Phần 41
2024-08-28 01:33:09
Xuống máy bay, Dũng và Hương chia tay Ying để đi theo địa chỉ mà tộc của Ying cho. Hai người nhìn địa chỉ rồi bắt chiếc taxi, taxi sau khi xem địa chỉ thì cũng hơi hốt, nơi này là một chân núi, có khá ít người ở đây thậm chí là hoang vu thì sẽ đúng hơn, nhưng lại có rất nhiều khách du lịch vì phong cảnh rất đẹp…
Có Động Phraya Nakhon, nơi này ngày xưa được các vị vua của Thái Lan rất yêu thích, nơi này có một ngôi đình Kuha Karuhas, rất nhiều nhà sư và những bậc cao tăng hoặc những người cần yên tĩnh thoát tục tìm đến đây, nơi này bao quanh bởi rừng rậm và những nguy hiểm rình rập xung quanh. Taxi có vẻ ái ngại khi phải chở khách tới đây, nhưng Dũng đưa thêm tiền cho anh ta, con người mà tiền ai chả muốn, gật đầu cái rụp, hai người được chở tới chân núi, quá khủng khiếp với vẻ kỳ vĩ ở đây, tài xế sau khi xong việc cũng rời khỏi đây luôn.
Dũng với Hương dìu dắt nhau đi sâu vào trong rừng, có lối mòn từ những người dân ở đây tạo thành, (“Đường không đi lâu ngày mọc cỏ dại, người lâu ngày không qua lại thành người dưng”) – Các bác nào có người yêu cũ, thỉnh thoảng nhớ gặp gỡ tí nhé @@ cho đỡ quên mùi.
Hai bên khá rậm rạp côi cối, chẳng biết chỗ này có thú hoang không nữa, nhưng nếu như tài xế nói thì chắc chắn trong này sẽ có nhà dân, và khách du lịch thường xuyên lui tới thì sẽ phải có một khu sầm uất chứ nhỉ, có khách du lịch thì chắc chắn sẽ có nơi tập trung buôn bán. Hai người đi sâu theo đường mòn vào tận bên trong, bây giờ cũng đã tới chiều, vẫn chưa có nhà dân nào, hay là họ bị chở tới nhầm chỗ??? Chứ nếu như có thưa dân thì cũng không tới mức đi sâu như vậy vẫn không có ai chứ nhỉ.
– Hôm nay có vẻ ấm rồi đâY. – Tiếng nói phát ra từ sau lưng, hai người quay lại thấy có tầm chục người, hai người Dũng với Hương khá mừng rỡ, xem ra có thể hỏi đường rồi. Nhưng Dũng thấy không đúng, bọn này tại sao lại cầm dao và tên nào cũng cởi trần hoặc phanh ngực, trên đó có vài vết sẹo lồi lên, có tên còn chuột con mẹ nó một mắt làm Dũng lại nhớ đến Nam chọi.
– Mấy anh em cho hỏi – Dũng lên tiếng, vì là tiếng Thái Lan cho nên chỉ có Dũng biết thôi.
– Không cần hỏi, đưa hết tiền rồi tao tiễn đi cho nhanh. – Thằng chột lên tiếng. Xem ra bọn này là cướp rồi, lúc này Dũng mới nhớ lại, tên taxi lúc nãy vội vàng rời khỏi, lúc đi có vẻ rất thao đường mà chỉ dừng ở ngoài kia. Xem ra là một bọn thì phải, chuyên chở khách tới đây rồi bị bọn này giở trò.
– Con bé kia nhìn ngon quá, cho tao xin nước đầu nhé. – Một thằng lên tiếng.
– Đầu buồi à?? Để đại ca trước, mình húp sau. – Thằng chột quát. Hương không hiểu, cơ mà nhìn hành động và giọng điệu, chắc không tốt đẹp gì.
– Sao vậy anh? – Hương hỏi Dũng.
– Cướp, em sát vào anh, bọn này anh giải quyết nhanh thôi. – Dũng nói. Hắn lao tới chẳng kịp cho bọn kia tranh giành cãi vã, mỗi thằng ăn một đòn, chục thằng nằm bò lăn dưới đất, Dũng rút tờ địa chỉ ra đưa cho bọn nó, thằng nào cũng không nói gì, xem ra phải làm biện pháp mạnh rồi. Dũng cầm con dao bảo Hương quay mặt đi, kê ngón tay một thằng lên tảng đá bên cạnh, đưa ánh mắt như hỏi nó, không thấy hồi âm. “Pụp” một tiếng, con dao bổ xuống cắt ngón tay của thằng đó rơi xuống, ôm tay khóc gào rống lên.
– Nói – Dũng gằn giọng lên to hơn.
Thằng đó vẫn nhất quyết không hé miệng, Dũng lại bắt một thằng khác, kê tiếp ngón tay lên, thằng này run lẩy bẩy, khiếp sợ nhưng vẫn không nói, lại một tiếp “pụp” nữa vang lên, một ngón tay nữa lại rơi xuống, thằng này yếu đuối nên Dũng sẽ không thả ra, lại kê tiếp ngón tay của nó lên đá, nó khiếp quá, quỳ xuống van xin.
– Nói hay không? – Dũng hỏi.
– Có, giỏi phải bắt xe về lại thành phố, nơi này ngược với địa chỉ đó. – Thằng này mếu máo, đau quá, máu chảy tong tong, Dũng lấy áo tên đó ma lau tay, hai người lại quay ngược ra đường quốc lộ, hy vọng tìm được chiếc xe nào đó để quá giang.
Đi bộ đến khi trời nhá nhem tối rồi mà không bắt được chiếc xe nào, mãi tới khi trời hơi khó nhìn rõ mặt người thì có chiếc xe ngựa chạy tới đó, Dũng dơ tay vẫy lại và nhờ người ta cho đi nhờ lên thành phố, sẽ trả tiền, ông lão đánh xe ngựa hôm nay định chở đồ lên thành phố để bán chợ đêm, cũng vừa hay ông ta đồng ý, hai người lên xe, ngồi đằng sau vì không có chỗ, nên đành ngồi tạm vào một góc của chiếc xe, Hương đói và mệt, Dũng để cô nằm lên đùi mình, vuốt ve mái tóc mượt của Hương, hắn thương cô, theo hắn từ đầu tới giờ, hôm nay tự nhiên lại đòi đi theo để chịu khổ thế này, đang sống sung sướng tiền nong lúc nào cũng đủng đỉnh, đúng là thân lừa ưa nặng mà.
Nằm trên xe chờ một lúc, chắc cũng gần tới nơi, Hương và Dũng nhìn ra ngoài, thấy những ánh đèn khá sáng, chắc là còn tầm vài chục km nữa là tới lại thành phố thôi.
Dũng ngồi chán chẳng có gì để nghịch, Hương thì nằm trên đùi, hắn thò tay vào cổ áo mà vuốt ve bộ ngực to tròn của Hương, Hương chẳng ngăn cản, thích bỏ mẹ sao mà cản được @@. Xoa bóp chán chê, cặp vú mịn màng và mềm cứ như đệm mút ấy.
– Còn lâu không ông ơi. – Dũng lên tiếng hỏi.
– Cũng tầm 20 – 30 phút nữa, có đói không ta đưa ít đồ cho ăn tạm. – Ông lão hiền lành nói.
– Cháu cảm ơn, chúng cháu chưa đói ạ. – Dũng nói xong lại tiếp tục nhào nặn cặp vú.
Dùng tiếng việt, Dũng trao đổi lại với Hương, cô cũng đói cơ mà thôi để vào thành phố rồi ăn, chứ ăn của ông Lão, lát lấy gì ông ta ăn. Dũng thấy còn tận nửa tiếng nữa, hơi lâu, hắn nhấc đầu Hương lên, kéo chiếc quần xuống quá đùi, con cặc hiện ra, Hương trợn mắt không hiểu, Dũng đưa tay cô mà cầm lấy con cặc của mình nở nụ cười dâm tặc.
– Anh này… ông biết thì sao? – Hương nói.
– Không biết đâu, ông ấy mải đánh xe mà. – Dũng nói, cứ như đang dụ con nít.
Hương không nói gì, đánh mắt mà lườm yêu Dũng, cô cúi xuống cầm lấy con cặc mà sục, rồi đưa miệng vào ngậm lấy, hôm nay đi lại khá nhiều, người Dũng toàn mồ hôi cho nên Hương thấy con cặc có vị hơi mặn mặn @@, nhưng cô mặc kệ, vẫn cứ cầm cặc mà sục trong miệng nhanh thoăn thoắt.
Dũng nứng cặc quá, hắn luồn tay xuống mà bóp vú Hương, cặp vú như đang cương lên, Dũng gẩy đầu ti thấy hơi cương cứng, hắn lấy 1 tay mà ấn đầu của Hương theo nhịp để con cặc vào sâu hơn trong cổ họng Hương.
Hương liếm thân cặc, những đường gân như con rắn con đang bện vào thân cặc, Hương xoay lưỡi trên đầu nấm, Dũng thấy phê quá, cảm giác âm ấm từ miệng Hương.
– “Ưm…” Hương thỉnh thoảng kêu lên rất nhỏ nhẹ khi mà ngón tay Dũng cứ cầm đầu ti cô mà vo vện nhè nhẹ siết đầu ti lại. Hương liếm xuống hòn dái, mút vào rồi nhả ra, dùng lưỡi vờn quanh hai hòn dái. Dũng thấy sướng quá, nhưng không dám hô, cũng giảm dám thở mạnh, không may ông già nghe được thấy phản cảm lại cho đi bộ thì toang @@.
Hương cầm lấy thân cặc sục nhanh như “tuốt lươn”, thỉnh thoảng lại đưa miệng mà mút cái chụt, Dũng thì sợ bị nghe thấy, nên cảm giác hồi hồi thúc đẩy cho cơn sướng lên nhanh hơn.
Hương thấy con cặc của Dũng đang phình to hơn, chắc là sắp ra rồi, cô há miệng ngậm sâu hơn, xoay tròn trên đầu khấc, Dũng sướng quá rồi, cầm đầu Hương mà ấn vào.
– “Hơ… hơ…” – Dũng bắn tinh, dòng tinh trùng ấm nóng đang đầy trong miệng Hương, cô nuốt cái ực phát, làm spa nghe mấy bà khách truyền tai nhau tinh trùng đàn ông bổ lắm, làm mịn da sáng da với mượt tóc, làm cô cũng nghe theo, lúc đầu nuốt xuống, có vị tanh thanh nồng nồng, Hương muốn ói, cơ mà lại cố gắng nuốt xuống @@.
Lua sạch miệng, lấy chai nước súc miệng, Hương quay sang vạt nhẹ vào người Dũng.
– Ăn gì mà ra lắm thế, người ta tí thì sặc nôn ra đây. – Hương nói…
– Hì nhiều thì mới chiều được 4 cái lồn chứ @@ – Dũng đáp rất nhăn nhở.
Ngồi được tầm 10 phút thì ông già hô tới nơi rồi, hai người dìu dắt nhau xuống, khung cảnh nhộn nhịp hơn hẳn, Dũng cảm ơn và đưa ông ta ít tiền, nhưng hiền lành quá cho nên ông ta từ chối, Dũng đành nhét vào người ông ấy rồi rời đi. Kiểm tra số tiền còn lại, Hương nghĩ phải rút thêm sợ không đủ, tiền thì chả thiếu, giờ phải tìm khách sạn ở qua ngày hôm nay rồi nhờ nhân viên khách sạn lấy tiên hộ.
Hai người đi vào một quán ăn cũng khá đông đúc, chắc sẽ ngon thì mới đông người, Hương đi vào, cô làm cho cả đám như bị cô hớp hồn, đẹp thế cơ mà, có mấy tên đang ăn mà nhỏ cả dãi ra mặt bàn, chọn một chỗ góc khuất Dũng với Hương ngồi xuống. Hai người gọi đồ ăn nhanh chóng rồi còn tìm nơi nghỉ ngơi, mai lại lên đường, khi ra thanh toán xong Hương đi ra cửa Dũng đang đứng đó chờ, bất ngờ bị một tên vỗ mông cái “bóp” làm cô giật bắn mình, ôm mông mà quay lại nhìn, Dũng chứng kiến toàn bộ, hắn chạy vào, rút cây đũa trong ống đè thằng kia xuống cắm cây đũa phịch phát xuống mặt bàn, tến đó tái hết mặt khi thấy cây đũa cắm ngập vào mặt bàn như vậy. Dũng kéo cổ áo lên đấm cho hai phát vào bụng, tên đó nằm lăn lộn ôm lấy bụng. Dũng kéo Hương rời đi, tìm một khách sạn gần đó, vào tới nơi Dũng ngỏ ý muốn rút tiền, họ rất nhiệt tình và giúp đỡ, hai người cứ lên phòng trước, lát sẽ có nhân viên mang tiền và thẻ lên cho.
Dũng với Hương lên phòng, hai người cùng cởi quần áo mà vào nhà tắm, Dũng hôm nay mạnh bạo quá, hắn cúi xuống hôn tích cực vào miệng Hương, Hương hình như bị ngộp thở, cô đẩy mãi Dũng mới nhả ra, hít lấy hít để, Dũng cúi xuống hôn cặp vú đang vểnh lên khiêu khích, quay ngược người Hương lại, hắn lại cúi xuống mà mút lồn cô.
– “A… anh… aaaa… từ từ… aaa” – Hương rên lên.
Hương thấy sao nay Dũng lại khác quá, hắn làm dạo đầu mạnh bạo mà nhanh cứ như đi địt trộm vậy, bật vòi hoa sen lên, dòng nước ấm xả vào hai người, Dũng lấy ít sữa tắm mà xoa lên lưng Hương, hắn xoa đều vuốt ve rồi xoa lên trước vào vú, xoa bóp nhào nặn.
– “Ư… ưm…” Hương rên lên, cảm giác mơn trớn thích quá.
Dũng lấy tay luồn xuống móc lồn Hương, cô cong người, hẩy mông về sau.
– “A… ưm… aaa… aaa” – Hương rên to hơn, cơ thể thì trườn uốn éo ra sau, cọ mông vào conc ặc của Dũng.
Không chịu được nữa, Dũng đảy hương bám vào tường chổng mông ra, hắn cầm con cặc đang lên của mình, kê vào lỗ lồn Hương, ấn nhè nhẹ vào.
– “A… ôi… aaaa… aaaa” – Hương rên lên khi con cặc đang dần mất hút trong lồn mình.
Dũng bắt đầu nhấp, cặp vú của Hương đang nảy lên xuống cứ như bong bóng hơi vỵ, Hương sướng quá, mông cứ cong tớn ra sau hết cỡ, cô thậm chí sướng quá còn kiễng cả gót chân lên để cái lồn được ngang với chiều cao của Dũng.
“Phạch… phạch… phạch…” Tiếng hông và mông đít va vào nhau, nhà tắm thành nơi truy hoan của 2 người, các tư thê được thực hiện,” hàn mặc tử vác chày qua núi, chó địt bờ rào hay là khỉ địt cành tre vv…” hai người đều thực hiện tất tần tật, vì nãy đã bú cặc cho Dũng rồi cho nên giờ ra sẽ lâu hơn, Hương lên đỉnh đến 2 lần rồi mà conc ặc cứ trơ ra, làm cô chỉ muốn nghiến răng mà bóp chặt lấy nó.
Mãi khi Dũng bế Hương để cô quặp vào người mình mà đu lên, cặp vú to tì vào ngực Dũng, làm hắn cũng sướng lắm cơ, chiếc lồn co bóp dữ dội, dâm thủy chảy nhỏ xuống nền nhà tắm, Dũng cầm 2 mông mà kéo ra dập vào nhanh hơn, hắn nghiến răng.
– “Hơ… ơ…” – Dũng thở hắt, tinh trùng bắn sâu và xối xả vào lồn cô, Hương sướng tới tê tái cả cái lồn, giật giật rồi cũng kêu lên. “Aaaa… ơ… aaa” – Hương cũng rên cực kỳ to và dâm đãng, cô lại ra rồi, làm tình mà sướng tới 2 – 3 lần thế này, ai mà không mê cho nổi.
Hai người tắm rửa kỳ cọ cho nhau rồi ra ngoài, Hương nằm ngủ trước, hôm nay cô mệt quá rồi, Dũng thì thức chờ nhân viên đưa tiền cho, tận 11h đêm mới nhận được tiền, hắn vòng tay ôm Hương ngủ, Thích thật, khách sạn xịn, vợ xinh, lồn đẹp @@ ước mơ quá các bác ạ…
… Bạn đang đọc truyện Dũng tại nguồn: http://bimdep.vip/dung/
Sáng hôm sau, Hương tỉnh dậy, cô không thấy Dũng đâu, mắt nhắm mắt mở vào nhà vệ sinh, Hương nghĩ chắc Dũng xuống dưới nhà ăn uống hay gì đó, khuôn mặt xinh đẹp sau khi ngủ dậy nhìn dễ thương quá. Cô đi ra ngoài ngồi chờ Dũng, bất chợt thấy trên bàn có mảnh giấy, Hương tò mò tiến tới cầm lên đọc.
“Anh đi trước, em trở về Việt Nam đi, em đang mang bầu cứ đi theo anh như vậy em sẽ khổ lắm đấy, nếu em thương yêu anh hãy cố gắng chăm con cho tốt, anh sẽ trở về hy vọng lúc ấy sẽ thấy con và em, đại gia đình chúng ta đoàn tụ. Yêu em <3”.
Hương ngồi bần thần, Dũng nói nếu mà cô thương yêu hắn, cô yêu lắm chứ, nếu mà không yêu sao lại theo hắn đến tận bây giờ??? Mang bầu đứa con của hắn đây?? Thực ra chị em để Hương đi lúc còn bụng mang dạ chửa thế này rất hợp lý, thời gian này bầu chưa to, nên có thể theo hắn tận trời cuối biển nhưng khi bầu đã tới tầm 6 – 7 tháng, lúc nấy Hương sẽ đưa lý do này mà đè cu Dũng về, như vậy vừa an toàn cho hắn mà chị em cũng chẳng sợ phải xa cách lâu ngày, kế hoạch quá vẹn toàn, nhưng ai mà ngờ, thằng này nó lại quyết đoán như vậy, húp xong nó bảo con gái nhà người ta về nước.
Nhưng cô cũng là người con gái biết điều, biết rằng không nên ở lại đây nữa, cô xách vali, bắt chiếc taxi ra tới sân bay, thực ra Dũng cũng vẫn chưa rời khỏi đây, hắn muốn thấy cô lên máy bay an toàn rồi mới trở về, nếu như nói trong 4 người con gái của hắn, hắn thương yêu Hương nhất, là người nói thẳng là “lừa” hắn từ đầu, cướp đi trinh trắng của hắn, đoạn thời gian xa nhau rồi lại tụ họp, rồi tới hôm Hương bị tai nạn cùng với con gái của hắn và Lan, Dũng lúc ấy tâm trạng khiếp sợ lắm mà không dám biểu hiện ra ngoài. Nay cô lại ở đây, tất nhiên Dũng muốn khi cô khuất khỏi tầm mắt của hắn thì cô vẫn an toàn.
Hương lên xe, chiếc xe đang len lỏi trong con đường ùn tắc, Dũng cũng lên xe mà bám theo sau để tới sân bay. Rất nhiều chiếc xe bị ùn lại khoảng cách tới sân bay chỉ còn độ 2km nữa thôi, Hương ngồi trên xe nhìn dòng người qua lại, ánh mắt trĩu buồn, cô có những tâm sự muốn cùng hắn giải tỏa, muốn trong thời gian này dãi bày cùng hắn… Vậy mà… azzzzz…
Hương cuối cùng tới nơi, cô xuống xe, kéo vali mà nỗi buồn man mát, Dũng đứng ở xa mà dõi theo, thấy Hương bước vào trong khu vực chuẩn bị mua vé, Hắn định quay người rời đi, bất chợt từ bên cạnh có tiếng hô hoán, theo quán tính, Dũng quay lại, thấy tên đó đang chạy về về phía Hương, cô quay sang thấy có vài vài cảnh sát đang đuổi theo tên này, cô cũng sợ hãi nên né sang một bên, ai ngờ tên đó chạy tới lại với tay bắt lấy cô, hắn cầm con dao mà dí vào người Hương, đám cảnh sát thấy vậy thì cũng đứng im không giám lao tới nữa. Dũng đang đứng ở ngoài nhìn thấy vậy cũng tức tốc mà lao đến, Hương thấy Dũng cô vui mừng định nhào đến ôm hắn cơ mà bị tên này giữ chặt lại. Cô vùng tay cơ mà tên này khỏe quá, Hương mím môi, cô xử lý quá nhanh gọn, đẩy tay cầm dao của tên đó ra đằng trước, cúi đầu xuống dùng lực đẩy tay cầm dao lại phía người tên đó, do bất ngờ không kịp tránh né, con dao thao quán tính mà đâm phập vào cổ tên đó, hắn trợn mắt nhưng vung chân đá mạnh về phí Hương, cô cũng bị động, ăn trọn ngay cú đá vào bụng, tên đó ôm cổ mà từ từ gục xuống. Máu chảy đầy ra nền sân bay, còn Hương, cô cũng ôm bụng mà đau đớn kêu gào, cô đang mang bầu, còn ít tháng cho nên ít người nhận ra, Dũng nãy giờ bị những hành động này nhanh quá nên chưa kịp phản ứng, tới khi Hương nằm ra đất hắn mới tỉnh táo mà nhào tới ôm cô, hắn sốt sắng mà bế chỗ chạy một mạch ra taxi, lên viện gần nhất, Hương được đưa vào phòng cấp cứu. Dũng ngồi đó mà khuôn mặt thất thần trách móc, giá như hắn ta nhanh hơn, giá như không để cô phải trở về một mình đâu có chuyện như này??? Bây giờ cô đang nằm trong đó, lại còn mang thai con của hắn.
Cảnh sát lúc này mới chạy tới bệnh viện, hỏi han tình hình, Dũng cũng trình bày vợ mình đang mang bầu, theo lời cảnh sát, tên kai đã bị chết ngay sau đó, vết đâm quá sâu không cứu được. Đây là hành động tự vệ cho nên cô sẽ không phải chịu án gì cả, tên này có tiền án giết người cướp của, hôm nay trà trộn vào sân bay để ăn trộm hành lý của hành khách, bị nghi ngờ nên tên này bỏ chạy khi đối mặt với cảnh sát dẫn đến thảm kịch này. Họ ra về và cũng gửi lời động viên an ủi đến Dũng.
3 tiếng sau, bác sĩ đi ra, khuôn mặt hơi buồn.
– Vợ tôi sao rồi? – Dũng hỏi.
– Vợ anh không sao, nhưng đứa bé… không giữ được… thậm chí sau này cô ấy muốn có con cũng rất khó… – Bác sĩ nói.
Dũng như chết lặng tại cửa phòng cấp cứu, hắn vả vào mặt mình mấy cái, khuôn mặt đỏ lên hằn những ngón tay, hắn vô dụng, hắn vô tâm mới để cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn này. Dũng đôi mắt đỏ hoe, không khóc nổi, nước mắt chảy ngược vào trong, chỉ còn chờ thời gian thôi hắn đã có thể làm bố thêm lần nữa, tại sao lại để cô ấy về một mình??? D km cuộc đời, trớ trêu với hắn, sang đây mục đích làm gì??? Để rồi bây giờ người thân của hắn phải chịu cảnh này??? Hắn mất đi người con chưa kịp chào đời, mất mát này… nỗi đau này… Khó diễn tả thành lời…
Hương được chuyển sang phòng hồi sức, đây là lần thứ hai cô phải vào viện như này rồi. Hương vẫn nằm đó, tác dụng của thuốc gây mê vẫn còn. Nhìn Hương đang nằm khuôn mặt nhợt nhạt, Dũng đau lòng cầm lấy tay cô mà run run, đặt tay cô lên mặt hắn, ước gì có thể quay trở lại vào đêm trước chắc chắn sẽ là người đưa cô trở về Việt Nam, ước gì trở về lúc cô vào sân bay thôi cũng được, hắn sẽ chạy tới mà đưa cô trở về…
Hắn mệt mỏi gục xuống tay vẫn nắm chặt tay của Hương.
Nửa tiếng sau, Hương tỉnh dậy, cô quay sang thấy Dũng đang gục ở đó mà cầm lấy tay mình, cô cử động tay để nắm chặt lấy tay hắn hơn.
– Em… em tỉnh rồi à? – Dũng nói, miệng hắn khô khốc.
– Vâng, em không sao. – Hương nói, nhưng cô lại thấy có gì đó hơi nhói nhói ở dưới bụng mặc dù thuốc tê vẫn còn. Cô cúi xuống, ánh mắt và khuôn mặt trở nên cau có, cô ngẩng lên nhìn Dũng, trong ánh mắt như đang có câu hỏi cho hắn.
Dũng không nói gì, chỉ hơi gật đầu mà nắm chặt tay cô hơn. Hương như bị sét đánh vào đầu, trong đầu cô nổ vang, cô không tin vào sự thật, đứa con… đứa con của cô… Với Dũng… mất rồi sao???
Hương nghẹn họng, cảm giác trong ngực có gì đó rất tức, muốn thoát ra nhưng không được, cô nhìn ra khoảng không, khi mới mang thai, cô vui như trúng độc đắc vậy, cuối cùng thì cô cũng mang trong mình giọt máu của Dũng, mặc dù coi Lan như chị em ruột nhưng niềm vui và hạnh phúc của người phụ nữ là sinh con cho người mình yêu. Cô có bao dự định để nuôi nấng đứa con nên người, sẽ có bao nhiêu kỷ niệm về nó, vậy tại sao??? Ông trời lại cướp đi nó??? Cho cô để lấy niềm vui, rồi lại cướp đi nó để gieo cho cô sự đau khổ???
– Em… bình tĩnh lại… – Dũng nói, hắn nhào tới ôm cô, lúc này Hương mới có thể òa khóc, nước mắt chảy ra ướt đẫm vai áo của Dũng, Hương như hóa điên, cô muốn vùng ra để trút cơn đau này, nhưng Dũng đã giữ cô rất chặt, hắn động viên cô, hắn cũng là người đau đớn, nhưng trong hoàn cảnh này, phải tỏ ra nhẹ nhàng để giúp Hương qua cơn khỏi khoảng thời gian này.
– Em… chúng ta sau này sẽ lại có một đứa con nữa, biết đâu… đứa bé ấy lại đầu thai quay lại với em thì sao? – Dũng nói, giọng của hắn cũng nghẹn ngào, Hương nghe như vậy mặc dù biết rằng là dối trá nhưng cô vẫn tin, cơn đau được giảm đi một chút, Dũng buôn Hương ra, hắn hôn lên mỗi cô nhẹ nhàng, rồi lại ôm lấy khuôn mặt đang mếu máo đau khổ.
– Anh… con sẽ trở về chứ? – Không khí đang u buồn, im lặng thì Hương lên tiếng hỏi, Dũng nhìn cô, Hương đang như uất nghẹn vậy.
– Ừ… chắc chắn mà em – Dũng nói, hắn nắm lấy tay Hương mà xoa dịu.
– Em sẽ không về nữa, bây giờ chỉ muốn bên cạnh anh… Em về việt nam mà không có anh bên cạnh… Sẽ hóa điên mất… – Hương nói, ánh mắt không thể miêu tả nổi nữa rồi.
– Anh biết, cũng là tại anh… vậy em mau bình phục nhé… – Dũng nói, vẫn là giọng nói nhẹ nhàng nhất có thể. Hương nhào tới ôm hắn… cô lại khóc… tiếng khóc rất thê lương và trĩu nặng nỗi buồn.
Một tháng sau, Hương cũng xuất viện, cô bây giờ mặc dù vẫn còn buồn nhưng đã với đi một chút, vì có Dũng ở bên cạnh.
Hai người bắt một chiếc taxi, lại tiếp tục cuộc hành trình đi tìm thầy cho DŨNG, lần này taxi đã chở tới nơi, nơi này sầm uất hơn chỗ lần trước, cũng là chân núi nhưng nơi này có đầy đủ mọi tiện nghi, hai người vào một quán ăn để hỏi đường, tiện làm bữa cơm trưa. Dũng có hỏi chủ tiệm về người đàn ông này, nhưng không biết, những người đi đường cũng lắc đầu nguây nguẩy. Dùng chân tiếp tại một quán nước ven đường, có một ông lão cũng đã quá già rồi, tóc bạc trắng, quần áo rách rưới đang ngồi ở cạnh quán ăn xin, Hương và Dũng cũng đi tới mà cho ông ta ít tiền, mua ít bánh ngọt trong quán nước cho ông ta.
– Ông cho cháu hỏi ở đây có gặp một người đàn ông khá giá rồi, trước đây trong giới xh đen Thái lan xong về ở ẩn trên núi này không? – Dũng hỏi.
– Cậu có biết đặc điểm không? – Ông lão nhận đồ rồi hỏi lại.
– Dạ cháu không biết, có người chỉ điểm cho cháu tới đây tìm ông ta. – Dũng thật thà trả lời.
– Tìm có việc gì à? Mà ta thấy hình như cô cậu không phải người ở đây… Ông ta nói.
– Dạ bọn chúa bên việt nam, chuyện kể ra thì dài lắm, nhưng người chỉ điểm nói, ông lão này chắc chắn giúp được cho bọn cháu, nhưng không nói đặc điểm hay gì cả, nên hỏi ai cũng lắc đầu. – Dũng ngao ngán nói.
– Cô cậu mời ta ăn cơm, kể ta nghe và nếu gặp người giống vậy, ta sẽ nói lại cho, ta hàng ngày tiếp xúc với rất nhiều người nên cơ hội gặp được sẽ nhiều hơn. – Ông ta đề nghị.
Dũng thấy cũng hợp lý, cho nên cũng đồng ý, Ba người đi vào quán ăn gần đó, Dũng với Hương mới ăn xong cho nên cũng không đói, chỉ gọi nhẹ vài món canh, còn ông ta muốn ăn gì cũng được. Người ta nói “đi nhờ già về nhà nhờ trẻ” cho nên cũng coi như tích ít đức, bữa cơm với họ chẳng là gì, Dũng cũng đang một bụng đầy tâm sự, cũng có cơ hội để trải lòng với người khác, người không quen biết thì sẽ không bị câu chuyện của mình ảnh hưởng.
– Em sang bên kia thuê một phòng nghỉ, rồi nghỉ trước đi cho đỡ mệt… lát anh về. – Dũng vuốt tóc hương mà nói, cô mới xuất viện xong, nên để cô nghỉ ngơi nhiều hơn. Hương cũng thấy trong người rất mệt mỏi, nên cũng đồng ý đứng dậy mà qua bên kia.
Dũng chờ các món lên đủ rồi, ông ta ăn uống như ma đói, vồ vập và ăn không biết no là gì hay sao vậy.
– Nào, cậu kể đi ta nghe. – Ông ta nói.
Dũng bắt đầu kê về cuộc đời của mình tới bây giờ, lý do vì sao mình lại tìm ông lão kia… chả hiểu sao mình lại đi tâm sự với một người ăn mày, Dũng nói xong thì tự cười rồi im lặng, nỗi lòng của mình được giãi bày, hắn thấy sung sướng nhẹ cả người, Dũng rất ít khi nói về những gì trong lòng cho người khác.
Ông ta nhìn Dũng, đánh giá con người hắn rồi cũng nở nụ cười khó hiểu…
… Bạn đang đọc truyện Dũng tại nguồn: http://bimdep.vip/dung/
Dũng trút bầu tâm sự xong thì đứng lên thanh toán rồi về phòng nghỉ, dễ cho ông lão ngồi ăn nốt. Ông ta nhìn theo Dũng, ánh mắt có vài phần thưởng thức.
Trời rất nhanh đã sẩm tối, Dũng ôm Hương, cô cuộn người vào lòng hắn mà ngủ, tiếng thở đều đều của Hương làm hắn thấy bình yên hơn sau cú sốc vừa rồi, vuốt má cô, Hương phải chịu nhiều vất vả và khổ sở rồi.
Ở một nơi trong căn nhà tồi tàn rách nát giữa lưng chừng núi, hai lão già ngồi cạnh nhau, chiếc đèn dầu cũ kỹ đang cháy tanh tách trong không gian im lặng.
– Hôm nay có một thanh niên tìm ông. – Một người nói.
– Tơi báo thù à? Hay truy sát? – Giọng nói của người con lại phát ra, âm thanh có vẻ già hơn, yếu hơn.
– Xin giúp đỡ. – Người trẻ hơn nói.
– Ta bây giờ thì giúp được ai? Thân già này sống qua ngày là được rồi. – Ông lão lại nói giọng có phần mệt mỏi.
– Dạy hắn… Người này, tôi thấy rất khác biệt, hắn tâm sự hoàn cảnh và lý do để tìm ông… nếu ông không giúp, ta sẽ giúp hắn. – Người trẻ nói.
– Vậy sao?? Người nào mà có thể khiến cho một người từng làm cả thế giới ngầm Châu Á phải sục sôi??? Còn mạnh hơn cả ta thời điểm cường thịnh phải nhìn bằng ánh mắt như này??? – Ông lão già hơn hỏi.
– Có lẽ là hoàn cảnh, có lẽ là ý chí và nỗi đau hắn phải chịu và đặc biệt hắn cho nhắc đến người bạn bị một lão bên trung quốc bắt đi, chắc có lẽ là Tần Mộng. Lâu rồi, cũng không gặp ông ta, các đệ tử của ông ta rất tốt nhưng vẫn chưa bằng Tần Mộng thời điểm đó. – Ông trẻ hơn nói.
– Tần mộng sao?? Cũng lâu rồi, thời điểm đó, có 3 người chúng ta, tranh giành lớn nhỏ không biết bao nhiêu năm tháng, cuối cùng vẫn phải rút lui về ở ẩn, Tần Mộng nhận 3 đồ đệ, bây giờ nhận thêm một người, có lẽ sắp tới, giang hồ sẽ có máu tanh chảy không ngừng giống như ngày trước của chúng ta. – Ông già hơn đáp.
– Tên thanh niên mà ta thích nói rằng đó là bạn chí cốt của hắn, có lẽ hai người này, sẽ gây phong vân nhiều lắm đây, hy vọng trước khi chết được thấy giang hồ lại dậy sóng một lần nữa, đợt đó… tất cả những ôm trùm Châu Á muốn chiêu mộ và truy sát chúng ta, bọn trẻ này… Có lẽ sẽ khác… À, ta thấy con bé đi cùng tên đó có vẻ dáng người cũng rất đẹp, rất hợp luyện mấy môn ẻo lẻ của ngươi, cân nhắc, cùng ta trước khi nhắm mắt, tạo ra những con quái vật để đời đi. – Ông trẻ nói.
– Ngươi suy nghĩ kỹ chưa, nếu như ngươi nói là đúng, con mắt nhìn người hợp lý, ta sẽ đào tạo con bé đi cùng. Xem rằng liệu 3 người bọn hắn sẽ tạo nên cái gì trong tương lai đây. – Ông già hơn nói.
Hai người đều cười và mong chờ những con quái vật dược tạo ra từ những “lão cự đầu” thế hệ trước sẽ mạnh như thế nào.
Sáng hôm sau, Dũng và Hương tỉnh lại trong căn phòng nghỉ, cả hai vệ sinh cá nhân rồi đi xuống dưới lầu.
– Hôm nay phải đi lên núi thôi, chứ dưới này chắc không gặp được. – Dũng nói.
– Vâng, vậy lên đường sớm không muộn ạ – Hương đáp.
Hai người đi nhanh lên núi, chân núi thoải nên leo lên rất dễ, có cầu thang đá, có vẻ như được tạo ra khá lâu rồi. Dũng với Hương đi một mạch lên núi, giữa đường cũng gặp vài người dân, Dũng cũng dừng lại hỏi han nhưng chẳng ai biết cả.
– Anh, hay bổ túc em chút tiếng thái trong khoảng thời gian này đi, cũng chả có việc gì làm. – Hương lên tiếng, cô thấy cứ như này cũng bất tiện, nên bảo Dũng trong khoảng thời gian đi lại rảnh rỗi thì dạy cô. Dũng thấy cũng hợp lý, hắn bắt đầu truyền đạt vài từ vựng, hai người vừa đi vừa nói chuyện chẳng mấy chốc đã lên tới đỉnh núi, đi xung quanh cũng chẳng có gì, lại đi xuống bằng lối khác thì bắt gặp căn nhà nằm giữa lưng chừng núi, chiếc mái đơn sơ cùng với kiểu cổ kính lâu năm, chắc được dựng khá lâu rồi. Hương với Dũng đi vào tò mò, thấy bên trong có một ông lão và một người nhìn có ấn tượng rất quen.
– Ông là ông lão ăn mày hôm trước à? – Dũng hỏi, Hương lúc này mới nhớ ra là ông ta.
– Chào chàng trai, đi tìm lão già kia à? – Ông ta lại.
– Vâng, nhưng không có kết quả. – Dũng nói mà lắc đầu.
– Hai người ngồi xuống đây, ta có chuyện muốn nói cho hai người. – Ông lão ăn mày nói.
Dũng nghe vậy khá bất ngờ, ông ta thì có gì muốn nói với mình? Hay là có tin tức của ông già kia rồi?? Vậy thì tốt quá. Dũng nói với Hương, hai người ngồi xuống đối diện với hai ông lão này, nhìn họ bây giờ mặc dù quần áo rất rách nát nhưng phong phạm và khí độ bây giờ khác hẳn với lúc gặp hôm qua, nhìn rất có vẻ cao thâm khó đoán!!!
– Ta nói cho cậu, cái người cậu cần tìm là ông ta. – Ông lão ăn mày chỉ tay sang người kế bên. Dũng nhìn sang, trong lòng mừng như điên, vậy mà có thể tìm được thật và dễ dàng như vậy???
– Hôm qua, ta với ông ấy ngồi nói chuyện, cũng định làm một bài thử với cậu nhưng ta tin vào con mắt của mình, không nhìn nhầm người. – Ông ta nói tiếp.
– Vậy ý của ông là… – Dũng nói, hắn chờ đợi câu trả lời của ông ấy đến sốt hết cả ruột, Hương nhìn biểu cảm của ba người, mặc dù không hiểu tiếng nhưng mà qua cử chỉ cũng đoán được, người trước mặt này là người mà Dũng cần tìm kiếm.
– Ta nghĩ cậu nên bái ông già này làm thầy sẽ tốt hơn. – Ông lão còn lại bây giờ mới lên tiếng.
– Tại sao??? – Dũng hỏi.
– Nếu cậu đã từng nghe tên Uông Thiên Bảo, chính là người ăn mày trước mặt cậu, ông ta còn mạnh hơn ta ngày trước, cái tên này đi đâu cậu hỏi những lão cự đầu đều biết tới. – Lão già nói.
(Em xin phép từ giờ sẽ chuyển sang tên tiếng việt cho mọi người đọc dễ hơn ạ)
Dũng đắn đo, hắn đang suy nghĩ liệu có phải ông ta không muốn dạy nên đùn đẩy cho người khác?? Dũng đâu biết Uông Thiên Bảo là ai??? Trước giờ cũng chẳng nghe tên bao giờ, nhưng nhìn đnahs giá ông Bảo cũng trẻ hơn già kia một chút, nhưng cảm thấy mình với ông Bảo như có duyên từ lúc mới gặp tới giờ vậy.
– Ta còn một chuyện nữa, không phải không muốn dạy cậu, mà ta không bằng ông Bảo thật, với lại, câu hỏi cô ta có muốn ta đào tạo không?? Ít nhất cũng có thể làm cô ta không thua kém cậu bao nhiêu. – Ông ta nói.
– Gì? Ông muốn dạy cho vợ tôi à? – Dũng ngạc nhiên quay sang nhìn Hương làm cô cũng thấy chột dạ. Dũng nói lại với hương, cô đơ hình, cô từ bé tới giờ có đi tập võ cơ mà là võ của mấy ông hay huấn luyện cho trẻ con cho khỏe người, chứ có bao giờ làm việc nặng nhọc đâu mà có sức học, cô sợ rằng sẽ không đủ khả năng, lại gây thất vọng cho người khác. Nhưng mà nếu cô có thể học được thì không phải ở cạnh Dũng sẽ tốt hơn à?? Với lại còn nối đua nào?? Khổ sở nào bằng việc mất con cái, sinh ra lớn lên trong gia đình phải nói là giàu có, cô chưa một lần phải chịu bất kỳ một cú sốc tinh thần nào cả chưa bao giờ có chút tổn thương nào, vậy tại sao việc này có lợi cho cô và cho Dũng, giúp cô có thể phần nào vơi đi việc mất con mà lại không đồng ý??? Cô chần chừ, những suy nghĩ trong đầu như bị Dũng đọc hết vậy.
– Em cứ suy nghĩ đi, học cái này sẽ khổ, cái đó là chắc chắn, anh cũng không yêu cầu em học, sau này anh vẫn sẽ bảo vệ em và gia đình của chúng ta. – Dũng nói, tay hắn đặt lên tay Hương.
Hương đắn đo, đấu tranh tư tưởng, nếu như cô có bản lĩnh, khi gặp nguy hiểm cũng có thể bảo vệ đám Lan hay sao?? Dũng sẽ không cần bận tâm nữa, đàn bà mà, “đằng sau sự thành công của một thằng đàn ông là người đàn bà hiểu chuyện”.
– Em nghĩ rằng em nên học. – Hương nói, ánh mắt có sự nghiêm túc, Dũng cũng không ép, nếu như trong quá trình rèn luyện mà hương thấy mệt mỏi quá cô có thể dừng lại vẫn được mà.
Dũng nói lại với ông ta, ông ta đập tay xuống bàn có vẻ rất ưng ý, thật sự cả đời chưa từng có đồ đệ, mà môn của ông ta rất hợp với nữ nhi hơn, có sự nhanh nhẹn rất uyển chuyển, đi như gió tới như mây, ngang với hành động của những sát thủ đứng đầu, sự dẻo dai mà lại rất sắc bén. Xong nhìn một lượt đánh giá cơ thể của Hương, đúng như lời ông Bảo nói, Hương có thân hình rất đẹp, phù hợp để cô theo còn đường này lâu dài, chắc chắn sẽ là truyền nhân số 1 của ông ta.
Ông ta nói thêm nếu như vậy, cô và Dũng hay ở lại đây, cô còn phải nấu cơm ngày 3 bữa cho hai người họ nữa. Dũng nghe cũng thấy được, ở lại sẽ tiện hơn là ngày nào cũng phải leo núi để đi lên đây, Dũng nghĩ như vậy nhưng mà đâu có biết, sau này luyện tập còn phải mệt mỏi hơn gấp trăm lần leo núi.
Hương và Dũng ở lại, cứ như vậy mà được nhận, quá đơn giản chẳng cần phải thử thách gì cả, cũng bởi vì lão ăn mày kia quá tin vào con mắt nhìn người của mình. Hy vọng rằng Hương và Dũng sẽ thành tài sau vài năm học, khi trở lại có thể báo thù cho hai huynh đệ là Phong Sẹo và Nam Chọi.
Hai người cúi xuống quỳ chân xuống đất, dập đầu mà vái hai người đang ngồi trên ghế như nghi thức bái sư vậy!!!
Vượt hàng trăm nghìn kilomet, bay tới chỗ Phi lé, nó sau khi được ông lão sư phụ của Huyết vũ đưa về, cũng lên trên núi nhưng lại trong một hang động toàn bộ là đá. Phi hơi bị ngợp với nơi này.
Bây giờ chỉ có hai người, ông ta mới đi tới cạnh Phi.
– Biết vì sao ta đưa cậu tới đây mà không phải ai khác, cũng không phải 1 trong 3 đồ đệ của ta không? – Ông ta hỏi.
– Không biết – Phi đáp cụt lủn.
– Lần trước Huyết Vũ cũng đưa ta tới băng phái kia, nhưng gặp tên đó, ta thấy không ưng ý, nhưng khi gặp cậu, ta lại rất hứng thú. – Ông ta nói.
– Chắc không đơn giản như vậy đâu phải không? – Phi lên tiếng hỏi tiếp.
– Đúng vậy, còn một lý do nữa, rất lâu rồi, cách đây mấy chục năm, ta có quen biết hai người, là địch nhân của nhau, 3 người bọn ta tranh giành rất lâu. Về sau tuổi ta đã già, không thể tiếp tục, cho nên 3 đứa đồ đệ hiện tại được ta thu nhận, nhưng sau khi 3 đứa này xuất sơn ta rất kỳ vọng vào chúng bao nhiêu thì bọn chúng làm ta khá thất vọng bấy nhiêu. – Ông ta nói, giọng có vẻ trầm đi rất nhiều.
– Nếu các ông mạnh như vậy?? Sao không thống nhất giang hồ của một nước để cai quản??? – Phi hỏi.
– Bọn ta cũng đã từng như vậy, nhưng ai cũng có lòng tham, đều muốn vươn lên cao hơn người khác, chẳng ai chịu ai. Rơi xuống chiếc hố tuổi tác chẳng ai tránh được, ta không biết hiện tại họ có đệ tử không? Nhưng nếu có, ngươi sau khi học xong hãy phân tài với bọn hắn, để ta muốn biết ai là người hơn ai, và hoàn thành nốt giấc mơ của ta lúc còn trẻ. – Ông ta nói.
– Còn nếu kết quả là gì, khoogn thể thống nhất được nguyện vọng mà ta ấp ủ, thì hãy liên kết với nhau, mà cùng chà đạp giới giang hồ này dưới chân. – Ông ta nói tiếp.
– Nhưng tôi và đệ tử của ông có thù?? Không thể hóa giải, chỉ có máu chảy thôi. – Phi nói, hắn rất thật tính.
– Đó là nhân quả nó gây ra, không biết lý do là gì, không biết nó giúp ta mới phải làm vậy hay như thế nào, nhưng hậu quả vẫn phải tự gánh, nó chết dưới đao của ngươi thì cũng là trả lại nhân quả, ta không xen vào. – Ông ta nói.
Phi im lặng, thật sự việc tâm nguyện của ông ta cũng chính là mục đích mà nó muốn học, nó muốn giúp đỡ, phò tá cho bạn chí cốt để leo lên bậc cao nhất, nhất định nó sẽ làm được giúp Dũng hoàn thành!!!
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro