiện bên trong, anh ta cố kìm nén cơn nứng mở cửa cho Trang bước vào.
Khi xe vừa lăn bánh, quay sang thấy Trang ngà ngà buồn ngủ thì Phương nhỏ giọng bảo nàng:
– Chị cứ ngủ đi, lúc nào về đến nhà em sẽ gọi.
Trang tủm tỉm đôi môi khẽ than thở:
– Lâu lắm rồi chị mới uống nhiều như hôm nay, bắt đầu thấy say say rồi.
– Hì hì, vui mà chị. Tửu lượng của chị thế là khá rồi đấy. Thằng Trung chẳng say quắc cần câu lên đấy thôi.
Trang dựa đầu vào thành ghế, miệng nhoẻn cười nghĩ lại cuộc vui vừa xong rồi im lặng không nói gì nữa. Đôi mắt nàng nhắm lại muốn ngủ một giấc thật dài.
Phương ranh mãnh lái xe đi thật chầm chậm và cố tình đi vòng vèo để đợi Trang ngủ thật say. Vừa lái xe thỉnh thoảng lại quay sang nhìn nàng thăm dò. Nhìn bờ môi đầy đặn khêu gợi của Trang mà Phương chỉ muốn lao vào hôn nàng ngấu nghiến cho thỏa lòng ước mong. Nghe Trung kể thì Trang rất dâm, điều đó càng khiến Phương tò mò muốn khám phá sự dâm đãng của nàng. Tuy không say như hai người nhưng rượu vào cũng khiến người Phương nóng bừng lên, nó hừng hực như có ngọn lửa dục đang cháy dữ dội bên trong. Muốn cái cơ thể của người đàn bà này lắm rồi nhưng Phương vẫn tỉnh táo đợi chờ, không hấp tấp. Một lúc sau nghe tiếng Trang thở mạnh, có lẽ là đang ngủ rất say, Phương thử gọi nàng: “Chị Trang… Chị ơi… Chị ơi.” Gọi ba câu liên tiếp không thấy Trang cựa quậy, Phương an tâm tìm một chỗ thật vắng vẻ để hành sự.
Loay hoay mãi thì cuối cùng Phương cũng tìm được một chỗ kín đáo để dừng xe. Công việc của Phương giờ là tắt máy và nhích người ngồi gần Trang. Đôi mắt Phương nhìn chằm chằm vào hai bầu ngực đang phập phồng bên trong lớp áo, anh ta hồi hộp run run đưa bàn tay lên định bóp nhẹ nhưng nghĩ thế nào lại đưa tay xuống. Đôi mắt Phương tia xuống vùng đùi, hai mắt sáng rực ngắm nghía làn da vừa mịn vừa trắng của Trang. Không kìm được lòng, Phương đặt bàn tay lên đùi nàng và từ từ xoa thật nhẹ nhàng.
Làn da mát rười rượi của Trang lướt đến đâu là mát tay đến đó. Thấy Trang vẫn ngủ say không biết gì, Phương mạnh dạn đưa bàn tay vuốt dọc theo đùi, luồn vào trong váy và cúi sát mặt vào người Trang hít hà mùi thơm của da thịt nàng. Khi bàn tay chạm đến điểm tam giác, Phương ấn ấn cái mu mềm mại rồi bất giác không ngăn nổi nước bọt trào dâng trong cuống họng mình. Phương không thể kiềm chế được nữa, hắn ta thèm khát lắm rồi. Bàn tay lúc đầu còn tử tế nhẹ nhàng, mơn man, nhưng dần dần cứ miết mạnh theo cảm xúc của nhục dục. Trang tỉnh giấc tức thì, nàng ú ớ chưa hiểu chuyện gì thì thấy một tay ôm mình, còn một tay đang không ngừng day day cái âm hộ. Trang liên nhăn nhó thốt lên nho nhỏ:
– Ơ kìa Phương! Em đang làm gì đấy? Đừng làm chị sợ!
Phương nhanh nhảu trấn an:
– Chị đừng sợ. Em không làm chị đau đâu. Em thích chị lắm.
Trang một tay bám vào vai Phương, một tay giữ bàn tay anh ta chống cự yếu ớt.
– Đừng em, anh Tùng mà biết thì chị chết mất.
– Có ai nói đâu mà anh Tùng biết được. Em thương chị như thằng Trung thương chị vậy.
Phương không muốn Trang có cơ hội vùng vẫy nên vội vã cho hẳn bàn tay vào trong chiếc quần lót đồng thời hôn xuống môi nàng. Ban đầu Trang cố từ chối cái hôn điên dại của Phương nhưng khi những ngón tay của hắn ta sờ tới phần âm hộ miết mạnh một cái thì Trang rú lên, một dòng khoái cảm chạy khắp cơ thể nàng. Phương nhân cơ hội đó liền cúi xuống hôn khắp môi nàng, đồng thời dùng nốt bàn tay trái lòn vào trong áo kéo mạnh chiếc nịt vú xuống. Năm đầu ngón tay của Phương lập tức rà lên rà xuống ngực Trang, lúc thì xoa xoa cái đầu ti, lúc thì bóp cả bầu ngực căng mọng. Trang như chưa tỉnh ngủ, nàng vẫn còn hoảng sợ nhưng đồng thời một cảm giác khoái lạc đang dâng lên trong lòng, nàng cảm thấy tê tê tùng sớ thịt, cả trên lẫn dưới đều bị kích thích, Trang hổn hển kêu lên:
– Dừng lại đi Phương!
Phương đâu có dại từ bỏ con mồi ngon lành như thế này. Hắn ta trả lời trong khi tay vẫn thụt ra thụt vào âm hộ nàng:
– Em đang làm cho chị sướng mà.
Những ngón tay của Phương đúng là đang làm cho Trang phát điên lên vì sướng. Nàng muốn rên thật to nhưng lại mắc cỡ ngại ngùng. Đôi mắt nàng mở ra ngây dại nhìn Phương không biết nói gì.
– Chị đang thích phải không? Nước đang ra nhiều lắm rồi đây này.
Vừa nói, Phương chọc mạnh vào cái lỗ lồn, vừa kéo chiếc áo ngoài của Trang lên tới cổ, hắn ta cúi xuống hôn tới tấp lên cặp vú đẫy đà của người phụ nữ đang vào độ tuổi sung mãn. Phương ngoạm hết bên này rồi tới bên kia, cái miệng tham lam của hắn rà tới đâu thì người Trang nổi gai ốc tới đó. Phương tỏ ra kinh nghiệm, hắn muốn làm cho Trang phải gục ngã khi hôn từ bụng nàng trở lên ngực, tới cổ xong rồi lại hôn trở xuống vú. Trang thở hổn hển như sắp đứt hơi, người nàng rướn lên rướn xuống theo từng đợt mỗi khi cái miệng của Phương mút mạnh cái đầu ti đang cương cứng. Khi miệng Phương lướt nhẹ nhàng lên bờ môi mềm mại thì Trang hé ra đón nhận chiếc lưỡi của hắn ta lùa vào bên trong. Hai cái miệng cuốn lấy nhau trong cái đê mê và rạo rực. Khi Phương rê rê lưỡi nàng ra cửa miệng rồi mút nhẹ một cái thì người Trang lịm đi trong cái tê tái của hoan lạc.
Càng lúc Phương càng thấy âm hộ của Trang ra nhiều nước, hắn mỉm cười đắc ý rồi tiện tay lột chiếc quần lót của nàng ra khỏi chân. Hắn dùng ngón tay khều khều nhè nhẹ nơi mồng đốc có cái hột le làm người Trang run bắn lên từng hồi. Trang vừa thở hổn hển vừa thều thào như đang van xin:
– Thôi… Thôi Phương ơi… chị… chị… chịu hết… hết nổi… ớ ớ… chị chịu hết nổi rồi Phương ơiiiii.
Phương đâu có dễ buông tha như vậy. Thấy Trang rên rỉ kêu thôi nhưng chân thì dạng hẳn ra làm hắn cười thầm trong bụng. Lúc này hắn ta chỉ tập trung vào bàn tay phải, day liên tục chỗ mồng đốc khiến cái hột le cương cứng thò hẳn ra ngoài. Trang quằn quại trong cái sướng, nàng cứ phải bịt tay lên miệng để ngăn tiếng rên.
Cái lồn của vợ sếp đang banh ra thế này mà không được liếm một lần trong đời quả thực là hơi phí. Nghĩ vậy Phương liền xoay xở trong chiếc xe chật chội để ngồi xuống và kê cái miệng vào cửa lồn. Cũng may Trang lại hợp tác bằng cách gác một chân lên cửa xe nên cái miệng của Phương dễ dàng rê rê từ bẹn ngược lên tới mép lồn. Giờ phút này thì Trang hoàn toàn bất động, toàn thân nàng nóng hừng hực như bốc lửa. Sự đòi hỏi thỏa mãn thể xác như thiêu đốt tấm thân của người phụ nữ mà vạn người si mê. Trang ngồi yên dựa tấm lưng vào thành ghế, đôi mắt nhắm nghiền tận hưởng những cảm giác khoái lạc, bao nhiêu đầu dây thần kinh trên cơ thể nàng như tụ lại hết một nơi đang tiếp xúc với cái miệng có bờ môi nham nhám của Phương. Về kỹ thuật và kinh nghiệm Trang thấy Phương ăn đứt thằng Trung. Chiếc lưỡi của Phương đưa dài hết cỡ mà ngoáy nhè nhẹ vào giữa hai mép, rồi đưa lên mân mê chỗ hột le của nàng. Ở cái tuổi 40 với sinh lực dồi dào nhờ được sống trong cảnh sa hoa nên cơ thể Trang vừa trắng vừa căng tràn nhựa sống. Nếu để so sánh thì có lẽ nàng giống Võ Tắc Thiên thuở nào khi bà càng có tuổi thì càng quyến rũ mặn mà hơn. Chiếc lưỡi kinh nghiệm của Phương cứ nhằm chỗ kích thích nhất mà liếm láp khiến dâm thủy cứ âm ỉ ứa ra liên tục. Người Trang rủ ra như xác chết, chỉ còn lại các bắp thịt từ bụng trở xuống là giật giật từng cơn từng chập.
Sau khi liếm cho cái âm hộ căng phồng lên vì nứng thì Phương bắt đầu kê miệng húp sùm sụp nước nhờn đang rỉ ra. Vì đây là cái lồn cao sang nên Phương tỏ ra hứng thú hơn hẳn những cái lồn mà hắn từng chơi. Bao nhiêu dâm thủy chảy ra là Phương húp hết sạch. Hắn vừa húp vừa thích thú khi thấy tay Trang cứ túm tóc mình ấn cái đầu vào sát âm hộ.
Phương đứng lên với cái miệng bóng nhẫy nước lồn. Hắn cúi xuống đồng thời kéo đầu Trang ngẩng lên rồi áp cái miệng nhớp nháp vào bờ môi nàng. Mùi dâm thủy lan tỏa quanh miệng nhưng Trang vẫn hôn nhiệt tình. Quá kích thích trước sự dâm đãng đó, Phương điên cuồng hôn nàng ngấu nghiến. Trong lúc hôn, Phương âm thẩm tự tay tháo cúc quần của mình ra rồi giải thoát cho con cặc cứng ngắc bật ra ngoài. Cầm lấy tay Trang, hắn đặt tay nàng vào con cặc của mình, nó nóng hổi và cứng như thanh sắt.
Trang như bị điện giật khi chạm vào cái cục bằng thịt nhưng cứng thì như cái chày. Khoái cảm của người phụ nữ sẽ tăng lên gấp trăm lần nếu như được cầm trong tay dương vật của đàn ông mà cứng cáp như thế này. Trang bật người dậy, tay vẫn nắm dương vật, mắt ngước lên nhìn Phương muốn nói điều gì đó mà không thể nói ra.
– Chị mút cho em sướng đi.
Phương nói nhẹ nhàng rồi ngồi xuống ghế chờ đợi. Trang ngắm nghía dương vật Phương một hồi lâu, nàng thấy nó cũng khá đẹp, hơi cong cong và dài hơn của Trung một chút. Mỗi lần nhìn dương vật người ta thì Trang lại nghĩ tới chồng. Nàng nhủ thầm thấy có lỗi nhưng không sao thoát ra được khỏi cám dỗ của dục vọng. Cơ thể nàng bừng bừng nhục dục không cho phép nàng quay đầu. Giống như những lần trước, Trang thầm mong Tùng không biết gì về chuyện sa đọa của mình.
Trước mỗi con chim lạ là Trang lại lôi hết kinh nghiệm bú mút ra để làm cho người đàn ông được sướng. Cái miệng ngọt ngào của nàng nuốt trọn thân dương vật và mút nhẹ lên đầu khấc khiến Phương phải rên khẽ. Cái đầu khấc đỏ hỏn trông quá khêu gợi khiến Trang mút liên tục vào chỗ đó. Phương gồng người lên, có lúc thở dốc, có lúc rên rỉ ư ư khiến Trang càng kích thích. Nàng mút nhanh hơn khi tay cầm phần gốc dương vật sục lên sục xuống, đồng thời mông cũng nhổng cao lên, người bò dài trên ghế ô tô. Trang không phản đối khi thấy tay Phương đặt vào mông mình xoa xoa. Miệng đang bị lấp đầy bởi con cặc bên trong nhưng cổ họng của Trang vẫn ú ớ khi âm hộ nàng bị bàn tay Phương úp vào se se múi thịt. Những ngón tay của Phương cứ rê lên rồi lại rê xuống, thỉnh thoảng vô tình lướt qua lỗ hậu môn xoa xoa làm Trang thấy khoái cảm vô cùng. Nàng không ngờ cái lỗ đó lại kích thích đến vậy nên chẳng hề phản đối khi Phương đút một ngón tay vào đó ngoáy ngoáy.
– Ưuuuu… Ưuuuuu! – Trang nhả con cặc ra khỏi miệng rên lên vì sướng. Một khoái cảm mới lạ mà bây giờ nàng mới biết.
Thấy biểu hiện của Trang là thích thú, Phương liền chọc sâu thêm chút nữa quá đốt ngón tay một chút thì Trang vội gồng người kêu đau.
– Đừng ấy chỗ đó nữa đi Phương.
Phương không muốn ép buộc, hắn không vội vã vì biết rằng vẫn còn nhiều cơ hội để huấn luyện người đàn bà này.
– Trang ngồi lên đùi Phương đi.
Thấy Phương thay đổi cách xưng hô, Trang ngượng ngùng thích thú vì cách xưng hô như vậy nghe ngọt ngào làm sao. Trang nhỏm người dậy ngồi lên đùi Phương rồi tự tay cầm lấy dương vật đặt vào cửa mình. Khi mông nàng hạ xuống thì cảm giác sung sướng chạy thẳng lên đỉnh đầu. Dương vật của Phương đi vào chật ních và vừa in với âm đạo nàng. Trang mất gần một phút phải nhấp nhẹ nhàng cho đến khi cảm thấy bắt đầu trơn tru thì từ từ tăng tốc, mông nàng nhấp lên nhấp xuống như người ta đang giã gạo. Hai tay Trang bấu chặt lấy cổ Phương làm điểm tựa và thỉnh thoảng dừng lại đôi chút để mút lưỡi nhau. Mùi dâm thủy trong miệng Phương càng làm Trang bị kích thích hơn và cơn dâm trong người nàng bắt đầu trỗi dậy.
Trong khi Trang cứ nhấp mông liên hồi thì hai tay Phương vòng ra sau bóp chặt lấy mông nàng, miệng hắn ta tham lam mút hai đầu vú, hết bên này đến bên kia. Bất chợt Trang cảm thấy cơn cực khoái ào ạt ập đến, nàng nhấp nhanh liên tục mặc kệ Phương đang vỗ mạnh mấy phát vào hai bên mông nàng. Trang rên to thành tiếng:
“Ah… Ah… Chị… Sướng… Quá… Sướng… Quá… Phương ơi.”
Hơi thở Trang trở nên gấp gáp, hổn hển, dịch nhờn từ âm đạo chảy ra liên tục, chảy xuống hai hòn dái của Phương. Hai tay nàng ôm chặt lấy cổ Phương, đầu gục vào ngực hắn ta thở dốc khi lên đỉnh quá nhanh.
Phương cũng chút xíu nữa thì ra nhưng kìm lại được. Quả thật bộ mông của Trang quá lợi hại. Thật may mắn cho những ai chiếm hữu được cơ thể gợi tình này. Dương vật của Phương cứng ngắc vẫn nằm trong âm đạo Trang, nó đòi hỏi tiếp tục ngay không thể dừng lại được. Phương từ từ gỡ Trang ra rồi đứng dậy ôm lấy bộ mông khêu gợi của nàng. Tay cầm con cặc cương cứng đầy gân guốc của mình, Phương rà rà xung quanh hai mép lồn ướt nhẹp của Trang khiến nàng cong mông lên.
– Ừmmm… Ừmmmm… Ừmmm.
Nghe tiếng rên của Trang càng làm Phương thích thú hơn. Hắn ta ấn con cặc từ từ sâu vào trong chưa đến phân nửa thì miệng Trang lại phát ra tiếng rên rỉ:
– Ưh… Ưh…
Biết là Trang lại lên cơn sướng, Phương tinh ranh rút dương vật của mình ra, cà cà quanh hai mép. Trang không biết ý đồ của Phương, mặt nàng nhăn nhó quay đầu nhìn hắn ta như van xin.
– Kìa Phương… cho vào đi.
– Trang muốn Phương địt tiếp phải không?
– Ừm…
– Trang cầu xin Phương đi!
Phương cứ cầm con cặc ngoáy ngoáy ở cửa âm hộ để Trang phát điên lên vì nứng. Rồi hắn ta cũng được nghe tận tai những từ dâm dục mà chính miệng Trang thốt ra:
– Phương địt cho Trang sướng tiếp đi.
– Ôi Trang dâm đãng quá. Cái lồn này từ nay cho Phương chăm sóc nhé.
Vừa nói Phương vừa banh hai mông ra rồi nhét con cặc trở vào. Phương nắc nhẹ nhàng từ từ hai ba lần cho Trang phát nứng thì thôi rồi hai tay bám lấy hai bên hông nàng giữ thật chặt nhấp mạnh một cái. Một tiếng rú vang lên từ miệng Trang trong màn đêm tĩnh lặng:
– Ui da…
Phương vừa thở vừa nói:
– Đã quá chị ơi… lồn chị sao mà khít thế?
Phương ưỡn người từ từ đẩy con cặc cương cứng ngập sâu trong lồn Trang và cứ thế nhấp, nhanh dần… liên tục. Chiếc xe rung lên khi Phương tăng tốc nhấp mạnh nhất có thể. Nhưng điều đó lại càng làm cho Trang cuồng dại vì sướng. Chừng vài phút sau, Phương vỗ mạnh vào mông Trang rồi rú lên:
– Ah… Ah… sướng quá chị ơi… Phương raaaaa.
Trang nhắm mắt lại để cảm nhận những dòng tinh khí đang ào ạt bắn thật mạnh vào âm hộ nàng. Sau đó Phương rút dương vật ra thì từ hai mép lồn chảy ra những dòng khí trắng đục, chảy xuống bẹn nàng và chảy xuống ghế. Trang thấy Phương đang thở hồng hộc nhưng vẫn nhìn nàng cười như thỏa mãn đã chén được tấm thân này khiến nàng ngượng ngùng xấu hổ. Nàng khom người chổng mông tìm chiếc quần lót vứt dưới gầm thì chợt bàn tay Phương vồ lấy mông nàng nắn bóp.
– Đã có ai nói với chị rằng chị có bộ mông rất khêu gợi chưa? Lần tới em muốn bộ mông này ngồi hẳn lên mặt để em được liếm cho thỏa thích.
Trang đỏ mặt trước cách ăn nói dâm tục của Phương. Nàng ngồi lên ghế mặc lại chiếc quần lót lên người rồi buông một câu để lấy thể diện:
– Không có lần thứ hai đâu, đừng có mơ.
Phương cười cợt nhả nổ máy cho xe chạy về hướng nhà Trang.
Ông Dũng hớp một hơi hết ly rượu sau khi nghe Tùng nói đến người sẽ thay thế ông Thụy. Biết có phản đối thì cũng chẳng thể làm được gì, ông khôn khéo trả lời vừa đồng ý vừa lấy lòng Tùng:
– Nếu cháu đã quyết định như vậy thì chú tin cháu.
– Cảm ơn sự tin tưởng của chú.
Tùng nhìn ông Dũng nở nụ cười giả tạo vì anh biết ông ta đang nói dối.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro