Phần 4
2022-08-22 06:39:00
Trí óc của tôi cũng minh mẫn ra nhiều sau khi có được lời khen ngợi con cu. Một loạt câu hỏi, một loạt những điều tôi băn khoăn giờ nhảy ra ào ào như lính xung phong vậy. Tuy nhiên, tôi chưa kịp thể hiện trí thông minh của mình thì con nhỏ đã cho tôi một câu chìm nghỉm:
– Long thấy Linh có đẹp không?
Tôi nuốt nước bọt ực một tiếng, rồi gật đầu quả quyết:
– Đẹp mà. Hồi Linh mới vào lớp, Long đã để ý Linh rồi đó!
Mắt con nhỏ sáng lên. Được một người con trai để ý, đối với con gái là một niềm tự hào mãnh liệt sánh ngang với việc đàn ông được khen cu đẹp. (Tất nhiên trừ trường hợp đàn ông quá xấu và vô duyên – giống như mấy độc giả đọc mà không có thank tôi) Con nhỏ hỏi tiếp:
– Có thật không đó? Mà sao lúc đó Long lạnh nhạt với Linh hoài à, đâu có giống đang thích Linh đâu?
Tôi đánh bài ngửa luôn:
– Tại hồi đó Linh đi với thằng kia, cho nên Long cũng không có muốn xáp vô, kỳ lắm.
Nhắc tới thằng khỉ đột, mặt con nhỏ xị ra. Tôi chợt nhớ ra một điều, nhưng chẳng biết có dám hỏi hay không. Con nhỏ kia cũng xem chừng đoán được ý tôi, nói trước luôn:
– Long muốn hỏi tại sao Linh quen ổng hả?
Tôi gật gật. Con nhỏ tiếp:
– Linh không có thích ổng đâu. Có điều trước đi học về hay bị tụi con trai ngoài đường chọc ghẹo, có ổng thì Linh an toàn hơn. Chứ xấu trai thí mồ, ai mà thèm chứ!
Đàn bà ghê gớm thật. Tí tuổi đầu đã biết nương tựa đàn ông, quả thật không đơn giản. Nhưng cái ý tôi muốn hỏi đâu phải vậy, con nhỏ này chỉ được cái láu táu không ai bằng. Ý tôi muốn hỏi là nó với thằng khỉ đột từng làm cái gì cơ.
– Vậy, sao Linh còn làm mấy cái chuyện đó với nó?
Con nhỏ mặt mũi bực bội hẳn đi:
– Linh đâu có muốn mấy vụ đó với ổng, chỉ nghĩ là hôn thôi mà. Mà mồm miệng ghê thấy mồ, Linh không muốn cho ổng chạm vào người nữa.
Tôi khoái trá chút nữa bật cười thành tiếng. Haiz, đồ xấu trai mồm thối – ngày mai tôi sẽ đến trường gọi nó ra và bảo vậy. Nhưng cái cảm giác ghen tuông cũng lần đầu tiên xuất hiện trong đời, khi tôi nghĩ lại cái hình ảnh con nhỏ bị thằng khỉ đột đè ra nút vú. Con nhỏ hình như cũng nhận ra vẻ mặt tôi không vui vẻ, nó cũng chẳng hiểu sao tôi như vậy nên nhìn tôi với vẻ kỳ kỳ. Tôi cũng bắt đầu nhận ra cái vô lý của mình, nhưng không kìm được sự tò mò nên hỏi thêm một câu lãng xẹt:
– Vậy… lúc đó Linh có thích không?
Con nhỏ giận dữ thấy rõ. Nó lườm tôi một cái khét lẹt rồi sẵng giọng:
– Không! Nếu Long nghĩ Linh là thứ con gái đó thì từ mai đừng bao giờ nói chuyện với Linh nữa.
Tôi hơi ngỡ ngàng. Con gái luôn là một điều cực kỳ khó hiểu, kể cả khi họ mới chỉ mười mấy tuổi. Tôi xuống nước làm huề:
– Thôi mà, Long đâu có nghĩ vậy, chỉ hỏi cho biết thôi. Giờ mình hỏi tiếp nha.
Con nhỏ đứng hẳn dậy, nói quả quyết:
– Thôi không có hỏi nữa. Linh phải về đây, muộn rồi.
Tôi cứ như con mèo bị chụp cái túi nilon vào đầu vậy, loanh quanh chẳng biết đường nào mà lần. Đàn bà lúc nắng lúc mưa có khác, không lẽ hỏi mỗi vậy mà cũng làm con nhỏ nổi cáu sao? Lại nữa, lúc trong phòng tắm tưởng xơ múi được gì, ai dè được ôm một lúc là chấm hết lãng xẹt vậy sao trời? Tôi vừa đưa con nhỏ về vừa nghĩ ngợi lung tung, mém chút nữa đâm thẳng cái xe vô xe rác đậu ven đường, làm con nhỏ hét toáng lên:
– Long đi cái kiểu gì kỳ cục vậy?
Từ sau lúc đó tới khi về tới nhà, con nhỏ ngậm tăm chẳng nói thêm điều gì cả. Tôi cũng chẳng nghĩ ra điều gì để nói, chỉ đi chậm chậm kéo dài thêm chút thời gian. Nhưng có đi chậm mấy thì cái hẻm nhà con nhỏ cũng hiện dần ra trước mắt. Tôi với tay lấy cái cặp sách đưa cho con nhỏ với vẻ mắt chân thành hối lỗi, tuy nhiên nó vẫn cứ lạnh lùng hệt như một con thạch sùng. Đúng lúc tôi đang chán nản và thất vọng về bản thân mình hết sức có thể thì con nhỏ quay lại, kêu:
– Mai tới đón Linh tiếp nha.
Con nhỏ chỉ nói vỏn vẹn có một tiếng mà có tác dụng hệt như cả chục ly cafe đặc vậy. Tôi cố gắng mãi mà không làm sao ngủ được. Cảm giác của một đứa con trai mơ hồ chạm vào ngưỡng cửa trở thành đàn ông là một thứ cảm giác khiến con người ta kích thích cực độ. Cả đêm hôm đó tôi nằm lơ mơ hoài, trong đầu ba lúc hiện ra hình ảnh của con nhỏ đang lườm nguýt, ba lúc lại hiện ra cái cảnh con nhỏ nằm dưới thằng khỉ đột. Giấc ngủ đến lâu thiệt lâu, nhưng trong một cơn mơ không thể nhớ rõ tên, có cả vị ấm áp khi tôi ôm con nhỏ. Sáng sau, tôi dậy sớm thiệt sớm, chạy ù vô toilet để thay quần. Giấc mơ mắc dịch.
Giờ “đi học” của tôi và con nhỏ tận buổi trưa lận. Vậy là nguyên buổi sáng tôi long nhong ngoài đường chứ không có cách nào gặp con nhỏ sớm hơn. Chưa khi nào tôi thấy cái thời gian từ sáng tới trưa nó lâu dữ dội vậy. Mà kể cũng kỳ, cứ nghĩ tới con nhỏ, trong lòng tôi lại có một cảm giác ngọt ngào. Hương vị của tình yêu đầu tiên, nó là như vậy.
Nếu tôi yêu con nhỏ, tôi dám tin đó không phải là một tình yêu trong sáng gì lắm lắm. Tại cứ nghĩ tới con nhỏ, tôi thật lòng chỉ nghĩ tới toàn những điều bậy bạ gì đâu. Nguyên một buổi sáng, tôi nghĩ đủ mọi thứ vẩn vơ, từ lãng mạn như phim bộ Hongkong (thời tôi đi học người ta chưa nghiền phim Hàn Quốc) cho tới bạo lực như phim Mỹ. Nhưng rốt cuộc cũng chỉ quy về một mục đích cuối cùng: Chơi con nhỏ.
Nói “chơi con nhỏ” nghe to tát dữ, thật ra cái lúc nó ra tới nơi, bao nhiêu ý nghĩ của tôi bay mất sạch. Tôi đứng xuội lơ à. Con nhỏ chỉ sau một hôm không gặp nhìn khác dữ – hay là bởi con mắt của người đang yêu nó nhìn ra vậy. Hôm nay nó ăn mặc nhìn cũng khác ha: Váy tím xếp ly kiểu học sinh, cái áo sơ mi trắng bó eo nhìn y chang tụi nữ sinh Nhật Bản trong phim sex vậy. Ặc, lại sex. Sao vừa nhìn thấy nó tôi toàn nghĩ về sex không vậy trời?
Con nhỏ nhìn tôi, như cười mà không phải. Nó lên lên xe, ánh mắt vui vẻ nhưng có cái gì đó lạ lạ lắm nghen. Mãi sau này, khi dày dạn hơn nhiều, tôi mới biết đó chính là ánh mắt của đàn bà khi họ đang ủ một mưu đồ gì đó. Con nhỏ ủ mưu gì lúc đó tôi cũng không rõ, nhưng dám chắc trong đầu nó cũng không sáng sủa hơn tôi là mấy à nha.
Tôi nổ máy xe, mà cũng hổng biết sẽ chạy đi đâu nữa. Con nhỏ có vẻ thoải mái hơn tôi nhiều, nó ung dung dựa cái cằm vô vai tôi, thì thầm:
– Cũng may bữa nay không mưa ha?
Tôi thề có chúa rằng mỗi khi nghĩ về thời trai trẻ của mình, tôi cảm thấy mình là một đứa ngu nhất quả đất, ngu thứ nhì giải ngân hà. Nghe cái câu bật đèn xanh của con nhỏ, tôi thừ người ra một lúc rồi lắp bắp:
– Uh cũng may ha!
Con nhỏ chắc cũng đang chửi tôi thấy mồ, có điều nó lanh hơn tôi tưởng nhiều nhiều. Nó bâng quơ hỏi:
– Mình đi đâu đây Long?
Tôi trả lời như cái máy:
– Đi ăn hay đi uống nước nha Linh!
Con nhỏ ngồi phía đằng sau, tôi dòm không thấy mặt nó nhưng cái mặt thấy rát rạt à. Chắc nó đang vừa nguýt tôi một cái sắc như dao cạo. Chỉ nghe con nhỏ trả lời cà tửng:
– Linh còn no lắm nè, Linh chưa có muốn đi ăn.
Tôi lại ngu tập 2:
– Vậy mình đi chọc bida nghen!
Con nhỏ có vẻ kiên nhẫn cũng có hạn à nha. Chỉ nghe nó “hứ” một tiếng có vẻ bực bội rồi ngồi im re hà. Quả thật, tôi cũng muốn thiệt muốn đưa nó vù một cái tới nhà tôi – rồi sau đó làm gì tôi cũng không rõ nữa – có điều tôi chẳng có tí can đảm nào hết trơn hết trọi. Con nhỏ ngậm tăm một hồi rồi nói ra một câu. (Tới giờ tôi vẫn phục con nhỏ, sao nó thông minh quá xá):
– Mấy bữa liền Linh không có học hành gì, sợ mai mốt đi học lại theo không có kịp. Mình kiếm chỗ nào học bài chút nha Long?
Tôi có hơi thiếu IQ chút xíu, nhưng chắc chắn cũng chưa bị hội chứng Down. Nghe con nhỏ nói vậy, tôi hăm hở:
– Vậy qua nhà Long đại đi. Long cũng muốn Linh chỉ cho ít bài mà.
Thề có chúa, ba má tôi mà nghe thấy câu đó hẳn sẽ nghĩ: Thằng nhỏ này con cái nhà ai sao nhìn giống con trai mình dữ? Đơn giản là bởi con trai ông bả – tức là tôi – từ khi sinh ra tới già cũng không khi nào nói một câu ghê gớm như vậy. Tuy nhiên con nhỏ thì không phải ba má tôi, nó “ừ” một tiếng nhẹ tưng, mặc cho tim tôi trống đập liên hồi.
Tôi bước chân vô cửa nhà mình mà có cảm giác như Đường Tam Tạng đặt chân tới Tây Thiên vậy. Cảm giác lâng lâng như thể sắp lấy được chân kinh. Nhưng con nhỏ thì không vậy. Nó dòm tôi lom lom:
– Sao hôm nay nhìn Long kỳ vậy? Long bị bệnh à?
Tôi hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh:
– Đâu có gì đâu, tại Long nghĩ ngợi nhiều quá đó thôi.
Mặt tôi lúc đó hẳn nghiêm nghị lắm nên con nhỏ cũng không hỏi gì thêm. Nó tung tăng bước vô nhà theo một cái cách tự nhiên hết mức. Tôi líu ríu đi theo con nhỏ như thể mình mới là khách, còn nó chính là chủ nhân ngôi nhà vậy.
Bữa mất ngủ hôm qua dù sao cũng đem lại ít nhiều lợi ích. Tôi dọn dẹp cái phòng sạch trơn – có khi là từ sau khi xây xong nhà, chưa khi nào căn phòng của tôi có một bữa sạch như vậy. Chăn ga gối nệm xếp cẩn thận, phòng ốc còn thoang thoảng mùi nước xịt phòng. Con nhỏ xem chừng có vẻ hài lòng dữ:
– Phòng Long bữa nay sạch sẽ ghê nha!
Tôi gãi gãi đầu cười:
– Tại tối qua Long khó ngủ nên dọn dẹp chút cho dễ coi mà.
Con nhỏ lại cắc cớ hỏi (con nhỏ này là chuyên gia cắc cớ):
– Tại sao mà Long mất ngủ?
Tôi ngẩn cả người ra, mắt ngó lơ chỗ khác, đáp:
– Tại… Long nghĩ tới Linh hoài à!
Tôi không nhìn thấy ánh mắt con nhỏ lúc đó, nhưng tôi có cảm giác con nhỏ đang cười. Cũng không rõ nó cười vì sung sướng hay cười vì cái cách tỏ tình ngô nghê của tôi nữa, nhưng nó có thể tự hào rằng nó là một trong ít ỏi những người đàn bà làm tôi bối rối. Chỉ nghe nó “xì” một tiếng:
– Cái đồ nói xạo!
Không khí trong căn phòng cũng nhẹ nhàng bớt hẳn đi. Từ lúc nói ra được cái câu nửa trả lời, nửa tỏ tình kia, tôi cũng như quẳng được nguyên tảng đá ở trong người, thấy bớt căng thẳng hẳn. Con nhỏ ngồi lên giường tôi, cái chân đung đưa:
– Vậy mình học bài một chút ha!
Mém chút nữa tôi muốn té xỉu. Tại sao trên đời lại có cái kiểu vừa nói một câu tình tứ xong lại bị đối tượng bắt học bài ngay chứ? Tôi chưng hửng một hồi nhưng cũng líu ríu làm theo, móc trong cặp ra ba cuốn tập nhàu như quả táo tàu. Lại thấy ánh mặt con nhỏ nhìn tôi cười cợt. Dễ quê ghê.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro