Duy Ngã Độc Tôn

Phần 50

2024-07-20 04:22:05

Phần 50
Thìn ngồi nhìn chiếc xe chở đoàn kiểm tra cùng các cán bộ tỉnh rời khỏi quảng trường trong một quán cafe nhỏ đối diện cửa ra vào, tất nhiên là điểm đến tiếp theo sẽ là một nhà hàng sang trọng nào đó, cùng nhau đánh chén và vui vẻ. Mọi dự tính, mọi dự định, mọi kế hoạch của cả trăm người chỉ trong sáng nay đều tan biến. Nó giống như một cơn mây mù che phủ bị ánh nắng chói chang của mặt trời đánh tan trong vòng có tiếng đồng hồ.

Bây giờ chỉ còn đi thu dọn tàn cuộc, những kẻ nào giương nanh vuốt ra lúc này thu lại run như cầy sấy, những kẻ âm mưu tính toán thì vừa thất vọng nhưng cũng thở phào vì chưa có hành động cụ thể động chạm đến những vị trí liên quan dự án. Còn tổn thất nặng nề nhất chắc chắn là đống đài báo đã đăng tin mà giờ thành tin nhảm, bịa đặt, làm ảnh hưởng tới uy tín của chính quyền kia. Nhưng đó là vấn đề của báo giới, anh chẳng quan tâm, chủ yếu coi như tiện tay mà giúp được Ngọc Lan một việc tốt.

Anh cầm điện thoại của mình ấn nhanh một số trong danh bạ, mắt anh dõi theo đối tượng được gọi tới, vì cái kẻ sở hữu số điện thoại đó đang hớt hải lê thân hình hơi mập mạp của mình ra khỏi cổng công trình.

– Xin chào ông Đức Toàn phải không?

– Xin lỗi anh là?

– Tôi là Thìn, con rể ông Trung, từ hôm được ông mời bữa ăn vẫn chưa có dịp cảm ơn!

– Ôi chết! – Tên Đức Toàn đứng ngây người lại, hắn còn không dám mơ sẽ nhận được cuộc gọi từ anh sớm như vậy.

– Sao vậy, có gì sai sao?

– Không không, xin lỗi, là tôi vừa mới tham quan công trình sau khi sửa chữa. Chưa có dám nghĩ ngài Thìn đây lại gọi điện cho tôi.

– Tôi chỉ là bậc hậu bối, đáng ra phải gọi ngài một tiếng chú, xưng tôi đã là hỗn láo rồi, ngài không giận sao?

– Ấy, không không, chuyện là…

– Ông không thấy kỳ lạ sao, khi tôi tự khai luôn tên và thân phận là có liên quan tới bố vợ tôi?

– Ý ngài là?

– Tôi xét ông là người thông minh, vậy chúng ta đánh bài ngửa với nhau đi. Ông đi xe chứ?

– Dạ, tất nhiên ạ, ngài đang ở đâu tôi sẽ cho xe qua đón ngài ngay!

– Ông nhìn sang phía đối diện đi! Tôi cũng hơi đói rồi!

… Bạn đang đọc truyện Duy Ngã Độc Tôn tại nguồn: http://bimdep.vip/duy-nga-doc-ton/

Suốt quãng đường đi, ngoài câu chào khi mở cửa xe, Đức Toàn không nói một câu nào. Tên lái xe cũng thấy thật kỳ lạ, tất nhiên hắn biết ông chủ của hắn có tiền và quyền thế nào, ít nhất trong khu vực tỉnh và thậm chí với cán bộ trung ương, ông ta cũng không đến nỗi không dám nói gì, mấy lần định mở miệng ậm ừ rồi lại khép mồm lại. Trán thì còn lấm tấm mồ hôi, tỏ ra lo lắng và sốt sắng, không rõ, cái cậu thanh niên ngồi ghế sau đang trầm tư ngắm đường kia là ai. Chỉ ngồi không phía sau mà gây ra một sức ép lớn như vậy với ông chủ quyền thế này.

Dù chỉ được báo động trong 15 phút, nhưng nhân viên nhà hàng Hồng Hoang của Đức Toàn nhanh chóng xử lý xong công việc được giao. Cái câu chốt “Nếu không làm tốt việc này thì tất cả nghỉ việc ngay hôm nay đi, giải tán luôn cái nhà hàng này đi!” Làm tên quản lý ở đây tý thì đái ra quần.

Hai mươi nhân viên, bên nam bên nữ mặc bộ đồng phục của nhà hàng đứng ngay ngắn hai bên cổng vào, nữ mặc bộ váy đỏ kiểu Hoa Hạ, nam mặc gile cavat đỏ lịch sự. Phía bên trong nhanh chóng được dọn sạch, nhà hàng từ chối mọi khách đến kể từ khi nhận được cú điện thoại của ông chủ Đức Toàn. Không ai hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng chỉ biết chắc chắn, có một nhân vật vô cùng quan trọng và quyền lực sẽ xuất hiện ngay bây giờ, đủ lớn để ông chủ Đức Toàn phải hầu cận như một tên nô lệ.

Loại người ở cấp độ đó, cho 10 cái mạng họ cũng không dám làm phật ý. Thậm chí trong thời gian chuẩn bị, vài nhân viên xinh đẹp nhất được chọn ra cho việc phục vụ bữa ăn đều được nhắc “nhẹ” rằng, không được từ chối bất cứ yêu cầu của khách hàng này, ngược lại cần ra vẻ quyến rũ gợi tình. Tất nhiên hàm ý trong đó các cô đều hiểu, nếu ai không muốn thì tốt nhất là xin nghỉ việc ngay tại chỗ đi cho rồi. Còn ai chấp nhận, nếu làm tốt thì từ nay lương bổng thậm chí vị trí ở nhà hàng này cũng sẽ được thăng tiến.

Chiếc xe quen thuộc của ông chủ đỗ lại, người quản lý vội vàng chạy tới, đi ngay sau là hai cô gái phục vụ được xếp vào hàng hotgirl theo tiêu chuẩn thời đại này. Tên quản lý chưa kịp mở cửa xe thì việc đó đã được ông chủ của hắn xuống xe và làm giúp, phải nói là tranh được mở cửa xe mới đúng.

– Xin mời ngài!

– Có cần chờ phòng không?

– Không, không, nếu ngài muốn thì tôi sẽ cho đuổi hết khách hàng ra cho ngài thoải mái!

– Ấy, đừng làm ảnh hưởng tới việc làm ăn của ngài, cũng chỉ là bữa cơm câu chuyện thôi mà!

– Vâng vâng, vậy mời ngài!

– Chúng em hoan nghênh ngài tới dùng bữa tại nhà hàng Hồng Hoang!

Hai cô gái xinh đẹp nhanh nhảu cố vặn vẹo môi mình nở một nụ cười dâm đãng nhất có thể về phía Thìn. Rất tiếc, đây không phải là điều anh quan tâm lúc này, anh đi nhanh qua 20 nhân viên phục vụ hai bên đang cúi đầu chào mình vào bên trong. Phía bên trong, chỉ cần Thìn đi tới trong phạm vi 10m bất cứ nhân viên nào đang làm việc cũng phải dừng ngay lại và cúi đầu chào, quả thật tên Đức Toàn này có làm hơi quá. Thôi tới rồi thì cũng kệ, anh cứ vậy đi theo ông chủ nhà hàng và người quản lý lên một phòng super vip đã được chuẩn bị.

Thìn mất dạng sau cầu thang dẫn lên tầng cũng là lúc ở dưới tiếp tục câu chuyện ì èo bàn tán. Anh thanh niên vừa rồi rất trẻ, mà nghe cậu lễ tân nói hôm trước đã dùng bữa ở đây một lần, hôm đó ông chủ còn đuổi một khách vip đi để nhường phòng cho cậu ta, hôm nay thì huy động tất cả nhà hàng phải nghiêm chỉnh đón tiếp, làm sẵn những món hảo hạng nhất để chuẩn bị.

Cậu thanh niên này là ai? Con của ông thủ tướng nào đó sao? Nhưng dáng vẻ thì không như vậy, quần bò rách, dép tổ ong, áo phông rẻ tiền. Thế quái nào lại là một nhân vật khiến ông chủ của họ khiếp sợ. Nhưng dù sao cũng không thể coi thường, có lẽ là một vị công tử nhà quyền thế đi dạo chơi có sở thích tỏ ra mình tầm thường. Thế mới nói, ở đời đừng bao giờ coi thường bất cứ ai.

– Ngài có muốn dùng món gì đặc biệt không ạ, tôi đã cho chuẩn bị những món ngon nhất…

Thìn giơ tay, Đức Toàn im lặng chờ đợi điều khiển.

– Món gì cũng được, ở đây ông có Gold 24K Plozza.

– Dạ có ạ!

– Vậy cho lên trước cùng salad đi, còn lại để sau!

Gật đầu với quản lý, lập tức hắn đi ra ngoài và chạy cong đuôi như bị chó đuổi sau khi đóng cửa phòng. Tên thanh niên này là tên quái nào mà ghê gớm thế chứ, ra lệnh cho ông chủ như con, gọi ngay chai rượu cao cấp nhất ở đây, cả quán cũng chỉ tích trữ có 5 chai.

Hai cô phục vụ xinh đẹp nhanh chóng rót chai rượu được mang vào tới lưng hai ly thủy tinh rồi đứng bên cạnh chờ đợi. Thìn nâng ly lên, lắc nhẹ để tận hưởng mùi rượu cao cấp này. Anh nhấp một ngụm nhỏ, mặc kệ phép lịch sự phải mời Đức Toàn, dù sao hôm nay cũng là bài ngửa.

– Có thể bảo mọi người tạm ra ngoài không?

– À, tất nhiên ạ!

Đức Toàn điều động cả quản lý và hai nhân viên ra ngoài, cánh cửa đã được đóng lại. Thìn nhấp thêm một ngụm rượu lớn rồi bắt đầu câu chuyện.

– Nói thẳng thế này nhé, ông đoán được bao nhiêu về tôi rồi, nói hết một lần!

Đã được báo trước là lật bài ngửa với nhau, nhưng phút giây này, tên Đức Toàn vẫn không khỏi lạnh mình. Đó có thể là câu hỏi bẫy, biết quá nhiều hắn có thể bị giết chăng? Hay biết quá ít thì hắn không đủ tư cách hợp tác? Hay là trả lời nửa biết nửa không, không được, như vậy khác gì tự nhận mình là loại người hành động hấp tấp, suy đoán, vậy sao mà làm việc lớn cho nổi. Hít một hơi sâu, hắn quyết chơi hết mình.

– Tôi đoán, ngài là người đứng đầu tổ chức áo trắng kia. Vị trí con rể của ông Trung, chồng của cô con gái cả Thanh Dương cũng là thật. Tôi không thấy đó là việc tạo vỏ bọc người bình thường cho mình, vì nếu thích, không ai có thể biết ngài tồn tại. Chính vì có một cuộc sống bình thường với vợ mình nên ngài đứng ra nhận giúp đỡ việc sửa chữa quảng trường lần này, mục đích là tránh việc liên đới khiến ông Trung phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Vì không muốn ra mặt nên ngài chỉ nói là nhờ bạn ngài giúp. Việc này không tránh được ông Trung nhìn nhận khác đi về ngài, nhưng cũng không đến nỗi lộ thân phận.

– Hành động này, chứng tỏ là ngài sống rất có tình nghĩa, ân đền oán trả phân minh. Qua vài suy đoán và dấu hiệu, tôi nhận thấy như vậy. Nếu sai xin ngài bỏ quá cho!

Đức Toàn nói một hơi rồi uống nhanh một ngụm rượu vang, tại sao hắn sợ và run rẩy trước con người này á? Còn phải hỏi, chỉ một cái búng tay thôi, hắn biết cả họ hàng 9 đời nhà hắn có thể biến mất khỏi trần gian này. Đừng nói thua đôi ba mươi tuổi, dù cậu thanh niên trước mặt có 10 tuổi và bảo hắn gọi bằng ông nội hắn cũng làm ngay. Nếu có công nghệ và sự hậu thuẫn sức mạnh của tổ chức này trong tay, việc mở ra cả một tập đoàn kinh doanh bán hàng đi khắp thế giới đều là việc trong tầm tay. Khi đó thì tiền vào như nước, sao mà hắn phải lo đi kiếm tiền lẻ hay chôm chĩa tiền dự án công trình để rồi mắc vào những vụ rắc rối như vừa rồi.

– Rất tốt, tôi cho rằng ngài là người rất biết suy nghĩ, chúng ta không cần ngồi tâm sự về cái việc làm sao và như thế nào để hiểu về nhau nên mới có buổi gặp hôm nay nữa. Chính xác, tôi ngoài cái tên thật còn được gọi là Vô Sắc bang chủ, đứng đầu Bạch Long Cửu Diện giáo, một ẩn giáo tồn tại 1400 năm qua tại Đại Việt, có sức mạnh, công nghệ và cả kinh tế hùng mạnh.

– Thật là vinh dự cho tôi… – Đức Toàn theo thói quen đứng dậy đưa tay ra bắt nhưng lại thấy mình thật lố liền ngồi xuống.

– Được rồi, có lẽ cũng là một cái duyên. Tôi cũng mới nảy ra ý định, sẽ tăng cao thực lực của mình không chỉ trên phương diện bí mật mà cả công khai. Nói cách khác, tôi muốn phần nào đó nhúng chân vào chính trường!

– Vậy là, ngài muốn leo lên các nấc thang quyền lực chính trị?

– Không, là ông leo, ông là người lãnh đạo đội ngũ của tôi leo lên những nấc thang chính trường, và ông sẽ có quyền lực lớn nhất trong đội ngũ trung thành với tôi, có sự hậu thuẫn vô cùng về sức mạnh, công nghệ và rất nhiều tiền bạc nữa.

– Điều này… điều này thật là… – Đức Toàn phải với lấy một chiếc giấy ăn lau mồ hôi. Ngoài sức tưởng tượng, phải, ngoài sức tưởng tượng của hắn.

… Bạn đang đọc truyện Duy Ngã Độc Tôn tại nguồn: http://bimdep.vip/duy-nga-doc-ton/

– Phù, chưa bao giờ tôi nghĩ về tới tổng doanh tôi lại cảm thấy an toàn và thoải mái thế này!

Hiểu Liên vuốt mái tóc dài, nhìn về phía cuối đường hầm đã lộ rõ ánh sáng của thung lũng Sói Đêm. Sau khi cô lên xe cùng tên tội phạm sót lại kia, ngồi đằng sau thùng xe cùng đám trẻ con đang khóc ngặt nghẽo, cô sợ đủ thứ. Vừa trải qua một cơn kinh hoàng, cô cố gắng trấn tĩnh trở lại, thật may ông chủ của cô suy nghĩ chu toàn. Chứ trên người cô đầy máu, rồi một đống trẻ con bị bắt có thế này, nếu trực tiếp báo cho công an thì thật vướng vào một đống rắc rối. Rồi từ công thành tội không biết chừng, biết bao vụ hàm oan ở cái đất Đại Việt này cô đã từng nghe rồi.

Tên lái xe rất biết giữ lời, sau khi dừng xe ở một góc vắng trong trung tâm thị trấn, hắn nhanh chóng chạy tới giúp cô ra khỏi thùng xe. Nói vài câu rồi chuồn một mạch, tất nhiên là như vậy, ngu gì mà không chạy nhanh khi trên người đã có không ít lộ phí, lại thoát được cả tử thần lẫn việc phạm pháp, còn hoàn lương hay không thì không phải là chuyện ta có thể biết được.

Còn Hiểu Liên cũng nhanh chóng rời khỏi hiện trường, cô cũng đủ tỉnh táo để không để lại dấu vết gì trên thùng xe liên quan tới mình dù là vết vân tay. Cô chạy một mạch và dần nhận ra vài con đường quen thuộc trong thời gian chuẩn bị cho mẹ ở đây. Cô tới gần một con lạch lớn, bật điện thoại lên gọi, báo cáo nhanh với trụ sở công an thành phố, khẳng định nếu không đến nhanh e sẽ có đứa trẻ con gặp nguy hiểm. Sau đó, cô quăng cả chiếc điện thoại xuống con lạch và đi bộ về.

Thành phố Lào Cai về giữa đêm cũng rất vắng vẻ, hiếm lắm mới có chiếc xe máy của một ai có việc gấp hay say xỉn đi về. Và rất may cô cũng chả đụng phải ai, nhanh chóng tới nhà mẹ, mở cửa vốn không khóa bao giờ vào nhà. Sau khi rửa nhanh hết vết máu trên người và mặc một bộ đồ mới, cô cảm thấy dễ chịu hẳn. Ngó qua phòng mẹ thấy bà đang ngủ, cô nhẹ nhàng ra ngồi phòng khách chờ Mộ Liên trở về. Mặc dù có hơi bồn chồn, nhưng vì mệt lả nên rất nhanh chóng cô đã chìm vào giấc ngủ.

Khi cô thức dậy trên giường thì Mộ Liên đã đang giúp mẹ cô phơi đồ, cô đoán ngay anh đã trở về và bế cô vào giường của mình, vốn là giường của cô gái chăm sóc mẹ cô. Sau bữa ăn sáng, vài câu chuyện vui và chút dặn dò từ mẹ, cô cùng Mộ Liên ra ngoài, leo lên chiếc xe jeep của tổ chức tới đón và rời đi. Sau cùng cũng đã về tới đây an toàn.

Thở phào một hơi, Hiểu Liên đẩy cửa bước vào nhà, dường như đây mới là nhà của cô, cảm thấy thật gần gũi và ấm cúng. Cô chợt phát hiện ra, mình rất nhớ căn nhà này dù chỉ rời đi có vài ngày.

– Lãnh đạo đã về rồi ạ!

– Chả lẽ ta là hồn ma, hỏi thừa, ngươi đi đâu đó Quang?

– Là hôm trước ra ngoài bắn được con lợn rừng nên tôi xẻ một phần cho lãnh đạo, nãy nghe tin lãnh đạo đã về nên mang sang ngay.

– Ngươi thật cẩn thận đó, sao không để anh em ăn đi.

– Anh em đều có phần rồi, riêng ngài tôi phần miếng ngon nhất.

– Hay lắm, vậy ta cảm ơn, để tối nay Hiểu Liên nấu!

– Nếu cô ấy không biết làm thịt lợn rừng ngon cứ gọi tôi nhé.

– Được rồi, anh em luyện tập tốt chứ!

– Rất tốt và rất chăm chỉ, chúng tôi không để phụ công sức ngài đâu.

– Tốt, rất tốt, vậy mai ta sẽ kiểm tra một lượt, nếu tất cả đạt tiêu chuẩn, tối mai sẽ nhậu một trận tưng bừng mới thôi.

– Hay quá, nhất định anh em Lang Nha sẽ vượt qua. Chào lãnh đạo, tôi quay lại luyện tập!

– Được!

Mộ Liên xách đồ vào nhà, Quang là tên Lang Nha trẻ nhất ở đây, mới 19 tuổi, rất nhanh nhẹn, có năng lực và chịu khó nhưng cũng rất bộp chộp. Ham được sống và chiến đấu, rất nhiều hoài bão, tựu chung lại hình ảnh của một thanh niên có chí tiến thủ Đại Việt. Ngoài ra hắn rất vui tính cũng như quan tâm mọi người, đôi lúc anh cảm thấy hắn không phù hợp chút nào để làm một công cụ chiến đấu cho những tổ chức thế này hay bất cứ một tổ chức quân sự nào.

Anh cũng nhanh chóng cất đồ đạc về phòng rồi nhảy lên chiếc xe jeep mui trần, phóng về phía tòa nhà trung tâm. Anh vẫn cần báo cáo vụ việc vừa xảy ra ở Lào Cai cho Lang Chủ, có rất nhiều lý do để phải làm việc này. Vì không rõ anh có bị theo dõi hay không, việc bị xác định vị trí thì rõ rồi, hơn nữa đây là việc không liên quan tới tranh chấp 2 tổ chức nên báo cáo không có vấn đề gì cả.

– Sức mạnh vô hạn, 1 chiêu thức đủ đánh bạt núi?

– Phải, chính xác tên Tôn chủ nói vậy, tuy nhiên vẫn chỉ là lời nói.

– Không ngờ có loại công pháp tàn độc như vậy, dùng máu trẻ con luyện công.

– Thật là tàn độc, mà hoạt động của bọn chúng ở Đại Việt có lẽ không chỉ có hắn.

– Tất nhiên rồi, có vẻ như cuộc chiến về Long Đồ Chí sớm sẽ lan tràn rộng thôi. Có cả sự nhúng tay của các tổ chức nước ngoài, xem chừng sẽ rất phức tạp.

– Lang Chủ định thế nào?

– Hầu như chúng ta không rõ năng lực và sức mạnh của từng loại công pháp. Nhưng hiển nhiên với những gì thu thập được, ta có thể thấy nếu không đạt đỉnh điểm của một loại công pháp vẫn có thể bị các vũ khí hiện đại hạ gục bình thường. Như vậy cũng chưa phải là điều quá lo lắng.

– Vậy ta vẫn tiến hành mọi việc bình thường.

– Phải, chưa cần lo lắng quá. Xét cho cùng, sức mạnh ẩn giáo chính là ở sự ẩn náu, nếu lộ ra ngoài công khai chiến đấu thì ta tin dù là ẩn giáo mạnh nhất cũng không thể chiến thắng sức mạnh của quân đội quốc gia nhỏ nhất.

– Có vẻ là vậy, đa phần các ẩn giáo dường như đều có mục tiêu riêng nên bao năm cũng không có ý định tranh chấp với chính phủ nước sở tại.

– Đúng vậy, còn nếu những tổ chức nước ngoài truy tìm Long Đồ Chí thì mục tiêu sẽ không phải là chúng ta mà là những tổ chức ngàn năm lịch sử sở hữu rất nhiều mảnh kìa. Nên việc này trước mắt ta sẽ tăng cường thăm dò chứ không cần quá quan tâm.

– Vậy được rồi, tôi xin lui xuống huấn luyện tiếp đội ngũ của mình.

– Cảm ơn Mộ Liên lãnh đạo đã thông tin chi tiết.

– Không có gì, trách nhiệm của tôi mà!

Mộ Liên rời khỏi, Lang Chủ điện thoại cho Lang Tà sắp xếp thêm người điều tra về tổ chức Huyết Vụ Tà Thần tại Nhật. Hắn dựa người vào chiếc ghế bành, suy nghĩ nhanh về những điều Mộ Liên báo cáo, với kẻ giết người không bao giờ có cảm giác như hắn, trẻ con hay người lớn cũng chả khác gì nhau. Cái hắn quan tâm là thứ công pháp tên tôn chủ gì đó kia nói ra.

Nếu một công pháp dựa vào sức mạnh bản thân, thăng tiến là rất khó, dựa vào năng khiếu, điều kiện luyện tập và sự kiên trì là chính. Noi cách khác, việc năng lực bản thân giỏi tới đâu hoàn toàn dựa vào chính anh và thời gian. Nhưng nếu có một công pháp trực tiếp sử dụng ngoại lực để tăng cường năng lực, cá chắc loại công pháp đó sẽ siêu việt và tốc độ luyện tập sẽ nhanh hơn rất nhiều nội công pháp. Nên sức mạnh của công pháp đó sẽ hơn nhiều so với tự luyện là điều rất dễ hiểu và hoàn toàn có thể xảy ra.

Nếu hắn có công pháp đó trong tay, nếu công pháp đó đủ mạnh, đừng nói vài chục đứa trẻ, dù là một vạn, một triệu đứa trẻ con hắn cũng ra tay. Sức mạnh mới là tất cả, khi nào chưa có được điều đó, hắn vẫn phải tương kế tựu kế, đóng bộ mặt công bằng bác ái cho tất cả cùng xem cái đã. Cái gì mà tổ chức bí ấn đầu tư cho hắn, cái gì mà ẩn giáo, tất cả sẽ chỉ là món đồ trong tay nếu hắn đủ mạnh.

… Bạn đang đọc truyện Duy Ngã Độc Tôn tại nguồn: http://bimdep.vip/duy-nga-doc-ton/

So với những suy nghĩ ban đầu của Đức Toàn, rằng đây là một tổ chức dạng cao cấp hơn xã hội đen, kiểu mafia mỹ gì đó, mặt khác có cơ sở nghiên cứu công nghệ, biết đâu đó bên ngoài bộ mặt lại là một tập đoàn lớn đang chi phối xã hội. Rất thường thấy ở bất kỳ quốc gia nào có điều đó, những tập đoàn chi phối một phần hoặc cá biệt ở một số đất nước có những tập đoàn chi phối cả nền kinh tế. Và do vậy, họ hoạt động cả trong tối, ngoài sáng, việc gì không dùng luật pháp hay thủ đoạn kinh doanh đạt được thì sẽ dùng luật rừng.

Nhưng nghe nhanh những điều Thìn chia sẻ, Đức Toàn không thấy suy đoán đó là đúng nữa, lại không dám đặt câu hỏi trực tiếp về tổ chức của anh ta. Có vẻ như đây là một thế giới hắn chưa từng biết qua, nguồn lực và sức mạnh tới cỡ nào, mục tiêu chính trị của họ ra sao? Tại sao họ ẩn thân lâu vậy giờ vô tình vì ông phát hiện ra thân thế mà anh ta lại thành đề nghị thế này?

– Tôi thực sự chưa hiểu ý của ngài cho lắm.

– Hẳn ông thấy kỳ lạ, rằng tại sao lại là lúc này, với ông?

– Chắc phải có lý do!

Thìn nhấp thêm một ngụm rượu, đứng dậy, bước vài bước ra tới cửa sổ nhìn ra quang cảnh hồ với những gợn sóng và ánh nắng gay gắt giữa một trưa mùa hè.

– Ông biết nếu tôi muốn giết một ai đó trên thế giới này thì dù là tổng thống Mỹ cũng không thể có cơ may sống sót không?

– Tôi không dám tưởng tượng, nhưng điều ngài nói tôi tin là thật.

– Tổ chức của tôi vốn là một tổ chức sinh sống bằng nghề sát thủ, nói chính xác là sát thủ cho chính phủ từ hàng ngàn năm nay.

– Chính phủ? Tới mức vậy sao? Có vẻ như là một câu chuyện dài.

– Vậy ông có muốn nghe?

– Nếu có vinh hạnh đó thì tôi cảm thấy thật may mắn!

– Được, cho đồ ăn vào, hôm nay tôi sẽ kể cho ông câu chuyện về tổ chức chúng tôi. Tuy nhiên ông cần lựa chọn rõ ràng thế này. Nếu hôm nay ông quyết định theo tôi, thì như tôi nói, tôi sẽ hỗ trợ để ông tạo ra một đội ngũ chính khách, từng bước leo lên những nấc thang quyền lực. Quyền lực và lợi ích của ông không cần bàn cãi, nhưng cũng có nghĩa ông sẽ không bao giờ rút chân ra được liên minh với tôi, chỉ cần ông sơ xuất hay cố tình phản bội chắc chắn kết quả là cái chết, thậm chí liên đới tới cả gia đình.

– Ực! Vâng, tôi hiểu! – Đức Toàn nuốt xuống cổ họng chút nước bọt và không khí, ông ta thấy cổ họng mình hơi khô, đưa tay với ly rượu, ông nhìn rõ mặt ly rượu rung lên từng hồi vì tay ông ta đang run rẩy.

– Con đường còn lại là hãy ăn một bữa, ông sống tiếp cuộc đời ông, chỉ cần đảm bảo vĩnh viễn không tiết lộ mọi chuyện về tôi và tổ chức của tôi thì ông cũng sẽ bình an. Nếu làm trái thì kết quả y hệt kẻ phản bội.

Đức Toàn thần người, ông ta hoàn toàn hiểu mình đang đứng trước cơ hội lựa chọn duy nhất trong đời. Với con người như anh chàng này, tất nhiên nói sẽ giữ lời, dù ông ta từ chối anh ta cũng sẽ đảm bảo không làm gì ông và gia đình. Nhưng sẽ tuột mất cơ hội hợp tác vĩnh viễn, sống tới giờ cũng đã 54 tuổi, ông ta chưa từng gặp áp lực lớn như thế này, mà lại phải quyết định trong phút chốc.

Nghĩ đi nghĩ lại, từ nhỏ, ông ta luôn mơ ước làm được gì đó vĩ đại, tham gia một hành trình phiêu lưu nào đó trong những câu chuyện của June Verne hay Mario Puzo, hay được sống trong thời đại của những anh hùng kiến công lập quốc. Theo thời gian, dòng đời xô đẩy, cơm áo gạo tiền, rồi trèo lên được cái chức giám đốc sở bây giờ, ông ta đã quên mất hoài bão một thời đó. Lúc nào cũng là kiếm tiền, rồi giữ quan hệ, lấy lòng người trên, được lòng người dưới. Không biết từ bao giờ, ông ta đã như một cỗ máy hoạt động và phản ứng máy móc với mọi lời nói, sự việc đến trong đời.

Vốn dĩ ông ta chỉ cần tiếp tục như vậy, ăn ít đi một chút, tham bớt đi một phần chờ ngày về hưu yên ổn là có thể an hưởng tuổi già. Nhưng luôn có gì đó thôi thúc ông ta đi nữa, tiến lên chút nữa, không phải vì tham mà dường như hoài bão sống mãi không chịu an nhàn tự chuyển dịch từ hoài bão thành ám ảnh trong cuộc sống của ông ta. Chính sự thúc đẩy đó mới dẫn tới ngày hôm nay, ông ta ngồi trước cơ hội này, đó chẳng phải là duyên, là số hay sao? Cũng ngần này tuổi rồi, ăn ngon mặc đẹp, gái trẻ bên cạnh cũng hưởng đủ rồi. Còn gì mà tiếc nuối, mà không sống cho hoài bão đã bị lãng quên một lần, mà đâu có nghĩa sẽ phải chết, chỉ là một cuộc phưu lưu nhiều mạo hiểm với cả vạn thứ không thể đoán biết trước mà thôi.

– Tôi đồng ý, nguyện theo ngài tới cùng, nguyện làm theo mọi sai bảo và chỉ đạo của tổ chức, sống chết không màng!

– Ấy, ông đừng làm như tuyên thệ gia nhập vậy, với chúng tôi gia nhập cũng không có lễ lạt như vậy. Ông không hoàn toàn là người của tổ chức, mà là một đối tác chiến lược. Nhưng, ông cần cạn ly này với tôi!

Thìn rút trong túi áo ra một hộp nhỏ, quay lại bàn ăn, một vật màu trắng cỡ viên thuốc con nhộng được thả vào cốc rượu của Đức Toàn.

– Vậy chúc mừng ngài đã trở thành đối tác và là thành viên dự khuyết của Bạch Long Cửu Diện giáo!

Đức Toàn thừa hiểu không thể chỉ bằng lời nói mà Thìn tin được ông ta, cầm ly rượu còn 1/4 trên tay, ông đã hết run, trong người ông ta nóng bừng lên vì sự quyết tâm. Mặc cho thứ được bỏ vào cốc rượu là gì, miễn ông còn trung thành với tổ chức này, sẽ không sao hết.

– Đa tạ giáo chủ!

Đức Toàn uống một hơi và nuốt cả viên thuốc kia vào bụng sau khi chạm ly với Thìn. Thìn gật đầu hài lòng.

– Ông đừng lo, thứ tôi cho vào là một thiết bị định vị kèm ghi âm, tất nhiên là để đảm bảo sự trung thành của đối tác bên ngoài. Ngoài ra còn là sự đảm bảo an toàn cho ông nữa, bất cứ khi nào ở đâu – Thìn để lên mặt bàn 1 hộp nhỏ hình vuông cỡ 3cm có nút bấm – chỉ cần ông ấn nút báo nguy sẽ có người của tổ chức tới hỗ trợ.

– Xin đa tạ giáo chủ!

– Không ai gọi tôi là giáo chủ cả, thường là bang chủ, còn ở ngoài cứ xưng hô như bình thường là được. Nếu trước mặt người khác sẽ xưng chú – cháu cho đúng vai vế tránh bị để ý không đáng có.

– Vâng, thưa bang chủ.

– Giờ có thể dọn món lên chưa, tôi đói rồi!

– Vâng vâng, bang chủ đợi chút.

Đức Toàn thở phào, cũng thật đơn giá quá ý chứ, ông ta lòng vui phấp phới, chạy như bay ra khỏi phòng kêu phục vụ thay vì gọi điện. Cuộc đời ông ta và có thể cả những người xung quanh từ nay sẽ bước sang một trang mới.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Duy Ngã Độc Tôn

Số ký tự: 0