Phần 53
2024-08-05 13:48:12
Đại Sảnh Hoắc gia.
Lữ Trị vừa cắm hoa vừa đang ngân nga khúc ca chiến thắng, sau ngày hôm nay thì 5% cổ phần của Hoắc thị sẽ về tay bà. Ha… a…
“Rầm… m…”
Một bọc to tướng bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt bà. Phá hư cảm xúc của bà ta.
“225980000… dì đếm xem có đủ không” Dục Uyển mỉm cười nhìn bà ta. 225980000 không phải là chi phiếu mà tất cả đều là tiền mặt, còn là tờ 50000.
“Không thể nào, mày làm sao có được số tiền này” Lữ Trị vô cùng sửng sốt, nhìn đóng tiền mặt trong bao.
Bởi vì tiền trong tài khoản của Dục Uyển đều bị bà đóng bắng, nó cũng không có bất kỳ một người bạn nào để nhờ cậy, còn Tiêu Tường chỉ là một người vô sản không đáng nhắc đến, thì chỉ có ba ngày nó đi đầu kiếm được số tiền này.
“Mong dì giữ đúng lời hứa của mình… để mẹ của Dịch Nam được phẫu, chuyện của chúng ta cũng kết thúc” Dục Uyển đặt bọc tiền xuống, rồi xoay người đi.
Bà không quan tâm đến bệnh tình của mẹ Dịch Nam, thứ bà muốn là 5% cổ phần Hoắc thị. Lữ Trị lại phì cười, cho sự quá ngây thơ của Dục Uyển.
“Để cho mẹ Dịch Nam phẫu thuật không thành vấn đề… nhưng mày nghĩ mày thắng thì chuyện này sẽ kết thúc, tao nói cho mày biết, lần này không được thì sẽ có lần sau… 5% cổ phần của Hoắc gia, tao sẽ nghĩ ra cách bắt mẹ con mày phải nhả ra” Bà ta nói.
“Vậy bà nghĩ tôi sẽ đứng yên để bà lấy đi 5% cổ phần của mẹ tôi sao” Dục Uyển cũng không phải dạng vừa, Lữ Trị lấn tới cô cũng không lùi bước.
“Cuối cùng mày đã lộ cái đuôi chồn tinh ra… trước đây luôn tỏ ra ngoan ngoãn, thì ra đây mới là mặt thật của mày”
“Tôi là chồn thì dì cũng là cáo”
Trong lúc hai người vẫn còn đang kình nhau, sóng điện bắn ra tứ phía thì có giọng nói của một người đàn ông vang lên.
“Xin lỗi! Hai người có thể nhấc chân lên không”
Một gã đàn ông khoảng 40, trong bộ suit xám và thắt cà vạt, đầu vuốt keo bóng lưỡng đang đúng trước mặt họ. Lữ Trị và Dục Uyển đều nhấc chân lên, người đàn ông đó liền khum lưng xuống, nhặt đồng xu.
Dục Uyển nhận ra ông ta, người này rất ghê gớm. Ông ta có một cái lưỡi rất lợi hại có thể bẻ cong thành thẳng, biến vô lý thành hợp lý, còn có biệt danh khác là “cái lưỡi vàng”, Kim đại luật sư. Lần trước, chính ông ta đã bảo lãnh cô ra khỏi sở cảnh sát.
“…” Kim luật sư cầm đồng xu lên phủi bụi, đây là đồng xu may mắn của ông ta, khi ra ngoài ông ta có thói quen bỏ nó vào trong túi, khi nãy là vô ý đánh rơi.
“Kim luật sự! Ông đến gặp lão gia sao…”
Kim đại luật sư này không chỉ tính tình cổ quái mà còn tự cao tự đại, đặc biệt là thái độ đối với bà, hắn luôn xem nhẹ bà. Nên Lữ Trị vốn không ưa nổi ông ta, nhưng Hoắc Nghị lại rất tin tưởng.
“Hoắc chủ tịch gọi tôi đến… có một số việc, tôi xin phép tôi đi trước”
Lúc ông ta gần đi tới cầu thang, bỗng nhiên xoay người lại…
“Có một chuyện tôi muốn nói cho hai người biết… ngày hôm qua, Tam phu nhân đã chuyển 5% cổ phần của mình sang tên đại thiếu gia”
Dục Uyển chỉ muốn kêu oa oa, nếu mẹ Tiêu không muốn giữ 5% đó thì tại sao không cho cô, mà lại là tên ngụy quân tử đó. Chắc chắn hắn đã giở thủ đoạn thâm độc xấu xa nên mới có thể lừa gạt được mẹ cô.
“Hoắc Khiêm… ngụy quân tử xấu xa… a… Tôi ghét anh”
“Hắc… xi… xì…”
Ở một nơi cách đó rất xa, có kẻ lại bị nhảy mũi liên tục, cũng không biết là thần thánh phương nào đang chửi rủa mình.
“Hắc xì… xì…”
… Bạn đang đọc truyện Dục Uyển tại nguồn: http://bimdep.vip/duc-uyen/
“Hắc… xì…”
“Hắc… xì… xì…”
Nhìn thấy Hoắc Khiêm cứ nhảy mũi liên tục, Tiêu Tường liền lấy khăn giấy ra đưa cho hắn.
“Con có sao, có cần đi khám bác sĩ”
“Con không sao” Hoắc Khiêm mỉm cười với Tiêu Tường.
Lúc nào cũng là một đứa trẻ hiểu chuyện và đáng tin trước mặt của trưởng bối, là ấn tượng mà Hoắc Khiêm tạo ra cho người đối diện mỗi khi tiếp xúc.
“Khiêm! Dì không đặt nặng vấn đề gia cảnh, chỉ cần cậu ta thật lòng với Dục Uyển, không bỏ rơi con bé… dù không phải là con nhà đại phú đại quý cũng không sao cả”
“Dì yên tâm, Dục Uyển là em gái của con… con sẽ không để nó phải chịu thiệt thòi, cậu ta tuy không xuất thân nhà đại phú, nhưng con có thể bảo đảm với dì, cả đời này cậu ta sẽ không dám bỏ rơi Dục Uyển, trừ phi con bé không chịu tiếp nhận cậu ta”
“Nghe con nói dì đã yên tâm”
Tiêu Tường biết chuyện Bạch Ngạn Tổ từ hôn là một cú sốc lớn với Dục Uyển, con bé vẫn chưa thể vượt qua được chuyện này. Vì không muốn bà nhìn thấy dáng vẽ đau lòng của mình nên nó hay tránh mặt bà. Còn lúc đứng trước mặt bà thì luôn tỏ ra mình không có chuyện gì. Thật là một đứa trẻ kiên cường.
Là mẹ, bà không nên ích kỷ chỉ nghĩ cho mình.
Dục Uyển không may mắn như những cô gái khác, nó bẩm sinh đã có diện mạo xấu xí. Nên khó kiếm được một tấm chồng hoàn mỹ về mọi mặt, bà cũng không hy vọng chồng của Dục Uyển phải thật nổi bật hơn người, chỉ mong nó đừng bỏ rơi con bé, là bà đã mãn nguyện.
5% Cổ phần của Hoắc thị bà vốn không bận tâm, nên lúc Hoắc Khiêm đưa ra lời đề nghị sẽ tìm được một người chồng, một người sẽ không bao giờ bỏ rơi Dục Uyển. Bà đã đồng ý, chỉ cần trên đời này có tồn tại người như vậy, thì 5% cổ phần gì đó bà sẽ tặng không cho người đó.
“Khiêm! Vậy khi nào con cho dì gặp mặt cậu ta”
“Cậu ta đến rồi… để con qua đó, dẫn cậu ta đến gặp dì”
Hoắc Khiêm mỉm cười rồi từ tốn đứng dậy, hắn đi ra đại sảnh…
“Sao bây giờ mới tới” Hoắc Khiêm lên tiếng.
“Xin lỗi thiếu gia… lúc gần về, thư kí Trần còn giao một sấp tài liệu bảo tôi đi photo, nên mới đến trễ…” Trợ lý Lưu, thân tính của Hoắc Khiêm. Từ công ty chạy thục mạng đến, mồ hôi còn chưa kịp lau đã bị Hoắc Khiêm hỏi tội.
“Vào trong đi…” Hoắc Khiêm vừa xoay lưng đi thì trợ lý Lưu đã kéo hắn lại.
Khuôn mặt khổ sở, nhăn nhó giống như là đứa trẻ vừa bị phụ huynh bỏ rơi giữa chợ. Không, còn hơn cả sinh ly tử biệt.
“Thiếu gia! Cậu sẽ gả tôi đi thật sao”
“Cậu từng nói tôi là phụ mẫu tái sinh của cậu… đây là lúc cậu phải báo hiếu cho cha mẹ mình, ngoan ngoãn… vào ra mắt mẹ vợ tương lại, nhớ thể hiện cho tốt vào” Hoắc Khiêm vỗ vỗ vào đầu của Trợ Lý Lưu.
Chuyện là vào nửa tháng trước, Trợ lý Lưu nhà ta được Thư Kí Trần giao cho việc trọng đại là đánh máy bản hợp đồng, nhưng cậu ta lại phạm một sơ xuất rất nhỏ là viết thiếu một con số O, hại công ty tổn thất gần mấy chục tỉ đồng. Lúc đó Hoắc Khiêm vừa mới đến tiếp quản công ty, tốt bụng đã bỏ tiền túi ra bù vào khoản thâm hụt đó.
Trợ Lý Lưu đã rất cảm kích và xem Hoắc Khiêm như đại ân nhân, hắn nói “Đại thiếu gia! Cậu chính là phụ mẫu tái sinh của tôi, chỉ cần cậu lên tiếng dù cho nhảy vào dầu sôi lửa bỏng tôi cũng không từ”. Lúc đó Hoắc Khiêm cũng mỉm cười, vỗ vỗ vào đầu hắn như lúc này, hắn nói “hãy nhớ kĩ nhưng lời cậu vừa nói, đừng quên là được rồi”.
Thì ra, từ lâu đó hắn đã bị người ta đưa vào tròng.
“Thiếu gia! Cậu có chắc Tiểu Thư sẽ không chấp nhận tôi…”
“Về điểm này cậu có thể yên tâm, tiêu chuẩn của nó rất cao… nếu không phải là mỹ nam nó sẽ không bao giờ ngó mắt đến” Hoắc Khiêm mỉm cười rồi xoay người đi ra cửa.
Đến lúc Hoắc Khiêm biến mất khỏi tầm nhìn, thì Lưu trợ lý nhà ta mới thẩm thấu được hết ý nghĩa lời nói vừa rồi của hắn…
“Thiếu gia! Ý cậu là tôi không phải là mỹ nam” Cậu ta hét toát lên.
Tất cả mọi người trong nhà hàng đều quay sang nhìn Lưu trợ lý, cậu ta xấu hổ mà cúi đầu xuống xin lỗi với từng người. Lúc ngẩng đầu lên đã thấy Tiêu Tường đứng trước mặt mình.
“Cậu chắc là Lưu Thanh… tôi là mẹ của Dục Uyển” Vì nóng lòng nhìn thấy mặt của chàng rể mà mẹ vợ đã tìm đến tận chỗ.
“Dạ! Con là Lưu Thanh… xin chào phu nhân” Lần đầu tiên ra mắt mẹ vợ, Lưu Thanh cuốn cuồn không biết làm gì, hắn định đưa tay ra chào hỏi, nhưng không đúng, người trước mặt đâu phải là đối tác của hắn, lập tức rút tay về.
“Chúng ta qua bên đó ngồi xuống nói chuyện…”
“Dạ! Phu nhân”
Thôi rồi, thiếu gia dặn hắn phải thể hiện cho tốt vào nếu không sẽ bị trừ lương, nhưng hắn càng muốn làm tốt, lại càng hành động như một thằng ngốc.
“Ha… a…”
Hai tiếng đã trôi qua…
Cuộc trò chuyện giữa mẹ vợ và chàng rễ rất là suôn sẻ, Tiêu Tường cũng đã cười nói rất nhiều. Ấn tượng của mẹ vợ giành cho chàng rể cũng rất tốt, dù có chút khù khờ nhưng là một người rất thật thà, cậu ta nhất định sẽ không bắt nạt Dục Uyển.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro