Dục Uyển

Phần 67

2024-08-05 13:48:12

Phần 67
Hệ thống điện cũ kỹ nhiều năm không được nâng cấp và không bảo trì thường xuyên, là nguyên nhân gây ra sự cố chạm mạch điện và phát nổ ở khu chung cư Xóm Miễu.

Đó là nội dung chính tràn ngập các mặt báo và phương tiện thông tin đại chúng sáng nay.

May mắn là sự cố xảy ra vào thời điểm tất cả mọi người đã đi làm, nên thương vong và thiệt hại đều ở mức thấp nhất. Sáu người bị thương đã được đưa vào bệnh viện kịp thời, theo thông tin từ phía bệnh viện, thương thích trên người họ không có vấn đề nghiêm trọng.

Nhưng sự cố xảy ra ảnh hưởng rất lớn đến tâm lý và gây nổi ra nổi ám ảnh lớn cho người dân sống ở đó. Câu hỏi được đặt ra, đâu là an toàn của người dân trong khi những khu chung cư kém chất lượng như Xóm Miễu vẫn còn tồn tại.

Khu chung cư Xóm Miễu vốn đã được Hoắc thị và Mạc thị đấu thầu thành công. Họ có kế hoạch sẽ phá bỏ và xây dựng lại một khu chung cư cao cấp, nhưng vì vấn đề di dời nên trì hoãn việc khởi công.

Mặc dù chuyện không liên quan gì đến Hoắc thị, nhưng người thừa kế của Hoắc thị đại thiếu gia Hoắc Khiêm, vẫn cho rằng trong chuyện này Hoắc thị nên chịu phần trách nhiệm, nếu ngay từ đầu, họ có thể thuyết phục người dân dọn đi thì họ sẽ không gặp phải sự cố này. Nên Hoắc thị quyết định sẽ chi trả toàn bộ chi phí chữa bệnh trong sự cố phát nổ lần này.

Khi đọc được tới đó thì Kỉ lão liền gấp tờ báo lại rồi đặt xuống bàn, khóe miệng ông hơi nhếch lên, nụ cười của kẻ từng trải và thấu hiểu sự đời.

Tên nhóc này không đơn giản chút nào, để đạt được mục đích nó có thể bất chấp mọi thủ đoạn. Tuổi nhỏ mà đã có quỷ kế, nếu đem so với ông và cha của mình thì thằng nhóc này thâm độc và xảo quyệt hơn rất nhiều.

Đó là lý do ông không cho Kỉ Quân, cháu gái mình qua lại với Hoắc Khiêm. Một kẻ chỉ biết coi trọng lợi ích và quyền lợi, có thể hy sinh người khác. Những loại người như vậy, sẽ không bao giờ thật tâm với bất kỳ ai, ngoại trừ mình. Nếu Kỉ Quân bên cạnh nó, con bé chỉ có kết cuộc là đau khổ. Một ngày nào đó vì lợi ích bản thân, nó sẽ không ngại mà hy sinh con bé.

Mặt dù không nhìn ra cửa, nhưng bóng dáng xinh đẹp đang lén lút từ trên lầu đi xuống và chuẩn bị vọt nhanh ra khỏi cửa, vẫn không thoát ra khỏi ánh mắt tinh tường của Kỉ lão.

“Đứng lại đó! Ông cho cháu ra ngoài sao…” Kỉ lão đặt tách trà xuống bàn, rồi nhìn ra cửa.

“Ông nội” Kỉ công chúa từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Kỉ lão đang uống trà không để ý, nên lén lén lút lút đi ra khỏi cửa chính nhưng không ngờ vẫn bị bắt lại. Kỉ lão đứng dậy, và đi đến chỗ của Kỉ công chúa.

“Nếu cháu muốn đi gặp tên nhóc đó… ông không cho cháu đi”

“Ông nội! Hoắc Khiêm có điểm nào không tốt, tại sao ông luôn có ác cảm với anh ấy” Kỉ công chúa vừa ức lại tức, nên mắt bắt đầu ươn ướt.

Mặt dù điều này ông đã nói cả trăm lần, nhưng người ông nội tốt, vẫn kiên nhẫn giải thích cho cô hiểu.

“Kỉ Quân! Ông nội sống cả đời người… gặp qua biết bao nhiêu hạng người, ai tốt ai xấu ông không thể nhìn ra sao, Hoắc Khiêm, nó không phải là người tốt… càng không thích hợp với cháu”

“Vậy còn Bạch bang thì sao, chuyện xấu họ làm còn nhiều hơn tất cả mọi người… tại sao ông có thể kết giao với họ, còn cháu không thể qua lại với người của Hoắc gia”

“Bạch Bang xuất thân hắc đạo nhưng chuyện họ làm đều quang minh chính đại dù là chuyện xấu, không phải hạng tiểu nhân chỉ biết ném đá sau lưng người khác, hành động lén lút… vì mục đích của riêng có thể bất chấp tổn hại đến lợi ích của người khác”

“Hoắc Khiêm không phải hạng người như ông nói…”

“Thằng nhóc đó chỉ coi trọng quyền lợi và lợi ích, trong mắt nó ngoại trừ hai thứ đó ra sẽ không còn chỗ cho thứ tình cảm mà cháu cần… nó còn xấu xa và đê tiện hơn ông nội và cha của nó trước đây, cháu ở cạnh nó chỉ làm mình bị tổn thương”

“Hoắc Khiêm! Anh ấy là người tốt, sẽ không làm tổn thương cháu… cháu sẽ khiến anh ấy yêu cháu”

“Yêu cháu sao… trừ phi Hoắc Khiêm không còn là Hoắc Khiêm nữa, nếu không… loại người như nó sẽ không bao giờ yêu bất cứ ai”

“Cháu sẽ cho ông thấy là ông đã sai…”

Kỉ lão vẫn là thua Kỉ công chúa, không thể nào ngăn cản được cô bước ra khỏi nhà và đi tìm Hoắc Khiêm.

“Kỉ Quân! Cháu đứng lại cho ông… Kỉ Quân…”

Trong lòng của Kỉ công chúa, Hoắc Khiêm không phải là loại người như ông nội mình nói, ông nội đã gặp và tiếp xúc với anh ấy bao nhiêu lần, có thể phán xét về anh ấy như vậy.

“Két…”

Kỉ công chúa đẩy cánh cửa phòng chủ tịch ra, thì nhìn thấy cảnh một người phụ nữ trần truồng đang quấn chặt lấy thắt lưng Hoắc Khiêm, hai tay cô ta ôm lấy cổ hắn. Còn hai tay của Hoắc Khiêm đang đặt hai đùi của cô ta, mạnh mẽ tiến công. Những âm thanh rên rỉ và va chạm kịch liệt như muốn làm nổ tung lỗ tai của Kỉ công chúa.

“Nếu tôi đem cả tập đoàn của cha tôi và tài sản của ông ấy giao hết cho cậu… thì cậu có đồng ý lấy tôi làm vợ…”

Hoắc Khiêm đứng im không động thân. Cô ta mỉm cười, rồi hôn lên môi hắn.

“Xem như cậu đã đồng ý…”

“Bốp…”

Túi sách trên tay của Kỉ công chúa cố ý làm đánh rơi xuống đất, tạo ra âm thanh lớn để cho hai người đó biết đến sự tồn tại của cô. Nhưng Hoắc Khiêm và cả người phụ nữ đó đều không thấy xấu hổ hay ngượng ngùng, vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì.

“Lát nữa tôi có việc, cô về trước đi” Hoắc Khiêm buông người phụ nữ đang quấn quanh mình ra, rồi chỉnh sửa lại quần áo.

“Xong việc thì gọi điện cho tôi” Cô ta mỉm cười, rồi trượt khỏi người Hoắc Khiêm, nhặt chiếc váy đắt tiền của mình, mặc vào người.

Kỉ Quần cảm thấy thật khinh bỉ, tại sao có một người phụ nữ lẳng lơ đến vậy, ngay cả đồ lót cũng không mặc có thể ngang nhiên đi ra ngoài gặp đàn ông. Còn cười một cách trơ trẽn như vậy.

“Xin chào! Tôi là Lệ Kì… trong buổi tiệc ở Bạch gia lần trước chúng ta đã gặp nhau, nhưng vẫn chưa chính thức chào hỏi”

Qủa thật rất xinh đẹp, vẽ đẹp đoan trang quý phái của những quý tộc xưa khác xa với người vẽ đẹp hiện đại phóng khoáng của cô. Thật là một đối thủ đáng gờm, chỉ là quá kiêu ngạo…

Không cùng đẳng cấp không muốn kết giao, trong mắt của Kỉ Quân là vậy. Cho nên với cái bắt tay của Lệ Kì, cô ta không hề ngó ngàng tới. Nhưng Lệ Kì không cảm thấy bị sỉ nhục vì Kỉ công chúa làm lơ mình, cô ta mỉm cười thu tay về.

“Lần sau gặp lại”

Lệ Kì đi khỏi thì Kỉ Quân lập tức bước tới trước mặt của Hoắc Khiêm.

“Hoắc Khiêm! Anh sẽ không đồng ý với yêu cầu của chị ta, đúng không” Lời của Kỉ Quân chính là ám chỉ đến lời cầu hôn của Lệ Kì khi nãy.

Hoắc Khiêm nhếch miệng cười, rồi kéo ghế ra ngồi xuống.

“Anh và cô ta có nhiều điểm rất hợp nhau, nên có thể sẽ suy nghĩ lại…” Nhưng thái độ không nghiêm túc và lời nói nửa thật nửa giả của hắn, làm cho Kỉ công chúa phản ứng rất mạnh.

“Không được! Ngay cả suy nghĩ anh cũng không được nghĩ… hạng phụ nữ dùng tiền để yêu cầu đàn ông cưới mình, không phải là người tử tế, cô ta là đang sĩ nhục anh… hơn nữa, anh không yêu cô ta thì không nên cưới cô ta”

Hoắc Khiêm biết tình cảm của Kỉ Quân giành cho hắn nhưng hắn chỉ xem cô là em gái. Và trong từ điển của Hoắc Khiêm, phụ nữ chỉ phân làm hai loại, một là có thể đem lại lợi ích cho hắn, hai là hắn có thể lợi dụng được. Không hề có định nghĩa phụ nữ dùng để yêu.

“Kỉ Quân! Sau này em nên bớt đến tìm anh… anh không muốn người của Tề gia và ông nội em hiểu lầm là anh đang muốn gây chuyện với họ”

“Không phải chúng ta là bạn sao, tại sao em không thể đến tìm anh”

Nếu Kỉ Quân chỉ xem hắn là bạn thì không có vấn đề gì, nhưng Hoắc Khiêm biết thứ tình bạn mà Kỉ Quân muốn, nó vượt xa định nghĩa của hai từ tình bạn đơn thuần.

“Thiếu gia! Vừa rồi tôi thấy Lệ tiểu thư… Kỉ tiểu thư, cô cũng ở đây sao…” Lưu trợ lý bước vào bất ngờ mà không gõ cửa.

Lưu trợ lý vì nhìn thấy Lệ Kì rời khỏi phòng Hoắc Khiêm sớm hơn mọi khi, nên rất hiếu kỳ không biết là có chuyện gì nên muốn vào hỏi Hoắc Khiêm, nhưng khi nhìn thấy Kỉ Quân cũng xuất hiện ở đây, hắn đã có đáp án.

“Mọi người đến đủ chưa, chúng ta có thể bắt đầu họp…”

“Họp sao… á… à… đúng rồi…”

Lưu trợ lý đang suy nghĩ, tại sao công ty có cuộc họp, mà người chuyên lo việc sắp xếp phòng, huy động các phòng ban, và photo tài liệu như hắn lại không hề biết, nhưng khi nhìn thấy ám hiệu phóng ra từ mắt của Hoắc Khiêm, hắn hiểu ngay vấn đề, chỉ trong ba giây ngắn ngủi đã có thể phối hợp diễn xuất với Hoắc Khiêm.

“Mấy vị tổng giám đốc đang chờ cậu trong phòng họp, hỏi khi nào cậu có thể đến” Lưu trợ lý lên tiếng.

“Kỉ Quân! Anh phải họp rồi, không thể tiếp em… gặp lại em sao”

Hoắc Khiêm mỉm cười đặt tay lên vai của Kỉ Quân như vỗ về một đứa em gái nhỏ, hắn đi ra khỏi phòng sau khi Kỉ Quân gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dục Uyển

Số ký tự: 0