Phần 13
2024-08-04 12:03:11
Chiều hôm đó. Tôi đi lên đồi gió hú.
Cỏ May bị tiết trời se lạnh mùa đông xơ xác lá.
Hàng cây bạch đàn cao ngỏng lên, xào xạc xào xạc lá bay.
Cái lối mòn do Em – Tôi – Trâm Anh vẫn còn đó.
Từ đầu năm học tới giờ tôi không lên đó. Tôi sợ lên đó tôi sẽ nhớ Em và Trâm Anh.
Hình như có ai đó tóc dài đang đợi tôi.
Trên con đường đi, Tôi nghĩ về quá khứ, nghĩ về Em. Tôi thầm ước ngày hôm nay người đợi tôi là người bạn, người yêu mà tôi thương nhất. Tôi hình dung cả lý do Em quay về, có lẽ em nhớ làng, nhớ bạn bè. Hoặc cũng có khi là gia đình việc đột xuất.
Hoặc Em nhớ Tôi?
Tôi không lựa chọn phương án là Trâm Anh, vì tôi biết chắc Nàng đang ở Sài Gòn , mà Sài Gòn trong trí nhớ của tôi thì xa xôi lắm, ắt hẳn Nàng đi và đi mãi rồi, chẳng bao giờ gặp được nhau nữa. Điều gì mà đã cảm thấy qua tầm với, lòng con người cũng nhẹ nhõm và bớt nhớ nhung. Nhưng đời không như những gì mình mơ mộng.
Ngồi dưới gốc cây xoài rừng là Trâm Anh.
Mái tóc Trâm Anh đã dài hẳn ra. Hôm nay nàng mặc một chiếc áo màu hạt lựu. Kiểu nửa áo len nửa áo thường. Cái quần sọc Kaki sọc kẻ ô khiến cho đôi chân nàng dài và tôn vinh vẻ thon gọn. Tóc Trâm Anh được cài bằng một cái lược nhỏ đơn giản, chắc hẳn Nàng đã chờ đợi điều này rất lâu.
Khi nhìn thấy Trâm Anh.
Lòng tôi bỗng đâm mâu thuẫn. Nàng về thăm tôi khiến tôi vui, nhưng chẳng hiểu sao tôi cứ đinh ninh rằng Em mới là người quay về thăm tôi. Có một chút thất vọng hiện lên trong đôi mắt.
Khi Trâm Anh biết đến sự hiện diện của tôi ở ngọn đồi, và tôi đứng rất gần Nàng thì cô nàng bật dậy. Nhún nhẹ chân và ôm tôi. Cái khoảnh khắc ôm đó khai thông ”huyệt sinh tử huyền quan” của nỗi nhớ. Nỗi nhớ tưởng đã biến mất trong cơ thể Tôi hóa ra chỉ lẩn quẩn đâu đó. Nàng ôm tôi – khai thông huyệt đạo, khiến cho dòng nỗi nhớ và tình cảm tôi dành cho Nàng lan chảy lại khắp cơ thể. Sau vài giây hững hờ, tôi ôm nàng thật chặt. Rồi bằng một sức mạnh siêu nhiên, tôi kiễng chân tạo đà xoay nàng mấy vòng. Môi chạm môi ướt át.
Lúc nắng Mặt trời chuẩn bị khuất sau rặng núi…
Ở trên đồi, có hai đứa khù khờ ôm hôn nhau quên thời gian…
– Phong cõng Trâm Anh đi một vòng đi……….
Tôi vâng theo mệnh lệnh cõng Nàng đi lòng vòng quanh đồi. Nếu ở bên Em, tôi cố gắng nói thật nhiều , chiếm lĩnh thật nhiều không gian. Nếu ở bên Em lòng tôi luôn rộn ràng và xao động, thì ở bên Trâm Anh là sự thanh thản, tĩnh lặng và bình an. Tôi với Trâm Anh chả mấy khi nói. Tình cảm của Trâm Anh dành cho tôi ngay từ hồi lớp 9 đã là tình yêu của một cô thiếu nữ già dặn trước tuồi. Đó là tình cảm của một “Hoàng Dung” dành cho chàng”Quách Tĩnh” . Ngay lúc này, tôi với nàng cũng chẳng thốt một lời giải thích vì sao bọn tôi gặp được nhau. Tôi cứ vậy cõng nàng, nàng cứ vậy choàng tay qua vai tôi, ép chặt lồng ngực của cô thiếu nữ vào lưng tôi. Ôm chặt lấy tôi. Chỉ đến khi cánh tay rã rời. Tôi mới cõng nàng về phía rừng bạch đàn…
– Trâm Anh tặng cho Phong một món quà nè…
– Đâu ? Quà đâu? – Tôi đáp lại bằng sự ngạc nhiên và chắc mẩm nếu có quà thì món quà đó sẽ rất nhỏ, vì nàng không cầm bất kỳ cái gì trên tay.
Khác với sự chờ đợi của tôi, Trâm Anh lạnh lùng đáp
– Phong quay người lại đi, khi nào Trâm Anh nói “Được” mới được quay lại nha. Cấm nhìn lén
Tôi mỉm cười quay lại chờ đơi…
– Được rồi đó… – giọng Trâm Anh khẽ nói
Tôi quay lại và ngạc nhiên đến đỏ cả mặt, hai má nóng phừng phừng.
Em cũng xoay lưng lại với tôi… để lộ nguyên một bờ vai và tấm lưng trắng muốt. Đồng nghĩa với chiếc áo ngoài đã được vứt bỏ. Trên vai trái là hai ký tự “P – A” được xăm cách điệu theo kiểu La Mã. Hai chữ đó tôi đọc và hiểu, đó là tên viết tắt của tôi với Nàng. Xem lẫn cái cảm giác xúc động là một chút gì đó sinh lý. Tôi tiến lại gần nàng và vuốt ve bờ vai.
Người Trâm Anh run bần bật khi tôi đụng chạm, không quay lại.
Tôi ôm chặt và vòng tay ra xoay Trâm Anh vòng về đối diện tôi. Đặt lên môi Nàng một nụ hôn. Hai bàn tay siết chặt ép đôi gò bồng trinh nguyên vào sát trái tim tôi. Chẳng cần một sợi dây nối nào cả , Trâm Anh cũng thừa biết tim tôi đập thịch thịch cỡ nào….
Khi hai đứa ngả lưng xuống rừng bạch đàn với đám lá dầy êm ái. Thì bàn tay tôi đã lần xuống dưới. Môi vẫn chạm môi say mê. Đã quá lâu rồi tôi không được ôm hôn ai đó. Cái bản năng của một thằng con trai mới lớn vùng dậy mạnh mẽ và vồ vập…
Áo khoác của tôi lót dưới đất, cái áo thun mặc cũng cởi ra từ khi nào rồi. Tôi chẳng nhớ. Những kiến thức hỗn độn của những câu chuyện người lớn đã đọc tôi đem vào ứng dụng. Hai tay tôi cởi cúc… quần nàng ra. Sự chống cự của Trâm Anh là sự e lệ. Lúc này người tôi cũng run. Lần đầu tiên luôn khiến người đàn ông phát điên. Tôi không có ngoại lệ. Với một ít kiến thức về giới tính của những giờ sinh học. Tôi loay hoay không biết bắt đầu từ đâu và đi đâu? Điều gì nên làm trước và sau? Làm thế nào để Nàng không đau đớn? Cả cơ thể tôi hành động hỗn tạp và không theo ý mình.
Nàng lóng ngóng còn hơn tôi, bởi nàng là phụ nữ, mạnh dạn tới đâu thì cũng không giống được như tôi giúp nàng trút bỏ y phục.
Đang loay hoay thì… tôi nghe tiếng cười đùa và tiếng gọi nhau đi lên hướng đồi gió hú.
Cả tôi với nàng đều giật mình kinh hãi.
Hai đứa vội vàng túm quần áo mặc vội lại.
Thấp thoáng dưới đồi đi lên là hai đứa học sinh trường cũ cấp II tôi với Trâm Anh học, một nam và một nữ. Cô nữ học sinh giống hệt như cái ngày đầu tiên Nàng cũng tôi lên đồi, cũng líu lo và tung tăng chạy khắp nơi. Chàng Trai thì tay xách hai cái cặp thủng thẳng đi theo, thỉnh thoảng toét miệng cười. Đôi bạn trẻ cũng giống bọn tôi ngày xưa. Chàng trai cũng leo lên cây hái những quả xoài rừng chua ném xuống.
Cô Gái nghịch ngợm bứt hoa cỏ may thành một chùm lớn hệt hoa cô dâu.
Tôi và Trâm Anh núp trong rừng bạch đàn nhìn ra và mỉm cười.
Vậy là sẽ có những bạn tiếp nối “truyền thống” vẻ vang của tôi và Nàng. Lẽ dĩ nhiên, kể từ bây giờ, đồi gió hú đã chẳng còn là cõi riêng, nhưng bọn tôi chẳng hờn dỗi. Rất có thể ngày mai Trâm Anh về lại Sài gòn và biết bao lâu mới quay laị? Liệu tôi vào Nàng còn có cơ hội găp nhau nữa không? – Thật tình tôi không biết.
Đôi bạn trẻ ngồi dưới gốc Xoài rừng ngắm hoàng hôn. Đâu biết rằng trên ngọn đồi này còn có hai anh chị nhìn ngắm cùng đôi bạn.
Tôi và Trâm Anh ngồi lặng im xem ánh mặt trời khuất sau rặng núi……
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro