Phần 27
2024-07-20 04:22:05
Anh trung tá công an dạo nọ lên tiếng, qua sự việc lần trước anh có hỏi đại tá Viết Dũng và chỉ biết loại nhân vật này đến chính phủ muốn động vào cũng phải xem xét. Không hiểu nó có nghĩa khác, anh ta hiểu theo nghĩa quyền lực gia đình Thìn vô cùng khủng khiếp trong bộ máy nên mong có cơ hội làm quen chả được. Đây quả là dịp tốt, biết đâu anh ta lại nổi hứng làm quen mình, vậy sau này con đường thăng tiến thật dễ dàng rồi.
Trong cái thời đại này, khi bạn quen với một người đủ quyền lực, chỉ cần vài câu nói của người ta thôi thì có khi bằng bạn nỗ lực phấn đấu cả mấy chục năm. Do vậy không ai không muốn được quen biết với một người như thế.
– Sao lại bỏ qua được, đợi bằng chứng tới tôi sẽ làm rõ đúng sai. Nếu sai tôi sẽ đền tiền cho quý công tử nào đó đây.
– Ấy chết, ngài nói quá, cũng chỉ là cái đèn xe, thế này, để tôi cho người đi sửa xe cho em ngài, mai mang tới tận nơi, lát sẽ có người đưa em ngài về nhà. Còn giờ mời mọi người đi uống nước – Đại tá Thanh hiểu ngay câu nói của đồng bạn kia cũng lập tức có ý nghĩ tương tự.
Tên thanh niên lúc này tiu nghỉu hẳn, quả nhiên hắn đã dây phải một loại người thật sự không nên dây vào. Cũng may hắn chưa làm gì quá đáng nếu không không rõ sẽ thế nào. Bản thân hắn hống hách vậy chứ thực ra cũng nhát chết, phần vì bố hắn còn không to chức bằng ông chú, phần vì hắn hiểu chú hắn cũng không phải dạng quan to thét đâu cũng ra được lửa. Thế này ngậm ngùi mà bỏ tiền sửa xe thôi, mất ngay số tiền bằng một buổi bao vài em gái lên sàn.
Thìn nói chuyện thêm vài câu xã giao trong lúc đợi bằng chứng tới. Còn Thùy Dung thở phào, cô từ lâu đã nghi nghi ông anh rể này không bình thường như vẻ bề ngoài. Không phải tự nhiên mà cô đỗ đại học Y với 28. 5 Điểm dù ôn thi rất ít. Đầu óc Thùy Dung cực kỳ thông minh và sắc sảo, từ hồi anh chị yêu nhau, cô đã có cảm nhận cái hiểu biết của ông anh rể tương lai không bình thường. Không thể một người đàn ông có gia cảnh bình thường, công việc tầm thường mà ở tuổi chưa 30 lại biết mọi thứ trên đời như vậy, có sự trầm tĩnh kỳ lạ, những kiến thức về mọi vấn đề ở một góc nhìn kỳ lạ và lại luôn hiệu quả hơn hẳn.
Mặt khác, cô cảm giác ông anh rể này có gì đó rất bí ẩn, như một kiểu người luôn chỉ lộ ra một nửa bộ mặt. Không ai hay cái gì qua mắt được cô, vậy mà với ông anh rể này 10 lần đoán thì 11 lần trượt hoàn toàn ý định về lời nói hành động của anh ta. Nếu tình thế đã như trước mắt thì cô chắc chắn vụ việc này đã xong, ông anh rể cô không cáu ngược bọn kia là còn may. Trong khi đó nhìn vẻ mặt người yêu mình hơi ngơ ngác vì chưa hiểu chuyện gì lại biến đổi nhanh như vậy thì cô vừa buồn cười, vừa có chút hơi thất vọng.
Từ trên sảnh sau, hai người bảo vệ ban nãy đã chạy tới, đi kèm là một quản lý của khách sạn. Thực ra đây không phải mùa đông khách nên có cắt giảm nhân sự không thường trực. Do vậy rắc rối phía sau này khi được thông báo cũng đã xảy ra được đôi ba chục phút. Sau khi nghe thông tin, anh quản lý lập tức tới phòng camera, tranh thủ quay lại toàn bộ quá trình va chạm rồi chạy tới đây cùng hai anh bảo vệ.
– Đây rồi, có đầy đủ quá trình chứ? – Thìn nghiêm giọng hỏi.
Là người nhìn mặt người mà đoán ý đã quen nên anh chàng quản lý hiểu ngay, tuy có cả 3 cảnh sát giao thông kia nhưng ở đây, anh chàng vừa hỏi anh ta đang làm chủ toàn bộ. Là người không nên làm anh ta bực mình.
– Vâng thưa quý khách, khách sạn chúng tôi lắp camera đều là loại tốt nhất và ở mọi góc nhìn nên rất đầy đủ.
– Tốt, đưa ra mọi người cùng xem.
Nhanh chóng phần video về vụ va chạm được Thìn, thanh niên hổ báo và 3 anh cảnh sát cùng xem. Trên màn hình, Dũng lùi xe trong khi Thùy Dung đứng cách đó vài m cầm điện thoại, đúng là Dũng có nhìn ngó cả hai bên trước khi dắt xe lùi ra, có lẽ vì xếp xe hơi vướng lên trong lúc dắt xe ra hơi chậm một chút, do bật chìa khóa và bóp phanh lên đèn hậu xe sáng rất rõ. Từ xa, chiếc Z4 lao rất nhanh và phanh gấp khi tới gần nơi Dũng đang lùi xe, kết quả là va nhẹ vào đúng phần đuôi xe máy. Dũng cùng xe đồ kềnh ra đường, Thùy Dung hốt hoảng chạy tới còn thanh niên hổ báo kia cũng nhanh chóng xuống xe chỉ trỏ có vẻ chửi bới gì đó.
B… ỐP… một cú tạt tay vào đầu thanh niên đến từ vị trí của chú anh ta.
– Trong bãi xe mà mày phóng như ăn cướp thế hả, không gây tai nạn về người là quá may mắn rồi. Còn ở đó gọi ai đến bắt đền, mày nghĩ có người nhà là làm trái được đúng sai à!
Ông chú của tên thanh niên tỏ vẻ cao thượng và liêm chính. Trước mặt một người bí ẩn về quyền lực như Thìn không thể hiện không được.
– Sao, bằng chứng rõ ràng, em tôi dắt xe ra rất cẩn thận và có đèn hậu, anh phóng nhanh trong bãi xe gây ra va chạm, anh còn muốn bắt đền tiền hay dẫn em gái tôi đi qua đêm không?
– Có chuyện đó nữa hả, thằng láo toét này! – Ông chú quát lên định bồi thêm một cú tạt đầu hắn nữa nhưng hắn đã né ngay ra vài bước.
– Cháu xin lỗi! Cháu sai rồi.
– Thật là làm phiền ngài quá, thằng cháu tôi trẻ người non dạ, ngựa non háu đá, rất mong anh thông cảm. Tôi sẽ gọi người tới mang xe của em ngài đi sửa ngay.
– Để tôi gọi cho, tôi có chỗ quen dịch vụ rất tốt gần đây! – Anh trung tá nhanh nhảu.
– Thôi được rồi, tôi không cần, làm rõ phải trái là được rồi.
Thìn lại quay sang hỏi Dũng:
– Xe còn đi được không Dũng?
– Dạ em kiểm tra rồi, không sao, chỉ nứt vỏ và vỡ đèn sau thôi ạ.
– Được, hai đứa đi về đi không muộn, tiền sửa xe thì Dũng cho anh này số, anh ta sẽ chuyển khoản trả em đủ số tiền để sửa. Chắc anh không làm sai đâu nhỉ?
Thanh niên nhận thấy Thìn muốn kết thúc câu chuyện ở đây, gật đầu như bổ củi:
– Vâng vâng, sửa hết bao nhiêu em xin gửi tiền ạ. Em thật xin lỗi, tại nãy em đang hơi nóng chuyện khác. Rất mong anh bỏ qua.
– Thôi được rồi, không còn chuyện gì nữa, tôi xin phép đi trước.
Thìn nhanh chóng rời khỏi hiện trường, đi lấy xe sau khi từ chối những lời mời mọc của đại tá Thanh và tên trung tá kia. Cả hai nhìn chiếc xe Thìn rời khỏi bãi xe trong sự tiếc nuối, đúng là ở cấp độ cao, những chức quèn như họ thì người ta chả để tâm tới mà cần biết họ là ai.
… Bạn đang đọc truyện Duy Ngã Độc Tôn tại nguồn: http://bimdep.vip/duy-nga-doc-ton/
Lại thêm một tuần nữa trôi qua kể từ ngày gặp gia đình vợ. Thìn một mặt vẫn lơ ngơ, thử đủ mọi cách luyện công nhưng không thể nào vượt tới tầng tiếp theo. Hiện tại anh mới luyện thêm được tầng 21 và 22 của Nhập Khí Tọa Đả Khai, chỉ cần nhích lên tầng 23 và 24 là cơ thể anh như muốn vỡ ra, từng khe nứt trên da thịt xuất hiện, máu và những đau đớn vô kể theo đó xuất hiện. Nguy cơ tan ra cơ thể cảm nhận rõ ràng lên anh lại phải dừng lại.
Bên cạnh đó, anh cũng đã phái người đi điều tra về sự việc xảy ra của ông Trung, bố vợ anh để tìm hướng giải quyết rắc rối cho ông. Người của bang đã tìm tới để nói chuyện cùng ông, liệt kê tất cả những người liên quan vụ việc và truy tìm vị trí của họ, bằng chứng liên quan để không thể chối cãi. Riêng hai cha con nhà thầu thì không khó để tìm kiếm, mặt khác, anh cũng dùng tiền để bưng bít 1 số cơ quan báo chí, tạm thời vẫn chưa phát sinh gì khiến mọi việc vỡ lở.
Thở hài một hơi, anh ngồi đọc nhanh các báo cáo từ các đội ngũ, tình hình tại tổng doanh. Riêng việc tiếp cận giáo chủ Thiên Địa hội vẫn chưa có kết quả gì khả quan vì rất khó tiếp cận mà không phải thông qua quan hệ xã giao hay liên hệ trực tiếp. Tình hình của Nhị Sắc anh cho rằng vẫn rất ổn vì không thấy có bất cứ sự bất thường nào từ Sói Đêm trừ việc tăng cường vận chuyển tài nguyên hơn trước theo báo cáo của cô bé Bát Sắc. Trong báo cáo của Nhất Sắc thì Thìn dễ dàng giải mã ký tự ẩn trong bản báo cáo có một thông điệp rằng cô rất nhớ anh. Thìn hơi khó nghĩ chuyện này, quả thật Nhất Sắc đúng là tuyệt thế giai nhân, nhưng liên quan tới tình cảm sâu đậm của nhị sắc dành cho cô, anh thực sự khó xử.
Tiếng chuông điện thoại rung lên, là Loan – bạn Thanh Dương. Cô nói muốn nhờ anh giúp việc liên quan tới hàng hóa không biết anh có rảnh không. Cả tuần không ra ngoài nhiều nên Thìn cũng nhân tiện đi dạo một vòng, anh nhận lời ngay và thu xếp qua cửa hàng của Loan.
Cửa hàng của Loan nằm trong một ngõ không lớn cũng không quá nhỏ. Ô tô con có thể đi qua nhưng không thể dừng đỗ. Thìn đỗ xe ngoài đường lớn nơi được phép rồi đi bộ vào trong. Cửa hàng áng chừng 40m2, Loan cùng hai người đàn ông đang tháo xuống mọi bộ quần áo thời trang đủ loại chất thành từng đống lớn. Một góc khác thì chất cả đống những kiện hàng đã được buộc lại.
– Chào Loan!
– Em chào anh, phiền anh quá.
– Phiền gì đâu, có chuyện gì thế, sao lại tháo hết hàng xuống thế này?
– Em quyết định nghỉ bán hàng anh ạ!
– Sao lại thế?
– Cũng không có gì, thời gian gần đây em thấy mệt mỏi nên quyết định nghỉ. Hơn nữa em muốn tập trung vào việc học hành, em sẽ học lên cao học lấy bằng thạc sĩ rồi có thể sau đó đi du học. Em muốn sang Hoa Hạ học về quản trị doanh nghiệp, sau này đầy đủ kiến thức em sẽ trở về làm kinh doanh lớn hơn.
– Cũng tốt, em còn trẻ, học tiếp lấy kiến thức là điều nên làm.
– Vâng, vì thế em mới cho đóng cửa hàng nhanh. Vấn đề là hàng hóa còn rất nhiều mà em chưa biết đẩy đi đâu. Em biết anh bán lẻ rất giỏi và có hệ thống cộng tác viên lớn, anh xem có giúp em đẩy toàn bộ hàng đi được không? Em chỉ cần thu lại vốn hoặc lỗ chút cũng được!
– Sao không để lại từ từ bán, đóng cửa hàng em vẫn còn mối online và khách hàng quan tâm mà?
– Em muốn dứt điểm hẳn, không quan tâm tới nó nữa, em cũng sẽ giao luôn fanpage cho anh để lấy các đơn vẫn duy trì online.
– Điều này không cần, anh có một số nhân viên cũng có cửa hàng quần áo. Anh sẽ bảo họ qua lấy dạng ký gửi, khi nào bán được sẽ trả tiền lại cho em. Vậy được không?
– Được quá chứ ạ!
– Vậy được rồi, đợi anh chút, cho anh số người liên lạc khi lấy sản phẩm. Cần làm việc với ai về giá và mẫu mã?
– Có nhân viên bán hàng của em, hôm nay thì không ra đây, nhưng bạn đó nắm rõ toàn bộ sản phẩm và giá hơn cả em. Mai bạn đó lên rồi, em sẽ nhắn trực ở đây tới khi anh lấy hết hàng hóa. Số đây anh!
Thìn nhận số điện thoại từ Loan, nhanh chóng nhắn đi một cái tin cho Tam Sắc. Muốn đẩy số hàng này đi chả có gì khó, ngoài Tam Sắc cũng rất nhiều giáo chúng làm công tác điều tra có hoạt động che mắt ở ngoài. Trong đó bán quần áo là rất dễ làm vì đơn giản, không mất thời gian và ít bị để ý. Do vậy phân phối đống hàng hóa còn lại của Loan không thành vấn đề. Thậm chí có thể mua đứt luôn cho Loan rảnh rang, nhưng nguyên tắc lại không cho anh làm thế. Tiền của giáo phải dùng cho việc của giáo, đến cá nhân anh 1 xu cũng không dùng tới trừ khi thực sự cần. Vì thế anh mới tự kiểm tiền.
– Xong rồi nhé, chiều mai tầm 3h sẽ có người qua lấy toàn bộ hàng, em cho đóng và điền sẵn giá gốc và số lượng sản phẩm cho từng kiện là tốt nhất.
– Ôi nhanh thế ạ, đúng là anh Thìn, cái gì cũng làm được! Em cảm ơn anh lắm lắm. Cứ tưởng phải vất vả với đống hàng này.
– Chuyện nhỏ thôi mà!
– Anh, giờ người ta tháo kệ hàng bụi lắm. Em mời anh ra uống nước. Anh chắc không bận gì chứ?
Loan nheo mắt cười với Thìn, nếu là trước đây, cái khuôn mặt trái xoan láng mịn và lan môi đỏ mọng này kết hợp với động tác vừa rồi thì hiếm chàng trai nào trên đời này không xiêu lòng. Nhưng giờ thì khác, từng phần cơ trên mặt di chuyển kéo theo sự di chuyển của mớ mụn và da hỏng vỡ nhăn nheo hết cả khuôn mặt. Đúng là với phụ nữ, có nhan sắc bạn làm điều lố bịch cũng vẫn đẹp, khi bạn xấu xí có cố trở lên dễ thương cũng là vô vọng. Có điều, sự dễ thương ẩn trong ánh mắt và nụ cười này thì không thay đổi, Thìn không quan tâm đến vẻ bề ngoài, anh luôn coi Loan là một người có tâm hồn rất đẹp nên vẫn thấy sự đáng yêu và nhí nhảnh trong cô.
– Cũng được, anh cũng rảnh mà!
– Vâng, đi thôi anh, ngay gần có một quán cafe cũng đẹp ạ.
Hai người lững thững đi bộ về quán café cách cửa hàng Loan một đoạn. Thìn nghe thấy tiếng một chiếc xe máy phóng rất nhanh từ đằng sau, lúc này Loan đi phía trước anh một chút. Khi Loan nghe được tiếng xe, cô quay người lại, giật thót mình, rõ ràng tên trên xe đi khá loạng choạng, rất có thể là đang say xỉn. Hướng chiếc xe không làm chủ được tốc độ và điều khiển lao thẳng về phía cô. Trong khoảnh khắc tích tắc đó, trong thâm tâm cô đã trỗi lên lên sự sẵn sàng đối mặt với một cơn đau khủng khiếp và những va đập liên tiếp không biết dẫn tới việc gì từ cú đâm của chiếc xe máy.
Đồng thời đúng khoảnh khắc đó, cảm giác được gần như ôm hẳn người lên trên không và lướt đi trong gió, một mùi nam tính mạnh mẽ, mùi cơ thể, mùi mô hôi tràn tới ngập trong khoang mũi cô. Người cô run lên từ sâu thẳm bên trong, không phải vì sợ mà vì sự hấp dẫn, sự cuốn hút. Loan cảm thấy cái gì đó an toàn, ấm áp và bình yên từ tận bên trong, cái cảm giác kỳ lạ này lần đầu tiên cô được trải nghiệm, cô không rõ nó là gì.
Chỉ muốn nó diễn ra lâu hơn, lâu hơn một chút để cô cảm nhận và định nghĩa được nó. Cho tới khi đôi bàn tay vững vàng của Thìn rời bỏ chiếc eo thon thả của Loan, cô mới nhận định được sự việc, vừa rồi Thìn đã nhanh chóng phản ứng và ôm cô kéo nhẹ về sát cửa một căn nhà ngay nơi cô đứng, còn chiếc xe máy say xỉn kia đã đâm thẳng vào chiếc tủ bán đồ lạnh như kem, sữa chua của hàng tạp hóa bên cạnh gây ra một tiếng động lớn. Từ trong nhà, một người đàn bà to béo, lùn tịt chạy ra hớt ha hớt hải:
– Ối giời ơi, thằng phá hoại, mẹ mày, đền cho bà…
Thìn cùng Loan nhanh chóng rời khỏi hiện trường, bỏ lại sau lưng những tiếng chửi rửa, kêu ca, rên rỉ và ồn ào của những người dân xung quanh rất nhanh chóng áp sát hiện trường xem xét, hóng hớt. Bàn tay Loan được Thìn nắm vừa đủ chặt nên không làm cô đau, cũng không quá nhẹ để dễ dàng bị tuột ra, trong vô thức, cô hoàn toàn tin tưởng vào người đàn ông đang nắm tay mình nhanh chóng rời đi, vì nếu không, cô sẽ sợ hãi run rẩy mà đứng im tại đó, giữa cái đám đông ồn ào kia. Cô cũng không biết tại sao, chỉ biết, nếu bàn tay này kéo cô đi tới cùng trời cuối đất, có lẽ cô cũng cứ thế mà đi theo trong vô thức.
– Em không sao chứ? – Thìn dừng lại sau khi cách xa đám đông chừng vài chục m. Bỏ tay Loan ra.
– Em không sao, cảm ơn anh, không có anh thì chắc em bị đâm phải rồi! – Loan nhìn theo bàn tay Thìn rời khỏi tay mình, đặt lại cạnh hông trong tiếc nuối. Cô vẫn không hiểu tại sao lại như vậy, cái cảm giác đó.
– Không sao là tốt rồi, vậy còn tinh thần đi uống cafe không? Nhìn mặt em tái quá.
Loan bất giác phản ứng, đưa hai tay lên sờ hai bên má vuốt nhẹ, cô rùng mình. Nãy giờ, từ khi xảy ra sự cố xe máy lao tới, Thìn cứu cô và kéo cô đi ngay sau đó làm cô hoàn toàn quên mất, trong phút chốc này, Loan quên hoàn toàn về khuôn mặt giờ đã xấu xí của mình, quên mất những nốt mụn lở loét khắp mặt mình. Cô như là cô của trước đây, xinh đẹp, hấp dẫn tất cả mọi người.
Tại sao lại như vậy? Cô cũng không biết nữa, có lẽ vì hoảng sợ, hay là vì cái cảm giác kia, cảm giác lần đầu tiên được một người đàn ông mạnh mẽ ôm vào lòng, dù là do để cứu cô. Cảm giác nắm tay đi băng băng trên con đường mà chẳng bận tâm nó dẫn về đâu, lòng cô hơi rối loạn, trở về với hiện thực rằng mình bây giờ là một con quạ đen. Cô hạ hai tay xuống, hơi cúi mặt buồn:
– Hay thôi anh ạ, em hơi run mất hết cả hứng với cảm thấy sợ sợ.
– Đừng sợ, có anh ở đây rồi!
Câu nói này, nếu là một người khác nói ra, hẳn Loan sẽ coi là cái kiểu ngôn tình, tán gái được học trong sách giáo khoa khi muốn lấy le với gái. Nhưng khi Thìn, chồng của bạn thân cô nói ra, nó như chứa đựng một sức mạnh ghê gớm, bao hàm một sự tin tưởng chắc chắn. Cô hoàn toàn tin vào điều đó, tin vào câu nói đó, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, chỉ cần anh ta bên cạnh bảo vệ cô, nhất định sẽ không có gì đáng sợ cả. Lòng cô bối rối…
Hai người đang trên đường trở lại cửa hàng của Loan thì điện thoại đổ chuông. Là chủ nhà tới thu tiền nhà, cô quên béng mất lịch thu tiền. Nhà cô trọ nằm trong một căn chung cư mini không có chủ, bà chủ lại không biết dùng công nghệ hay online gì cả nên cứ tới ngày là sẽ tới chung cư thu tiền từng nhà bằng tiền mặt. Bình thường cô sẽ chú ý có mặt hoặc gửi tiền chị phòng đối diện hành lang để đóng nhưng hôm nay thì quên mất vì vội ra cửa hàng. Nếu là Loan của mọi khi, cô sẽ báo bà chủ mình sẽ mang tiền tới tận nhà vào lúc sau, nhưng hôm nay thì khác, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại báo bà chủ nhà đợi mình về, sau đó quay sang bảo Thìn:
– Anh có thể chở em về nhà đóng tiền nhà được không ạ? Cô chủ nhà bảo phải đóng hôm nay vì mai cô ấy đi du lịch cả hai tuần, mà cô ý chỉ thu tiền mặt! – Loan nhận ra mình đang bịa chuyện và nói dối Thìn.
– Oh! Được chứ, đơn giản mà!
Hai người trở ra ngoài, lên xe của Thìn, chiếc xe từ từ hòa vào đám đông trên đường. Ngồi ghế kế bên, hai bàn tay Loan nắm chặt với nhau giữa đôi đùi khép. Mồ hôi dính giữa hai tay cô, trong các kẽ tay dù điều hòa bật mát lạnh, cô cảm thấy bẽn lẽn như cô gái lần đầu tiên về nhà người yêu ra mắt. Thìn cũng không nói gì, anh bật vài bản nhạc không lời nhẹ nhàng của Bandari, anh đang cho là cô vẫn chưa hết bàng hoàng sau việc hút tai nạn vừa rồi.
Phòng trọ của Loan cũng không quá xa nên chỉ mất hơn 15 phút hai người đã tới nơi. Đỗ xe trong con ngõ rộng, Thìn xuống xe và cùng Loan vào trong nhà – lẽ đương nhiên.
– Cháu gửi cô tiền nhà tháng tới ạ! – Loan đưa tiền cho cô chủ nhà, khuôn mặt vẫn còn hồng hào tuy đã có nhiều nếp nhăn, ước chừng cũng đã trên 50 tuổi.
– Ừ! Sao dạo này nhiều mụn thế cháu? Đã đi khám chưa?
– Dạ cháu khám rồi, đang điều trị ạ!
– Có làm sao không, sao mà lan nhanh thế kia cơ chứ?
– Dạ, cũng là bệnh bình thường thôi không có gì nguy hiểm, phải điều trị lâu dài thôi cô ạ!
– Cô biết một ông thầy bốc thuốc đông y giỏi lắm, chữa được cả mấy bệnh da liễu đấy, hay để cô cho địa chỉ cháu tới khám xem nhé?
– Thôi cô ạ, cháu đang theo thuốc của bệnh viện cũng có tiến triển rồi! – Lần thứ hai trong ngày Loan nói dối, bà chủ nhà không biết bệnh của cô chính là vì 1 tên thầy thuốc đông y. Còn lòng Loan lúc này chỉ muốn nhanh chóng kết thúc câu chuyện.
– Ừ! Bạn trai cháu đây à, đẹp trai đáo để, nhìn rất đáng tin đấy, tin cô đi, cô nhìn người bao năm nay chưa bao giờ sai. Cháu khéo chọn đấy, cố mà giữ chặt lấy anh chàng này nhé!
– Ôi không cô ơi, đây là anh bạn cháu đang giúp cháu mấy việc thôi ạ, vì tiện nên anh ý chở cháu về kịp đóng tiền nhà cho cô!
– Ôi dào, người yêu thì cứ nhận người yêu, cô có cấm các cháu đưa bạn trai về phòng đâu, nhưng con gái phải giữ mình đấy nhé, chưa chắc thì phải phòng tránh vào, đừng để lỡ cái rồi lại bác sĩ bảo cưới!
– Ôi không phải mà cô…
Trong lúc Thìn phì cười trong bụng vì bà chủ nhà thì Loan cuống cuồng giải thích, cũng không dám nói đây là chồng của bạn, nếu thế có khi bà chủ nhà giỏi nghĩ này lại tưởng tượng câu chuyện gì đó như là ngoại tình hay tận đâu đâu.
Cuối cùng cũng “đuổi” được bà chủ nhà về vì Loan là người cuối cùng bà thu tiền. Loan trở lại vẻ mặt bẽn lẽn:
– Anh lên phòng em uống cốc nước đã rồi hãy về, với giúp em chuyển vị trí cái tủ lạnh được không, nặng quá em không chuyển được!
– Ukm! – Thìn thấy có gì đó kỳ lạ.
Hai người lên phòng Loan, trong căn phòng màu hồng rộng chừng 35m2, thìn lại ngồi trên cái ghế lần trước, đón cốc nước từ tay Loan, không uống mà đặt luôn xuống bàn.
– Đâu em muốn chuyển tủ lạnh tới vị trí nào?
Loan đi lại trong phòng, đúng là cô có ý định chuyển vị trí cái tủ lạnh vì hiện tại nó đang nằm quá gần cửa nhà vệ sinh, gây ra cảm giác không sạch sẽ. Nhưng cái định này của cô là cả năm rồi, không hiểu sao hôm nay lại “nhờ” Thìn chuyển.
– Đây chỗ này anh! – Loan chỉ về một góc cạnh bếp khá đủ diện tích cho chiếc tủ lạnh.
Thìn đứng dậy tiến về phía chiếc tủ, Loan luống cuống đi tới ý định giúp anh một tay.
Á…
Chiếc dép đi trong nhà dưới chân cô trượt trên tấm thảm lau chân, cả người cô trượt về phía trước. Thìn quay lại, nhanh chóng đón lấy thân hình yêu kiều đang đổ về phía mình, ôm Loan xoay gần một vòng sang bên cạnh anh. Hai tay Loan cũng ôm chặt lấy sau lưng Thìn.
Thời gian như ngừng lại, 4 con mắt nhìn nhau, bối rối. Cái ánh nhìn của Loan dành cho Thìn cảm nhận được là sự trong sáng, sự tươi trẻ, một chút gì đó muộn phiền, một chút gì đó đang hoảng loạn và mông lung với chình cảm giác của mình. Còn ánh mắt của anh trong mắt Loan, là sự quan tâm và lo lắng dành cho cô, sự tôn trọng, và đặc biệt, cô cảm giác, trong mắt Thìn, dường như tất cả mụn hay sự xấu xí trên mặt cô không hề tồn tại. Có gì đó ánh lên sự say mê mơ hồ, có gì đó làm cô cảm giác như trong mắt anh, cô vẫn đang là cô gái xinh đẹp.
Hai người cùng buông nhau ra trong sự ngại ngùng. Nhanh chóng Loan bỏ ý định giúp sau khi Thìn nói không cần. Cô bẽn lẽn đứng cạnh giường, thò tay ra phía sau mân mê ga giường và quan sát anh di chuyển chiếc tủ lạnh dễ dàng đặt đúng vị trí. Cảm giác nóng ấm của cơ thể anh vẫn vương vấn quanh cô, cô như muốn giữ lại cái bầu không khí tại thời điểm hai người ôm nhau bên cạnh đề mà hít hà, để mà cảm nhận.
– Dây điện có cần cắm qua bộ bảo vệ không em?
– D… ạ… c. Ó ạ! Anh cắm giúp em!
Thìn ngồi xuống, cắm dây vào bộ bảo vệ nguồn và cắm bộ bảo vệ vào ổ điện.
TÁCH… Một âm thanh nhỏ vang lên, Thìn rụt tay lại, anh vừa bị điện giật. Nhanh chóng nhận ra, anh không để ý trên dây điện sát phần nối vào phích có một vết nứt nhỏ và dây đồng đã trồi ra ngoài. Nhưng cái quan trọng hơn, trong cùng lúc đó, bản năng của anh lập tức điều động nội khí bảo vệ khu vực bị điện tấn công vào. Thìn cảm nhận được gì đó, luồng khí như đặc lại, di chuyển nhanh hơn, quan trọng hơn, các tế bào và sâu hơn là các nguyên tử như xuất hiện những sợi dây màu vàng vô cùng nhỏ liên kết, nối với nhau mạnh mẽ.
– Tìm ra rồi! Tìm ra rồi! – Thìn cười và tự nói lớn như Archimedes tìm ra cách kiểm tra vương miện của nhà vua.
– Gì thế anh Thìn!
– Không có gì, anh vừa nghĩ ra một vấn đề hóc búa cả tháng nay chưa giải quyết được.
– Oh! Chúc mừng anh, việc quan trọng không anh?
– Vô cùng quan trọng! – Thìn như muốn nhảy lên, nở miệng cười không khép lại được, anh chạy vòng vòng trong phòng Loan, tìm được một cuộn băng dính, chạy lại cuốn lại phần dây bị hở ra thật chắc chắn, cắm lại chiếc tủ lạnh.
– Anh vui thế, thế tự nhiên tìm ra hả anh?
– Không, là công của em đấy, nhờ em và cái tủ lạnh này đấy Loan ạ. Cảm ơn em quá, anh trở về nhà đây!
– Vâng, anh… về!
Một nụ hôn, phải, một nụ hôn từ Thìn lên đôi má của Loan, bất chấp những vết mụn loang lổ, lở loét, bất chấp khuôn mặt sần sùi. Từng đám da lông của Loan dựng lên, mặt cô đỏ bừng như ai đốt lửa dí gần mặt. Cô cảm nhận hai má mình đang chuyển sang màu hồng.
Hôm nay, lần đầu tiên trong đời cô được một người đàn ông ôm trong lòng, tới tận hai lần, dù là tai nạn, nhưng nó vẫn là lần đầu tiên. Thật đã quá kỳ lạ, quá choáng ngợp, còn nữa, một nụ hôn đầu tiên trên má cô. Vô cùng choáng váng, nhưng trong cái choáng váng đó, là cái gì đó cuốn hút, một chút hạnh phúc và thích thú. Sự bình yên và dễ chịu tới kỳ lạ, phút giây này, cô quên luôn mình là ai, Thìn là ai, quên luôn vợ Thìn là Thanh Dương – bạn thân của cô, quên luôn cái cửa hàng cô đang muốn giải tán càng nhanh càng tốt, quên luôn căn bệnh chưa tìm ra cách chữa làm cô muộn phiền. Chỉ có một nụ hôn còn nóng bỏng trên má cô, dù bước chân của người làm ra nó đã biến mất từ lúc nào.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro