Phần 35
2024-08-04 12:03:11
Bình Dương, ngày… tháng… năm… tôi cũng không nhớ rõ nữa…
Ngồi quán Dê Lái Thiêu giải quyết giùm cho đứa bạn bên xây dựng.
Tranh chấp thầy thợ thầu xem ra cũng lắng xuống, câu chuyện bớt căng thẳng.
“Khách” đề nghị qua bên Biên Hòa , khách mời.
Hơi chột dạ.
Nhấc điện thoại gọi cho ông anh tên Hưng – một người Bắc
– Anh à, Em với bạn cùng “khách” đi qua đó. Thấy hơi chột dạ nên điện báo anh trước, sợ mình bị úp. Chuyện làm ăn của thằng bạn thôi
– “Khách” đó ra sao? Tên gì ?
– Dạ, tên ABCD…làm xây dựng
– Thằng đó anh biết, láo phết. Chú cứ qua đi. Ở đâu thì điện, anh bố trí cho…
– Sự thường chắc ổn anh ạ. Nhưng có mỗi hai đứa em, đề phòng cho chắc
– Cái thằng này, mày còn câu nệ thế à. Đấm cho phát giờ. Cứ qua đi vui chơi thoải mái
– Cám ơn anh trai.
Cúp máy cái rụp.
Hai đứa bỏ xe máy lại quán, lên chiếc HD của đối tác ( cũng chả hiểu đối tác kiểu gì – Nhìn giang hồ quá ) phi thẳng về hướng 1K. Thằng bạn chếnh choáng say, ngả cả ghế ngủ. Tôi cũng vờ lim dim quan sát. Xe chạy như ăn cướp, tỉnh lộ 43 hiện ra trước mặt, vèo thêm cái nữa đã thấy ngay trung tâm Biên Hòa. Bước xuống xe.
– Hôm nay hai đứa chơi vui vẻ nhé. Bên anh mời
– Dạ. Ok anh
Liêu xiêu bước vào. Nhạc đùng đùng, vẫn như ngày xưa, chẳng thể nào quen nổi âm thanh chúa chát thế này. Quán chưa đông lắm. Kỷ niệm thời sinh viên hiện về, địa điểm gần chợ Sặt. Lay thằng bạn dậy và nhắc khéo.
– Ngọc, mày còn nhớ chuyện ngày xưa ăn “cháo chạy” ở gần đây không?
Hồi đó, một lũ sinh viên ăn cháo vịt cà kê vỉa hè.
Đàn ghitar hát hò.
Tự dưng đùng đùng bên kia đường túa ra một đống tuýp Sắt, Mã Tấu phi thẳng qua. Nhắm hướng mấy đứa mà lao tới. Bọn sinh viên bỏ chạy mỗi thằng mỗi hướng.
Cả đời chưa bao giờ thấy cái gì sáng mà có khả năng làm gãy đôi cái bàn nhựa nhanh vậy.
Thằng Quang Hói bắn về hướng phòng trọ, cách đó tầm 500m.
Thằng Ngọc chạy tuốt vào khu dân cư lẩn trốn.
Tôi với Quân Ngọng phi về hướng Sài Gòn rồi lách vào đường có công ty sản xuất. Chạy mà quên luôn cây đàn. Một thằng nữa chui thẳng vô quán, leo xuống rạch nước. Cả đám không có cơ hội giúp nhau. Vẫn nhớ rõ công ty mà hai đứa nhảy tường leo vào là công ty gốm sứ. Đằng sau lưng có tiếng hò hét lùng sục, mặt hai đứa không còn tí máu nào. Cắn răng chịu đựng. Đám công nhân pha đèn khi nghe tiếng chó sủa.
– Mấy thằng kia làm gì đó ?
– Dạ. Em lạy tui anh cho tụi em trốn. Bọn nó ngoài kia chém em chết – Quân Ngọng lên tiếng.
– Chạy nhanh vào lán núp đi. – Một anh nhân công lên tiếng
Hai đứa túa vào trại. Chui vào mấy bình gốm to đùng trong góc. Mã tấu leo tường chui vào trong tìm kiếm
– Đm tụi mày có thấy đứa nào vào đây không? – Tuýp sắt lên tiếng
– Dạ. Tụi em nghe tiếng chó sủa cũng ra tìm nhưng không thấy ai – Một giọng thanh minh.
Tôi thầm nể phục, ngay lúc đó nếu nói không thấy thì bọn kia mấy khi tin, lí do vô cùng hợp lý. Mã tấu – Tuýp sắt ngó nghiêng một hồi rút êm. Bỏ mặc hai con chuột núp lu gốm run bần bật. Tất cả những kỷ niệm đánh đấm, những lần hùng dũng hiên ngang trở thành vô nghĩa. Ở đây đất khách quê người, cũng không hiểu lý do bị dọa chém, hoang mang.
Gần 1h sáng mới dám mò ra lại đường lớn tìm bạn. Ghé quán nhậu đã thấy tụ tập đông đông. Lén bẽn lại gần. Hóa ra là Quang Hói về xóm trọ kéo nguyên dãy chừng gần trăm đứa thanh niên. Đa phần đeo kiếng trí thức nhưng mặt đứa nào đứa đó cũng phừng phừng thánh chiến, nói năng om sì tỏi. Ngồi dưới ghế là đứa bạn chui từ dưới cống lên hôi rình. Đếm đi đếm lại vẫn thiếu một thằng tên là Ngọc
– Có khi nào nó bị bọn kia xử hay không?
– Chắc không có đâu, tao thấy nó chạy vào khu dân cư. Cả đám đuổi theo hướng tao với Quân chứ đâu có về hướng đó – Tôi trấn an mặc dù cũng hãi
– Bọn mình chia làm 3 tốp tìm đi. Gặp bọn kia thì bang luôn. Chia điện thoại di động ra mà thông báo
Một đám sinh viên và một ít công nhân Nghệ An ở chung phòng trọ với thằng Ngọc phân chia công việc đi tìm. Tôi theo nhóm đầu tiên. Quanh quất chừng hơn 30p thì thấy một đứa loắt choắt chui từ bụi rậm ven đường.
– Tao Ngọc nè. Móa, muỗi cắn gần chết – Vừa nói vừa phủi quần áo lấm lem
Cả đám cười hô hố rút êm.
…
Mặt thằng Ngọc dãn ra khi hồi tưởng hết câu chuyện thời sinh viên thăm nhau. Chuông điện thoại vang lên số anh Hưng.
– Phong hả? Ở đâu? Tao cho thằng Phong nhỏ qua bên mày, nó mới HP vào, nhìn mặt tươi lắm, trong đây không ai biết nó đâu. Bảo là em mày học trên đây nhá
– Dạ. Cám ơn anh.
15p sau có đứa chạy tới, thư sinh trói gà không chặt
– Vào đây với tụi anh luôn
– Dạ
Giới thiệu sơ sơ các nhân vật cùng bàn cho thư sinh nghe, nó chìa tay xin phép nắm từng người. Công nhận anh H chọn lính khéo ghê. Tôi nhắm chừng chắc chả có gì, hơn nữa lớn rồi, đi kinh doanh nữa, ai rảnh giơ nắm đấm ra trước, mà người ta xèo thì mình rút thôi. Nhưng nghĩ tới tình cảm một người anh nên vui vui chào đón.
Cả đám xập xình theo điệu nhạc “ Trouble is a friend” – Một bài Hit.
“Khách” vai trò chủ nhà rỉ tai với Mama gọi mấy em tới. Chắc cũng quen. Gọi lấy tiếng. Tôi im lặng quan sát. Chưa đầy 5p đã váy ngắn váy dài quây quần. Khui chai Chivas ra tiếp. Trong tiếng bass ồn ào. “Khách” nói giọng hăm dọa:
– Anh bảo mấy chú này, công việc làm ăn bên đó với bên này rất vui vẻ. Nhưng các Chú phải nể anh chứ. Mấy chú làm thế khác nào tát vào mặt anh.
Thằng Ngọc cười đưa ly lên cụng. Cả bàn hưởng ứng.
– Thôi thì thằng em có gì sai, mấy anh chỉ bảo cho – Nó lên tiếng.
Mấy cô em tíu tít lại rót rượu, tôi xin chai Cocacola pha vào. Ngại uống set. Có em dí miệng sát tai, mặt khá ổn. Chỉ có mùi nước hoa hơi nồng, lỗi make up :
– Anh tên gì?
“Thư Sinh” kéo tay cô bé lại, nói nhỏ vào tai. Con nhỏ giãn mặt ra , cười cười rút lui. Tôi khéo léo đưa ly mời bốn năm ông khách tiếp rượu. Uống xong bắt tay thật chặt. Thằng em thư sinh biến mất. Cũng xin phép ra ngoài hưởng chút gió. Ra ngoài thấy Thư Sinh đang xì là xì lồ với Mama và mấy đứa bảo vệ.
– Trời, anh là em anh H mà sao vào quán không nói? Có gì anh bỏ qua nha – giọng nghiêm trọng.
– Anh đi chơi vui thôi, không sao đâu Em.
Quay qua thằng Phong Nhỏ.
– Em vào lâu chưa?
– Dạ, bộ đội đang trong quân trường anh ạ – Ai đã từng trải nghiệm sẽ hiểu từ ngữ này nhé.
Châm điếu thuốc hút, gạt tay bật lửa của Thư Sinh ra, nói là tự lo được. Nó có vẻ thích trước hành động này của mình. Dặn dò Phong Nhỏ vào trong quán, tôi ở ngoài hút xong điếu thuốc cho thư giãn rồi vào.
Biên Hòa về đêm mang vẻ huyền hoặc.
Mưa cũng rơi rơi như Sài Gòn.
Một nhóm đi xe hạng sang chuẩn bị đổ bộ. Ba bốn ông khách tầm 40 – 50 và hai cô gái trang điểm đậm đà, đồ mặc diêm dúa theo kiểu biểu diễn. Không phải đồ công sở cũng không phải đồ mặc của dân chơi. Một Lão mở cửa cầm tay kéo ra.
Tài xế mặt hầm hố không khác gì vệ sỹ.
Tôi rớt điếu thuốc xuống.
Khuôn mặt này không chạy đi đâu được. Khuôn mặt của “Cô Em Gái” bất đắc dĩ Phương Anh.
Người tôi như ngớ ra. Sự việc diễn ra trước mắt khiến tôi bay bổng lên mây. Miệng tính buông mấy tiếng gọi nhưng không hiểu sao nghẹn lại không thốt ra được. Có ai đó vỗ vai
– Anh quen mấy con nhỏ này à, ca sỹ hát phòng trà HQ đó anh. Thằng lái xe em quen.
– Thế à ? – Tôi đáp lại với Thư Sinh
Hai anh em bước vào quán tiếp tục cuộc vui, chắc có lẽ nhờ sự nhanh nhẹn và khéo léo của thằng Ngọc mà không khí vui vẻ trở lại. Đám “ Khách” không còn hằm hè nữa. Tạm thời an tâm, có điều tất cả sự chú ý của tôi đều hướng về bàn bên kia, nơi có cô em đang đứng.
Trên sàn, Bikini xuất hiện múa máy.
Tôi ngây nhìn, vẫn khuôn mặt đó, vóc dáng đó nhưng sao chẳng còn tinh anh và hồn nhiên, hai má trét phấn dầy, mi tóc giả. Son môi hồng. Chẳng biết có nên làm quen lại hay không
– Phong này, Em có thể nhờ ai đó mời cô bé mặc váy hồng ra ngoài có người gặp được không? Đừng lộ diện trực tiếp – Bạn cũ của anh thời cấp III.
– Dạ, để em thử.
Ra ngoài hít thở không khí thêm lần nữa. Ít phút có giọng nói sau lưng.
– Anh tìm Phương Anh ạ?
Tôi ngoái lại. Lần này người giật mình là cô gái đối phương.
– Em nhận ra anh không? Phong – ghitar đây.
– Em…..Em…..
– Anh biết rồi, lúc nãy vào anh thấy trước – Tôi xua tan nghi vấn.
Hai đứa im lặng , chẳng ai nói ai. Có một cái gì đó vô hình ngăn cách. Thằng Tài xế ngó nghiên tìm kiếm
– Chị Phương. Anh Bình hỏi chị, vào quán đi cho mọi người khỏi đợi
Em khẽ gật đầu.
– Em vào trước nhé, có gì nói chuyện sau. Điện thoại anh đâu? Đưa cho em
Tôi móc túi quần ra , Nokia huyền thoại. Em bấm lấy bấm để
– Đây là số điện thoại của Em. Anh ở Biên Hòa đi. Sáng mai em điện thoại
Cuộc chơi cũng tàn lúc gần 1h. Thằng Ngọc say như chó con. Nhóm “Khách” nhã ý điều đào nhưng tôi không đồng ý, há miệng mắc quai. Vả lại, từ xưa giờ không có thói quen đó. Điện thoại tính qua nhà anh Hưng với Thư Sinh nhưng điện thoại tút tút tút… Phong Nhỏ bảo giờ này chắc anh đang ở Lều say máu rồi. Ai chứ ông đó tôi tin là thật. Thằng nhỏ đưa đón về phòng rồi cũng nhanh chóng rời đi.
Men rượu làm bồi hồi nhớ chuyện lúc nãy, trước khi rời đi. Nhỏ Phương Anh còn lấy tay mi gió khéo léo. Mở điện thoại lấy số nhỏ tính nhắn cái tin nhưng nghĩ sao lại thôi. Ai dè vừa đi tắm đã có tiếng reo:
– Anh ngủ chưa? Say rồi à? – Kèm theo hình trái tim
– Uhm….Anh đang tắm – Tôi nhắn lại
– Úi…úi…cho em tắm ké với.
– Ngon thì chạy qua đây, đang ở khách sạn nè… haha. Dạo này liều gớm nhỉ?
– Thôi Em nói đùa. Em về nhà rồi. Mai đi ăn sáng và uống cà phê với em nha.
– Good nice
Sáng dậy vệ sinh cá nhân. Thằng Ngọc vẫn bia rượu nồng nặc. Tôi rời khỏi khách sạn đứng ra hiên chờ người tới đón. Nàng đến trên chiếc xe Ebicuro đầu nhỏ. Quần bó, chân đi giày ca bồi nhung đen, áo khoác đen, mắt đeo kiếng đen. Không khác gì vệ sĩ. Thấy tôi ngó nghiên liền tấp xe xém chút tông trúng
– Woow… Dạo này nhìn Em giang hồ quá
– Hihi……
Hai đứa chạy hướng cổng chào thành phố rồi tấp vô quán cà phê sân vườn. Hỏi thăm em thì biết công việc hiện giờ là đi hát, chủ yếu hát cho phòng trà và các tụ điểm ca nhạc nhỏ, hát lót chương trình lớn và đi tỉnh xa hội chợ. Cũng có khi hát đám cưới. Tôi đùa:
– Chà… nghệ danh là gì đó?
– Anh đoán thử đi. – Cô nàng cười khúc khích
– Anh chịu thôi. Có ngàn cái tên lấy gì mà đoán
– Nghệ Danh của em là “Phương Đình”
Nếu các Bạn ghé Bình Dương và đâu đó tụi điểm còn nghe tên này, hãy ủng hộ nhiều nhé. Vì độc giả biết không? Trong nghệ danh đó có một nửa tên tôi.
Nhưng chắc có lẽ giờ Nhỏ cũng giải nghệ rồi
…
Quay lại câu chuyện.
Hiểu ra ý nghĩa cái tên, tôi khẽ đỏ mặt. Cũng không ngờ sau bao năm nhỏ còn nghĩ tới người anh bất đắc dĩ này. Hai đứa bắt đầu chuyển qua miền ký ức. Nhỏ tả lại tôi nghe về cái cảnh đàn hát dưới gốc cây mận già nhà tôi. Nhỏ kể cho nghe về tình cảm của Nhỏ dành cho tôi thời cấp III, về mối tình chôn chặt trong tim của Phương Anh đằng ấy năm. Giọng kể không than oán, không trách móc cũng không níu kéo. Chỉ là đầy chân thật. Tôi kể nhỏ nghe về quãng thời gian xuống Sài Gòn, về người vợ tương lai dự định cưới. Nhỏ bảo đúng là Anh không thoát nổi số mệnh. Trong nụ cười của nhỏ có gì đó chua chát và cay đắng.
Rồi cũng tâm sự qua nghề nghiệp, qua công ăn việc làm, qua những mặt trái của kiếp cầm ca. Thật ra Việt Nam có bao nhiêu ca sỹ? Chắc cả vạn. Có bao nhiêu người nổi tiếng? – Đếm trên đầu ngón tay được. Số còn lại phiêu diêu và bấp bênh. Cả về danh tiếng và tài chính. Bọn Nhỏ đi hát phải có người lo lót, phải phe cánh đấu đá. Phải ưng chiều khách VIP thuộc cơ quan nhà nước hoặc đại gia. Lắm người cũng sa đọa vào cuộc chơi không hồi kết. Tôi cảm thấy ngộp thở trước cuộc sống của Nhỏ. Với sự thông minh và tính cách đó, lẽ ra Phương Anh có nhiều chọn lựa hơn. Nhưng nàng thích ca hát. Thích như kiểu mục đích sống, được lên sân khấu, được cất giọng và được nghe những tràng pháo tay, đối với Nhỏ là cả cuộc đời. Như con thiêu thân sinh ra, lớn lên để lao vào bụi mận gai.
Hai đứa tôi mải miết tới trưa thì thằng Ngọc điện thoại. Phương Anh kêu không muốn Ngọc gặp. Nó bảo rằng chẳng muốn ai biết Nhỏ làm nghề gì. Tôi tôn trọng quyết định đó nên ra về bằng taxi. Nhỏ nhìn tôi tiếc nuối.
Ngủ vùi trong khách sạn đến chiều đợi thằng chó đi công việc. Trời ngả về chiều thì nhận được điện thoại của thằng Phong Nhỏ:
– Anh ơi, hình như bạn gái của anh, cô hôm qua bị đánh ở quán cà phê.
– Trời đất, mày cứu ngay bạn anh.
– Anh điện anh Hưng đi, người đánh là vợ ông Bình…..tụi em không can thiệp nổi.
Tôi gọi cho lão Hưng, điên không thể tả, giây phút thế này mà gọi không bắt máy. Gần 5 – 10p sau mới điện thoại được. Xong rồi phi thằng tới địa chỉ quán cà phê Thư Sinh đưa. Người đánh đã đi. Chỉ còn một mình em ngồi trong quầy với bộ quần áo tơi tả. Váy nhàu nát, tóc tai bù xù. Hai mắt sưng húp và má còn in nguyên dấu tay. Tôi lặng lẽ bước tới
– Em ổn không?
Hai dòng nước mắt chảy dài. Tôi ôm Nhỏ vào lòng cho Nhỏ bớt sợ hãi. Lão Bình Hói quay lại đang tính tiến tới. Tôi nổi điên chỉ thẳng mặt:
– Thứ người như Ông cũng dám quay lại à? Ông là gì tôi đếch cần biết. Nhưng Em Gái tôi không phải thứ để cho đàn bà khác muốn đánh thì đánh, tát thì tát. Ông biến ngay đi.
Thằng Thư Sinh và thằng đệ nữa tái hết cả mặt. Cha già đó cũng tái. Có điều ngay thời điểm đó lão không còn cách nào khác trừ việc rút lui. Tôi đưa em về khách sạn, khóa trái cửa rồi bước qua đường, vào shop mua cho Nhỏ bộ đồ mặc. Nhỏ ôm mềm nằm khóc rấm rứt. Tôi cũng không biết nói gì hơn, bật điếu thuốc hút. Ngồi coi ti vi
– Em bỏ nghề đi Phương Anh. – Tôi lên tiếng
Mềm kéo ra khỏi đầu, lắc cái đầu ngoày ngoạy. Nhìn bộ dạng của Nhỏ. Tôi bật cười. Rồi Em cũng bật cười thật tươi. Ra soi gương hốt hoảng và lao vào nhà tắm.
– Anh Phong lấy cho em khăn với.
Tiếng nước chảy cộng tiếng tivi ồn nên chẳng nghe. Nhỏ điên tiết không thèm mặc đồ lao ra quấn khăn, giây phút đó rất nhanh nhưng cũng đủ để ánh mắt thoáng qua. Cơ thể Nhỏ thiệt đẹp. Tôi ngây dại.
– Bộ bà xã tương lai không cho anh nhìn sao? Nhìn em kỹ vậy? – Giọng tơn tơn
– Ờ thì…ờ thì…..
Cười khúc khích rồi nhảy bổ lên người, rơi cả khăn tắm.
Tôi nuốt nước miếng ừng ực. Người chứ đâu phải thánh.
Nhỏ im lặng, tôi im lặng bỏ mặc cả cơ thể đàn bà dựa vào lưng. Phòng nghe được tiếng ruồi bay.
Giọng Phương Anh quay trở lại như hồi bên hiên nhà tôi:
– Chẳng lẽ từ bé đến lớn, không lúc nào anh có tình cảm với em sao?
Tôi vẫn ngồi trên giường, hai mắt dán vào màn hình tivi dù cho tai ù ù, chẳng nghe rõ bình luận viên nói gì. Em khẽ xoay người tôi lại và nói:
– Cho Em một lần làm đàn bà của Anh.
99% Lý trí trong tôi bị câu nói đó cướp đi mất. Hai đứa ngả người xuống tấm nệm trắng tinh. 1 % còn lại là ý nghĩ Em đã trải nghiệm nhiều, đã là đàn bà khi cùng tôi mặn nồng. Hóa ra cái phần trăm nhỏ nhoi đó cũng lầm nốt.
Sáng mai, trên nệm.
Một vải khăn trắng nhuộm máu hồng.
Tôi ân hận cả đời không hết.
…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro