Dũng

Phần 130

2024-08-28 01:33:09

Phần 130
Thực sự quá khó khăn cho Dũng, tới bây giờ mới bắt đầu tập luyện để có nội lực thì dù có thành công cũng sẽ không kịp nâng cao nhiều trong mấy năm, cái này phải là tích lũy thì mới dồi dào và mạnh được, với hoàn cảnh hiện tại Dũng cảm thấy không ổn, nếu như nhuần nhuyễn được nội lực thì cần phải học thêm những sở trường khác nữa của các cao tầng chứ không thì không đủ đối chiến với hai bang bên trung quốc…

Thất bà trở lại thấy Dũng vẫn đang cố gắng, bà liền đi tới, kêu dũng thử vận nội lực cho bà kiểm tra… Dũng cũng làm theo, cảm nhận được tia nội lực yếu ớt, Thất bà khẽ gật đầu…

– Bây giờ cậu nghe ta nói, hãy nhắm mắt lại và cảm nhận… – Thất bà nói, bà là người đi trước, những con đường tắt bà chắc chắn biết và am hiểu, những chỗ nào cần lược bỏ…

Dũng lại ngồi làm theo lời Thất bà nói… thấy có sự thay đổi rõ rệt, khi nhìn thấy rồi, lôi ra là điều quá đơn giản với sự hướng dẫn của Thất bà, thất bà phải mất thời gian bao lâu mới có thể hoàn toàn lôi mặt ra được… Dũng thế này là kinh dị lắm rồi…

– Cậu hãy theo như lão nói, chỉ cần trong 1 tháng, chắc chắn có sự thay đổi rõ rệt… – Thất bà nói, lại để Dũng ngồi ở đây tự nghiền ngẫm, còn mình thì trở về trong phòng.

ThẤT bà đi tới giường, cúi người xuống lấy trong gầm giường một cái hòm có vẻ phủ bụi đã lâu lắm rồi, ThẤT bà cảm khái thổi bụi ở nắp hòm, mở cái nắp ra, bên trong những thứ quen thuộc mà bà đã cất ở đây lâu lắm rồi.

Bên trong có mấy thứ giao kèo với NhỊ tiên tử, bên cạnh đó còn có 1 quyển sách khá lâu đời thì phải, bìa sách đã bị bạc màu lắm rồi, Thất bà bỏ ra xem các trang sách ngả màu vàng, trên sách chỉ có vài hình người cầm kiếm múa may các tư thế, và vài dòng chữ chú thích, Thất bà nở nụ cười…

– Azz… dà… Mejing à… lâu lắm rồi, cảm giới khi đó của con cũng thuộc dạng “nhất đẳng kiếm khí”, bây giờ con gái của con sẽ tiếp nối thanh tựu mà con đã đạt được. – Thất bà tự nói lẩm bẩm…

Ngoài quyển sách, còn có một hộp nhỏ bên cạnh, Thất bà đặt quyển sách xuống với tay vào cái hộp rồi lưỡng lự mở ra xem…

Một màu xanh ngọc phát sáng, Thất bà cầm viên màu xanh ngọc lên… nụ cười kèm theo nước mắt chảy dài trên khuôn mặt…

– Ông nó à… có lẽ cần phải sử dụng cái này cho cháu gái… ông có suy nghĩ giống tôi chứ? – Thất bà lại lẩm bẩm tự hỏi…

Đây là viên thuốc mà hai ông bà đã vất vả nhờ người luyện chế với những thảo dược và nguyên liệu hiếm, cực độ trân quý… này là hai ông bà muốn sau này dành cho con gái, mỗi ngày sẽ mài ra một chút pha với tí nước thuốc khác, sẽ gia tăng nội lực cực độ nhanh chóng… nhưng có chút di chứng cho người sử dụng… nếu như tới một khoảng thời gian nội lực tự được tụ lại sẽ làm cho người đó không thích nghi kịp, dễ dẫn đến vỡ mạch mà chết… vì vậy không già bằng tự thân cố gắng tập luyện, nhưng bà đã mất đi con gái, mà chấp niệm muốn dùng hết những gì tốt nhất cho con của bà đã ăn sâu vào tiềm thức. Bây giờ chỉ còn cháu gái, bà chắc chắn sẽ dành hết cho nó… cái giá khi sử dụng đã nói rồi, khi xảy ra chuyện đó cần có một người nội lực chuyên sâu để áp chế và dẫn dắt tụ lại một điểm sẽ không bị bộc phát nữa, nhưng khi xâm nhập nội lực vào một người mà trong người đó cũng có nội lực lớn sẽ dẫn tới phản kích lại. Điều này càng nguy hiểm hơn, chỉ là người dẫn nội lực vào phải dồn hết sức thậm chí có thể bỏ mạng để kiềm chế và giữ cho nội lực của mình chỉ vuốt ve dẫn lối…

Thất bà lần trước đã một lần dùng nội lực xâm nhập vào các mạch huyệt của Trinh, nhưng chỉ mang tính chất mở đường và Trinh không có chút nội lực nào cả… khi dùng hết viên thuốc này mài uống sẽ khác… Thất bà chịu… bà chấp nhận… mạng của bà thì sao??? Dù có bỏ cả mạng mà cháu của bà thành tài đạt được trình độ “vô tiền khoáng hậu” bà cũng chấp nhận…

Trinh lúc này cũng đang ngâm mình trong bồn lần cuối, mà chưa hề biết Thất bà đang ngầm tính toán hy sinh cho cô, nếu Trinh biết chắc chắn cô cũng sẽ không đồng ý…

Trên Phim khi có nhiều cảnh người truyền nội lực hay nội công cho người khác… điều này không thể xảy ra ở ngoài được… có thể mượn ngoại vật tăng nội lực còn khó khăn, khi truyền nội lực sang sẽ rất dễ dẫn tới bị vỡ mạch như bên trên nói… giống như một cái hũ nhỏ, bỗng lại đổ dồn một lượng lớn nước vào, một là bị chảy hết ra ngoài, hai là khi nén được nước lại cũng làm vỡ hũ… áp lực quá lớn…

Thất bà nghĩ tới hay tìm lão Tứ, cô ta am hiểu mấy cái thuật chú dị hình, may ra sẽ có cách chăng??? Thất bà suy nghĩ mọi khả năng, chứ dùng tới viên thuốc kia là một sự lựa chọn cuối cùng bất đắc dĩ…

Nghĩ là làm, Thất bà vội vàng phi thân cho nhanh chóng mặc dù mất sức, thẳng tới chỗ lão Tứ… Đẩy cửa đi vào, lão tứ đang ngồi ung dung uống trà, cơ thể vẫn cứ mỹ miều như vậy… Lồi lõm làm rạo rực người khác giới…

– Mời thất bà ngồi… – Lão tứ nói.
– Ồ… cô biết ta tới sao? – Thất bà hỏi.
– Lúc nãy có chút cảm giác nên bấm độn thấy báo có khách tới, vì vậy ngồi pha trà chờ không nghĩ là Thất bà. – Lão tứ cười cười…
– Hahha, lão lại quên mất sở trường của cô rồi. – Thất lão ngồi xuống đối diện, cầm chén trà lên nhấp một ngụm…
– Hừm… trà ngon, thơm quá… – Thất bà nhấp rồi tấm tắc khen…
– Lát sẽ bảo người đem cho thất bà, có vẻ Thất bà tới đây có chuyện quan trọng lắm sao? – Lão tứ hỏi…
– Haizzz… đúng vậy, phiền tới lão tứ ngươi rồi… ta mới tìm được cháu gái. – Thất bà nói.
– Chuyện vui như vậy thì nên ăn mừng chứ sao thấy Thất bà có gì đó ủ rũ vậy? – Lão tứ hỏi…

Thất bà liền kể lại toàn bộ, đưa ra băn khoăn của mình, muốn tìm Lão tứ để xin cách có thể giúp được không. Cái giá thế nào cũng được, chỉ cần được việc mà thôi. Thất bà cực độ hào phóng đối với việc của cháu gái mình…

– Chuyện này, nói có cách thì có, không thì cũng đúng. – Lão tứ đứng dậy, đi quanh bàn mà nói…
– Nói vậy là sao lão tứ? Lão chưa hiểu? – Thất bà hỏi…
– Cách đó cực độ nguy hiểm, vì bỏ cả mạng của người là vượt quá 70 %. – Lão tứ nói… có phần không muốn đáp, loại chuyện này là đoạt tạo hóa và trái với tự nhiên cho nên cực độ nguy hiểm…
– Bỏ qua khả năng mất mạng thì khả năng thành công là bao nhiêu? Và người được thừa hưởng có bị ảnh hưởng gì không?? – Thất bà hỏi, cái bà quan tâm là tỷ lệ thành công chứ mạng của bà đã chết hai lần rồi… Một lần chồng mất, một lần con gái mất… Cho nên có sống nổi hay không cũng chẳng quan trọng…
– 60 % Là cao nhất, đay là bí truyền của thời xưa, cũng lâu rồi không có ai thử… đến tôi cũng chưa dùng lần nào… Còn người được thừa hưởng… cũng có khả năng bị phế… – Lão tứ ngập ngừng rồi nói…
– Hừm… lão biết rồi, vậy sẽ trở lại phiền lão tứ sau. – Thất bà quay lưng rời đi, bỏ lại lão tứ đứng đằng sau… Dõi theo…

Lão tứ bây giờ mới băn khoăn trong đầu… ngày trước thất bà có tới nhờ cô gieo một quẻ để xem cháu gái bà còn hay mất để hy vọng tìm kiếm… Lão tứ lúc đó còn rất trẻ, nhìn thấy hình ảnh một bà lão còm cõi một mình sống vật vờ với hy vọng tìm được cô cháu gái… nên Lão tứ cũng giấu nhẹm kết quả mà gieo cho bà một hy vọng sống… Cái quẻ bói đó là TỬ, chữ Tử to đùng còn hiện trong đầu của lão tứ tới bây giờ mỗi khi nhớ lại… Cô chợt nghĩ hay do mình gieo quẻ bị sai? LÃO TỨ đứng thất thần… không đúng, cô gieo quẻ chưa bao giờ sai, từng sự việc lớn nhỏ cô đều xem ra được… nếu như cô xem là đúng thì khả năng người cháu gái kia là giả…

Cô có nên tới để vạch trần không? Hay cứ để cho Thất bà có một cuộc sống vui vẻ an dưỡng vì sắp gần đất xa trời rồi… Lương tâm của cô bị day dứt…

Trở về khoảng thời gian trước đây, khi Mejing và chồng chạy trốn, hôm đó trời mưa tầm tã, nước mưa gột rửa đi một trong những tội lỗi đang xấu hổ của gia tộc Khun, họ truy sát đôi vợ chồng trẻ. Người vợ thì đang mang thai, người chồng vừa chạy vừa phải dìu vợ mình… nhưng với tốc độ còn phải dìu theo bà bầu hai người không thể chạy nhanh được… khi bị dồn vào một con hẻm nhỏ, nước mưa cứ lã chã rơi, khung cảnh sấm chớp lóe sáng, chớp lóe lên khuôn mặt của những người đang vây kín hai vợ chồng hiện lên bặm trợn và hả hê… họ có cả cười đùa thậm chí sát khí còn nồng đậm mà nhìn hai người bị dồn vào hẻm cụt…

Tiếng người vợ năn nỉ van xin họ buông tha cho hai người, đáp lại chỉ là những tiếng cười chói tai, tiếng đùa cợt vô tình… Họ dần dần ép hai người sát vào tường… người chồng thấy thế này không ổn anh phải cản họ mở đường máu cho vợ chạy. Nghĩ là làm, người chồng quay sang nhìn vợ, ánh mắt có sự chua xót và thêm vào đó là sự kiên định, vợ anh biết chồng định làm gì nhưng không thể cản được.

– Em chạy đi, khi sinh ra con chúng ta sẽ rất xinh đẹp. – Người chồng nói.
– Không… anh phải đi cùng em, có chết cùng chết. – Người vợ đáp, cô ngấn lệ, nước mắt chảy xuống gò má nhưng lại bị nước mưa gạt trôi toàn bộ…

Hai người còn đang đùn đẩy thì bất chợt đám người gia tộc Khun nhảy tới, họ vung vũ khí lên đánh về phía hai người, mặc dù cực kỳ giỏi nhưng người vợ mang thai không thể sử dụng hết than thủ, mấy chốc mà hai vợ chồng đã bị áp đảo hoàn toàn… bọn người kia không chút nương tay, đánh cho hai người ép sát vào nhau…

“Sột” âm thanh ngọt lịm vang lên trong đêm mưa tầm tã, tiếng sét đánh đinh tai… Máu từ chỗ đó của người chồng chảy ra, anh ta gục dần xuống, tay vẫn bám chặt vào người đâm mình, ánh mắt nhìn vợ tha thiết và tự trách… Vợ của anh thấy vậy cũng nhào tới ôm chồng, nhưng người kia lại vung tay, ép người chồng lùi lại đúng đà của vợ đang lao tới, người vợ bị đoạn thừa của vũ khí đâm xuyên qua ngực… người vợ ôm lấy cơ thể từ từ ngã xuống đất… Sét đánh lần nữa to và gầm rú mạnh hơn, chớp đánh thẳng vào mái nhà bên cạnh… tóe lửa…

Đám người gia tộc Khun thấy hai vợ chồng đã gục thì cười trừ rồi rút lui, để lại đó người vợ vẫn ôm chồng cứng ngắc, không biết qua bao lâu, nước mưa vẫn lã chã rơi, máu của hai người chảy loang lổ cả một chỗ này… Người vợ bị giật mình tỉnh lại sau tiếng sét đánh… cô ngồi dậy, vết thương trước ngực khá sâu… cô gắng lê lết tìm người giúp đỡ, may mắn có người đi qua đã cứu giúp…

Khi tỉnh dậy người vợ phát hiện con mình đã bị chết rồi, mất máu quá nhiều, va đập mạnh dẫn tới đưa bé bị chết trong lúc cứu cô… Người vợ như muốn hóa điên, chồng đã chết, con cũng mất… mới có đoạn cô lao một mình vào gia tộc Khun mà huyết tẩy…

Chuyện này Thất bà cũng không được nắm rõ tình hình chỉ biết kết quả mà thôi, chứ bà biết gia tộc Khun xuống tay ác độc như vậy có lẽ cũng theo con gái quá…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dũng

Số ký tự: 0