Phần 31
2024-08-04 12:03:11
Tuần lễ sau.
Tôi chuyện trọ về khu cầu Phan Văn Trị ở chung với thằng N cho có đôi có bạn, Quỳnh Anh có vẻ buồn. Dì tranh thủ đi mua cho tôi ít quần áo và một cái ba lô đựng đồ. Giúp chở qua phòng trọ mới ngó nghiên. Dì gặp mặt Trâm Anh và nhận xét. Sau này tụi bay sẽ là ý trung nhân. Câu nói đó khiến cho Nàng đỏ gấc cả mặt. Lúc rời đi, ôm chặt tôi thật lâu và kêu ráng giữ gìn sức khỏe
Còn Nàng, dấu bén đi câu chuyện ở quán Bar .
Chỉ nhắc nhở Nàng cố gắng học hành đừng quá ham chơi đi với Khoa. Trâm Anh gật đầu, hình như hiểu lầm ý rằng có một sự ghen tuông.
Căn phòng trọ nằm trên trên gác sàn gỗ, dán simili ở trên, phòng vệ sinh ngoài. 300 ngàn đồng một tháng. So với lô cốt Trần Văn Đang thì nó tốt hơn nhiều. Cuộc sống tôi thêm một trang mới. Lầu có 4 phòng, đi bằng cầu thang xoắn phía ngoài của căn nhà. Phòng đầu tiên là đứa bạn cùng quê ở với anh chị, phòng thứ hai là một dị nhân, phòng thứ ba hai ông anh học vẽ bên trường Mỹ Thuật, phòng cuối là của bọn tôi.
Dị nhân mang tên một loài hoa : Công Anh.
Bùi Nguyễn Công Anh. Một người con gái xinh xắn và hippi.
Trâm Anh và tôi ngày càng thân.
Lắm khi không học, nàng chạy xe qua tôi rồi lên phòng dọn dẹp giùm cách sống cẩu thả vô tội vạ của hai đứa con trai. Thằng N cũng hưởng lây nhờ đó. Quần áo dơ, nàng hì hục đi giặt. Đồ dùng học tập thỉnh thoảng nàng bổ sung. Thích nhất là bữa cơm. Từ phòng trọ lên chợ cây Thị không xa. Hai đứa cùng đi mua đồ ăn và về cùng nấu, Bếp dầu là phương tiện phổ biến.
…
Cơm Nàng nấu miễn chê, canh rau cũng đầy đủ. Mâm cơm của sinh viên nghèo luôn được thêm thắt tí cá, tí thịt bởi túi riêng của nàng. Lúc này đi làm thêm một tháng được bốn trăm ngàn, mỗi ngày không chi quá mười ngàn cho phần ăn để sống.
Hai đứa thắp cơm ăn như hai vợ chồng son. Nàng ăn rất ít, chủ yếu là nhìn tôi ăn và gắp thêm thức ăn. Tôi thì ngược lại, ăn như Trư Bát Giới, ăn nhiều vì sợ nàng nghĩ tôi chê nàng nấu dở. Một vài món bị nhược điểm hơi nhiều đường, tôi cũng ráng. Mồ hôi mồ kê vã ra như tắm, Nàng lấy khăn giấy chùi đi. Thằng N đôi lúc hưởng lộc, ở nhà ăn cơm cùng cũng y tâm trạng, ăn như chưa bao giờ được ăn, ăn như nạn đói 1945. Đời mấy ai được như tôi, mấy anh chị phòng bên đi qua chọc ghẹo. Kêu số tôi sướng. Duy chỉ có Dị Nhân là đi đi về về như cái bóng, một cái nhìn cũng không buồn liếc. Khi ngó nghiêng lâu, tôi bị nàng nhéo cho một phát tím cả tai.
Thỉnh thoảng hai đứa đi ăn vặt, quán chè bên Lê Quang Định là địa chỉ ưa thích. Lúc này khả năng chạy xe máy ở thành phố đã thăng tiến, chở nhau ôm eo trên xe Max Tím…..
Thật sự thì không có nhiều dịp như vậy. Đi học về tôi tranh thủ đi làm thêm buổi tối từ 6h đếm 12h đêm mới về, lăn quay ra ngủ .Đa phần là buổi chiều những ngày nghỉ học, nàng mới ghé qua được. Lãnh lương về, ngoài tiền phòng và cơm gạo, tôi vẫn để dành một khoản để mua cho nàng ít quà, có tháng là cái kẹp tóc, có tháng là cuốn sách đắc nhân tâm, có tháng thì sang hơn, mua cho nàng một cái quần zin lửng ( mốt thời đó ).
Cuộc sống ai học chữ ngờ? Ai có thể không dừng từ Nếu?
Nếu ở phòng trọ đó thêm 1 – 2 năm, chắc đã cưới nàng về dinh .
Nếu không đa tình, đèo bồng thêm Dị Nhân. Nàng đâu có khóc hận bỏ đi. Đúng là đàn ông, đa tình.
Nếu hoàn cảnh gia đình bớt khổ, cha mẹ có tiền cho tôi ăn học, tôi đã không nghỉ ngang.
Nếu là bây giờ, một tí phương tiện như điện thoại, liệu rằng có lạc nhau.
Dẫu Trâm Anh không xa tôi mãi, nhưng bọn tôi cách trở gần 5 năm mới gặp gỡ lại. Thời gian đó, nàng cũng có một hai mối tình để quên đi thằng Phong. Tôi quay lại với Trà My. Ruốt cuộc là bản thân đã có lỗi với Trà My hay Trâm Anh hơn, nhiều khi chẳng phân định được.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro