Phần 176
2024-08-05 13:48:12
“Xin các người chuyển lời lần nữa… nói Phi Yến có chuyện rất quan trọng muốn gặp cậu ấy.”
“Phi Yến đúng không? Tôi có nói rồi, nhưng tiểu thư nói hiện giờ tâm trạng không tốt, nói cô về trước… có gì tiểu thư sẽ gọi điện sau.”
Suốt cả đêm Phi Yến liên tục gọi điện để giải thích. Cô không muốn gây ra rắc rối cho Hoắc Phi và cả Dục Uyển. Điều cô muốn là thoát khỏi Tề Hạo, nhưng Dục Uyển không hề nghe điện thoại. Nên trời vừa sáng, Phi Yến đã vội vã chạy đến nhà họ Hoắc tìm người.
Đây cũng là lần đầu tiên cô đến Hoắc gia, đứng trước tòa lâu đài to lớn này, một sợ hãi không tên ập đến, vì cô phải sắp đối diện với lỗi lầm của mình. Nhưng không dễ dàng như cô nghĩ. Phi Yến cho rằng sau khi nghe cô giải thích rõ ràng về chuyện của Tề Hạo, Dục Uyển sẽ thông cảm cho cô. Nhưng không phải vậy, Dục Uyển ngay cả cơ hội gặp mặt cũng không cho cô.
“Dục Uyển nói như vậy thật sao?”
“Đúng vậy… nên cô mau về đi, đừng làm tốn thời gian của mọi người.”
… Bạn đang đọc truyện Dục Uyển tại nguồn: http://bimdep.pro/duc-uyen/
Buổi lể đính hôn củ Tề – Kỉ hai nhà hôm nay sẽ diễn ra, từ sớm tất cả phương tiện truyền thông đã đưa tin. Chỉ cần bật ti vi lên là có thể nhìn thấy buổi ghi hình trực tiếp, tại hội trường khách sạn Đại Kỉ Nguyên đang chuẩn bị đón rước khách. Những người có mặt đều là thành phần nổi bật, có tiếng trong cả thương giới và chính giới.
Âm thanh tin tức đính hôn vẫn phát ra, Dục Uyển thì đang đứng cạnh cửa sổ. Ở chỗ này, cô có thể nhìn thấy Phi Yến đang xoay người đi. Tối qua Phi Yến đã gọi điện rất nhiều lần lần, nhưng cô không muốn nhấc máy. Vì cô hiểu rõ, Phi Yến có thể nói gì…
Xin lỗi cô về chuyện của Hoắc Phi, vì đã mang thai con của hắn, muốn được cô tha thứ sao… Dù biết chuyện này không thể trách được một mình Phi Yến, nhưng bản thân lải có sự bày xích khi nhìn thấy Phi Yến lúc này, cảm giác rất khó chịu. Có lẽ bản thân không quá cao thượng như mình nghĩ, phải mất thêm một thời gian nữa, cô mới trở lại trước đây.
Dục Uyển hạ rèm cửa xuống, vừa xoay lưng lại thì nhìn thấy hắn.
“Em thật sự bỏ qua chuyện của Mạn Ni, không muốn truy cứu?”
Cùng một vấn đề nhưng cô đã phải trả lời rất nhiều lần. Tất bọn họ đều hỏi cô cùng một câu hỏi. Sáng nay cô mới nghe mẹ Tiêu kể chuyện đã xảy ra tối qua. Cô thật không ngờ Mạn Ni lại mắc chứng bệnh đa nhân cách, càng khó tin hơn khi biết Lữ Trị là thủ phạm giết chết cha mẹ của chị ta. Mạn Ni còn dùng dao muốn giết chết bà ta.
Vừa rồi cô có ghé qua phòng của Mạn Ni, chị ta đã tỉnh dậy, nhưng hoàn toàn không nhớ gì chuyện đã xảy ra. Bao gồm cả việc, đã dùng dao đâm vào cổ của mẹ mình. Lữ Trị vẽ mặt xanh xao tiều tụy, có lẽ cả đêm đã không ngủ, bà đang đút từng muỗng cháo cho Mạn Ni.
Nhìn thấy chiếc băng vải quấn trên cổ Lữ Trị, Mạn Ni lại rưng rưng nước mắt, lo lắng cho bà ta. Nhưng Lữ Trị tự đỗ lỗi do bản thân bất cẩn, cũng không hề gợi lại chuyện kinh khủng của đêm qua cho Mạn Ni.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, trong lòng có một cảm xúc rất khó tả, thắt chặt ở cuống họng, lòng ngực như se lại. Cô từng nghĩ Lữ Trị là một người đàn bà đáng ghét vụ lợi, nhưng không ngờ, bà lại làm những hành động khiến cô phải cảm động đến nghẹn ngào. Sau khi Mạn Ni uống thuốc và ngủ đi. Thì bà đã quỳ xuống dưới chân cô, cầu xin tha thứ cho Mạn Ni, mặc dù bản thân suýt chết trong tay chị ta.
Dục Uyển cảm thấy quyết định tối qua của mình có hơi nhất thời, nhưng bây giờ cảm thấy đó có lẽ là quyết định đúng đắn.
“Tại sao không trả lời anh?”
Dục Uyển làm lơ như không nhìn thấy sự tồn tại của hắn. Hoắc Phi cảm thấy rất khó chịu, hắn bước tới nắm lấy tay cô kéo giật ngược lại.
“Em không sợ bệnh của chị ta tái phát, sẽ làm hại em bất cứ lúc nào?”
“So với việc khiếp sợ chị ta thì… tôi lại càng sợ nhìn thấy thứ rác rưỡi anh hơn.”
Sự quật cường, ánh mắt chán ghét và giọng điệu khinh rẻ của Dục Uyển. Một lần nữa lại chọc giận đến Hoắc Phi. Nụ cười của hắn, càng ngày càng làm cho cô phải run rẩy, vì sau mỗi nụ cười hắn luôn kèm theo những việc điên rồ.
“Anh muốn làm gì… đồ khốn, dừng lại…”
“Rác rưỡi đương nhiên phải làm những chuyện đòi bại… em mắng rất hay.”
Hai tay nhấc bổng Dục Uyển lên, hắn đặt cô ngồi lên bệ cửa sổ. Hai cánh cửa mở rộng, gió mát từ bốn phương tám hướng ồn ạt thổi đến, rèm cửa sổ phất phới quấn quanh cô. Chỉ để nói lên một điều, từ độ cao này mà rơi xuống, cô chết trước khi kịp gọi cứu thương. Không phải mông cô to mà bệ cửa sổ quá nhỏ, cô cảm giác như cả người chênh vênh sắp rơi xuống.
Ngoảnh đầu nhìn xuống thì mắt hoa đầu choáng. Bên dưới không có gì khác ngồi một thềm gạch trơn lán. Đầu cô tuy rất cứng nhưng là cứng đầu, làm sao cứng bằng xi măng bên dưới. Dục Uyển bắt đầu toát mồ hôi hột.
“Đồ biến thái… thần kinh… anh mau thả tôi xuống… hu… u…”
Cho nên chỉ cần một cách tay, Hoắc Phi vẫn dễ dàng khống chế Dục Uyển. Bởi vì đó cũng là điểm bám trụ an toàn duy nhất của cô lúc này. Một tay đặt trên eo của Dục Uyển, tay còn lại hắn kéo khóa quần, sau khi để lộ dục vọng xấu xa ngoài ánh sáng. Hắn lần mò xuống chiếc quần lót nhỏ bên dưới váy ngủ của Dục Uyển, vén mép của quần lót ra…
Dục Uyển biết hắn muốn làm gì, cô không còn muốn ngăn hắn lại, chỉ mong hắn sẽ đổi một địa điểm khác tốt hơn. Mấy ngày trước cô đọc được trên mạng, có một cặp tình nhân vì muốn cảm giác mạnh đã làm tình bên cửa sổ. Khoái lạc thì chưa thấy nhưng người con gái đã phiêu diêu miền cực lạc, còn người con trai đang gỡ lịch trong nhà đá.
“Phi! Chúng ta hãy vào trong phòng, trên giường, nhà tắm, hay dưới đất… bất cứ chỗ nào anh muốn, hu… u… trừ chỗ này ra.”
“Chỗ này không tốt?” Hoắc Phi mỉm cười nhìn cô.
“Có chỗ nào tốt? Không tốt chút nào… rất nguy hiểm… hu… u…” Dục Uyển thì khóc như tháng bảy đổ mưa.
Trong lúc này thì…
“Ân… n…”
Cơ thể chấn động, giật nảy người. Cảm giác ngón tay của Hoắc Phi đã chạm tới tử huyệt, hai cánh hoa phấn nộn đang bị ngón tay của hắn tách ra, đẩy ra lối vào hoa huyệt, đầu ngón tay trực tiếp áp sát hoa tâm, xoay tròn, chà sát. Đến khi ngón tay thứ hai cùng lúc lôi kéo, thì mật dịch óng ánh lại như núi lửa phun trào, tràn ra ướt cả tay của Hoắc Phi.
“Nhưng bên dưới em cảm thấy rất tốt thì phải, chưa bao giờ anh thấy em ra nước nhiều như lúc này.”
Hắn đưa bàn tay nhớt nhát lên trước mặt Dục Uyển, những ngón tay bị chất dịch của cô đan dính vào nhau. Mặt Dục Uyển đỏ bừng xấu hổ, bạn thân tại sao lại chảy nhiều nước trong hoàn cảnh căng thẳng như vậy, chỉ muốn đào cái lỗ chui xuống.
“Câm miệng lại.”
“Áh… Áh…”
Dục Uyển vừa lớn tiếng hét, thì cảm giác đau đớn bị nhét đầy làm cô nhũn ra, không còn sức nói. Hắn cố tình đem thô kệch thẳng tiến, mãnh long gặp nước không ngừng tung hoành. Dục vọng to lớn biến tướng bên trong cơ thể Dục Uyển, hoa huyệt buộc phải hé rộng ra để thích ứng với kích thước của hắn, không ngừng nuốt vào, cảm giác đau đớn xen lẫn khoái cảm và sợ hãi, lại khiến cho bên dưới nước rỉ ra càng nhiều hơn, lối vào càng trở nên trơn lán và thông thoáng.
Dục Uyển chỉ biết ôm chặt lấy Hoắc Phi, vừa khóc vừa van xin…
“Chậm… chậm thôi… coi chừng… hu… u… coi chừng ngã.”
“Yên tâm… anh sẽ không để rơi mất em.”
“Áh… h…” Dục Uyển rất muốn chửi, nhưng vừa hé môi là hắn lại thúc mạnh vào người cô, cảm giác bủn rủn, tê dại hai chân không còn sức để mà nói. Thử đổi vị trí xem, hắn có sợ như là cô hay không, hắn nói hay như vậy bởi vì người ngồi lên lò lửa là cô không phải hắn. Hoắc Phi cảm thấy thích thú vào sự dựa dẫm này của Dục Uyển, chưa bao giờ họ gắng bó như lúc này, cô bám lấy hắn. Hai tay quàng qua cổ, và hai chân lại kẹp chặt lấy hắn.
“Tiểu thư! Phu nhân gọi cô xuống ăn sáng.”
“Tôi biết rồi.”
Người lên tiếng là Hoắc Phi không phải là Dục Uyển. Hoắc quản gia hơi giật mình, nhưng nghĩ lại cũng chẳng có gì quá bất ngờ. Nên xoay người xuống lầu.
Cuộc vui của Hoắc Phi sẽ kéo dài, nếu ông ta không xuất hiện. Hắn xong chuyện thì thả Dục Uyển ra, hắn vừa nhìn cô vừa kéo hóa quần lại. Bộ dạng rất vô lại, còn cười xấu xa.
“Em còn muốn nhìn nó tới khi nào? Hay muốn anh tiếp tục?”
“Đồ khốn kiếp! Sao anh không đi chết đi?”
Dục Uyển thì ngồi bệt xuống dưới bục cửa sổ, thở hổn hển, đôi chân cô vẫn còn run rẩy, chất dịch nhầy lầy lội đang lan ở hai bên đùi là tác phẩm của tên khốn đó, hắn còn đứng đó cười khi dễ cô. Dục Uyển với tay lấy chiếc quần lót gần đó nhất, mà cô có thể cầm ném thẳng vào mặt Hoắc Phi, nếu có thứ gì cứng hắn cô thì tốt rồi, có thể khiến cho khuôn mặt vô lại đó trở nên méo mó.
Nhưng chiếc quần lót lại không làm tròn sứ mạng được giao, vẫn chưa đến được nơi cần đến đã rơi giữa đường, Hoắc Phi bị hành động của cô chọc cười mà không nhịn được.
“Ha ha…”
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro