Phần 14
2022-08-22 06:39:00
Sau bữa rượu với anh Thái, tôi dần bình tĩnh trở lại. Nói cho cùng, khi chạm tới điểm tận cùng của sức chịu đựng, mọi thứ nó sẽ trở thành thật bình thường. Tôi về nhà, chào ba má đàng hoàng rồi bước vô phòng. Cuộc đời tôi sẽ bước sang trang mới – tôi tự nhủ vậy. Có điều trang mới tươi sáng hay tối thui, tôi cũng không rõ nữa.
Con nhỏ vẫn đi học bình thường, vẫn đối mặt tôi bình thường, nhưng ánh nhìn của tôi dành cho con nhỏ đã khác xưa nhiều lắm. Không yêu, không ghét, không ghen tuông, không soi mói. Đơn giản chỉ là một ánh mắt hết sức thản nhiên và vô sự. Dường như mọi thứ giữa tôi và nhỏ đã hoàn toàn biến mất, sau những biến cố vừa rồi.
Nhưng đó là tôi tưởng vậy thôi. Cuộc đời chỉ có duy nhất một ông Tưởng và ổng đã qua đời tại Đài Loan từ năm ơ kìa nào đó. Cái dây trói số phận nghiệt ngã vẫn trói tôi với nhỏ thêm khúc nữa. Một khúc tai quái và dị hợm.
Con nhỏ có bồ mới. Ấy là tụi bạn học rỉ tai nhau vậy, chứ tôi cũng đâu để ý. Con nhỏ quen một thằng lớp kế, nhìn mặt mũi cũng tàm tạm, nhìn vẻ ngoài coi bộ cũng khá giả. Con nhỏ này có một cái tính tốt: Đó là hay quên. Nó yêu thằng bồ mới một cách hết sức tự nhiên, như không hề trải qua mối tình nào trước đó. Nó hồn nhiên khoe mấy món quà thằng nhỏ tặng, khoe mấy thứ nó tự tay sắm. Tôi thoáng buồn, bởi cái nét hồn nhiên ấy của nó, lúc đó hoàn toàn không giả tạo. Con nhỏ đang yêu thật.
Không rõ các bạn còn nhớ 1 chi tiết hay không: Đó là sự đẹp trai của tôi. Tuy nhiên bây giờ, nó pha trộn giữa phong cách lạnh lùng và chút giang hồ tôi mới xí được chỗ đứa anh, nên nó càng tạo ra sự hấp dẫn đối với đám cá sấu trong lớp. Nhất là khi tôi đang ở trong trạng thái độc thân. Ba má từ sau khi biết vụ tôi chia tay con nhỏ cũng lỏng dần cấm vận, để được dăm bữa tôi lại y như ngày hoành tráng của mình – tất nhiên là không có cái vụ thụt két kia nữa.
Tôi có nhiều đức tính tốt à nha, có điều trong số đó không có tính chung thủy. Năm lớp 11, tức là độ 2 tháng sau biến cố với con nhỏ, tôi cũng có bồ. Một con nhỏ khá xinh mới chuyển trường. Con nhỏ tóc dài, da trắng, nhỏ nhắn, khá là dễ thương nhưng hơi cổ hủ. Bằng chứng là tôi yêu con nhỏ 1 tháng trời nhưng cũng chưa biết cái đầu ti nó nằm ở chỗ nào nữa.
Nói tới cái vụ này lại phát rầu. Dắt con nhỏ đi uống nước mấy cái quán tối mò – ừ thì cũng vô – nhưng vô cho nắm tay là hết. Nắm tay nghiêm túc đó nha, không phải nắm tay con nhỏ rồi nhét vô quần đâu nha. Tôi cũng nản hết sức nản. Hôn con nhỏ, con nhỏ cho hôn lên má. Ôm con nhỏ, con nhỏ cho ôm, sờ lên ngực – con nhỏ gạt phắt tay tôi như tay tôi mới bốc phân. Buồn ơi là sầu.
Đàn ông ai cũng có nhu cầu sinh lý hết trơn hết trọi. Tôi còn thuộc dạng khá mạnh nữa là đằng khác. Có điều, tôi hổng biết giải quyết ra sao, chỉ biết ca duy nhất một bài “All by myself” của Celine Dion mỗi khi nổi hứng. Kêu con nhỏ bồ hiện giờ giải quyết dùm à? Tỉnh dậy đi cưng!
Cũng có đôi lúc, tôi nằm mơ thấy con nhỏ Linh. Cũng phải thôi, ký ức về nhỏ không thể nào sớm quên hết được, nhất là khi nó gắn liền với những đam mê dâm loạn. Và mỗi khi mơ thấy con nhỏ, đêm nào tôi cũng thức dậy vô toilet ngẫm nghĩ hồi lâu. Dễ nản thiệt.
Con nhỏ Linh không ưa con bồ mới của tôi. Cái tính đàn bà nó vậy. Dù sao, tôi cũng đã trở lại và lợi hại như xưa, tôi cũng đang là hotboy của trường chứ bộ. Dù con nhỏ cũng đã sắm thằng bồ mới, cái ánh mắt của nó nhìn con nhỏ bồ mới của tôi vẫn chẳng có chút xíu nào thiện cảm. Hừ, tôi mặc kệ, dù sao thì đó cũng chỉ là chuyện đàn bà, tôi quan tâm làm gì chứ!
Nhưng, từ cái ngốc nghếch hết sức đàn bà và trẻ con của con nhỏ này, cả một trời bão táp đã nổi lên trong cuộc đời tôi!
Con nhỏ Trang – bồ mới của tôi cũng là một con nhỏ kỳ lạ. Không phải kỳ lạ theo cái cách con nhỏ Linh nha – nếu vậy chắc tôi cũng đi tự tử sớm quá. Con nhỏ này khôn ngoan và tỉnh táo một cách dễ sợ – dường như nó sinh ra chuyên để chỉ lối cho tôi đi vậy. Cũng không ai nghĩ tôi và con nhỏ có thể yêu nhau: Con nhỏ học rất giỏi, rất ngoan, tôi thì ngược lại hoàn toàn. Nhưng nói chung, theo tôi thấy thì sự đẹp trai có thể xóa nhòa mọi khoảng cách và biến cái không thể thành có thể. Mối tình của tôi và nhỏ Trang chẳng phải là một minh chứng hùng hồn đó sao?
Nhưng từ bữa tôi quen nhỏ Trang, tôi cũng có thay đổi nhiều nhiều. Tôi học hành cũng chịu khó hơn, thậm chí còn đi học thêm với nhỏ (cái này cuộc đời tôi chưa khi nào tự nguyện nha) và đặc biệt, ba má tôi cũng rất ưng con nhỏ. Cũng phải thôi, có một đứa con gái như vậy chịu con trai mình, ông bả muốn khóc thét lên vì mừng ấy chứ. Gia đình con nhỏ cũng gia giáo, ba má nó làm công chức đàng hoàng, thậm chí còn làm sếp bự. Tôi cũng hoàn toàn hài lòng về con nhỏ, ngoại trừ ba cái vụ nó cấm vận tôi khét lẹt. Có điều, nhờ con nhỏ này, tôi mới phát hiện ra một điều cực kỳ hay ho: Đó là trong tình dục, không có cái quy tắc khỉ khô nào hết.
Bạn sẽ bắt đầu bằng điều gì để thịt một con nhỏ? Nói chung sẽ khá là lâu lắc. Đầu tiên phải là cầm tay nè, đúng không? Nó chịu cho cầm tay rồi thì sẽ là ôm hoặc hôn vô má nè. Sau cái vụ hôn vô má sẽ là hôn vô môi nè. Tiếp theo đó, sẽ tìm cách chạm vô ngực nó, phải vậy không? Và sau khi chạm vào ngực nó, bước cuối cùng là cái nơi ai cũng biết, đồng ý không?
Nếu bạn gật gù với mấy cái câu tôi hỏi: Đúng không, phải vậy không đó thì chứng tỏ bạn sai hết trơn hết trọi. Đàn bà vốn chẳng có cái quy tắc nào hết, chỉ có một thứ duy nhất bạn phải nên nhớ rằng: Những cái gì đàn bà cho là xấu xí ở trên cơ thể, bạn đừng cố tìm cách đụng vô hoặc mở ra coi. Thay vào đó, hãy thử ở những nơi khác. Cái này là một thứ kinh nghiệm xương máu của tôi, sau khi mất tới vài tháng không làm sao mở được nút áo con nhỏ, trong khi chỉ cần 20 phút để… cho tay vô quần. Tại sao ngộ vậy? Vì ngực con nhỏ Trang của tôi nhỏ xíu và nó thì luôn mặc cảm về điều đó, bởi vậy vì một suy nghĩ cứng nhắc: Sờ lần lượt từng chỗ – mà tôi phải tốn tới mấy tháng trời vật vã T – T.
Nếu con nhỏ Linh gọi là lanh, thì con nhỏ Trang của tôi chỉ có đúng một từ duy nhất để nói về nó: Khôn. Nó khôn một kiểu trí óc và cực kỳ mẫn cảm, có tố chất làm một nhà ngoại giao hoặc cán bộ cỡ bự không chừng. Hai cái đầu óc đó nếu tranh đấu với nhau, chẳng cần nghĩ cũng biết ai sẽ giành phần thắng. Có điều tụi nó thắng hay thua gì kệ chớ, sao lại lôi tui vào làm gì trời?
Tôi và con nhỏ Trang bắt đầu tình yêu theo đúng kiểu một tô bún riêu – nghĩa là hết sức bình thường như mọi đứa học sinh khác, chớ không bụp roẹt như kiểu nhỏ Linh. Cũng bởi vậy, thứ tình cảm được nuôi dưỡng từ từ không gây shock như lần trước, nhưng nó cứ như một sợi dây vô hình buộc chặt lấy tôi và nhỏ thiệt chặt. Chúng tôi yêu nhau thật – một thứ tình yêu vượt lên trên tình dục. (Nói vậy cho oai chớ tại con nhỏ không cho, tôi cũng thèm chớ bộ).
Con nhỏ Linh đã thay tới mấy đời bồ. Tôi không hiểu có phải do những thứ nó muốn không được thỏa mãn hay không, nhưng những thằng bồ của nó đều đến và đi như những dòng sông nhỏ. Tôi cũng bắt đầu chẳng quan tâm tới những việc đó – giờ trong mắt tôi chỉ có nhỏ kia, tôi quan tâm chuyện bao đồng làm gì chớ. Thậm chí, thái độ của tôi đối với nhỏ Linh lại trở về một mức bình thường, thi thoảng gặp nhỏ tôi vẫn có thể nói vài câu chuyện, vô tình gặp nhỏ ăn sáng ven trường tôi cũng rút ví ra trả, giống như gặp một đứa bạn học mà thôi. Nhưng, những cái tiếp xúc đó vô tình lại hại tôi.
Đàn bà nào cũng có cái tính ích kỷ hết trơn. Và con nhỏ Linh này “đàn bà” hơn người khác tới mấy chục lần. Nó đâu có còn yêu tôi, nhưng nó lại không hề hài lòng khi thấy con nhỏ khác có được tôi. Một con nhỏ kỳ cục. Nhưng giá mà nó chỉ để những cái suy nghĩ đó trong đầu, mọi thứ khủng khiếp đã chẳng đổ xuống đầu của cả tôi lẫn nó.
Buổi sáng nào tôi cũng ngủ trễ hết trơn. Ba má tôi đi làm sớm, nhà có một mình, đâu có ai đánh thức tôi dậy chớ. Có điều, sáng hôm đó lại không như vậy. Tôi bị tiếng chuông cửa reng reng làm tỉnh ngủ. Vơ cái quần mặc vô, dụi mắt mấy cái cho tỉnh táo, tôi làu bàu ra cửa. Ai mà rảnh rang dữ vậy trời, mới có… 9h sáng mà đã làm phiền thấy ớn.
Tôi đi ra ngoài cửa. Tỉnh ngủ luôn bởi bên ngoài cửa là con nhỏ Linh đang đứng. Tôi ớ người ra một hồi, quên cả mở cửa:
– Anh định để em đứng ngoài này hả?
Con nó làm một câu tỉnh rụi. Phút ban đầu ngỡ ngàng rồi cũng thoáng qua đi, tôi lấy ra một nụ cười tỉnh bơ:
– Vô nhà chơi em.
Con nhỏ bước vô nhà giống như giữa tụi tôi chưa có chuyện gì xảy ra hết vậy. Tôi cũng chưa rõ nó tới tôi có chuyện gì, nhưng chắc chắn là không phải qua hỏi thăm sức khỏe. Trúng phóc luôn. Sau mấy câu tầm xàm không đầu không đuôi, con nhỏ vô thẳng vấn đề. Một vấn đề làm tôi ngỡ ngàng tập 2:
– Anh… anh còn tiền không cho em mượn đỡ mấy trăm ngàn!
Tôi đã biết nhỏ tới thăm tôi không phải không có chuyện, nhưng thực sự tôi không nghĩ tới mấy cái vụ này. Tôi cũng không hiểu nhỏ nghĩ gì mà tới mượn tiền tôi. Nhưng nghe tới chữ “tiền”, trong lòng tôi thoáng nở một nụ cười chua chát. Tiền à? Sao mọi chuyện của tôi và con nhỏ này luôn chỉ xoay quanh duy nhất một chữ “tiền”?
Con nhỏ như không nhìn thấy vẻ mặt tôi lúc đó. Giọng nó vẫn đều đều:
– Em kẹt quá, giờ không đi mượn ai được nữa. Em có chuyện gấp lắm, nếu anh có anh giúp em lần này đi!
Tôi tính hỏi con nhỏ kẹt chuyện gì, nhưng bất giác tôi đưa mắt nhìn lên người nhỏ. Con nhỏ vẫn vậy, có điều nét mặt nó hơi mệt mỏi và dày dạn. Ba thứ đồ trang sức trên người nhỏ đâu mất sạch. Rốt cuộc là con nhỏ này đã làm gì với đống đồ tôi từng mua tặng nó. Đột nhiên, trong lòng tôi có một cảm giác chán ghét tới kinh khủng. Thứ đàn bà vật chất – vẫn luôn là thứ tôi ghét nhất ở trên đời. Nhưng tôi vẫn hỏi con nhỏ:
– Em cần bao nhiêu tiền?
Con nhỏ đôi mắt sáng lên.
– Em chỉ cần một triệu thôi. Anh có mà, phải không?
Giọng con nhỏ dễ nghe lắm, nhưng lúc đó tôi chỉ muốn bịt chặt đôi tai lại. Tôi không nghĩ từ cái miệng tôi từng đặt nụ hôn đầu tiên kia lại có thể nói ra những cái lời sặc mùi gái làm tiền. Lòng tôi lạnh lại. Đầu óc tôi cũng theo đó mà thản nhiên kỳ lạ:
– Tiền tất nhiên anh có. Cho em vay cũng được thôi, nhưng khi nào em sẽ trả lại anh?
Con nhỏ không dè tôi hỏi nó một câu khó dữ vậy. Lần đầu tiên kể từ khi bước vô nhà tôi, con nhỏ lộ ra vẻ bối rối:
– Em cũng chưa biết nữa. Khi nào em có thì em sẽ trả liền mà. Sao giờ anh thay đổi quá vậy Long?
Tôi thay đổi à? Tôi chỉ muốn cười vô khuôn mặt đang tỏ vẻ ngây thơ của nó một tràng dài thiệt dài. Đúng vậy, tôi thay đổi thiệt. Tôi đâu còn là thằng nhóc khờ ngày nào, luôn cung phụng cho nó đâu cần tính toán.
Con nhỏ lại nằn nì:
– Anh không giúp em, em cũng không biết phải làm gì nữa đâu anh.
Tôi thật sự chỉ muốn tống con nhỏ bay ngay ra khỏi nhà tôi lập tức, nhưng dù sao… tôi cũng không làm nổi. Bởi làm vậy, nhẹ nhàng quá so với những gì con nhỏ đối xử với tôi. Một thứ quỷ Satan dường như đang ngự trị trong lòng tôi, nó hút những cơn giận dữ trong tâm hồn tôi, rồi phình ra lớn thiệt lớn. Con quỷ ấy đang nói với con nhỏ:
– Thật ra, một triệu cũng đâu có lớn. Nhưng mà anh cho em được. Có điều, lớn không lớn mà nhỏ cũng không có nhỏ, không lẽ em để anh chịu thiệt vậy sao?
Ánh mắt con nhỏ lộ rõ vẻ ngỡ ngàng. Nó không thể tin rằng chỉ sau vài tháng ngắn ngủi, tôi như lột xác thành một con người hoàn toàn khác. Đúng, tôi đang không phải là chính tôi!
– Vậy… ý anh muốn sao? – Con nhỏ khó hiểu hỏi.
Tôi thản nhiên nói từng chữ một:
– Anh muốn đụ em!
Có một cái gì đó đang vỡ ra trong mắt con nhỏ. Có thể lắm, đó có thể là những suy nghĩ đơn giản về tôi trong mắt nhỏ đang vỡ vụn. Cũng có thể là một thứ tự ái đang khiến cho tim con nhỏ đau nhói. Tôi đứng yên và chờ đợi. Tôi chờ đợi một giọt nước mắt của con nhỏ lăn xuống, đợi một cái vùng chạy thật nhanh ra khỏi cửa nhà tôi… Khi ấy, tôi không biết tôi có kiềm được mình không chạy theo con nhỏ, ôm nó lại và làm tất cả những gì nó muốn hay không. Bên trong một tảng đá, không thể có thạch rau câu, nhưng trong bất kỳ một tâm hồn dù đã hóa đá nào, vẫn luôn có những điểm yếu mềm có thể chạm vào.
Nhưng con nhỏ không bao giờ chạm nổi vô cái điểm mềm yếu nhất trong tâm hồn tôi. Đơn giản, nó cũng giống như tôi – cả 2 đứa chưa bao giờ hiểu nổi về nhau.
Ánh mắt con nhỏ đang đanh lại. Gương mặt nó vênh lên đầy khiêu khích:
– Bộ anh thèm tôi dữ vậy sao!
Đổi tông à nha. Chiêu đổi tông này nếu phát ra từ miệng mấy lão giang hồ còn có chút ép phê, còn phát ra từ miệng một con nhỏ nữ sinh thì đâu có chút tác dụng nào. Tôi cười khẽ – một điệu cười rất nhạt mà chính tôi cũng tự cảm thấy ghét mỗi khi làm:
– Đúng rồi đó, em à!
Ánh mắt con nhỏ trở nên sắc thiệt sắc. Nhưng gương mặt của nó bỗng trở nên thản nhiên kỳ lạ:
– Vậy được. Dù sao em cũng chẳng còn gì để mất!
Than ôi! Cái suy nghĩ chẳng còn gì để mất thật khốn nạn. Đàn bà mất trinh là không còn gì để mất sao? Còn danh dự, còn phẩm giá, còn cả những giá trị tối thiểu nhất mà một con người cần phải có! Con người ta chỉ thật sự mất đi mọi thứ khi mà niềm tin vào chính mình không còn nữa. Có điều, con nhỏ sẽ không thể hiểu, vĩnh viễn không thể hiểu, nó đã đánh mất đi thứ quý giá cuối cùng còn lại ngay trong ngày hôm đó.
Tôi dửng dưng đứng nhìn con nhỏ cởi đồ. Không phải cách cởi đồ e thẹn và ngập ngừng như lần đầu tiên tôi gặp nhỏ. Nó đang ném từng món đồ xuống sàn nhà tôi. Thân hình con nhỏ trần truồng đang hiện ra trước mắt tôi, nhưng tôi không có bất kỳ một chút cảm xúc nào. Tôi đâu phải đang làm tình với nhỏ? Tôi đang chỉ là một người mua, còn nó lại là kẻ bán!
Người con nhỏ vẫn vậy, không có gì khác nhiều so với thời tôi còn cặp kè với nó, chỉ có điều trên cặp vú con nhỏ, hai cái núm đã đổi màu. Nó không còn hồng rực trinh trắng như lần đầu tiên của tôi và nhỏ mà đã chuyển thành một màu đen kỳ cục. Mặt con nhỏ cũng đang nhìn tôi nghinh nghinh. Đâu phải gương mặt của con nhỏ mà tôi đã biết. Thứ gương mặt này chỉ mang một thái độ thách thức và bất cần – thứ ít gặp nhất đối với bất kỳ một đứa học sinh nào. Nhưng con nhỏ có.
– Anh cởi quần áo ra đi. Anh muốn lắm mà!
Từng lời con nhỏ như cái bàn chải sắt cứng thiệt cứng, chà bay cái chút yếu mềm cuối cùng trong trái tim tôi. Giờ này, tôi chính thức không còn là tôi nữa! Tôi sẽ là super man! (Nói nhảm tí cho đỡ căng thẳng).
Tôi thong thả lột đồ. Thằng em coi bộ không khoái ba cái vụ đấu trí này lắm nên nằm tỉnh rụi. Con nhỏ đứng nhìn tôi với một ánh mắt dửng dưng không cần giấu diếm. Thứ ánh mắt đó càng kích thích sự độc ác trong con người tôi lên gấp bội. Tôi đứng trần truồng trước mặt con nhỏ, và lần đầu tiên trong đời, tôi thốt ra một câu:
– Mút cặc đi!
Thứ ngôn ngữ bậy bạ đó tôi chưa từng nói thêm với ai lần nữa, dù cho đối tác của tôi có lúc cũng là một ả cave. Nhưng con nhỏ đã là người đầu tiên phải nghe điều đó. Mặt con nhỏ xám lại, miệng nó mím chặt, nhưng rất nhanh, nó cúi xuống há mồm ngậm lấy con cu tôi. Đôi mắt nó mở to, cái cần cổ đưa lên đưa xuống lẹ và máy móc như một con robot. Robot mút cu.
Tôi gần như trở thành một thằng đàn ông bất lực. Con cu cứng theo một phản xạ có điều kiện, còn những dây thần kinh của tôi đang nằm èo uột mềm xèo. Không cảm giác! Con nhỏ gương mặt trơ ra, nó như thể một nữ công nhân xưởng may đang may một chiếc giày, đâu phải giống như đang quan hệ. Không có một chút cảm xúc nào trên mặt.
Nhưng trong tôi, một chút cảm giác của con người cũng đã mất đi. Sự phản ứng của con nhỏ đang khiến cho thằng đàn ông trong tôi bị xúc phạm mãnh liệt. Tôi chỉ khát khao tột bậc một thứ: Hành hạ con nhỏ, trả thù con nhỏ.
– Dạo này em kinh nghiệm dữ ha!
Con nhỏ sững lại một chút. Cái miệng đang mút con cu tôi dừng lại. Một câu trả lời cũng chua chát đâu có kém:
– Kinh nghiệm mà anh!
À, thứ này gọi là kinh nghiệm của đàn bà. Kinh nghiệm đến từ con cu của tụi đàn ông. Tôi cười nhạt một tiếng:
– Biết làm gì thì biểu diễn nốt đi em!
Con nhỏ làm thinh. Đôi mắt nó vẫn chẳng hiện ra thêm bất kỳ một chút cảm xúc nào. Con nhỏ cúi xuống, ngậm viên bi của tôi cho vào miệng, lấy lưỡi đẩy đưa. Một chút cảm giác cũng đến với tôi, con cu của tôi khẽ giật. Ánh mắt của con nhỏ cũng thoáng một tia chế giễu.
Tôi nổi khùng, đẩy con nhỏ mạnh xuống đất. Tay kéo cái mông nó chổng cao lên, con cu tôi đâm vô mạnh thật mạnh. Đây không phải là đụ, đây giống như một thứ trả thù, tuy nhiên thay bằng nắm đấm lại là thằng nhỏ. Tôi như một thằng điên, đâm mạnh hết sức, đùi va vô mông con nhỏ kêu bèn bẹt. Tôi muốn nghe thấy con nhỏ rên, nghe nó la đau. Nhưng nó không có phát ra bất cứ một thứ âm thanh nào. Nó im lặng như thể đang cầu nguyện, tôi cũng im lặng như đang mặc niệm, và 2 đứa tôi đang đụ nhau. Âm thanh duy nhất trong phòng chỉ là tiếng ọp ẹp của con cu ra vào trong bướm.
Lồn con nhỏ đã khác nhiều. Không còn khít rịt như trước nữa, cũng không có một màu hồng đẹp đẽ và trinh trắng như xưa. Hai miếng thịt nhỏ vẫn chưa trở thành cà vạt, nhưng nó đã trở thành thứ màu đen xỉn xỉn. Con cu của tôi thọc vô sâu thiệt sâu, nhưng thứ cảm giác ấm áp và từng thớ cơ bên trong bướm con nhỏ ngậm chặt lấy cu của tôi không còn nữa. Lúc này, tôi giống như đang đút con cu vô một cái ống nhựa chứa đầy dầu.
Bộ phim sex không có tiếng rốt cuộc cũng chỉ diễn ra được 15 phút. Tôi rút con cu ra khỏi bướm con nhỏ, lấy tấm giấy ăn lau qua loa. Thằng nhỏ vẫn chưa thèm khóc – hay nói đúng hơn là khóc không thành tiếng. Áp lực tâm lý là loại thuốc chống xuất tinh sớm hiệu quả nhất trên đời, có điều hôm nay tôi dùng thuốc quá liều.
Con nhỏ thấy tôi dừng lại, nó lạnh lùng đứng lên. Rất nhanh, nó lau qua rồi mặc đồ vô, gương mặt nhìn tôi vô cảm. Tôi đưa con nhỏ xuống nhà. Tới bậu cửa, nó nhìn thẳng vô mặt tôi, bàn tay xòe ra:
– Tiền của em đâu!
Tôi móc trong ví đủ 1 triệu đồng đưa cho con nhỏ. Tay con nhỏ vừa cầm lấy mớ tiền, tôi cảm thấy trong lòng mình có thứ gì mất mát. Tất nhiên không phải tiền, tiền chỉ nằm trong ví chứ không thể nằm trong lòng tôi được. Thứ tôi mất, đó là một chút cuối cùng dành cho con nhỏ…
Kể cho các bạn nghe một tin vui: Tôi mới bị ghệ đá tập 2. Lần này, không ai khác chính là con nhỏ Trang. Con nhỏ làm tôi chới với khi nói lời chia tay sắt đá, chỉ sau bữa con nhỏ Linh tới nhà tôi chơi một vài ngày.
– Em không thể yêu anh được nữa! Con nhỏ Trang nhìn sâu vô mắt tôi, ánh mắt nó giận dữ tưởng chừng muốn xẻ thịt tôi ra trộn mắm ruốc ăn ngay tức khắc.
Thề có chúa tôi không hiểu con nhỏ này muốn nói gì. Bữa nay đâu phải ngày 1/4 vậy trời.
– Em nói gì kỳ vậy? Tại sao em lại đòi chia tay anh?
Con nhỏ nín thinh không đáp. Đôi mắt nhỏ vẫn nhìn tôi đầy sự căm ghét. Tôi không hiểu sao lại buột ra một câu lãng xẹt:
– Bộ… em có người khác hả?
Quỷ tha ma bắt, tại sao từ cái vụ với con nhỏ Linh xong, tôi bị con nhỏ nào đá cũng tưởng nó có bồ mới vậy trời. Con nhỏ như một thùng thuốc nổ, còn cái câu nói vừa rồi của tôi là cái bật lửa Zippo. Nó la lớn thiệt lớn:
– Anh làm cái gì thì anh tự biết đó! Anh đi mau đi!
Giữa nguyên cái lớp học, âm thanh con nhỏ vang lên khác gì tiếng trống tan trường. Phải tới cả trăm con mắt ngó lom lom vô cái mặt tôi, trong đó có con mắt của nhỏ Linh. Một ánh mắt đầy ắp sự thỏa mãn trẻ con. Nhưng lúc đó, tôi đâu có đầu óc đâu mà phân tích. Tôi muốn biến thành con gì nhỏ thật nhỏ để trốn đại vô một góc nào đó, để tụi bạn học khỏi dòm hướng cái ánh mắt hiếu kỳ về phía thằng tôi. Con nhỏ Trang úp mặt xuống bàn khóc nấc lên. Mấy đứa bạn gái xúm lại, vừa vỗ về con nhỏ, vừa dành tặng tôi những ánh mắt âu yếm hình viên đạn.
Tôi thở dài một cái. Năm nay sao Kế Đô La Hầu gì đó chiếu vô tôi hay sao mà tôi xui tận mạng. Lững thừng bước ra cái hành lang làm một điếu thuốc cho tỉnh táo, chợt thấy thằng bạn học (thằng hôm bữa tôi giúp nọ vụ oánh lộn) chạy ra đứng kế, mặt đầy vẻ thông cảm. Tôi muốn giơ tay xoa đầu nó một cái biểu lộ sự cảm ơn, nhưng làm vậy giống làm với mấy con cún quá nên tôi nghĩ sao lại dừng cái rụp. Thằng nhỏ từ sau vụ oánh lộn kia chính thức coi tôi là vì sao trong lòng nó – giờ đang có một khuôn mặt hết sức sẻ chia, kèm chút ngưỡng mộ:
– Anh Long dữ ghê ha. Con nhỏ nào cũng chết lên chết xuống, em phục anh thiệt!
Chết cái đầu nó chớ! Tôi phát ngán với cái suy nghĩ trẻ con của thằng nhóc ác, thở dài một cái quay đi. Thằng nhóc ác lại lóc chóc tiếp lời:
– Chắc con nhỏ Trang với con nhỏ Linh ghen rồi gây sự với nhau, phải không anh?
Vụ này mới nha. Hồi nào tới giờ con nhỏ Trang đâu có bao giờ nói chuyện với nhỏ Linh. Dù nó vào sau, nhưng nguyên đoạn tình sử của tôi với nhỏ Linh đã trở thành huyền thoại trông lớp học, không có lý nào nó không biết hết trơn. Có điều, con nhỏ này rất thông minh, nó chưa khi nào gặng hỏi tôi về mấy chuyện cũ. Thứ đàn bà vậy, khó kiếm hết sức. Nhưng sao giờ lại có vụ gây sự với nhau gì ở đây?
– Mày nói vậy là sao? Con nhỏ Trang gây sự với nhỏ Linh hả?
Thằng nhóc ác liếm môi:
– Em đâu có biết, hồi nãy thấy 2 con nhỏ đứng nói chuyện với nhau một hồi lâu thiệt lâu, xong nhỏ Trang đi vô là gây với anh luôn đó!
Tôi muốn té ngửa. Không lẽ… cái chuyện tôi làm với nhỏ Linh hôm bữa, nó cũng dám đem kể với con bồ hiện tại của tôi. Mắt tôi lúc đó chắc ác thiệt ác nha, làm thằng nhóc ác hoảng hồn:
– Em cũng chỉ đoán vậy thôi, cũng chưa chắc đúng mà anh!
Tôi thì chắc luôn chứ khỏi cần đoán. Trăm phần trăm là con nhỏ Linh kia đem ba cái chuyện tầm bậy của tôi và nó ra kể cho nhỏ Trang, chứ sức mấy con nhỏ dám bỏ tôi cái rụp vậy. Tôi hít một hơi dài thiệt dài, cố gắng trấn tĩnh để khỏi nhảy vô lớp, lôi con nhỏ ác kia ra đấm đá một hồi.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro