Phần 6
2022-08-22 06:39:00
Ván thứ 3, mắt tôi sáng ngời. 3 con 2, một cặp tứ quý. Tôi nuốt nước bọt đánh “ực” một tiếng, cái tay cầm bài bất giác run lên. Con nhỏ xem chừng cũng đoán được điều gì đó qua nét mặt hăm hở của tôi nên nhìn có vẻ run rẩy dữ. Quả nhiên, cho thằng thiểu năng trí tuệ cầm bài của tôi đánh mà không ăn được nữa thì cũng nên đem nó xử bắn, nhất là khi bài con nhỏ toàn 3 và 4 cọc cạch, không có nổi một cái dây ra hồn. Quân bài cuối cùng trên tay hạ xuống, mắt tôi nhìn con nhỏ chằm chằm, nhưng không có làm sao nói lên lời nổi.
Con nhỏ giờ làm bộ mặt đáng thương lắm à nha. Nó lí nhí:
– Giỡn thôi nha Long, Linh không có làm đâu, kỳ lắm!
Ông trời ơi, nó vừa bắt tôi hết làm chó làm mèo, lột tôi chỉ thiếu mỗi quần cộc là trở thành Adam, vậy mà giờ có thể thốt ra một câu nghe dễ nể vậy trời. Tôi hừ một tiếng. Thời điểm này mà còn mềm yếu với kẻ địch, chính là tự sát vậy. Tôi làm mặt lạnh, kêu:
– Không được nha. Nãy giờ Long làm hoài, mình lớn rồi chơi bời phải đàng hoàng nha!
Mắt con nhỏ lúng túng thấy rõ. Nó cố gắng chống chế:
– Là tự Long làm mà, Linh đâu có bắt Long làm đâu.
Tôi chưng hửng:
– Vậy hồi nãy ai kêu Long cởi áo?
Mặt con nhỏ đỏ rần. Nó ngồi ngậm tăm tới 10 phút mới thốt ra được một câu:
– Là Linh. Nhưng… Long ép Linh mà.
Tôi khịt mũi một tiếng ra chiều bất mãn:
– Dù sao thì cũng là Linh nói mà. Long ghét nhất ai có tính hay xù đó.
Con nhỏ có vẻ dễ bị khích dữ à nha. Mặt nó vênh lên:
– Được, vậy Linh cũng làm.
Nói xong, con nhỏ quơ cái tay vô hàng nút áo. Mắt tôi nhìn tay nó chạm vô nút áo mà muốn nổ tung cả con ngươi. Nhưng trời xui đất khiến như thế nào, tôi làm một câu khiến con nhỏ chết sững:
– Long đâu có kêu Linh cởi áo?
Con nhỏ mặt mũi đần ra, nhưng có vẻ gì đó lạ lạ. Nó hỏi lại tôi:
– Vậy Long muốn sao?
Tôi ấp úng một hồi rồi lấy hết can đảm, kêu nó:
– Linh tụt váy ra coi!
Mặt con nhỏ dại hẳn đi, lúng túng thấy rõ. Nhưng chỉ một lát thôi, nó kiên quyết:
– Không được, Linh không có chịu đâu. Nếu không Linh nghỉ à nha.
Tới nước này thì tôi cũng chịu thua nó vậy. Dù sao, méo mó có còn hơn không, tôi xuống nước:
– Vậy Linh cởi áo ra coi!
Sau này, trong cuộc đời tôi cũng đã trải qua không biết bao nhiêu lần chinh chiến, nhìn các em từ vũ công nhà nghề cho tới cave tại mấy quán karaoke trình diễn mấy màn múa thoát y, nhưng tôi có thể khẳng định rằng chẳng một em nào, dù xinh như hoa hậu đi chăng nữa có thể mang lại cho tôi cảm giác như khi nhìn con nhỏ Phương Linh cởi áo. Dù chỉ là cởi một chiếc áo sơ mi mỏng và bên dưới nó vẫn còn nguyên cái áo vú, chẳng để lộ chút nào. Nhưng đi cùng với nó, còn là trải nghiệm đầu đời của một đứa con trai – thứ chỉ đến với mỗi người một lần duy nhất trong đời.
Con nhỏ Phương Linh đang ngồi. Tay nó mân mê hàng cúc lâu thiệt lâu. Dễ chừng 5 phút đồng hồ, nó mới cởi xong nguyên bộ cúc, nhưng nó vẫn khép cái áo sơ mi lại không chịu mở ra. Tôi ngồi đợi hoài, đợi hoài, muốn giục con nhỏ nhưng lại không dám mở miệng. Hồi lâu, con nhỏ lí nhí:
– Long quay mặt đi Linh mới cởi!
Tôi lại rùng mình thêm một cái, rồi như một con robot bị điều khiển từ xa, tôi từ từ quay mặt qua chỗ khác. Chỉ thấy tiếng vải kêu rất khẽ, nhưng từng tiếng như thể đập mạnh vào ngực tôi hệt như một trận rock điên cuồng. Chỉ nghe giọng con nhỏ run run:
– Xong rồi đó Long.
Tôi quay người lại, sững sờ. Da dẻ con gái mới lớn mềm mịn và căng đét, cái áo vú che được nửa bộ ngực, còn hở ra một khoảng trắng mịn màng. Vai con nhỏ đang co lại, 2 tay như vô thức che lấy áo vú, gương mặt nó đỏ ửng tới tận mang tai. Thằng nhỏ cũng đang sốc nặng, từ trong quần cộc đâm thẳng lên hiên ngang hệt như cột chống trời. Cũng hên, tôi đang ngồi nên con nhỏ nhìn hổng thấy. Tôi nuốt nước bọt liên hồi, mắt nhìn chăm chăm không nói nổi lời nào, cho tới tận khi con nhỏ hết ngượng ngùng xì một tiếng rõ to:
– Nhìn cái gì hoài vậy, cái đồ ham hố!
Tôi như giật mình tỉnh lại. Lắc lắc cái đầu một chút cho tỉnh táo, tôi buột miệng:
– Da của Linh trắng quá ha!
Con nhỏ vẫn ngại ngùng, nhưng nghe câu đó của tôi, gương mặt của nó giãn giãn ra một chút. Đàn bà mà, có khi đang bị hiếp dâm, nghe thằng kia khen có thân hình đẹp cũng âm thầm sung sướng. Tôi gạ tiếp:
– Linh chia bài tiếp đi ha!
Con nhỏ lắc đầu:
– Thôi, chỉ chơi vậy thôi. Linh nghỉ nè!
Tôi cụt hứng dễ sợ. Tuy nhiên, tôi đâu phải loại người dễ chịu đầu hàng. Tôi cầm bộ bài gom lại, vừa xào vừa kêu:
– Chỉ 1 ván nữa thôi. Linh ăn Long quá trời rồi, phải để Long gỡ chứ. Chỉ một ván nữa thôi mà!
Con nhỏ xem chừng cũng không phải dạng người có quyết tâm gì cao lắm. Nó lưỡng lự một hồi rồi quả quyết:
– Chỉ một ván nữa thôi nha.
Ắt hẳn nó cũng nghĩ cùng lắm nếu có thua, nó vẫn còn mặc nguyên bộ đồ lót trên người. Có điều, người tính không bằng trời tính. Ông trời ổng đã quyết định lấy đi đời trai trẻ của tôi bằng cách trao cho tôi một cỗ bài xấu ma chê quỷ hờn thiên thần tự tử. Nhưng mà tôi không có trách ổng.
Quân bài cuối cùng trên tay con nhỏ hạ xuống, ánh mắt nó kỳ dị lắm nha. Đó là ánh mắt của một người nửa ham muốn, nửa phân vân. Hẳn trong đầu con nhỏ cũng đang nghĩ về cái bộ dạng của tôi như thế nào, có điều một chút ngại ngùng của con gái khiến nó chững lại. Ván bài đã xong, 2 đứa ngồi như trời trồng một hồi lâu, con nhỏ mới gượng nở ra một nụ cười:
– Ván cuối rồi, xí xóa nha Long. Linh mặc áo vào nha.
Cảm giác một kẻ đang nhịn đói 3 ngày, gặp đồ ăn chỉ được ngửi chứ không được chạm vào cực kỳ giống với tâm trạng của tôi lúc bấy giờ. Chẳng hiểu dũng khí ở đâu ra, tôi nắm phắt lấy cái tay con nhỏ không cho nó khoác cái áo đồng phục lại, giọng run bắn nhưng quả quyết:
– Không được, Long phải làm nốt cho Linh coi.
Con nhỏ cũng run cả người lên. Miệng nó lắp bắp cái gì đó nhưng không thành tiếng. Bộ dạng nó nửa muốn khóc nhè, nửa muốn tò mò coi, thành ra một thứ bộ dạng nửa con gái nhỏ e lệ, nửa đàn bà dâm đãng. Cổ họng tôi khô như thể 3 năm chưa uống nước, tim đập như ngựa phi. Rồi lấy hết dũng khí, tôi đứng thẳng 2 chân lên. Thẳng em vẫn đang trong cơn hưng phấn, đội nguyên cái quần cộc mà hô xung phong. Chỉ nghe con nhỏ “Á” lên một tiếng rồi la:
– Long làm gì kỳ cục vậy!
Tôi đang làm gì à? Tôi cũng không rõ nữa. Tôi còn không hiểu tôi đang làm gì thì làm sao nó biết? Nhưng trong cái lúc đó, bản năng mạnh mẽ của giống đực đang điều khiển tôi làm mọi thứ. Mồm miệng đầu óc tôi đâu còn suy nghĩ được nữa, nó chảy rần rật theo trong từng mạch máu tưởng như đang muốn vỡ tung ra. Tất cả mọi thứ đó, đa số là do bản năng điều khiển. Một thứ theo như phim Mỹ gọi – basic instinct – bản năng gốc.
Cái giọng la và chút sợ hãi của con nhỏ làm cho tôi bị kích thích nặng nề. Đôi mắt tôi đỏ lên, máu dồn quá trời ở 2 nơi: Gương mặt vào thằng nhỏ. Tôi đứng, con nhỏ ngồi, thằng nhỏ chĩa vô trúng mặt con nhỏ như kiểu cao bồi miền tây giương súng. Con nhỏ nhìn vô một hồi, quay mặt đi, thút thít khóc. Có điều, món nước mắt của nó đối với tôi lúc này không xi nhê gì nữa – tôi đang hành động theo bản năng gốc mà.
Tôi kéo tay con nhỏ, nói nhỏ:
– Linh quay lại đây coi.
Con nhỏ vùng vằng:
– Linh không chịu đâu, Long ăn hiếp Linh!
Ăn thịt nó thì tất nhiên tôi không dám. Tôi là người chứ bộ. Nhưng hiếp nó thì dám lắm. Trong lòng tôi đang có quỷ mà. Con quỷ ấy đang chỉ đường cho tôi, mà toàn là đường đúng hết trơn:
– Long… không chịu nổi nữa đâu. Linh nghe lời Long đi, không chừng Long không kiểm soát được đâu đó!
Con nhỏ này có vẻ nhát dễ sợ. Cũng phải thôi, bữa nó bị thằng cốt đột hù nó cũng sợ muốn xỉu luôn, giờ chỉ có 2 đứa trong phòng và đứng trước nguy cơ bị hiếp, nó không sợ muốn khùng luôn mới lạ. Cũng may trước đây tôi đối với nó cũng nhẹ nhàng tình cảm, nên nó cũng không có cái sợ hãi như kiểu với thằng khỉ đột kia. Chỉ nghe nó run run giọng:
– Long… bị sao vậy!
Tôi cũng run không có kém:
– Long… bị muốn Linh quá đi!
Con nhỏ đang quay đầu lại. Chắc nhìn cái tướng tôi lúc đó kỳ cục lắm, lại hơi đáng sợ nữa với cặp mắt đỏ ngầu, gương mặt đờ đẫn và một con cu đang căng hết sức. Nó nhìn tôi một hồi rồi có vẻ gì đó nửa như thương tâm, nửa như thấy kỳ cục rồi nhẹ giọng hỏi:
– Vậy… Long muốn làm gì?
Thề có chúa, câu trả lời tôi muốn nói với nó nhất lúc đó chính là hét vào mặt nó thật to: “Anh muốn đụ em”. Tuy nhiên, trên thực tế thì tôi vẫn chỉ có thể lắp bắp:
– Long… không biết nữa, nhưng Long… khó chịu quá!
Cảm giác khó chịu là có thiệt, nhưng đó là cảm giác khi mà sinh lý bị ức chế tới tận cùng, có điều con nhỏ tài lanh lại tưởng tôi khó chịu do bị bệnh. Cái nhìn của nó dành cho tôi có nhiều hơn những sự lo lắng:
– Ủa, Long bệnh hả?
Câu nói của nó khiến tôi như đang bơi lóp ngóp giữa biển vớ được một cái phao cứu sinh lớn thiệt lớn. Tôi vốn trước giờ không phải đứa trẻ thật thà gì lắm, tuy nhiên cái vụ nói dối lần này khiến tôi mỗi lần nghĩ lại không khỏi đỏ mặt.
– Long cũng không biết nữa. Nhưng mà Long khó chịu quá đi. Nghe người ta nói ai bị như Long mà không chữa được, coi chừng bị khùng thiệt đó!
Con nhỏ rõ ràng ranh ma về nhiều thứ, nhưng ba cái vụ thầm kín của đàn ông thì nó vẫn chỉ là cô bé học lớp 10, làm sao biết được. Cái bộ dạng của tôi lúc đó chắc cũng giống người đang bệnh lắm nên hiệu quả cũng rõ rệt à nha. Con nhỏ mặt mũi sợ tới muốn khóc:
– Thiệt hả, vậy Linh kêu bác sĩ nha!
Thằng nhỏ của tôi nếu biết nói, ắt hẳn nó sẽ la “Ối giời ơi” một tiếng thiệt to. Tôi cũng muốn la vậy, nhưng làm vậy không giống người có bệnh cho lắm. Tôi làm đôi mắt đờ đẫn, dòm vô áo vú nó, nói nhát gừng:
– Không… không được đâu. Long giải tỏa là… nó tự hết… mà.
Con nhỏ mặt càng khó hiểu:
– Long giải quyết nó làm sao?
Tôi nắm chặt lấy tay con nhỏ, lấy hết can đảm đặt tay vô ngực nó. Nó rùng mình một cái. Da dẻ con gái mát lạnh, cặp vú mềm mại làm đầu óc tôi như có tia điện xẹt qua, dù mới chỉ sờ sơ sơ ở phía bên trên ngực. Con nhỏ giữ chặt lấy tay tôi, hoảng sợ:
– Long… Long muốn làm gì vậy?
Tôi như thể đang mộng du, lắp bắp một câu:
– Long… muốn ngủ với Linh.
Rồi không để nó kịp phản ứng, tôi kéo phắt chiếc quần cộc xuống. Nguyên đám lông rậm rì lộ ra, ngay chính giữa là thằng em đang ngỏng nòng pháo cao chất ngất. Con cu của tôi đang bị kích thích tới mức cao nhất, cứng hệt như một thỏi thép nguyên. Trong cái giây phút tôi đứng trần truồng trước mặt con nhỏ, tôi phảng phất thấy trong mắt nó ánh lên một tia hưng phấn. Nhưng cái ánh mắt ấy qua rất nhanh, thay vào đó là tiếng khóc òa dữ dội. Con nhỏ nằm sấp xuống giường tôi, 2 tay che mặt, khóc như mưa như gió.
Tôi mặc kệ nó khóc hay không, tôi nằm đè hẳn lên cặp mông bự chà bá đang rung lên theo từng nhịp khóc. Con cu nóng ruột cọ liên tục vào giữa cái khe mông con nhỏ. Còn cách một lớp váy và quần lót, nhưng cái ấm áp và hấp dẫn của nơi thầm kín nhất của con nhỏ tôi vẫn cảm nhận được. Tôi đang rơi vào một cái trạng thái y hệt như thằng khỉ đột hôm bữa, tôi quắp chặt lấy con nhỏ, chim nhấp nhấp vô chỗ đũng quần, mặc cho da thịt cọ vào vải nghe rát rạt.
Con nhỏ chống cự thấy ghê luôn. Một tay nó ôm chặt lấy áo ngực, tay kia giữ thật chặt cái váy và quần lót, 2 chân khép chặt lại. Tôi dù khỏe hơn nó nhiều nhưng không làm sao sờ vô ngực hay cởi đồ nó ra, chỉ còn nước đem xé tan ra. Nhưng làm vậy có hơi bạo lực quá, mà nó cũng không có hợp với tính của tôi. Có điều lúc đó tôi đâu còn thời gian để nghĩ, chỉ kịp nói một câu qua hơi thở gấp:
– Long… xé đồ của Linh ra đó!
Con nhỏ nghe xong câu đó, la lên một tiếng như gặp quỷ. Rồi không rõ sức lực ở đâu ra, nó xô tôi một cái bắn ra, lập cập bò dậy, tay chân quýnh quáng che lấy ngực, ngồi gọn lỏn trên giường. Ánh mắt nó nhìn tôi vừa sợ hãi, vừa van vỉ:
– Long đừng có làm thế mà, Linh xin Long đó.
Lửa dục trong lòng tôi giờ chắc khác gì lò bát quái của Thái thượng lão quân, tuy nhiên với một thằng con trai mới lớn, hiếp dâm một đứa con gái khỏe mạnh và nhất định khép chặt chân là một chuyện khó tựa lên trời. Trừ khi đánh nó xỉu rồi đem trói nó lại, còn nếu không tôi cũng hết cách. Tuy nhiên, tôi đâu có phải ác nhân dữ dội vậy, nhất là khi ánh mắt con nhỏ đang nhìn tôi van vỉ.
– Long sao vậy, Long đừng làm vậy mà.
Biện pháp mạnh xem chừng không ăn thua. Mềm nắn rắn buông – các cụ đã dậy cấm có sai câu nào. Tôi sau vụ này sẽ cố gắng học văn thiệt giỏi, bởi tôi thấy lợi ích của môn này nhiều quá xá. (Các bạn độc giả đang đi học xin cũng ghi nhớ câu này – tâm huyết đấy) Tôi hơi xụi lơ một chút, ngồi xuống, cố gắng kiềm chế cái ham muốn đè ngửa con nhỏ ra để ôm nó một cái thật dịu dàng. Con nhỏ có vẻ bị cái động tác đó của tôi thuyết phục, nó im re để tôi trần truồng ôm nó trong tay, nói nhỏ:
– Long đừng có làm vậy nha, em sợ lắm!
Tiếng “em” đập vào óc tôi cái binh một cái. Con nhỏ tự nguyện xuống một nước, nhưng cũng tiến một bước thật cao. Cái ham muốn trong đầu tôi cũng dịu hẳn lại, nhưng những bộ phim Hongkong lại lướt qua nhanh như tia chớp. Tôi không có năng khiếu làm diễn viên, nhưng hoàn cảnh xô đẩy khiến người ta biến điều có thể thành không thể. Tôi ôm con nhỏ trong tay, ghé miệng vào tai nó, thì thầm một câu hệt như trong phim tình cảm:
– Anh xin lỗi, nhưng mà… anh yêu em!
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro