Dục Uyển

Phần 166

2024-08-05 13:48:12

Phần 166
“Dục Uyển! Em đang ở đâu… Dục Uyển”

Tiếng gọi của Hoắc Phi còn đang vang mãi bên ngoài. Không chỉ hắn, mà cả Phi Yến cũng liên tục gọi điện thoại cho cô, nhưng Dục Uyển không muốn nghe máy. Chỉ muốn tìm một nơi thật yên tĩnh.

Dục Uyển đã không đi xa khỏi phạm vi của Đế Vương, “ăn nhờ ở tạm” đủ lâu ở đây, nên biết rõ nơi nào ở Đế Vương dùng để cất giữ rượu. Sau khi lần lượt ôm hết tất cả những chai rượu trên kệ, nhiều hơn số lượng mà Dục Uyển nhìn thấy trước đây. Không quan tâm đến độ mạnh yếu của rượu, không hề nhìn đến thương hiệu dán trên mỗi chai. Chỉ cần là rượu Dục Uyển đều gom đi hết.

Cũng bởi vì độ cách âm khá tốt, cô không ngần ngại hét thật to, gào thật lớn cũng không lo sẽ bị khiếu nại bởi những người bên cạnh.

“Ông trời! Có phải kiếp trước tôi có thù oán với ông… nên kiếp này chơi tôi sát ván như vậy, ông muốn gì ở tôi hả… muốn nhìn tôi khổ sổ thế nào sao? Ông thành công rồi…”

Trên sàn.

Những chai rượu, rỗng vỏ đang lăn lốc khắp sàn nhàn, chỉ cần sơ xuất là có thể trượt ngã bởi bất kì chai rượu nào. Trong vô số chai rượu đang nằm đó, thì cả “thùng” rượu, một con ma men đang say đến không biết gì, chỉ biết chửi mắng…

Những lời nói không đầu không đuôi, không rõ ý nghĩa luôn là thương hiệu của kẻ say, Dục Uyển đang thể hiện điều đó rất tốt, bởi vì cả tôi và bạn đều sẽ không ai hiểu cô đang nói gì.

“Ông có vui không… tôi hỏi ông có vui không? Ông câm rồi sao? Phải mà… ông rất vui, ông nên cười đi… còn tôi… tôi…”

“Hu… u… u…”

Sau khi la khản cả cổ thì Dục Uyển lại gục mặt ngồi khóc.

“Hoắc Phi có thai với Phi Yến… không phải, Phi Yến có thai với Hoắc Phi… họ có con rồi… vậy tôi là cái gì?”

Cô ước gì tất cả chỉ là cô nghe lầm hay đây chỉ là giấc mơ của kẻ say. Phi Yến không hề mang thai, và đó cũng không phải là con của Hoắc Phi.

Quan hệ giữa cô và hắn đang rất tốt. Khi cô gần như quên đi Hoắc Luật, và bắt đầu tiếp nhận Hoắc Phi, đặt hết tình cảm trên người hắn, còn nghĩ đến một tương lai tốt đẹp cùng với hắn, thì chuyện này không nên xảy ra.

Tim cô như vỡ rồi, rất đau… đau đến mức cổ họng cô thắt chặt, hít thở không thể nào thông được. Cơn đau này hoàn toàn khác với lần trước, hình như nó đau hơn thì phải, khi nghe Hoắc Luật nói lời chia tay, khi hắn thừa nhận đã lên giường với Mạn Ni. Cô còn đủ sức lực tát hắn một bạt tay. Còn vừa rồi, ngay cả phải làm gì cô cũng không biết, đầu ốc trống rỗng.

Anh em họ thật tài giỏi, rất giỏi, khiến cô thảm hại, khiến cô đau, khiến cô phải rơi nước mắt vì họ.

“Hoắc Phi… Hoắc Luật… anh em các người là lũ khốn… tại sao lại giày vò tôi như vậy, Hoắc gia đều là lũ khốn kiếp, tôi căm ghét các người… ghét tất cả những người mang họ Hoắc…”

Tiếng hét của Dục Uyển như khiến cho kẻ ở căn phòng bên cạnh phải giựt mình…

“Hoắc Khiêm! Anh không uống sao?”

Hắn hơi thất thần, xoay lưng lại nhìn bức tường ở phía sau. Là ảo giác chăng, hắn hình như vừa nghe thấy ai đó vừa nhắc đến nhà họ Hoắc. Nhưng cách âm mỗi căn phòng đều rất tốt, hơn ai hết là người trực tiếp bỏ tiền đầu tư vào Đế vương, hắn hiểu rõ vấn đề này.

Nhìn Kỉ công chúa tiếp tục, tự chuốc say mình.

“Kỉ Quân! Đây không phải là nơi em nên đến.”

Hoắc Khiêm nhóm người về trước, chặn lại chai rượu trên tay của cô, Kỉ Quân mỉm cười hất tay hắn ra, tiếp tục rót rượu đầy ly.

“Vậy đâu mới là nơi em nên đến? Một nhà hàng Pháp cao cấp những buổi hòa nhạc nghiêm túc ở nhạc viện, hay những nơi sang trọng phải giữ hình tượng của một Kỉ công chúa… tại sao mọi người luôn áp đặt tất cả mọi thứ lên người em, trước khi hỏi em có thích hay là không? Rồi tự cho mình cái quyền… điều đó là tốt cho em.”

Chỉ mới có một ly mà cô đã say, một Kỉ Quân mẫu mực luôn biết cách giữ lấy hình tượng, không làm mất danh tiếng Kỉ gia đã không còn, lúc này chỉ có một Kỉ Quân đang muốn làm càng, làm quấy.

“Em say rồi, để anh đưa em về.” Hoắc Khiêm đứng dậy, bước tới chỗ Kỉ công chúa, nhưng cô lại dùng hai tay đẩy hắn ra.

“Rượu vẫn chưa uống xong, em không đi đâu hết.”

Kỉ công chúa vừa cầm ly rượu lên, thì Hoắc Khiêm bước tới giành lấy ly rượu trên tay cô. Thay cô uống sạch, một hơi dài nhấp cạn ly rượu.

“Uống xong rồi… về thôi.”

Hắn đặt ly rượu xuống bàn, rồi bước tới chỗ Kỉ Quân lôi cô đứng dậy. Nhưng Kỉ công chúa dựa vào mình có chút men say trong người mà loạn, đẩy hắn ra.

“Em không về… không muốn về… về rồi thì phải đính hôn, em không muốn đính hôn.”

“Kỉ Quân! Đừng bướng nữa… anh đưa em về.”

Hoắc Khiêm bước tới, nhưng có chút sự cố phát sinh ngoài ý muốn.

Trước giờ Hoắc Khiêm không mấy tự hào về tửu lượng của mình. Nhưng cũng không tệ đến mức mới uống có một ly mà đã choáng váng, chân bước đi không vững. Cả người ngã phịch xuống ghế. Thời gian từng giây trôi qua, nhiệt độ trong phòng càng trở nên ngột ngạt khó thở.

Máy điều hòa đột ngột bị hư…

Nếu không, tại sao khắp người hắn cảm thấy nóng bức. Hoắc Khiêm một tay tháo cà vạt vứt xuống sàn, lần lượt cởi từng cúc áo trên người hắn, hơi thở cũng trở nên gấp gáp khó hiểu.

Hắn ngã lưng ra sau ghế, lý trí dần trở nen mơ hồ, những thứ đang có trong phòng cũng không rõ ràng, cứ chập chờn. Đáng quan tâm hơn, chính là những thay đổi trên người hắn. Ngọn lửa trước ngực đang bắt đầu cháy lan, từng trận thở gấp dồn dập, cùng những giọt mộ hồ chảy ướt tóc. Dục vọng đàn ông dưới đũng quần, cũng trở nên cương cứng trướng đau, không cưỡng lại được những ham muốn ẩn sâu, hắn biết chuyện gì đang xảy đến với mình.

Hắn đứng dậy, lảo đảo đến trước mặt của Kỉ Quân, nắm lấy tay cô kéo dậy.

“Em đã bỏ gì vào trong rượu.”

“Điều đó không còn quan trọng… ngày mai em sẽ đính hôn, em muốn đêm nay anh thuộc về em.” Kỉ Quân đẩy ngã Hoắc Khiêm xuống ghế.

Thất quá dể dàng, để khiến cho hắn phải khuất phục trong bộ dạng này. Không còn sự đoan trang, ngoan hiền đúng mực của Kỉ công chúa mọi ngày. Kỉ Quân như thành người khác, đôi tay chậm rãi như khiêu khích, cô vén vạt váy lên tận đùi, kéo đến eo và tuột ra khỏi người.

Cởi đôi giày cao gót ra, từng bước tiếp cận Hoắc Khiêm.

Thân hình nóng bỏng chỉ với nội y trên người, chưa từng để lộ cho bất kì người đàn ông nào nhìn thấy. Đặt tay lên khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Khiêm vuốt ve di chuyển, rồi từ từ dang rộng hai chân ra và trèo lên người của hắn ngồi.

Hoắc Khiêm xoay mặt đi chỗ khác, thì Kỉ Quẩn lại kéo hắn về.

“Khiêm! Hãy nhìn em… chỉ lần này thôi.”

Cánh tay trắng nhỏ nhắn vòng ra phía sau, cởi ra khuy áo lót và phóng thích bộ ngực căng tròn trước mặt Hoắc Khiêm. Ở vị trí mà hắn có thể nhìn thấy, cảm nhận được vẽ đẹp của cô.

Thật sự Kỉ Quân rất xinh đẹp, nhưng hắn không cho phép mình bị mê hoặc. Vì hắn không tự tin sẽ kiềm chế được bản thân.

Thoáng buồn trong mắt của Kỉ Quân, vì Hoắc Khiêm không vồ vập chiếm lấy thân thể cô như cô đã nghĩ. Nhưng khi cơ thể trần trụi được phơi bày trước mắt người đàn ông mình yêu, sâu thẩm bên trong Kỉ Quân khao khát được hắn chạm vào.

Kỉ Quân muốn một lần được hưởng thụ cảm giác ấm áp khi bàn tay hắn đặt trên ngực cô xoa nắn, hay mê mẫn lúc hắn dùng môi chiếm giữ cùng chiếc lưỡi xấu xa trêu đùa nhũ hoa bức cô đến điên loạn. Cả Khoái cảm mãnh liệt như thủy triều vỡ đê, khi những ngón tay lạnh lẽo tiến vào nơi nhỏ hẹp nhất trong người cô, khiêu khích những dòng mật dịch tuôn chảy, để hắn trơn tru tiến vào, chà đạp hủy hoại cô. Tất cả những điều đó cô đều muốn trải qua cùng Hoắc Khiêm.

“Tại sao anh lại không nhìn em… Khiêm, hãy thử nhìn em một lần thôi.”

Kỉ Quân nhóm người về trước, ôm chặt lấy Hoắc Khiêm, để bộ ngực xinh đẹp tì sát vào mặt hắn. Hương thơm ngọt ngào từ da thịt thiếu nữ, và sự mềm mại thật khiến bất cứ đàn ông nào cũng phải xao động.

Hơi thở gấp gáp của hắn phà vào da thịt mềm mại trước ngực, khiến cô từng đợt run rẩy, hai chân dần nhũn ra, ngồi phịch xuống dùi hắn. Cảm giác giựt mình khi hoa huyệt mềm mại vô tình chạm vào dục vọng đang nóng hừng hực giữa hai đùi của Hoắc Khiêm, Kỉ Quân lập tức nhấc mông lên, nhưng cảm giác vừa rồi rất hưng phấn.

Thêm một lần nữa, Kỉ Quân cố tình di chuyển mông lên xuống, cố tình cọ sát mạnh vào dục vọng đang trướng đau của của Hoắc Khiêm, cô biết nó cũng rất muốn cô, nhưng chủ nhân của nó thì không. Đó là lý do cô hạ thuốc kích dục vào rượu của Hoắc Khiêm.

Trước sự giày vò khiêu khích của Kỉ Quân, Hoắc Khiêm nhịn cũng rất khổ sở, khi cô cứ liên tục di chuyển mông.

“Em điên rồi… Kỉ Quân, dừng lại mau…”

“Khiêm! Đừng cố chịu đựng… em biết anh đang kìm chế mình rất khổ sổ, hãy chiếm đoạt lấy em… để em trở thành của anh.” Kỉ Quân quàn tay ôm chặt lấy cổ hắn, luật động ở mông càng nhiều.

“Không được! Ngày mai em đã đính hôn… chuyện này không được.”

“Bởi vì ngày mai em sẽ đính hôn, nên em càng phải làm điều này, em không muốn bản thân phải nuối tiếc… anh không hiểu sao, em yêu anh… em tình nguyện làm mọi thứ cho anh, Khiêm… không cần phải chịu tránh nhiệm với em… hãy đối xử với em như những người phụ nữ khác của anh.”

Hắn không có bất kì tình yêu mãnh liệt nào để níu giữ, càng không cần phải giữ thân sạch sẽ vì một người phụ nữ nào. Kỉ Quân nói đúng, hắn không cần phải kìm chế ham muốn bản thân, để mình phải khốn khổ.

“Rầm… m…”Hoắc Khiêm lật mình, nằm trên người Kỉ Quân.

“Phải đó… hãy tiếp tục, đừng dừng lại…”

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng đầy ham muốn ẩn sâu trong đôi mắt cuả Hoắc Khiêm. Cô biết hắn đã động tình, cô mỉm cười, và nhắm mắt lại. Cảm nhận những cái hôn thật mãnh liệt và sự xâm chiếm của hắn.

Nhưng điều cô đổi lại là sự dửng dưng.

“Kỉ Quân! Anh không thể… anh xin lỗi.” Lấy hết lý trí còn sót lại, hắn đẩy Kỉ Quân ra.

Đúng vậy, cơ thể hắn đã bị ép đến điên loạn, và ngay lúc này dù đó là bất kì ai, chỉ cần là phụ nữ. Hắn hoàn toàn có thể đặt dưới thân phát tiết, không cần phải đắn đo suy nghĩ. Nhưng không bao gồm Kỉ Quân. Trong mắt hắn cô mãi là đứa em gái, ngày mai cô sẽ đính hôn với Tề Dịu, với bản tính độc đoán kiêu ngạo của Tề Dịu nếu biết Kỉ Quân không còn trong sạch khi gã cho hắn, những ngày tháng sau này của cô sẽ rất khốn khổ.

Lảo đảo bước ra khỏi phòng, nhìn cánh cửa đang đóng sập lại. Những giọt nước mắt trên mặt Kỉ Quân không ngừng rơi, cô gào thét trong tuyệt vọng.

“Tại sao… tại sao… anh không thể chấp nhận em.”

Cô đã từ bỏ đi danh dự tự trong, và cả mặt mũi của mình. Làm ra những hành động phải đáng xấu hổ như vừa rồi, nhưng Hoắc Khiêm vẫn không thể cho cô một cơ hội.

“Hoắc Khiêm! Em ghét anh… em hận anh…”

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dục Uyển

Số ký tự: 0