Phần 51
2024-08-28 01:33:09
Dũng hai tay vẫn đang băng bó, hiện tại xương bên trong đã nát rồi, không thể lành lại được, mà hiện tại kỹ thuật cấy ghép xương và thay thế xương vẫn chưa hoàn thiện… thêm vào đó, thịt và các dây thần kinh kèm cả gân cũng bị dập nát nốt, cơ hội hồi phục có thẻ nói là 0. 99% @@.
Trong căn phòng bệnh, 3 người sư phụ cùng Hương, Phi lé đang có mặt tại đây. 6 người, ai cũng băn khoăn lo lắng, suy nghĩ… Không biết làm cách gì nữa, nếu Dũng mà bị phế… Coi như xong, con đường đi tới đỉnh cao của giới giang hồ ngừng lại, chỉ còn làm giang hồ mõm thôi.
– Lao bảo… có cách nào không?? Không lẽ để nó như này à? – Phi hỏi…
– Ta cũng đang suy nghĩ đây, bác sĩ đã nói là 0. 99% Là còn chưa dược 1% thì cơ hội ở đâu ra?? – Lão Bảo nói, lão ta càng sốt ruột hơn, đệ tử thân truyên bại như này, người làm thầy như lão, sao mà đồng ý được, bao nhiêu kỳ vọng đặt trên vai của hắn, chưa nói người thân còn chưa biết, mấy bà vợ ở nhà cũng chưa biết, Hương giấu hoàn toàn, nếu để họ biết thì có mà toang…
– Còn nhớ Lão đầu Đoành không?? – Lão Mạnh lên tiếng làm cho hai lão kia trợn mắt nhìn sang.
– Sao lại nhắc tới lão??? Không phải đã chết rồi à?? – Lão Bảo sửng sốt.
– Nghe đồn là chết rồi, nhưng ta đoán là chưa, lão ta giỏi như vậy, chúng ta còn chưa chết sao lão chết được. – Lão Mạnh nói.
– Là ai vậy thầy??? – Phi hỏi lão Mộng…
– Tên lão ta là Trạch Văn Đoành… cực kỳ giỏi y thuật, nhưng không hay giúp người khác, tính tình cổ quái… – Lão Mộng chậm ra nói, trước kia thời kỳ của các lão đánh chém nhau, có nhiều người muốn mời lão Đoành về để giúp đỡ trị thương… nhưng đều bị từ chối, ông ta cho dù người chết 3 phút trước nếu vì bệnh mà chết, ông ta cũng có thể cứu.
– Lão đó có thể giúp được cho nó không??? – Phi chỉ vào Dũng mà hỏi.
– Với y thuật của lão, chắc là có thể được, vì bây giờ chỉ có lão là niềm hy vọng duy nhất thôi… – Lão Mộng nói.
– Vậy ở đâu??? Con đi tìm. – Phi sốt ruột.
– LÀO CAI, nhưng ta không biết chỗ nào cả. – Lão Mộng trả lời.
– Biết ở đó là được rồi, con sẽ đi tìm. – Phi đáp, nó chỉ cần biết ở đó có người giúp được Dũng, còn lại đến rồi tính sau.
– Phi, để tao đi. – Dũng tỉnh dậy, hắn nghe thấy đoạn hội thoại của Phi với lão Mộng, người bị là hắn, sao có thể để cho Phi đi được??? Đi rồi có khổ cực hay gì thì sao??? Xong nghe lão Đoành gì đó còn rất cổ quái, nhỡ đâu làm khó nó… Cho nên hắn muốn mình trực tiếp đi.
– Mày bị thế đi làm sao được, đến đái còn đéo tự cầm được. – Phi mắng, con mẹ nó, thật sự là đi đái đéo cầm được thật @@, tay đâu mà cầm, lấy chân kéo quần à @@
– Bình tĩnh, để mai ta đi hỏi mấy người bạn cũ xem có biết địa chỉ cụ thể không, chứ ngươi mò cả Tỉnh đó có mà tới chết không thấy người. – Lão Bảo nói.
Ba lão cũng đều gật gù, để mấy lão đi hỏi sẽ dễ hơn, chứ Phi biết con mẹ gì đâu mà đi ^^.
– Anh, chuyện này có nên nói với mọi người không? – Hương hỏi Dũng.
– Chưa cần, để họ lo lắng thì mệt lắm. – Dũng nói, hắn rất cứng rắn, cơn đau mặc dù có thuốc tê cơ mà vẫn chỉ giảm được phần nào thôi.
Hương nhìn là lòng như bị hàng ngàn con dao cứa vào tim, ứa máu, Dũng mà bị phế hoàn toàn, sợ rằng hắn sẽ không chịu được, thậm chí còn nghĩ quẩn, cho nên cô thà mình cắt tay cho Dũng còn hơn để hắn bị như này…
3 ngày sau, 3 lão trở về, tin tức thì cũng có nhưng lâu rồi lão ta chưa giúp ai, có vẻ lão không màng nữa rồi.
– Ở Núi Ngũ Chỉ sơn lão ta sinh sống ở đó. – Lão Bảo nói.
Phi nghe như vậy, lập tức muốn lên đường.
– Từ từ, cho em đi cùng với. – Hương nói.
Phi quay sang nhìn Hương.
– Cô ở lại chăm sóc cho Dũng, tôi đi cho nhanh, đưa lão ta sớm trở về mà chữa cho no, cô đàn bà con gái đi theo tôi nhiều lúc vướng chân. – Phi đáp, vướng chân thật ấy chứ.
– Nhưng em cũng sốt ruột lắm. – Hương trình bày, cô còn sốt ruột hơn Phi, mẹ sư chồng đang nằm giường hai tay chờ người tới chữa hộ, cô tâm trạng mẹ đâu mà ngồi đó chờ đợi được.
– Thế cô đi ai chăm nó? – Phi gắt.
– Em nhờ chị Trinh lên chăm, bảo chị ấy giấu mọi người, chứ hai người hiệu quả hơn 1 người. – Hương càng thêm sốt ruột.
– Thôi cô ở nhà đi tôi đảm bảo sẽ đi nhanh nhất có thể, nó cũng là cốt của tôi sao tôi không nhanh cho được. – Phi nói.
4 người nhìn 2 đứa này cãi nhau, còn nóng gan hơn, Dũng cũng chẳng biết can thế nào, Hương tính cách mạnh mẽ từ khi có bản lĩnh tới giờ, có bất cứ chuyện gì cô chẳng bao giờ lùi sau cả… lại còn tình cảm của cô với hắn, khó khuyên bảo, không thể khuyên được. Còn 3 ông thầy, đây là việc của bọn trẻ, mình xen vào làm sao được, nhưng ngồi nghe hơi váng đầu.
– Nếu anh không cho em đi cùng, em tự đi mình. – Hương nói, mẹ nó chứ, mấy mụ đàn bà này, cứ dùng mấy cái chiêu khó đỡ như thế này, an nhàn đéo muốn cứ thích chịu khổ, Phi cũng cạn mẹ nó lời, đéo biết khuyên thế nào nữa.
– Thôi được rồi, cô hỏi nó đi, rồi lên đường cho sớm, mẹ nó chứ bực mình. – Phi nói rồi lẩm bẩm trong miệng chửi.
Dũng thì biết thừa rồi, không cho cô di sao được, kể cả 2 người vợ ở nhà, bất kỳ 1 trong 2 người đó mà có biết cũng tranh nhau đòi đi, cho nên là Dũng hiểu hết.
– Hai người đi cẩn thận đấy. – Dũng nói, ngoài ra chẳng biết nói gì cả.
Hương gọi điện về cho Trinh, nói với cô và dặn dò nói là đi có việc chứ đừng kể với ai. Trinh nghe xong thì bủn rủn chân tay, cô chỉ kịp nói với Lan ở nhà chăm soc con bé, cô có việc đi vài hôm, rồi ra ngoài bắt taxi lên thẳng viện chỗ Dũng nằm.
Sau khi báo cho Trinh xong thì Hương với Phi lên đường, hai người mang theo tiền và vũ khí cất gọn đi, sợ rằng đi đường gặp lực lượng chính quyền rách việc. Họ bắt xe riêng đi lên tận khu vực chân núi, Hương rất cẩn thận cô tạt vào mấy quán dọc đường mua thêm những đồ cần dùng đề phong phải ngủ ngoài trời, nơi này cực kỳ nhiều đồi núi, muốn tìm khá khó khăn, ngồi trên xe mất gần 5 – 6 tiếng đồng hồ, họ mới đặt chân xuống đến gần đoạn chân núi, chiếc xe lùi dần và khuất dạng luôn. Hai người khó khăn mà đi dọc theo đường mòn lên dần dần tới những đoạn vách núi.
– Mẹ nó, nhiều núi thế này, biết đâu mà tìm? – Phi bực tức…
– Co người dân xung quanh hỏi thăm xem anh. – Hương nói, cô mà không đi cùng, thằng này nó hay bốc đồng với nóng tính, nó bỏ mẹ về thì sao.
Phi với Hương đi thêm mấy cây số nữa đường đồi núi nên di chuyển cực kỳ khó khăn, đồ ăn nhanh và đồ ăn đóng hộp được mang theo cũng đủ cho nên họ cũng kha yên tâm về lương thực. Hai người cứ đi mà nhìn ngó.
– Sao không thấy nhà dân nào nhỉ? – Phi thắc mắc, nơi này dù là đồi núi nhưng nghe nói khu Ngũ Chỉ Sơn này, khách du lịch cũng kha khá, sao nãy giờ chưa thấy bóng dáng của ai nhỉ.
– Ra mặt núi đằng kia nhìn xem, chứ không tìm nhanh đêm nay ngủ ngoài rừng. – Hương nói.
Hai người lại mệt mỏi mà lê chân đi tìm kiếm, mãi đến gần xế chiều, mới thấy đằng xa có khói bay lên, hai người nhìn khá mừng, họ di chuyển nhanh hơn hướng về phía có cột khói bay lên. Cột khói ngày càng gần và rõ hơn với họ, nhưng đi đoạn nữa bị ngăn bởi một đoạn vách, không rộng lắm, có thể nhảy qua được. Hương với Phi nhìn nhau, nếu như nhảy qua thì sẽ gần hơn, còn mà đi vòng chắc phải sáng mai mới tới được mất.
Phi quyết rất nhanh, nó lùi lại lấy đà muốn bật sang bên kia. Nhưng Hương kịp thời ngăn lại.
– Từ từ, anh nhìn xem bên kia vách kìa. – Hương chỉ.
Phi lúc này mới đưa mắt ra nhìn kỹ hơn, con mẹ nó, là mấy cây dại mọc cao hơn và bị đổ tán lá ra phần vách nên nếu nhìn qua cứ tưởng là đất tới chỗ đó, may mà Hương tinh mắt cản lại, Phi nhìn nuốt nước bọt cái ực.
– Con mẹ nó chứ, tí thì toang, hai người hơi chán nản nhìn dọc một đường bên đó, đều như nhau, nhảy sợ rằng không qua nổi, hai người đành bụng đi bộ đường vòng vậy, Phi lẩm bẩm, con cặc gì mà xa thế. Trời cũng đã nhá nhem tối, hai người chọn một chỗ trống để dừng chân ăn tạm vậy, cũng may lương thực với nước mang đi nên họ không lo, chỉ cần để ý chỗ ngủ nữa thôi.
Đi cố được tầm hơn tiếng đồng hồ, Hương nhìn chiếc điện thoại mang theo sắp cạn pin rồi, đồng hồ trên đó báo 5h chiều rồi, hai người thấy phía trước có một khu đất bằng phẳng, Phi rút cây đao ra mà phát quang chỗ này.
– Đêm nay có khi ngủ tại đây, sáng mai dậy sớm đi tiếp. – Phi nói.
Nó lần mò cầm chiếc đèn pin mà nãy Hương mua, công nhận không có chị em đì cùng, nó chịu chết, Phi đi xung quanh xem có gì không để kiểm tra một lượt, nó vác ít củi khô về, nhóm lửa lên, tiếng lửa cháy với củi khô kêu lên tí tách. Hương ngồi đó, cô lấy ít đồ ăn ra.
– Chờ tí, tôi đi rồi quay lại. – Phi nói.
Hương không biết Phi đi đâu, cô đành ngồi chờ, rút điện thoại ra, sóng rất yếu, cô thử bấm về gọi cho Trinh chứ tí hết pin sợ không gọi được. Cô báo tới núi rồi nhưng chưa tìm được cho họ yên tâm ở nhà.
Sau nửa tiếng thì Phi về, nó xách theo con gà, Hương trố mắt nhìn.
– Lấy đâu ra gà vậy anh? Ở đây có nhà dân à? – Hương hỏi.
– Dân mẹ gì, nãy đi xung quanh thấy có tiếng gà kêu, nhưng đi không tìm được, quay về giờ mới đi tìm tiếp thì thấy. – Phi noi, nó cầm con gà trên tay máu gà chảy tong tong, Hương nhìn cũng hơi khiếp, con gà mà thằng Phi nó chặt cụt mẹ đầu rồi, chắc lấy đao chém…
Phi bảo Hương ném con gà vào chỗ lửa cho thui lông rồi đổ ít nước sạch ra, cho nó mổ bụng con gà. Hương làm theo, mấy chốc con gà sạch sẽ, Phi bắc đồ lên nướng, nó không ăn quen mấy cái đố ăn nhanh này.
Hai người đánh chén no nê, Phi phát mấy cành cây bên cạnh trải xuống.
– Cô nằm đây đi, đến rừng nó lạnh lắm, gần đống lửa vào, có muỗi đấy. – Phi nói.
Hương trải lá cây ra mà nằm xuống, cả ngày đi bộ, cô rão hết cả chân. Phi với Hương hai người nằm hai bên, đống lửa ở giữa…
“ÚI… ĐỊT MẸ” – Phi kêu lên, đang giữa đêm, có vài tiếng thú kêu xung quanh nữa. Phi nó nằm sát đống lửa quá @@ tay va mẹ vào đống lửa… bỏng mẹ luôn ^^. Phi nó dậy lấy nước ra làm giảm cơn rát, đánh mắt sang Hương đang co ro nằm bên kia, nó chẹp miệng, cởi cái áo mỏng của mình ra cầm sang đắp cho HƯƠNG. Đã bảo đàn bà con gái ở mẹ nhà đi cứ đi theo, giờ còn phải cởi áo cho lạnh chết mẹ luôn…
Hương thấy động từ từ mở mắt, Phi nó quay người đi lại chỗ cũ, Hương thấy chiếc ao của Phi trên người mình, cô biết nó đắp cho cô, đêm hôm rừng núi lạnh thế này không mặc áo đêm hạ thân nhiệt, khéo đi tìm người giúp bạn mà nghẻo mẹ từ bao giờ, chưa tình muỗi với côn trùng.
– Anh mặc lại đi, em nằm gần lửa cũng dược. – Hương nói.
– Đắp đi, tôi nằm tí ngủ say không biết gì đâu – Phi đáp, nó cũng biết quan tâm người khác lắm chứ, chỉ là giọng hơi lạnh lùng với tính như ngáo điện thôi.
– Em không sao, anh cứ mặc lại đi, không sao ra đấy, về anh Dũng trách em sao. – Hương cương quyết nói.
– Vậy thì đưa đây. – Phi chẳng nghĩ ngợi gì, đúng là dm đầu đất vl, thẳng như ruột ngựa.@@
Phi đi sang đó mà cầm lấy áo, mặc vào.
– Cô lạnh thì tôi nằm bên này tôi ôm cho ngủ. – Phi hồn nhiên nói.
– Anh nói gì đấy??? – Hương há mồm hỏi Phi.
Phi bây giờ mới hiểu ra mình lỡ lời, ý của nó là cứ quan tâm như bình thường thôi, nó đầu óc coi trọng tình cảm với thằng cốt, có phải tự nhiên mà lại đòi ôm vợ bạn ngủ @@ clm… câu nói mà làm nó đéo biết giải thích thế nào!!!
– Tôi có ý gì đâu??? Ơ kìa, tôi sợ cô lạnh thì tôi mới hỏi thế. – Phi vẫn hồn nhiên đáp.
– Nhưng sao anh lại đòi ôm vợ bạn ngủ?? – Hương hỏi.
– Má nó chứ, tôi nói câu này có ý gì đâu??? Khổ… nếu cô không cần thì thôi, cô là vợ thằng cốt của tôi, tôi trước giờ vợ bạn không động, cô nghĩ tôi cái gì đấy??? – Phi giải thích hơi lấn cấn, não nó cũng đéo suy nghĩ được câu gì để giải thích cho hợp lý cả.
Ngày trước khi Lan mới về ở cùng, Phi công nhận lúc đó cũng hơi mê mê em Lan, nhưng mà là vợ của Dũng cho nên nó gạt ngay cái suy nghĩ mất nết ấy đi rồi, nay lại rơi vào hoàn cảnh éo thể giải thích nổi @@.
Hương cũng biết tính của Phi, nó chơi với Dũng từ bé tới giờ, ở cùng nhà với nhau cũng lâu rồi, cô hiểu, nhưng mà cũng phải hỏi vặn lại chứ, sao lại để Phi nó nói tỉnh bơ như vậy được…
… Bạn đang đọc truyện Dũng tại nguồn: http://bimdep.vip/dung/
– Vậy thì anh nói xem anh có ý gì? – Hương lại vặn, mẹ nó chứ dai như đỉa vậy.
– Ý gì?? Mẹ nó chứ đi ngủ đi. – Phi tức tối, nó mắng rồi về bên kia ngủ.
Hương cũng thôi không vặn nữa, tí nó sửng cồ lên đêm nó vác đao chém cô thì chết @@
Hai người cố gắng ngủ cho qua cái đêm tối lạnh lẽo và nhiều côn trùng ở đây… sáng dậy mới có 5h sáng mà cả hai thức rồi. Hương ngáp ngắn ngáp dài, đêm qua có ngủ được mấy đâu… Muối rồi lạnh làm cô không tài nào ngủ được, chả bù cho Phi, nó ngủ 1 mạch tới giờ, muỗi đốt vào da nó khác gì da bò da trâu @@
Hương trợn mắt khi nhìn cổ và mặt Phi, nó bị mẩn đỏ cả lên, xong rồi, tối qua bị côn trùng đốt mà không biết rồi, Phi chỉ biết mặt mình hơi ran rát và nóng chư skhoong biết bị sao cả. Hương cố gắng nhịn cười mà thúc dục nó đi về chỗ cột khói hôm qua.
– Thôi, đi đến chỗ cột khói hôm qua thôi. – Hương nói.
Phi ngẩng lên nhìn… nó đứng bất động tại chỗ.
– Này… qua cô ghi nhớ vị trí cột khói bằng não à? @@ – Phi ngơ ngác hỏi…
Hương cũng khựng lại, cô còn tưởng thằng này nó đang hỏi đểu.
– Ơ hay, nhớ sao được, rừng thế này nó cứ một hai giống nhau sao mà nhớ nổi. – Hương gắt.
– Nhưng còn khói đâu??? – Phi nói…
Hương lúc này mới nhìn xung quanh, đúng rồi… không có thật@@Má nó chứ thế này rồi sao đi??? Hai người lại chán nản.
– Hay chờ người ta lại đốt lên khói rồi đi tiếp? – Phi đưa ra chủ ý, Hương cười khá to, sao cứ nghĩ là dùng chân tay thì não hơi teo lại nhưng mà thằng này, như kiểu mất mẹ nó não rồi ấy, nói chuyện ngu đéo chịu được @@
– Thế họ không đốt nữa thì sao? – Hương hỏi, Phi lúc này mới đần mặt ra, ừ nhỉ, người thông minh nói chuyện khác thật @@
– Thôi, cứ đi đi anh, chắc qua cái vách núi kia là tới khu người dân ở rồi. – Hương chỉ tay ra đoạn vách núi cách đó phải mấy ngày đi bộ chứ không ít. Phi cũng lặng lẽ mà nghe theo chứ nó biết gì đâu. Hai người cứ một trước một sau mà lầm lũi đi về phía trước vách núi, càng đi càng thấy xa hơn thì phải, Phi oải lắm rồi đấy, nó đi có lúc trong đầu nghĩ hay thôi về, để Dũng nó phế tay cũng được, sau này Phi sẽ thay nó đi chiếm các chỗ @@, Dũng chỉ việc ở nhà quản thôi, nhưng may mà lý trí nó đánh bật được cái suy nghĩ khốn nạn ấy, bạn với chả bè…
Tầm 5 – 6 ngày sau, hai người cũng tới vách núi, nơi này có cây cầu bằng gỗ bắc qua chắc chắn là có người ở, nhưng mà nhìn cây cầu Phi với Hương hơi khiếp, có mỗi 1 cái thân cây dài, mặc dù hai bên có dây bám, nhưng mà bên dưới là cả một cái khoảng hơi sâu @@ ngã xuống không biết còn sống không nhưng mà chắc chắn chết ^^.
Hai người đành nghiên răng mà đi qua vậy, mặc dù sợ muốn run cả chân nhưng mà đi vòng biết bao giờ…
Phi đi trước, nó bám vào hai bên dây mà đi, vừa đi vừa lẩm rẩm đọc cái gì ấy, còn Hương đi sau, thân pháp của cô nhanh nhẹn, có dễ di chuyển nhanh hơn, nhưng vì đi sau nên cứ như rùa bò, Phi nó đi tới giữa cầu thì chân hơi tê, đầu vã mồ hôi, nó khựng lại định nhìn xuống dưới.
– Đi đi, anh mà nhìn xuống không dám đi nữa đâu. – Hương nói, Phi mới khiếp không dám nhìn nữa. Hương cười nhìn người như con tịnh, đánh đấm chém giết vô số mà lại sợ đi qua cầu, đúng là chuyện lạ thế giới, sống đủ lâu sẽ thấy những điều hài vô cùng…
Mất 20 phút mới đi qua được cây cầu, Phi bước chân lên vách núi bên kia mà cảm ơn loạn xạ mấy người nó lẩm nhẩm trong miệng.
Hai người lại tiếp tục đi, mãi gần tối mới thấy có một hai căn nhà ở đây, Phi mừng lắm, thế này không sợ phải ngủ ngoài nữa rồi, đi vào trong mà gọi, bên trong có hai người đi ra, là 1 bà cụ với 1 đứa trẻ con.
– Ai vậy? Có chuyện gì vậy? – Bà lão cất giọng già nua.
– Chúng cháu lên đây tìm người, nhưng mà chưa gặp được, hôm nay đi qua đây muốn xin bà cho cháu ở nhờ đêm nay… – Hương lễ phép nói…
– Vào nhà đi, đi đường xa mệt nhọc – Bà lão ôn tồn nói.
Hai người đi theo bà với đứa trẻ vào trong.
– Tìm người à? Tìm ai? Ở quanh đây không có mây người sống đâu. – Bà lão nói…
– Dạ cháu tìm Lão Đoành… Trạch Văn Đoành ạ… – Hương đáp.
Bà lão ngồi đó, bỗng hơi nheo mắt lại, đánh gia hai người trước mặt này nhìn rất trẻ nhưng sao lại biết cả họ tên của Lão Đoành, người biết cả họ tên rất ít và đều là đời trước, còn đời trẻ bây giờ biết thì cực kỳ ít, thậm chí chả có ai, có họa may thì biết lão Đoành thôi.
– Cô cậu tìm Lão ta làm gì? – Bà lão hỏi…
– Dạ, cháu có một người bạn, cần lão Đoành cứu giúp, anh ấy hai tay gần như bị phế rồi ạ. – Hương đáp, Phi thì nãy giờ lấy đồ ăn nhanh ra cho đứa trẻ, nó khá thích trẻ con, nhìn đứa trẻ này nó lại nhớ con trai ở nhà, lâu rồi cũng chẳng chơi với nó, không biết còn nhớ mặt cha mình không nữa.
– Sao không đưa đi bệnh viện??? – Bà lão hỏi…
– Đi rồi ạ, nhưng bác sĩ cũng không cứu được. – Hương nói.
– Ta biết lão Đoành, rất rõ về lão, nếu như đúng người cô cậu tìm thì ta biết. – Bà lão cũng bồi hồi mà nói.
Hương với Phi nghe tới đây thì vui như vớ được vàng. Hai người đều sum lại chỗ bà cụ mà hỏi han.
– Bà biết à? Chỉ cho cháu với, bọn cháu xin hậu tạ ạ. – Phi hấp tấp nói.
Bà lão nhìn 2 người, ánh mắt hơi có chút ướt một tí…
– Lão ấy là chồng ta, nhưng đã chết cách đây chục năm rồi… – Bà lão nói, giọng nói cực kỳ buồn, lão Đoành vì chán ở dưới nên mới đưa bà lên đây ở, rồi hai ông bà cũng sinh con và ở luôn đây tới bây giờ… chợt những ký ức và kỷ niệm lại ùa về, đôi vai gầy lại rung lên vì xúc động, ánh mắt nhòe đi vì những nỗi buồn đang ùa tới…
Hương với Phi nghe bà nói, lão Đoành đã chết… hai người cũng ngồi bệt xuống… cũng vô lực trong lòng… xem ra… hy vọng cũng chấm dứt rồi, Dũng lại phải chấp nhận phế bỏ hai tay đi mất rồi!!!
– Ông ta chết thật rồi à bà??? – Phi hỏi, nó vẫn cố níu một chút gì đó gọi là hy vọng.
– Ừ, rất trung hợp là cô cậu có thể tới đây, đúng nhà của ông ấy nhưng lại vô duyên là ông ấy đã không còn… – Bà lão nói…
Bà nhìn hai người cực kỳ thất vọng, hai người trầm hẳn xuống, cũng xa xăm mà nhìn tới.
– Nhưng ta nghĩ con trai ta có thể giúp hai người, nó theo y thuật của bố nó từ khi còn bé, nó giỏi hơn ông ấy là đằng khác, đặc biệt nó còn nghiên cứu những thứ rất khác lạ nhưng lại cực kỳ tiến bộ so với y thuật cổ truyền của bố nó. – Bà lão nói, giọng buồn nhưng bây giờ lại có phần tự hào vô cùng.
– Vậy anh ta đang ở đâu vậy a?? Bà nói cho cháu với!!! – Hương sốt ruột.
– Nó xuống núi để giúp người ta, kiếm chút tiền về cải thiện, tối mịt nó sẽ về, hai cô cậu cứ ở đây, tối nó với con dâu tôi sẽ về. – Bà lão nói…
Hai người mừng rỡ, không sao, chết bố còn con, mà nghe bà ấy nói thằng con còn giỏi hơn thằng bố, xem ra quả này cũng ổn thôi. Hai người lòng vui vẻ mà nghĩ, ngồi dọn đồ ăn trong balo với làm con gà của bà lão thịt, chờ cho con trai với con dâu bà lão về.
Tới tối mịt, 3 người trong nhà mới nghe thấy tiếng bước chân với tiếng nói ngoài sân. Đoán là hai người kia đã về, thằng cu chạy ra ngoài đón bố mẹ, tiếng cười nói vang lên trong sân, hai vợ chồng vào trong nhà, nhìn thấy Phi với Hương thì hơi sửng sốt, bà lão mới nhẹ nhàng giải thích cho con trai với con dâu, họ mới vui vẻ mà chào hỏi. Tên này khá vui tính cho nên cũng dễ nói chuyện, mấy người ngồi vào bán ăn với chiếc đèn dầu, tuy rằng nhà thắp tới 3 – 4 cái đèn dầu nhưng mà vẫn không đủ sáng, xung quanh rừng núi này nhìn cứ tối đen như mực.
– Nào, mời người anh em “rơi vãi” một chén nhé. – Phi nhấc chén rượu lên mời con trai bà lão. Anh em rơi vãi thì kinh rồi @@
– Vâng, mời anh hờ ạ. – Thằng này nó cũng tếu táo.
– À anh tên Phi, hay gọi Phi lé, là đàn em của Dũng cụt một mình anh cân tất @@ – Phi vỗ ngực giới thiệu.
– Em tên Bưởng, họ tên là Trạch Văn Bưởng… – Thằng cu nói.
Phi với Hương tí nữa thì phụt mẹ đồ ăn ra, Phi lé nó vô duyên đến chịu luôn.
– Bưởng á?? Sao ông già mày đặt tên nghe khó chịu thế??? – Phi hỏi…
– Sao hả anh?? Em thấy ổn mà?? – Thằng cu đáp, mặt nó rất hồn nhiên và vui vẻ…
– À ừ thì cũng không sao, nhưng tên khó gọi quá… Bưởng à!!! – Phi nói.(Má nó chứ Văn Bưởng ạ@@).
– Thế bạn anh bị làm sao ạ?? – Thằng Bưởng hỏi…
– Cụt… à không… bị phế tay, thấy bảo là dập nát hết cả chỗ cổ tay rồi. – Phi nói.
– Thế thì khó nhỉ, em nói thật vừa gặp anh em đã thấy quý rồi, em có bài này… mới nghiên cứu xong, anh có muốn em thử lên anh kia không??? Chứ giờ nát bét thì không chưa được đâu. – Thằng Bưởng chia sẻ thật lòng với ông anh hờ.
– Căng nhỉ, mà mày nghiên cứu cái gì đấy??? Có ô kê không??? Chứ tao là hơi sợ mấy đứa nói đây là lần đầu tiên lắm. – Phi trình bày.
– Anh yên tâm, em chưa làm cho ai nhưng mà em tự tin với công trình này, em thay thế tay người bằng tay được tạo nên từ nguyên liệu titan, cứng cáp hơn sắt, không han gỉ duwois bất kỳ môi trường nào mà lại mang tới hiệu quả khi dùng lực cực kỳ tốt, nó như một cái máy trợ lực di động ấy anh. – Thằng Bưởng tự tin nói.
– Mày… mày định ghép kim loại cho nó à? Mẹ mày… có chết người không đấy??? – Phi hỏi…
Hương nghe cũng khiếp đặc, ngồi im nãy giờ nghe hai thằng này nói chuyện.
– Chị có thấy em nghiên cứu ở đâu đâu, mà em nói là nghiên cứu??? Làm gì có nơi nào để em làm??? – Hương tò mò, ở đây có mỗi hai căn nhà.
– Ở căn nhà bên cạnh, em có phòng dùng cho y thuật, nơi đó được em với bố em nghiên cứu hàng ngày. – Thằng Bưởng nó chỉ vào ngồi nhà bên cạnh, Phi với Hương nãy giờ tưởng đó là của vợ chồng nó.
Nói có sách mách có chứng, thằng Bưởng nó đứng dậy, dẫn hai người đi sang nhà bên đó, cánh cửa mở ra, nơi nhìn qua ánh đèn dầu mà Hương cầm theo nhìn như một nhà kho, thằng Bưởng nó đi tới sàn nhà, nó bậy một tấm lợp lên, một đường hầm dẫn xuống, Nó với tay bật công tắc, bên dưới đèn điện sáng trưng, hai người há mồm nhìn, nơi này cũng có điện à?? Sao nó không kéo điện cho mẹ nó bật cho sáng?? Hiểu với cái suy nghĩ của thằng này…
Hai người lặng lẽ đi sau Bưởng, những bậc cầu thang đi xuống, làm hai người tò mò về nơi này…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro