Phần 99
2024-08-05 13:48:12
Sáng ngày hôm sau…
Hoắc gia.
Sau một đêm tịnh dưỡng và lấy lại sức, Hoắc Mạn Ni đã trở về vẻ tươi tắn của trước kia, đã rất lâu… cô không thức dậy trong chính căn phòng của mình, cảm giác như mới hôm qua, mọi thứ trong phòng vẫn không có gì thay đổi.
Nhìn thấy Mạn Ni ăn hết chén cháo Lữ Trị cảm thấy nhẹ cả lòng, bà còn lo cô sẽ vì chuyện của Tống Thiếu Hoành mà mất ăn mất ngủ.
“Tối qua… Luật rời khỏi phòng con lúc mấy giờ, tại sao không giữ nó lại…” Lữ Trị lên tiếng.
Trong suy nghĩ của Lữ Trị, Hoắc Luật và Mạn Ni chính là một cặp tiên đồng ngọc nữ, trời đất tạo ra không ai đẹp bằng, nói chung là bà hoàn toàn đồng ý Mạn Ni và Hoắc Luật đến với nhau.
“Tối qua không phải cậu ấy cũng rời khỏi cùng với mọi người sao?”
Lữ Trị giật mình ngẩng đầu lên sau khi nghe con gái nói xong, bà có nghe nhầm không. Còn Mạn Ni lại mỉm cười nhìn bà, mẹ cô xem ra đã có dấu hiệu lãng trí của người già, chuyện chỉ mới xảy ra tối qua mà bà đã quên rồi.
“Mạn Ni! Con không nhớ gì? Tối qua lúc mọi người rời khỏi phòng là con bảo Luật ở lại… chuyện này con quên rồi?” Lữ Trị khẩn trương nắm chặt tay của Mạn Ni.
Nhìn vẽ mặt nghiêm túc của Lữ Trị, làm cho Mạn Ni cảm thấy hoang mang bấn loạn, một đoạn ký ức như thoáng như hiện trong đầu cô, hình ảnh mập mờ trong đêm mưa lạnh lẽo, Hoắc Luật ôm chặt lấy cô. Cô còn nghĩ đó là mình mơ, hóa ra không phải sao.
“Tối qua Luật ở phòng con, tại sao con lại không nhớ gì hết, mẹ rốt cuộc chuyện này là sao?”
Cơn đau đầu quằn quại khi Mạn Ni cố gắng nhớ lại chuyện tối qua, càng suy nghĩ thì đầu cô lại càng đau, đến đánh rơi chén cháo, hai tay ôm lấy đầu.
“Choang… ng… ng…”
“Mẹ ơi! Đầu con đau quá… tại sao con không nhớ gì hết, mẹ… đầu con đau quá.”
“Mạn Ni! Bình tĩnh lại đi con, không nhớ thì thôi… đừng nghĩ nữa”
“Là mẹ nhớ nhầm, tối qua Luật không ở lại phòng con, không cần phải nghĩ nữa…” Lữ Trị ôm chặt lấy Mạn Ni, cố gắng trấn an tinh thần, lo lắng cơn đau đầu của Mạn Ni lại càng nặng nên bà ta đã phủ nhận điều vừa nói.
“Có thật không?” Mạn Ni nhìn bà.
“Phải! Đừng suy nghĩ nữa, con hãy nghỉ ngơi/”
Sau khi Mạn Ni đã bình tĩnh hơn, Lữ Trị đặt cô nằm lại giường. Bà khum người xuống, lấy ra một lọ thuốc trong tủ. Bên trong đầy những viên thuốc màu vàng, và đưa cho Hoắc Nạn Ni.
“Mạn Ni! Mau uống đi con, nó sẽ giúp cho con dễ ngủ hơn”
Bà không ngờ bệnh tình của Mạn Ni lại tái phát, mấy năm nay con bé đều được cho uống thuốc đều đặn, bà tưởng căn bệnh đó đã hết từ lâu, nhưng mà Mạn Ni tái phát bệnh từ khi nào tại sao bà lại không hề hay biết. Có lẽ bà phải đến gặp viện trưởng Lương.
Sau khi uống thuốc của Lữ Trị đưa, thì không lâu sau đó Mạn Ni đã ngủ thiếp đi. Trong cơn mơ màng, Mạn Ni lại mơ thấy cơn ác mộng khủng khiếp đó.
“Hu… u… Mẹ ơi… cha ơi…”
Một đứa bé gái đang khóc nức nở, ôm theo con gấu bông chạy xuống lầu. Dưới sảnh, có tiếng người lớn đang cãi vã. Một người đàn ông và hai người người phụ nữa đang tranh chấp qua lại, trên tay người phụ nữ đó còn cầm một chiếc hộp quẹt.
“Đừng…”
Khi người đàn bà đó ném chiếc hộp quẹt xuống thì mọi thứ đều bốc cháy, lửa lớn lan nhanh, cả căn biệt thự chìm trong biển lửa, rất nóng… rát nóng… cô bé sợ hãi chạy xuống lầu, nhưng lại lăn từ trên bậc thang xuống.
“A… a…”
Chỉ mới nằm xuống không lâu nhưng cơn ác mộng đã làm cho Hoắc Mạn Ni giật mình tỉnh dậy. Mồ hô chảy ướt hết cả trán, hơi thở gấp gấp và tim cô còn đập rất là nhanh. Với giấc mơ vừa rồi Hoắc Mạn Ni không còn động lại chút gì, ngoại trừ sự sợ hãi.
“Ha… a… Đừng đùa nữa… em đầu hàng, anh tha cho em đi”
“Đã quá muộn…”
“Á… a…”
Cách một bức tường, tiếng cười nói đùa giỡn ở căn phòng bên cạnh đã khiến cho Mạn Ni xao nhãng, giọng nam rất là quen thuộc. Nó rất giống với giọng nói của Hoắc Luật, nhưng đó là căn phòng của Dục Uyển, không thể nào hai người đó lại ở cạnh nhau.
Không thể kháng cự được sự hoài nghi trong lòng, Mạn Ni đẩy cửa phòng ra, lê chân đi đến căn phòng bên cạnh. Cô nhẹ nhàng đẩy cửa phòng đang hở của Dục Uyển ra, khuôn mặt của Hoắc Mạn Ni lập tức biến sắc.
“Luật! Đừng giỡn nữa… em sai rồi, được chưa”
“Không!”
Dục Uyển đang nằm ngửa trên giường, hai tay bị ép chặt lên đỉnh đầu, hai chân thì vũng vẫy đạp loạn xạ, vừa mở miệng cầu xin, vừa trốn tránh cây viết lông mà Hoắc Luật đang cầm trên tay.
Chưa bao giờ Mạn Ni nhìn thấy một Hoắc Luật như bây giờ, cậu ấy luôn ít nói, cũng ít khi nở nụ cười với ai ngoại trừ cô, còn bây giờ thì…
“Bây giờ em có xin tha cũng đã quá muộn, có phải tối qua anh không làm gì em hết, nên dư thừa sức lực, sáng ra đã vẽ bậy trên mặt anh… hả…”
Hoắc Luật đang ngồi trên người của Dục Uyển, không chế hai tay của cô chỉ bằng một tay, tay còn lại đang cầm viết lông.
“Luật! Anh tha cho em lần này đi… lần sau sẽ không có chuyện như vậy nữa”
“Lần trước em cũng nói như vậy thì phải, nếu em thừa sức lực lại không biết làm gì ngoài việc gây họa ra, anh biết một cách rất tốt để làm em mất sức”
Hoắc Luật ném cây viết lông xuống, rồi cúi người hôn môi Dục Uyển, nụ hôn say sưa triền miên…
“Ưm… m…”
Nhìn Dục Uyển và Hoắc Luật đang hôn nhau trên giường, Mạn Ni có một cảm giác nhói đau đến kỳ lạ, còn khó chịu hơn lúc nhìn thấy Thiếu Hoành ngủ với Mộc Nhu trước đó.
Trước giờ không phải cô không biết tình cảm Hoắc Luật giành cho mình, nhưng cô chưa từng nghĩ hắn với tư cách một người đàn ông để yêu, thì tại sao bây giờ cô lại cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy hắn chủ động hôn, cười nói với người phụ nữ khác. Cậu ấy không phải chỉ là em trai của cô sao, cậu ấy có quyền ở bên người phụ nữ mà cậu ấy muốn, tại sao cô lại phải khó chịu.
Có chăng là trước giờ bên cạnh Hoắc Luật không có bất kỳ người con gái nào, Luật cũng chưa hề thân mật với ai trước mặt cô, để cho cô nếm cái mùi vị ghen tuông.
Rột cuộc cô tình cảm cô giành cho Hoắc Luật là gì…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro