Phần 37
2024-08-04 12:03:11
Ba của tôi là người tuyệt vời.
Ngày xưa, do quá quậy phá và thành tích học tập tệ hại, nên trong gia đình, dường như tôi luôn bị phân biệt đối xử. Cha mẹ không thương mình như những anh chị em khác. Mỗi khi làm rách áo vì những trò chơi nghịch ngợm của con nít. Mẹ la rầy lớn tiếng. Còn Ba thì tay sẵn một cái roi mây hoặc cây cọ than. Bắt nằm úp trên giường hoặc quỳ giang tay giữa nhà – Phết mạnh. Tôi thầm than khóc và oán hận hai ông bà.
Lớn hơn một tí, chầu nhậu vĩnh biệt thời học trò áo trắng năm lớp mười hai. Nguyên đám con trai về nhà tôi thả ga. Ba xuống nấu mì cho từng đứa ăn khi quá nửa đêm. Kể cho bọn tôi nghe về lá thư ” Tiễn Biệt ” ngày đầu cầm súng ra chiến trường. Nhắc cho bọn tôi nhớ giữ tình bạn thắm thiết này, bởi cuộc sống là vô chừng. Nay còn mai mất. Cảm nhận được xíu nào sự tâm lý của người Cha.
Khi Tôi sửa soạn đồ vào ba lô lên thành phố học, Ba tới gần, nhét vào túi mảnh giấy nhỏ ghi địa chỉ nhà bác V , vẽ luôn hai tuyến xe Bus lên đó để tôi hình dung. Không lời động viên, không đưa đón. Có cảm giác như chẳng quan tâm. Khi lớn mới hiểu, Tôi là đứa con cá biệt trong gia đình, mang sẵn trong mình một “lãng tử” và xã hội. Các anh chị em khác cần được bao bọc nhiều hơn, riêng thằng Phong thì mở cửa. Đánh đau vì làm hư quần áo chứ chẳng bao giờ nói con thôi nghịch. Sẵn sàng để đứa con trai tự do lựa chọn theo cách mà nó nghĩ là đúng. Lũy tre làng không giữ được con thú hoang bao giờ. Con Chim muốn bay thì cột sợi dây níu chân cũng vô ích.
Vậy mà suốt quãng thời gian dài, Tôi luôn nghĩ cha mẹ không yêu mình
Cái ngày gia đình nhận được thư báo của trường cho “Thôi Học”. Mẹ gọi điện xuống với giọng buồn và ấm ức.Than khóc đủ điều. Con đã không học thì về đây làm vườn, có rau ăn rau, có cháo ăn cháo. Bà vẫn sợ đứa con không đủ sức bơi trong cái biển lớn chật chội và nhiều cá mập. Tư tưởng của bà khiến tôi phát chán. Cúp máy. Riêng Ba, ông lặng lẳng cung cấp thêm một địa chỉ. Căn nhà sắp giải tỏa của họ hàng xa, nơi tôi ở mà không mất tiền thuê trọ. Tôi rủ thêm Quân Ngọng cho có đôi có bạn.
Càng ngày tôi càng xa dần vòng tay Em. Trước đây những nũng nịu, nâng niu của Em làm tôi hạnh phúc, thì giờ quay ngoắt lại. Trước cuộc sống bộn bề lo toan, tôi trở nên cáu bẳn. Trước đây, Trà My hay chăm sóc cho tôi từng cái nhỏ, khi thì bàn chải đánh răng, lúc mua cho ít dầu gội đầu, thỉnh thoảng sắm cho vật dụng. Nhưng giờ hóa vô ích, Thứ cảm giác của tôi là tự cao tự mãn, tự có thể kiếm tiền lo cho bản thân. Hình như một người con gái trầm lắng không còn là cái gu hợp thời đại. Trà My hiểu nhưng em cam chịu. Đối với nàng, chuyện tình yêu trải nhiều khó khăn, xa cách khiến Em mất khả năng tự vệ và phản kháng. Mỗi lần gặp nhau, tôi gắt gọng thì Em lại xoa dịu, dựa đầu vào vai. Mỗi lần thèm khát cơ thể đàn bà thì nàng chiều tôi. Trong đam mê dục vọng, chúng tôi vẫn có những phút giây thăng hoa, chỉ là sau đó. Em quay về một hướng, còn tôi lặng lặng đi chỗ khác. Tôi không có ai, nhưng vai trò cũng như trái tim của thằng Phong dành cho Trà My không còn nguyên vẹn như xưa. Những lọc lừa, gian manh ngoài xã hội được đem cả vào trong tình cảm. Có lần trễ hẹn chiều thứ bảy
…
– Sao nay Anh đến muộn? – giọng Trà My trầm buồn
– À, anh có hẹn xin phỏng vấn em ạ – Giọng tôi đều đều giải thích, đôi mắt không chớp lấy một giây phút nào
Thực ra ngày hôm đó do mải miết ngủ vùi, tôi quên mất cuộc hẹn. Nghĩ cho người khác dường như là thứ xa xỉ. Công việc mỗi ngày thăng tiến, bắt đầu từ những công việc chân tay, rồi đầu óc. Ý chí phải chứng minh bản thân không là thằng đàn ông vứt đi giúp tôi vượt qua khó khăn thử thách. Thu nhập trang trải được cho cá nhân, để dành ít tiền tiêu vặt cho bố mẹ ở quê. Cái Tôi cũng theo đó ngày một lớn. Bản tính này một phần cũng do đi làm sớm hơn bạn bè, tụi nó còn ăn bám gia đình trên ghế nhà trường, có thằng Bạn đã bước ra ngoài kiếm tiền nuôi thân.
Lâu lắm rồi không gặp lại Trâm Anh – Cô nàng cá tính. Nàng biến mất khỏi đầu tôi lúc nào không hay. Quanh quẩn suốt ngày chỉ là tiền và tiền, là thăng tiến để thoát khỏi đáy xã hội. Mua được một chiếc xe gắn máy – Cứ tưởng mình là số một. Cũng lâu rồi , tầm hai tháng, nhớ ra có người đang ở nơi nào đó đón chờ. Lên yahoo tràn ngập tin nhắn hỏi thăm tin tức và lo lắng vì sao không ra. Tôi quyết định làm điều gì đó mang tính chất dỗ dành.
– Cô ơi, bán con bó hoa hồng. Bao nhiêu vậy cô?
– Chín mươi tám ngàn cháu ạ – Cô bán hàng trả lời.
– Dạ. Cô gói cho Con đẹp tí nhé
Cầm trên tay và tượng tượng ra cảnh Em sẽ khóc sướt mướt.
6h45’ tại quận 9. Dắt xe vào nhà.
Trà My đang học bài bên cửa sổ căn phòng. Tôi cầm đóa hoa dấu sau lưng, đi lẻn ra đằng sau bên cánh cửa sổ
– Hú, à – Giọng trêu ghẹo
– Anh à? Ra hồi nào – Ánh mắt thoát ra một tia hi vọng
– Uhm. Anh mới ra. Thay đồ đi, anh dẫn đi ăn tối. Đợi cửa trước nhé – Tôi rủ rê
– Dạ.
Em thoáng giật mình khi thấy chiếc xe Dream. Vẫn im lặng lên ngồi
Tôi tặng Trà My bó hoa rồi chở nàng đi, chạy trên đường, thao thao bất tuyệt về chiếc xe. Về công năng và tính mượt mà của nó. Về cái gọi là sự vất vả để có được. Nàng ngồi sau lặng yên. Hai tay ôm chặt lấy tôi, khẽ dựa đầu vào vai nương tựa. Lần đầu tiên, chúng tôi lựa chọn một quán cà phê sân vườn khá rộng và mắc tiền bên khu đại học Ngân Hàng, gọi cho Em một ly sinh tố Bơ. Riêng mình cà phê đá.
Lại thao thao bất tuyệt về cuộc đời.
Nước mang ra, anh chàng sinh viên phục vụ đặt nước xuống.
– Chúc anh chị ngon miệng.
Tôi gật đầu lại như kiểu đại gia. Định bụng sẽ bo cho một ít lúc về, như hồi mình còn làm phục vụ. Trà My mỉm cười trìu mến cảm ơn cậu bé.
– Anh này? – Giọng nàng vang lên ngắt đi tiếng hát cô ca sỹ trên loa
– Gì hả Em? – Một thoáng giật mình
Nàng nhìn thẳng vào mắt tôi.
– Anh biết em không ăn được Bơ chứ?
Ngột ngạt, chẳng bao giờ Trà My bắt bí như vậy.
– À, thì, à thì…….Anh quên mất. Để anh đổi Em lý khác
– Không cần anh ạ. Em muốn nói với anh một chuyện.
– Hôm nay lạ thế, Có gì cứ nói đi
Ngập ngùng trong giây lát, vén mái tóc qua hai bên. Dường như để lấy can đảm
– EM MUỐN CHIA TAY.
Tôi ấp úng
– Vì sao chứ? Có phải do hai tháng qua anh không ra thăm Em? Em biết mà, công việc anh bộn bề quá. Hôm nay tặng Em hoa cũng chỉ vì muốn xin lỗi…..abc…. – Giọng ngày một khẩn khoản
– Không phải lý do này Anh ạ? Anh muốn nghe thật sao? – Hơi gắt gỏng
– Em cứ nói đi, để anh biết .- Tôi lẽn bẽn
– Hai đứa mình yêu nhau cũng lâu rồi, Em thích Anh ngay hồi còn bé, những lần anh đánh nhau đã tạo cho em ấn tượng không phai. Rồi cái lần anh bảo vệ em trước một Thụy. Tất cả đã khiến Em say mê. Có quãng thời gian, tưởng rằng Anh đã quên mất dù trong Em không một ngày vắng đi hình bóng của anh chàng Phong. Đến khi nghe Quang kể về tình cảm, về nỗi nhớ mà Anh dành cho Em. Em ngỡ như tìm được tình yêu đích thực. Gia đình Em khó, Em cũng không thuộc dạng con gái “Dễ Dãi” nhưng vẫn muốn ở bên anh hôm gác trọ. Bởi Em không còn xem anh là người yêu, Em xem anh như một người chồng tương lai của mình rồi. Nhưng càng ngày, càng không được như trước. Anh chỉ nghĩ đến tương lai của bản thân. Em mệt mỏi quá rồi, thật sự mệt rồi. Đêm nào cũng khóc, nhưng biết làm sao, Em yêu một Phong của ngày xưa, dẫu rằng chàng Phong đó còn Trâm Anh bên cạnh. Nhưng Phong bây giờ em không cạnh tranh được, vì bên cạnh Anh là một thứ vô hình, Tiền làm anh lạc lối rồi – Phong ơi.
Nàng nói một hơi. Tôi như thấm từng lời. Quả đúng là cuộc sống đã đưa tôi đi quá xa. Lúc nào cũng chỉ tiền với tiền, công việc với công việc. Nhưng đó là cái để tôi phấn đấu cho tương lai, cũng một xíu bực mình vì có người ngăn cản “ Đường thăng tiến”
– Uhm. Anh tôn trọng quyết định của Em. Để anh chở Em về
Hai đứa dắt xe rời khỏi quán. Giọng cô ca sỹ vẫn vang đều đều
“Lệ xóa cho em được không những kỷ niệm đắng
Lời nói yêu thương ngày xưa có trở về tìm?
Đếm cho em giây phút mặn nồng
Giữ cho em mái tóc bồng
Lời anh nói sẽ còn mãi đấy
Truyện mai sau xin gửi trên tay”
…
Chiếc xe máy lúc nhanh lúc chậm, hệt như tâm trạng người tài xế nửa níu kéo nửa buông xuôi. Khi ai đó nói về bạn quá đúng, dù cho tổn thương Bạn, chắc hẳn Bạn cũng không phản kháng?
Nàng thốt một lời từ phía sau.
– Em muốn làm đàn bà của Anh lần cuối cùng trong đời.
Xe tạt ngang qua một căn Hotel.
Lần duy nhất của tôi, Nước mắt ướt đẫm nệm giường, nhiều hơn giọt mồ hôi rơi rớt. Có giọt biểu hiện cho đau khổ tột cùng. Có giọt trong hình hài sự chua xót, tiếc thương cho mối tình đầu tiên, Có giọt như níu kéo tình yêu trở về, thỉnh thoảng cũng có những giọt mang màu sắc của sự tự trọng, sự tự tôn bị tổn thương, còn lại đa phần giọt nước mắt của sự buông xuôi từ hai phía.
Nhớ mãi lời Em nói khi mặc lại chiếc váy màu hồng:
“Anh có thấy nó càng ngày càng rộng không? Em chỉ biết có anh. Giờ chia tay làm sao sau này em dám lấy chồng ?”
Đời là thế, đàn ông là thế các bạn ạ. Mấy thằng được như câu:
“Đã là thằng đàn ông một khi dám cởi hết quần áo của một người con gái xuống..
Thì hãy… xác định là sẽ cố gắng mặc cho người con gái đó cái váy cô dâu.”
Tôi đã cởi của em chiếc váy Hồng
Nhưng chẳng bao giờ mặc lại cho em váy trắng.
…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro