Phần 45
2024-07-20 04:22:05
Chừng nửa tiếng sau, một chiếc xe tải loại một tấn từ xa tiến tới, giảm dần tốc độ. Tên xe, ba người nhảy xuống, tên đi chính giữa rất to cao, dáng vẻ là tên cầm đầu – tôn chủ gì đó theo lời mấy tên kia. Bọn chúng giật mình và xì xào tiếng Nhật với nhau, hai tên kia chạy quay chạy lại trên mảnh sân, rồi một tên hớt hải chạy từ trong nhà ra nói gì đó với tên cầm đầu. Bọn chúng tụ lại với nhau trao đổi điều gì đó, trong lúc đó Mộ Liên chợt xem lại mọi phương diện của vụ việc này, thay vì đơn giản là nhảy ra, hạ gục rồi tra khảo lý do chúng bắt cóc, nhưng anh phải nghĩ lại vì nhìn bước chân tên cầm đầu, anh biết đó là hạng cao thủ.
Bọn bắt cóc cứ nhắc tới việc làm việc cho Huyết Vụ Tà Thần, ban đầu vì đang tức giận nên anh chỉ nghĩ đó là 1 tổ chức bắt cóc trẻ em để đem bán. Nhưng nghĩ lại thì không đơn giản như vậy, nếu là bắt cóc tại sao phải sang tận Đại Việt, trong khi đó ngay ở Hoa Hạ hay bắc Hàn, nam Hàn cũng đâu thiếu. Mặt khác, có danh xưng Tôn Chủ của tên cầm đầu ở đây, chứng tỏ là một tổ chức có quy mô, có phân cấp bậc, cách gọi tên cũng khá cổ xưa, vậy rất có thể đây là một ẩn giáo tại nước Nhật, đang đi bắt trẻ em về đề huấn luyện thành nhân lực của mình, vì thế cũng chỉ bắt những đứa trẻ dưới 3 tuổi khi mà nhận thức chưa rõ ràng.
Nhưng nếu thế cần có sự lựa chọn kỹ, chẳng lẽ chúng cứ bắt bừa rồi về loại sau? Cũng có thể như vậy, nhưng anh cảm thấy có điều gì khác trong này. Thân pháp tên cầm đầu là hàng cao thủ chẳng lẽ chỉ đi làm việc mua bán trẻ em này, nếu hành động lỗ mãng e không bắt được địch mà còn phương hại bản thân. Mặt khác, nếu là một ẩn giáo bên Nhật, công pháp cũng theo lối cao thủ thế này thì chứng tỏ có sở hữu những mảnh Long Đồ Chí, như vậy sẽ phức tạp hơn nhiều, vì anh không chắc chắn bắt được chúng, chúng sẽ thông báo về tổ chức rằng ở đây có người sử dụng võ công trong Long Đồ Chí, có thể sẽ kéo quân sang đây phương hại tới nhiều người.
Nghĩ tới đây, Mộ Liên quyết định ẩn thân, đi vòng qua sau nhà, phi thân vào phần vườn gần với đống lồng sắt giam trẻ con mà giờ đã trống rỗng. Chuẩn bị xong, anh rên rỉ những tiếng kêu cứu…
Rất nhanh, 3 tên phát hiện ra tiếng kêu của Mộ Liên, bọn chúng chạy ùa tới, tên cầm đầu chiếu đèn pin vào khuôn mặt và thân hình toàn bùn đất của Mộ Liên.
– Đ… ừ… ng… g… iế… t… t… ô… i… – Mộ Liên run rẩy.
– Kẻ nào cướp hàng?
Hai tên nâng Mộ Liên ngồi dậy, tên còn lại cũng hỏi han, nhìn mặt hắn rất lịch thiệp, không giống người giang hồ, giống thành phần tri thức hơn.
– Ngươi có nói chuyện được không? Ở đây có chuyện gì?
Vậy ra 2 tên kia là người Đại Việt, chỉ có tên tôn chủ là người Nhật, bọn chúng cũng không nắm rõ về những thành viên tham gia việc bắt cóc này, anh đã tính nếu chúng thấy lạ sẽ lập tức ra tay chiếm tiên cơ. Mộ Liên cố diễn bài vô cùng đau đớn mệt mỏi, điều chỉnh giọng nói như người bị thương.
– Tôi không biết, chúng thình lình xuất hiện, giết hết anh em, chỉ vài người may mắn trốn thoát, còn tôi bị đánh 1 chưởng chạy được ra đây thì ngất đi. May chúng không phát hiện hoặc tưởng tôi chết rồi.
Tên mặt tri thức kia phiên dịch lại bằng tiếng Nhật cho tên tôn chủ, Mộ Liên liếc nhanh, hắn buộc phần tóc dài phía sau dựng lên giống 1 võ sĩ người Nhật. Thân hình chắc khỏe, thắt lưng dắt một thanh đoản kiếm và mặc một chiếc áo choàng đỏ. Vậy ra tên tri thức này chỉ là người phiên dịch đi cùng giúp hắn giao tiếp với người Việt. Đây cũng là điều anh xác định, nếu bọn chúng đều chỉ nói tiếng Nhật thì không thể khai thác được gì ngay, phải tính đem về bổn bang, mà như vậy thì rất nhiều nguy cơ rắc rối xảy ra trong quá trình liên lạc và hẹn địa điểm đưa người đi.
– Thế lũ trẻ con đâu? – Tên còn lại hỏi.
– Bọn chúng đưa đi hết rồi!
– Bọn chúng có mấy tên?
– Có hơn 10 tên ra tay rất nhanh và tàn độc với anh em tôi.
Tên người nhật cau mày, hắn bảo gì đó với tên phiên dịch, tên phiên dịch hỏi Mộ Liên:
– Thế trước khi chết, tên Bá Nam có kịp dặn lại điều gì không?
– Anh Nam không có truyền lại gì cả.
Tên phiên dịch quắc mắt quay sang nhìn tên người Nhật định nói gì đó, nhưng ngay tích tắc đó, Mộ Liên và tên người Nhật đều nhận biết được chuyện gì. “Mình sai sót rồi” Mộ Liên thầm nghĩ, ngay tức khắc anh vung một cú đấm vào vai tên phiên dịch văng ra, bật lùi lại vài m, đồng thời trong tay anh phóng ra hàng loạt viên đá nhọn về hướng tên tôn chủ, thêm một vài viên về hướng tên còn lại, nhưng lúc này hắn cũng đã bật người ra sau, rút thanh đoản kiếm ra.
Tên đi cùng cũng chỉ là một tên đầu gấu bình thường lên dính vài viên đá nhọn găm vào người chỉ á lên một tiếng rồi ngã xuống, hắn đã bị trọng thương cả tay và chân. Trong khi đó, tên tôn chủ xoay người như một con bông vụ, dùng kiếm vừa kịp rút đánh bật mọi viên đá lao tới với tốc độ không thể thấy bằng mắt thường.
Mộ Liên biết cần tốc chiến tốc thắng, không thể dây dưa với hắn, anh tung người về phía tên tôn chủ, vừa phóng ra thêm vài viên đá nhỏ, vừa tung một cú đá mạnh mẽ của Thiên Mã Thần Công, chính là kiểu tấn công mà tên đại đội trưởng số 8 từng tấn công anh. Cùng lúc phải chống đỡ với nhiều mũi tấn công.
Tên tôn chủ tròn mắt tỏ ra khá ngạc nhiên, biết không thể cùng lúc đỡ cả đám ám khí và cú đá, hắn đạp mạnh một chân xuống đất, bay người lùi về phía sau, tốc độ ám khí nhanh hơn lên đã đến trước, hắn dùng kiếm gạt đi những mẩu đá nhọn có sức sát thương hơn cả một viên đạn kia, định khi chạm chân xuống đất cũng là lúc Mộ Liên hụt cú đá sẽ lập tức phản công.
Nhưng bỗng nhiên vừa đưa hết đường kiếm cuối cùng để đỡ ám khí, chân hắn chưa chạm xuống đất, động tác không thể triển khai tiếp thì một loại ám khí nữa đã áp sát, hắn trợn mắt, hóa ra cú đá của Mộ Liên là hư chiêu, chỉ giả vờ đá từ trên cao mà thực ra không dồn khí lực vào cú đá, ngay khi hắn bật người lui về sau theo dự định của anh, anh tung tay còn lại với tầm hai chục viên đá nhỏ, đồng thời lúc này mới là phát lực toàn bộ.
Hơn hai mươi viên đá nhỏ với tốc độ gấp hai lúc trước tấn công vào tên tôn chủ khi hắn ở trạng thái rơi tự do làm hắn không thể chống đỡ hết, dù cố gắng xoay sở nhưng hắn đã dính vài viên ám khí vào hai chân và vai trái, gục xuống ngay sau đó, máu từ những vết thương lập tức tràn ra ngoài thân thể. Nếu không phải là người luyện khí, khả năng chịu đựng cao hơn nhiều lần người thường thì cơ thể hắn đã nát bét rồi.
Chỉ trong tích tắc thôi nhưng Mộ Liên đã dùng hết sức có thể nên cũng phải thở một hơi khi đã hạ người xuống. Anh liếc sang tên phiên dịch dù ngay sau khi ngã lồm cồm bò dậy định chạy nhưng cả cuộc chiến của hai cao thủ chỉ diễn ra trong vô cùng ngắn ngủi lên hắn vừa bắt đầu chạy chưa nổi bước thứ hai thì đã ngã cắm mặt về phía trước, kêu khóc ầm ĩ vì ăn ngay một ám khí của Mộ Liên vào chân.
– Đứng lại đó, nếu ngươi ngoan ngoãn phiên dịch cho ta đầy đủ ta đảm bảo không giết ngươi.
Tên phiên dịch đau đớn không nói nổi, nhưng nhìn ánh mắt hắn, Mộ Liên biết hắn đồng ý và cũng chẳng có lựa chọn nào khác.
… Bạn đang đọc truyện Duy Ngã Độc Tôn tại nguồn: http://bimdep.vip/duy-nga-doc-ton/
Lôi được cả tên phiên dịch và tên đi cùng đang bị thương kia nằm cạnh tên tôn chủ, Mộ Liên vẫn luôn cảnh giác động tĩnh của hắn. Anh thấy khá lạ là hắn đang nhìn anh như là quan sát chứ không có ý căm thù, khi anh đứng trước mặt cả 3, hắn quay sang trao đổi với tên phiên dịch đang run rẩy sợ hãi. Hắn được thuê làm phiên dịch cho tên này đã lâu, mặc dù sau đó biết bọn chúng bắt cóc trẻ em và làm những việc khác nữa, nhưng vì được trả công hậu hĩnh quá mức, tên này nổi lòng tham nên mặc kệ cứ tham gia. Hắn vẫn sợ là sẽ bị liên đới nếu có vấn đề, dự tính sau lần này tên tôn chủ trở về nước sẽ đổi điện thoại và nơi ở để lần sau không phải hợp tác nữa. Không ngờ dự định chưa thành đã gánh hậu quả này.
– Tôn chủ nói, không ngờ lại là tuyệt vận ám khí!
– Hắn biết tuyệt vận ám khí?
Tên phiên dịch nhanh chóng trở lại đúng chức năng của mình, làm cầu nối để hai người nói chuyện. Được một lúc thì tên đi cùng gục hẳn vì vết thương quá nặng.
– Ta lúc đầu còn nghi ngờ nhưng sau đó đã nhận rõ ngươi biết tuyệt vận ám khí, luyện một cách rất bài bản.
– Làm sao ngươi biết.
– Tuyệt vận ám khí chia làm 5 tầng: Ám – Phi – Càn – Khôn – Tỏa, ngươi có thể dùng bất cứ vật gì phát xạ chứng tỏ đã luyện tới tầng Càn. Nhưng lại phải dùng hư chiêu để hạ ta chứng tỏ chưa có tầng Khôn và Tỏa.
– Nói như vậy các ngươi cũng có bí pháp này trong tay? – Mộ Liên cũng khấp khởi trong lòng, anh đã truy tìm nhiều manh mối nhưng chưa bao giờ có dấu vết gì của hai tầng sau cùng là Khôn và Tỏa.
– Đúng, chính xác bọn ta có hai tầng sau là Khôn và Tỏa, nhưng vì không có những phần trước nên không ai có thể luyện được. Mặc dù bọn ta biết võ công này vô cùng mạnh, có thể nói là ngang ngửa với Huyết Vụ Thần Chưởng.
– Huyết Vụ Thần Chưởng là thứ võ công gì? – Mộ Liên không phát hiện mình đã quên mất mục tiêu tra hỏi ban đầu.
– Đó là võ công bản phái ta mà Huyết Ma thần chủ tu luyện.
– Rốt cuộc các ngươi là ai, tới Đại Việt và bắt cóc trẻ con để làm gì?
– Ta là tôn chủ đứng thứ 48 của Huyết vụ tà thần, tổ chức của ta đứng đầu và mạnh nhất trong các tổ chức trong bóng tối của Nhật Bản. Nhiệm vụ của ta tới đây là để tìm hiểu về Long Đồ Chí và tốt nhất chính là tìm được ba tầng trước của Tuyệt Vận Ám Khí. Việc bắt trẻ con chỉ là phần phụ tiện thể trợ giúp cho việc luyện công của thần chủ.
– LUYỆN CÔNG? Cái j mà luyện công? – Mộ Liên kinh hãi, anh mường tượng ra điều gì đó rất kinh khủng.
– Chuyện đó lại là vấn đề khác, nhưng ta muốn ra một đề nghị với ngươi!
– Đề nghị gì, ngươi nghĩ ta sẽ tha cho ngươi?
– Nhìn vào mắt và câu chuyện nãy giờ, ta tin ngươi vô cùng khao khát luyện hết được Tuyệt Vận Ám Khí đủ 5 tầng đỉnh phong.
Khao khát ư? Có thật sự ta khao khát nó không? Vô Hối tự chất vấn mình. Đúng rồi, anh vẫn khao khát được sức mạnh tuyệt đối, khao khát có thể luyện thành Tuyệt Vận Ám Khí. Anh không biết tại sao, ban đầu vì anh thấy nó rất hay, rất phù hợp với anh, sau đó, khi Nhất Sắc xuất hiện, anh càng thích luyện công pháp hơn. Rồi tình yêu trong anh nở hoa, anh muốn có được người con gái đấy, vì vậy anh càng luyện tập điên cuồng để trở thành mạnh nhất, chỉ có mạnh nhất thì Nhất Sắc mới để ý tới anh, mạnh nhất thì anh sẽ có vị trí lớn trong bổn bang.
Trong thế giới của ẩn giáo, chỉ có kẻ mạnh mới có quyền lực thực sự, kẻ mạnh mới có thể có những gì mình muốn, được ngưỡng mộ, được người con gái mình yêu dành tình cảm. Anh ghen tị với Vô Sắc, dù trẻ tuổi, học võ công muộn hơn anh rất nhiều, vậy mà hắn luyện thần tốc, ngày đi ngàn dặm, để sau cùng hắn còn mạnh mẽ hơn cả anh, ngồi vào các ghế bang chủ. Nhất Sắc đã đem lòng yêu hắn, không phải vì hắn tốt đẹp, mà vì hắn mạnh. Nên anh càng mong mình có sức mạnh tuyệt đối, một ngày nào đó, khi anh trở thành người mạnh nhất có thể Nhất Sắc sẽ nghĩ lại chăng…
– Phải, ta rất muốn.
– Vậy, ta, với lời nói tín nhiệm của một tôn chủ, ta đảm bảo ngươi sẽ được luyện hết hai tầng tuyệt diệu của tuyệt vận ám khí, không những vậy còn được hưởng vinh hoa phú quý cả đời, muốn có gì sẽ có điều đó. Ngươi nghĩ thế nào?
– Ngươi đang chiêu hàng ta? Ngươi không nghĩ ta có bang phái của mình sao?
– Nãy ta đã quan sát dấu vết trên người bọn chúng, chỉ do một mình ngươi gây ra. Đây lại là hành động bất thường, có lẽ vô tình vì việc gì đó mà ngươi mới giết hết bọn chúng, có lẽ là thù oán cá nhân. Nếu ngươi có bang phái đứng sau thì không có lý do gì lại tấn công chúng rồi sau đó phục kích bọn ta một mình cả, có lẽ ngươi định giả bộ là người trong bọn chúng để tấn công bọn ta bất ngờ. Nhưng ta đã nghi ngờ lên hỏi thử về một tên không có thật và ngươi lập tức lộ ngay. Nói tóm lại ta đoán ngươi chỉ là một tên võ khách lang thang phiêu bạt giang hồ.
– Kể như ngươi giỏi, ta với bọn này có thù oán riêng, chúng dám trộm đồ của ta, vậy ngươi nghĩ sẽ chiêu dụ được ta?
– Quả nhiên ta đoán đúng, nếu ngươi không có bang phái, cớ sao lại không gia nhập một tổ chức hùng mạnh giàu có nhất nước Nhật, được hưởng vinh hoa phú quý lại có được bí kíp 2 tầng cuối của công pháp ngươi theo đuổi?
– Tại sao ta phải nghe ngươi, bỏ quê hương phiêu bạt nơi xa lạ, ta có được đối xử thế nào cũng chỉ là tay sai của các ngươi chẳng phải vậy sao?
– Không phải tay sai, với trình độ của ngươi mà luyện thêm hai tầng cuối cùng thì sẽ chỉ thua kém rất ít người trong tổ chức chúng ta. Với trình độ hiện tại ngươi cũng đã có thể được đứng ở vị trí tôn chủ rồi.
– Tức là ngang hàng ngươi? Chức cao lắm hả? Vậy mà trình độ cũng chỉ có vậy thì tổ chức của ngươi có phải hơi yếu không? Nếu tham gia ta đứng sau những ai, rồi được hưởng những lợi lộc gì? Ngươi nói xem ta đủ hứng thú không, đằng nào ta cũng không có nơi chốn.
– Ha ha!
Thấy con mồi có vẻ cắn câu, tên tôn chủ ngây thơ muốn cố gắng chiêu dụ bằng được anh. Nhiệm vụ hắn ở bên này đã được 4 tháng mà chưa đạt được bất cứ kết quả gì, ngoài tên và phân bố vị trí tương đối của các tổ chức ẩn giáo ra thì mọi thứ đều mù mịt, sự thật một phần vì hắn chưa học xong tiếng Việt, mới biết ít câu thoại đơn giản nhất, khó mà hành tẩu 1 mình, mà lôi tên phiên dịch đi khắp nơi thì rất khó.
Với luật lệ và tính khí của các lãnh đạo hắn chắc chắn sẽ ăn đủ, nhẹ thì bị khiển trách, tước quyền lợi. Nặng thì có thể bị xử phạt giáng chức, mà trong cái tổ chức ăn gan uống máu của hắn, lên được vị trí đã khó, chỉ cần xuống hay xẩy chân chút thôi là bè lũ muốn tranh vị trí sẽ tìm mọi thủ đoạn tiêu diệt. Có thể nói là một thế giới của máu và vô nhân tính, do vậy, việc hắn bắt cóc trẻ con chuyển về là một hành động vớt vát.
Nhưng nếu hắn chiêu dụ được cao thủ cỡ này thì câu chuyện lại khác, mà quan trọng hơn, lại là người thông thạo Tuyệt Vận Ám Khí, thứ thần chủ của hắn rất muốn tìm được cho các nhiệm vụ ám sát. Như vậy hắn thành ra lại hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao hơn cả mong đợi, không những không còn lo gì mà có khi còn được thăng chức không biết chừng.
– Nếu ngươi chịu theo bọn ta, ta đảm bảo ngươi chắc chắn có vị trí tôn chủ cao cấp vì trình độ ngươi vốn còn giỏi hơn ta rất nhiều nếu ta không nhầm. Thực tế tổ chức ta ở cấp tôn chủ có 50 người, nhưng theo số thứ tự mà vị trí hoàn toàn khác nhau, năng lực cũng vậy. Như ta là ở vị trí 48 có thể nói là đứng bét bảng. Với khả năng của ngươi có thể cạnh tranh với vị trí 20 người đứng đầu không biết chừng. Theo vị trí thì quyền lực và lợi ích cũng tăng lên rất nhiều, nếu ngươi luyện được thành 10 phần Tuyệt Vận Ám Khí, đạt được cấp thần chủ cũng không có gì lạ.
– Vậy nếu ta đạt được mức top 20 tôn chủ thì lợi ích là gì?
– Vẫn như ta nói là tùy vị trí, nhưng như vị trí 20 thôi, ngươi sẽ có hàng trăm quân lính, có cơ ngơi riêng, tiền tiêu không thể hết, bất cứ kẻ nào trong chính quyền Nhật Bản cũng không dám gây sự với ngươi.
– Oh, thế ở tổ chức ngươi có nhiều cấp độ lắm à, thần chủ thì sao?
– Tổ chức của ta ngoài Huyết Ma thần chủ thì phía dưới là cấp thần chủ, gồm 10 người, mỗi người thống lĩnh hàng vạn lính tinh nhuệ và cả một lãnh địa đất nước. Sau đó là tới Tiên chủ, cũng gồm 10 người, mỗi người làm chủ 1 vùng cũng tới hàng ngàn tới vài ngàn chiến binh, sau đó tới tôn chủ, bọn ta thường lãnh đạo cả trăm tới hàng ngàn người. Dưới nữa là Các chủ, các chủ lãnh đạo từng nhóm trăm người và thuộc quyền của tôn chủ.
– Nói như vậy ngươi có hàng trăm hàng ngàn lính tráng tại sao phải tự tay làm việc này?
– Vì ta đang bị kiểm tra năng lực.
– Kiểm tra năng lực?
– Phải, ta thực ra mới nhậm chức tôn chủ này chưa lâu, năng lực cũng rất kém vì thuộc hàng dưới cùng của bậc tôn chủ, do vậy trong vòng 1 năm kể từ khi nhập chức tôn chủ sẽ phải thực thi thành công 3 nhiệm vụ phù hợp được giao phó để khẳng định vị trí của mình. Từ đó mới có thể đạt được toàn bộ lợi ích và nhận được tín nhiệm, có quyền truy cập mạng lưới thông tin và gọi sự trợ giúp từ những người ngang cấp, dưới cấp nếu cần. Đây là nhiệm vụ thứ 2 của ta.
– Vậy năng lực của Huyết Ma thần chủ chắc kinh khủng lắm nhỉ. Mà sao nhiệm vụ gì lại đi bắt cóc trẻ con thế này?
– Ngài có một sức mạnh siêu hùng, chính là công pháp Huyết Ma Thần Chưởng, chỉ người nào đứng đầu tổ chức mới được quyền luyện công pháp này thực sự, như bọn ta nếu may mắn cũng chỉ là chỉ được luyện ở mức cơ bản nhất, đa phần là tự tìm tòi học thêm những sức mạnh bên ngoài. Huyết Ma Thần Chưởng khi luyện thành có sức mạnh vô hạn, có thể xới tung cả quả núi lớn chỉ với một chiêu thức, tuy nhiên để luyện công pháp này phải dùng máu, tốt nhất là máu trẻ em dưới 3 tuổi để hấp huyết luyện công. Do vậy ta mới bắt cóc chúng, tuy nhiên…
– MẸ KIẾP nhà các ngươi, đúng là lũ ma quỷ.
Mộ Liên vốn muốn khai thác hết thông tin từ hắn, giả đò như có vẻ chiêu dụ được để khai thác thông tin, hắn thì còn non nớt nghĩ chiêu dụ được anh bằng cách đưa ra lợi ích nên đưa ra những thông tin, nhưng khi nghe tới việc tên ma chủ kia dùng trẻ em làm công cụ luyện công thì anh vô cùng tức giận, không thể nín nhịn. Một cú đạp giữa mặt tên tôn chủ yếu đuối, máu từ mũi và miệng hắn phun ra trước sự ngạc nhiên của tên phiên dịch cứ nghĩ mọi chuyện đã ổn rồi. Tên tôn chủ đang giơ tay định ra hiệu gì đó như là dừng lại thì nguyên một đống ám khí đã găm giữa mặt hắn, đầu hắn nát bét và chết ngay lập tức.
Mặt Mộ Liên như là sắp bốc cháy, tức giận tới tột cùng, tên phiên dịch sợ quên cả đau, quỳ lạy anh xin tha. Anh im lặng không nói gì, mãi lúc sau bình tĩnh trở lại anh mới hỏi hắn.
– Những lần trước trẻ con bị bắt cóc giờ ở đâu ngươi biết không?
– Đều bị tên này đưa đi rồi ạ, tôi đi theo hắn suốt nên rất rõ, hắn cho bọn trẻ vào container được thiết kế để nhốt và duy trì sao cho bọn trẻ không chết, có cả 2 người ở bên trong để cho bọn trẻ ăn uống trong quá trình vận chuyển theo đường biển về Nhật. Nhưng mối quan hệ hay tên tuổi những kẻ liên quan thì tôi không biết, tôi chỉ phiên dịch cho hắn khi hắn cần thôi, địa điểm nhận bọn trẻ cũng mỗi lần một chỗ nên không rõ bọn chúng tập trung ở đâu. Có điều tôi chưa từng thấy tên Nhật nào khác đi cùng tên tôn chủ này, toàn là người Việt được thuê với giá cao thôi.
– Ngươi phục vụ cho lũ sát nhân thế này mà vẫn làm sao?
– Kính ngài tha chết, tôi bị chúng uy hiếp tính mạng của cả gia đình, nếu không nghe chúng cả nhà tôi sẽ bị giết chết… xin ngài tha cho tôi, tôi cũng vì vợ và 3 đứa con thơ cùng cả mẹ già… – Tên phiên dịch cũng rất biết bịa chuyện, nếu hắn là bị cưỡng ép làm phiên dịch, cũng không hề nhúng tay trực tiếp vào việc làm của tên tôn chủ kia thì có khả năng được tha mạng.
Không ngoài dự liệu của hắn, Mộ Liên không phải loại người giận cá chém thớt, anh đoán chừng đúng là có thể tên phiên dịch bị ép, và cũng chỉ làm nhiệm vụ phiên dịch. Không có hắn thì cũng có kẻ khác mà thôi, nên sau đó anh phất tay và cho hắn được phép đi. Tên kia mừng như mới chết đi sống lại, mặc kệ vết thương cố chạy một cách khập khiễng ra khỏi cái sân toàn xác người.
Trong cái rủi lại có cái may, hắn vẫn đã ẵm trọn số tiền của tên tôn chủ trả trước lại không còn lo dây dưa với bọn chúng. Kể ra vết thương này rất xứng đáng, nhưng giờ là lúc phải chuồn nhanh không tên điên kia đổi ý thì hắn cũng không sống được. Nhưng hắn lo thừa vì Mộ Liên không thay đổi quyết định, anh cần nhanh chóng trở về để xem tình hình của Hiểu Liên, đồng thời thông tin ngay cho bang chủ trước khi sáng mai trở về Sói Đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro