Dục Uyển

Phần 97

2024-08-05 13:48:12

Phần 97
Hoắc gia.

“Mạn Ni! Con không phải buồn… không có Tống gia thì còn Hoắc gia, chúng ta chính là người thân của con” Lữ Trị ngồi trên giường, vừa an ủi dỗ dành vừa đút canh cho Hoắc Mạn Ni.

“Luật! Chị muốn gặp mặt Thiếu Hoành, em dẫn chị đi đi…” Mạn Ni quay sang năn nỉ Hoắc Luật, từ lúc Tống Thiếu Hoành được đưa ra khỏi phòng cấp cứu thì cô vẫn chưa có cơ hội gặp hắn, vì mẹ chồng không cho phép, trước cửa phòng bệnh luôn có vệ sĩ, cô đến gần họ lại đuổi ra.

“Mạn Ni! Tống Thiếu Hoành vẫn chưa thể tỉnh lại, con vào gặp cậu ta cũng vậy thôi… lúc này Tống phu nhân vẫn còn tức giận, qua một thời gian nữa lúc bà ta nguôi giận, dì và mọi người sẽ dẫn con đi” Lữ Tranh, bà cả lên tiếng.

“Chị hai nói rất đúng, Mạn Ni… lúc này con rất yếu, cũng phải được tịnh dưỡng” Tiêu Tường lên tiếng.

Tất cả mọi người trong Hoắc gia đều có mặt đông đủ, nhưng trong mắt của Hoắc Mạn Ni chỉ nhìn thấy có mỗi Hoắc Luật.

“Luật! Qua một vài ngày nữa, em sẽ dẫn chi đi gặp Thiếu Hoành đúng không”

“Ừ! Nếu sức khỏe chị trở nên tốt hơn, chị muốn gặp hắn… em sẽ dẫn chị đi” Hoắc Luật lên tiếng.

Hoắc Mạn Ni mới tin tưởng nuốt hết chén cháo.

Cũng đã hơn mười giờ đêm, tất cả mọi người cũng lần lượt quay về phòng mình. Nhưng đến lượt Hoắc Luật thì không được.

“Luật! Em ở lại với chị được không… chị sợ mình lại mơ thấy ác mộng” Hoắc Mạn Ni lên tiếng, hình ảnh Tống Thiếu Hoành nằm bất động bên dưới vũng máu là một cú sốc lớn với Hoắc Mạn Ni.

“Luật! Cha nghĩ con nên ở lại với Mạn Ni, con bé cần người ở bên cạnh” Hoắc Nghị lên tiếng.

“Con biết rồi, mọi người về phòng mình nghỉ ngơi… tối nay con sẽ ở đây với chị Mạn Ni”

“Luật! Nếu Mạn Ni có chuyện gì thì con cho dì biết…”Lữ Trị vẫn còn cảm thấy sợ hãi, lúc nghe tin Tống Thiếu Hoành sẽ không thể tỉnh dậy thì Mạn Ni giống như người khác, con bé lại cười thỏa mãn “hắn như vậy xứng đáng…”, con bé còn lớn tiếng nói trong xe, nhưng sau đó nó lại quên hết tất cả.

“Mẹ! Con thật không sao, có Luật bên cạnh con sẽ không có chuyện gì”

Bà cũng hy vọng mọi chuyện sẽ như lời của Mạn Ni nói…

“Két… t…”

Mọi người ở bên ngoài đều thở dài buồn bã, họ tội nghiệp cho hoàn cảnh của Mạn Ni, vừa mất con, bây giờ lại mất chồng, còn bị gia đình chồng đuổi ra khỏi cửa. Một đứa con gái tài hoa như nó sao lại khổ như vậy.

“Luật! Em có thể lên đây nằm với chị không… chị cảm thấy rất lạnh” Hoắc Mạn Ni đáng thương lên tiếng.

Hoắc Luật cũng tháo giày ra, trèo lên giường nằm bên cạnh Hoắc Mạn Ni, hắn kéo cô ôm vào.

“Còn thấy lạnh không” Hắn nói.

“Vẫn rất lạnh…”

Hoắc Luật lại càng xiết mạnh hơn, bờ ngực rộng lớn của hắn gần như phủ kín hết cả con người Mạn Ni.

“Còn thấy lạnh không”

“Không còn lạnh nữa…” Hoắc Mạn Ni mỉm cười trong lòng của Hoắc Luật, nụ cười giảo hoạt như một con cáo tinh.

Bên ngoài mưa vẫn rất lớn, gió táp đập mạnh vào cửa sổ muốn vỡ nát. Hoắc Phi nằm ngủ trên giường cứ lăn qua lộn lại. Nhớ lại lúc hắn gặp Dục Uyển ở rạp chiếu phim lúc chiều. Từ lúc hắn nhìn thấy cô ở trước cửa cho đến khi phim chiếu xong, hắn rời khỏi đó. Dục Uyển vẫn còn đứng ở bên ngoài chờ Hoắc Luật đến.

Hắn không thể ngủ được.

Hoắc Phi bước xuống giường kéo rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài, mưa càng lúc càng lớn. Không biết con ngốc đó thế nào, vẫn không thể bỏ xuống được.

Hoắc Phi đi đến phòng của Dục Uyển xem thử, lúc ngang qua phòng của Mạn Ni vẫn còn thấy đèn sáng, chị ấy vẫn còn thức thì Luật chưa thể đi được.

Còn căn phòng bên cạnh vẫn tắt đèn, không biết chủ nhân của nó đã về tới nhà chưa, hay vẫn ở rạp chiếu phim chờ như con ngốc.

“Chết tiệt!”

Căn phòng lạnh lẽo không hơi ấm, chăn gối được xếp rất gọn gàng ở đầu giường. Dục Uyển thật sự chưa về nhà.

“Rầm”

Hoắc Phi lập tức đóng sập cửa lại, rồi chạy xuống lầu, lái xe đi.

“Thiếu gia! Đã khuya rồi cậu muốn đi đâu, thiếu gia…”

… Bạn đang đọc truyện Dục Uyển tại nguồn: http://bimdep.vip/duc-uyen/

“Ào… Ào…”

“Đùng… đùng…”

Bên ngoài mưa rơi xối xả nước chảy thành thác, gió thổi ào ạt cây cối nghiêng ngã xuống mặt đường, sấm chớp lại ầm ầm với những ánh sáng chóp nhoáng dọa người.

“Đùng… đùng…”

Nhìn chung thời tiết ngày và đêm nay hoàn toàn trùng khớp với đài khí tượng thủy văn đã đưa tin. Bão mạnh cấp 12 giật trên cấp 15. Những người đã xem tin thời tiết của ngày hôm nay, hay những ai dại dột mà đã ra ngoài, đều đang vội vã chạy về nhà gấp.

Cho nên trước cửa rạp chiếu phim đã rất vắng vẻ, nhìn một lượt đã biết có bao nhiêu người.

“Ầm… m…” Hoắc Phi vừa bước xuống xe đã đóng sập cửa lại, hắn cầm ô lên vội vàng đi khắp nơi tìm kiếm.

Sau khi khi ướt cả đôi giày thể thao và chiếc áo sơ mi vì mãi đi tìm Dục Uyển. Hoắc Phi mới biết hắn đã làm một chuyện rất dư thừa và ngốc nghếch, cả rạp chiếu phim đã không còn ai, ngoại trừ hắn.

Có lẽ Dục Uyển đã rời khỏi đây từ sớm…

“Gâu… gâu… gâu…”

“Gâu… gâu… gâu…”

Lúc Hoắc Phi quay lại xe của hắn, chuẩn bị bước lên thì nghe thấy tiếng chó sủa theo bầy, lấn át cả tiếng mưa, dữ dội hơn tiếng sấm. Không biết là ai đã chọc giận chúng.

Hoắc Phi nhìn ngó khắp nơi…

“Bọn mày không thấy tao rất thảm sao, còn muốn đuổi tao đi… làm chó cũng phải có chút thú tính chứ…”

“Gâu… gâu… gâu…”

Nghe thấy tiếng nói quen thuộc, cùng với tiếng chó sủa đệm lời, đã gây sự chú ý cho Hoắc Phi. Hắn quay đầu nhìn lại chỗ hàng nước xụp xệ nằm cạnh nhà hát. Dục Uyển ướt nhẹp từ đầu đến chân, khuôn mặt đã xấu bây giờ lại thêm tóc tai rối bời, vẽ đẹp dọa người đó thật khiến người ta muốn ngất xỉu.

Hắn mỉm cười, cười vì không phải là hắn ngốc nhất, còn một kẻ còn ngốc hơn cả hắn…

Nhưng có lẽ Hoắc Phi đã đánh giá quá cao sự ngốc nghếch của Dục Uyển, thật ra tất cả đều có lý do, không phải cô muốn giành cái danh hiệu đại ngốc của hắn.

Dục Uyển cảm thấy số cô hôm nay không phải xui một cách bình thường, mà là xui đặc biệt. Lúc trả tiền taxi thì mới biết mình quên mang ví, muốn gọi điện cầu cứu thì điện thoại lại hết pin. “Tháng bảy mà… xem như là cúng cô hồn”, bác tài nói vậy rồi lắc đầu bỏ đi, Dục Uyển an nhàn vượt ải cũng không phải tốn một đồng nào.

Bây giờ cô chỉ cần ngoan ngoãn đứng đây chờ Luật của mình đến, dõi mắt nhìn dòng người không ngớt, lần lượt ra vào rạp chiếu phim mà Dục Uyển thở dài.

“Hây za…”

Xuất chiếu của họ đã chiếu xong từ nửa tiếng trước, mọi người bên trong cũng đã ra về hết. Nhưng Luật của cô cũng không thấy bóng dáng đâu. Thật ra, cô cũng rất muốn cầm điện thoại lên hỏi “anh ơi! Anh tới chưa…” nhưng không được. Vì trên mặt cô hình như có gắn mác “kẻ gian tránh xa” nên không có người nào ở đây dám cho cô mượn điện thoại, sợ cô ôm của bỏ chạy thì phải.

Trời xót thương giữa rừng người xa lạ ở tại rạp chiếu phim, cô lại gặp được một người quen để nhờ vã. Nhưng mà… lại là Hoắc Phi tên khốn đó. Bảo cô mở miệng nhờ hắn trở về nhà sao, không đời nào. Cô thà đứng đây chờ Luật đến.

Nhưng Luật mãi không thấy đâu. Đến lúc chờ không được nữa, cô muốn lội bộ về nhà thì trời lại đổ mưa. Đến khi tìm được nơi để trú tạm thì gặp phải chủ nhà không hiếu khách, cứ thích đuổi cô đi.

“Gâu… gâu… gâu… gâu…”

“Mày sủa nhiều như vậy tao cũng không hiểu mày nói gì đâu… tao chỉ trú tạm, mưa tạnh tao sẽ đi… ok… quyết định vậy đi…” Dục Uyển quay sang đàm phán với bạn Cẩu đầu đàn.

“GÂU… GÂU… GÂU… gừm… gừm!!!

Lần này không chỉ là sủa đơn thuần, bạn cẩu còn có ý định dùng đến cả vũ lực, nhìn hàm răng sáng bóng nhọn hoắt của chúng, và cái lưỡi dài ngoằng đỏ lè đang đưa ra thục vào, sợ nhất chính là tiếng gầm gừ trong bóng tối của chúng. Dục uyển nuốt vào từng ngụm nước bọt, nếu cô không đi nhất định sẽ bị chúng cắn nát.

“Được rồi! Tao đi là được chứ gì… mày không cần phải làm tao sợ như vậy” Dục Uyển đánh liều chạy ra ngoài, dù sao bị ướt vẫn tốt hơn là bị cắn.

Hoắc Phi phát hiện ra một điều, Dục Uyển rất có cơ duyên hảo hợp với loài cẩu thì phải. Lần trước ở đảo Không Tên, lần này ở trước rạp chiếu phim. Hai lần hắn đi tìm Dục Uyển thì cô đều gây chuyện với cẩu ca.

Hoắc Phi mỉm cười. Hắn giương cao cây ô lên, rồi băng qua phía đối diện, từng bước đi đến chỗ của Dục Uyển.

“Cộp… cộp… cộp… p!!!”

Dục Uyển tưởng đâu lần này mình sẽ ướt nhẹt. Nhưng lúc cô vừa chạy ra khỏi hàng nước thì có một người đàn ông đang cầm ô đi về phía cô. Bóng dáng cao lớn của người đó đang đổ xuống mặt đường. Hắn bước tới cạnh, giăng ô lên che cho cô.

“Em biết anh nhất định sẽ đến…” Dục Uyển mừng rỡ, phấn khởi lên tiếng.

Khi cây ô được giương lên cao, thì diện mạo của Hoắc Luật đang ở trước mặt cô.

“Em là con ngốc sao… tại sao không nhận điện thoại, có biết anh gọi cho em bao nhiêu cuộc gọi không…” Hoắc Luật vừa tìm thấy Dục Uyển đã nạt nộ cho một trận, xối xả như mưa rơi.

Gọi điện mà không ai bắt máy thì sao hắn không giận được chứ, chị Mạn Ni vừa chọp mắt là hắn lập tức rời khỏi Hoắc gia, chạy đi tìm cô.

“Điện thoại em hết pin làm sao nhận được cuộc gọi của anh”

“Luật! Mà anh đang lo lắng cho em sao…” Dục Uyển mỉm cười đến típ cả mắt, nhìn thấy vẽ mặt vừa tức giận, lại vừa khẩn trương của Hoắc Luật, lòng cô cảm thấy rất ấm áp, mặc dù nước mưa lạnh lẽo đang tạt vào người mình.

“Em còn cười nữa… không thấy anh đang giận thế nào, em ngốc thật hay cố ý chọc tức anh” Hoắc Luật ném cây ô vào người của Dục Uyển, rồi hắn lại giận dỗi bỏ đi một mình trong mưa, không ngó ngàng đến cô.

Vì biết mình đã chọc giận Hoắc Luật, nên Dục Uyển cuống quýt đuổi theo sau, nhỏ giọng tỉ tê mà năn nỉ. Nhưng ngu ngốc không biết bản thân đang trúng kế của người ta, cái tội dại trai nên không trách được ai.

“Em xin lỗi, anh đừng giận mà… lần sau sẽ không có như vậy nữa, em sẽ không làm anh lo lắng”

“Luật! Anh đừng giận… anh càng giận lại càng đẹp trai, càng khiến cho người ta không thể không yêu… ai mà đẹp trai thế không biết…”

Hoắc Luật đi trước đang cười tủm tỉm, nhưng vẫn tỏ ra mình đang tức giận. Hắn xoay người lại nhìn cô, với vẽ mặt thật lạnh lùng.

“Thật vậy… anh khiến cho em không thể không yêu”

Dục Uyển không thể ngờ, những lời sến súa đó lại từ miệng cô nói ra, nghe Hoắc Luật lập lại cả người cô đều nổi gai óc. Nhưng miễn là Luật của cô hết giận, sến hơn chắc cũng không sao.

“Phải! Yêu chết đi được, nên anh không được giận nữa.” Dục Uyển chủ động đến nắm lấy tay Hoắc Luật.

“Được! Anh tha thứ cho em lần này, lần sau không được làm anh giận nữa biết không” Hắn mỉm cười, nhéo vào mũi của cô vô cùng sủng nịnh, kế hoạch của hắn đã thành công mỹ mãn.

“Ừa… a…”

Có lẽ là bị “nhéo” đến tỉnh người. Dục Uyển phát hiện ra có một cái gì đó, không hợp lẽ thường tình.

“Khoan đã! Tại sao anh lại tức giận, trong khi anh là người đến trễ, để em đợi suốt mấy tiếng đồng hồ mà em phải dỗ ngọt anh… có lý nào như vậy…” Dục Uyển cuối cùng đã hiểu ra vấn đề, cô đẩy Hoắc Luật ra rồi bỏ đi một nước, phải lấy lại hết tôn nghiêm vừa bị mất, con gái mà.

Âm mưu của mỹ nam tưởng đã hoàn hảo, không ngờ đến phút cuối cùng vẫn bị lật tẩy. Hoắc Luật thật sự lo lắng cho Dục Uyển nên mới đi tìm cô. Lúc tìm thấy Dục Uyển hắn rất là vui mừng vì cô đã không sao. Nhưng chợt nhớ ra Dục Uyển vì ai mà giờ này còn đứng đây, cô nhất định đang rất tức giận, nên quyết định đánh đòn phủ đầu.

“Uyển! Em giận thật sao…” Hoắc Luật chạy đến che ô cho cô.

“Tôi nói không giận… anh tin không” Dục Uyển nghênh mặt cao 45 độ, không đếm xỉa đến Hoắc Luật.

Hắn giơ tay ra, kéo mạnh cô về phía mình, hai tay đặt lên eo của Dục Uyển xiết thật chật.

“Anh làm gì hả… buông ra, đừng nghĩ ôm tôi rồi thì tôi sẽ không giận… buông ra” Dục Uyển giẫy nẩy lên, đẩy hắn ra.

“Ưm… m…”

Mọi hành động kháng cự đều như bọt nước tan vào hư không, chỉ bằng một nụ hôn của Hoắc Luật, tiếp sức cho chiếc lưỡi ngọt ngào của hắn, bàn tay ma quái đang xoa nắn trên người cô như có điện vậy, Dục Uyển cũng không còn biết cái gì là gọi là phải đẩy hắn ra, càng ôm lại càng chặt hơn, tay cô cũng vòng ra sau tấm lưng rộng lớn của Hoắc Luật siết chặt. Biết mình đã trúng độc của Hoắc Luật quá nặng, như cô không thể nào dứt ra được. Mối tình đầu đẹp đẽ của cô, hơn nữa hắn lại quá hoàn mỹ, không có một cô gái nào có thể kháng cự được.

“Còn giận anh nữa không” Hắn mỉm cười, nhả hai cánh môi sưng đỏ của cô ra.

“Chỉ giỏi làm chuyện vô lại” Cô xấu hổ gục mặt trong lòng Hoắc Luật, nhưng có người được nước lấn tới.

“Nhưng không phải em rất thích anh vô lại như vậy sao” hắn nói.

“Anh… anh… đồ xấu xa”

Dục Uyển quá xấu hổ đẩy hắn ra, lúc nãy phản ứng của cô đã quá chân thật đến vậy, mọi người đều biết, giờ này hắn còn cố ý bắt bẻ cô, không phải là muốn nhìn cô xấu hổ sao. Hoắc Luật cũng đuổi theo, bắt được cô. Hai người họ tay trong tay, nắm chặt, cùng dắt nhau bước lên xe.

“Vèo…”

Từ xa, Hoắc Phi ném cây ô của hắn xuống đất, nước bắn ra khắp nơi. Hắn thẩn thờ đi trong mưa. Đây là lần đầu tiên Hoắc Phi có cảm giác ganh tị với chính anh trai mình. Sự ngọt ngào của họ, lại như xát muối vào tim hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dục Uyển

Số ký tự: 0