Phần 138
2024-08-05 13:48:12
Trong buổi lể đính hôn của đêm nay, không phải chỉ có Hoắc Luật gặm nhấm nổi đau mất đi, mà còn một người nữa. Cũng giống như hắn, cô chỉ muốn đứng từ xa mà nhìn. Nhưng lý do thì hoàn toàn khác. Thế giới tràn ngập ánh sáng của mọi người ở đây, không phải là nơi thích hợp cho kẻ đã quen sống trong bóng tối, dưới đáy của xã hội như cô.
Không đặt quá nhiều kỳ vọng thì khi mất đi sẽ không thấy quá đau đớn. Từ đầu, cô đã hiểu rõ một đạo lý, Hoắc Phi không bao giờ là người đàn ông của mình. Và cũng đã tưởng tượng ra được viễn cảnh của ngày hôm nay.
“Có phải rất đau lòng… khi nhìn người đàn ông của mình yêu, đứng bên cạnh người đàn bà khác?”
Không cần quay lại nhìn Phi Yến biết rõ, tên ác ma đó đang đứng ở phía sau cô. Lau sạch đi nước mắt, Phi Yến xoay người lại và đi lướt qua người Tề Hạo. Cô như một làn gió nhẹ nhàng, cứ thẳng đường mà đi không hề nhìn đến sự tồn tại của hắn.
Tề Hạo đang dựa lưng vào tường, tâm trạng rất không vui. Dám lơ luôn cả hắn, đôi mắt của hắn nheo lại. Không rõ vì thái độ như người xa lạ của Phi Yến, hay vì hai mắt khóc đến sưng đỏ của cô vì Hoắc Phi.
Hắn đã đuổi theo bắt cô lại…
“Tề Hạo! Anh thả tôi ra mau… anh muốn dẫn tôi đi đâu? Mau buông ra.”
Phi Yến suốt dọc đường đi cứ vùng vẫy và đẩy Tề Hạo ra, nhưng hắn một tay khống chế hai tay ương bướng đang đánh loạn xạ của Phi Yến, một tay siết chặt lấy eo của cô lôi đi. Sự ồn ào của Phi Yến và Tề Hạo, đã gây ra không ít sự chú ý cho nhiều người xung quanh. Bởi vì Tề Hạo cũng không phải là nhân vật tầm thường, danh tiếng của hắn cũng rất nhiều người biết đến.
Tề Hạo gượng cười, vẫn bộ dạng lịch lãm phong độ của một Tề nhị thiếu gia, hắn cúi mặt xuống kề miệng vào tai của Phi Yến.
“Nếu em muốn phá hủy buổi đính hôn của Hoắc Phi, thì cứ tiếp tục gây sự chú ý cho mọi người… tôi thì không sợ mọi người nhìn thấy.”
Tề Hạo đang đi bất ngờ dừng lại, hắn mỉm cười nhìn Phi Yến.
“Hay mục đích chính của em đến đây thật sự là như vậy, phá hủy lể đính hôn của Hoắc Phi… thật sự tôi đã đánh giá thấp em.”
“Vô sĩ! Không phải ai trên đời này cũng thấp hèn như anh.”
Phi Yến vùng vẫy đẩy hắn ra. Tề Hạo bước tới, dồn ép cô lên tường. Bá khí của hắn đang bao trùm khắp người Phi Yến, trước đây có lẽ cô sẽ rất sợ hãi ánh mắt uy hiếp này của hắn, nhưng lúc này cô lại không cái cảm giác đó.
“Miệng lưỡi của ghê gớm thật… nghe chửi rất thuận tai, có phải ngày nào em cũng nhắc đến tôi?” Tề Hạo mỉm cười, bàn tay to lớn của hắn bóp chặt lấy cằm của Phi Yến, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên. Muốn xem cô bộ dạng của cô lúc này thế nào, có phải cứng rắn như những lời mắng chửi vừa rồi hay không.
Đôi mắt ướt át của cô đang nảy lửa vì hắn. Tề Hạo có tể nhìn thấy sự tức giận và căm hận trong đôi mắt của Phi Yến mỗi khi nhìn hắn, khác xa với lúc cô say đắm nhìn Hoắc Phi.
Tại sao một chút dịu dàng em cũng không giành cho tôi, tôi có chỗ nào không sánh bằng Hoắc Phi. Tề Hạo sẽ không bao giờ thừa nhận thứ tình cảm giành cho Phi Yến, và hắn cũng sẽ không nói cho cô biết. Vì nếu nói ra thì hắn mãi mãi là kẻ thua cuộc, Phi Yến sẽ không cho hắn một cơ hội nào được gần cô.
“Hai người đang làm cái trò gì hả?”
“Cộp… cộp…”
Tiếng hét đanh thép cùng âm thanh giày cao gót phát ra. Trình Mỹ vội vã đi tới trước mặt của Tề Hạo và Phi Yến. Suốt cả buổi tiệc, hắn luôn tìm cách để chọc tức cô, công khai thân mật với những cô gái khác, hôn môi ôm eo, còn cười cợt quá trớn có những cữ chỉ khiếm nhã ở chỗ đông người. Bây giờ còn tệ hại hơn, kéo người ta vào tận nhà vệ sinh.
Hắn muốn làm cô bẻ mặt tới khi nào…
“Hóa ra là cô… Dương Phi Yến, chỗ này là nơi mà người như cô có thể tới sao? Còn dám ve vãn chồng của tôi?”
Trình Mỹ kéo Phi Yến ra khỏi người của Tề Hạo, hất mạnh vào tường. Không cho người khác quyền được nói, Trình Mỹ đã mắng chửi tới tấp. Khi nãy bị đám con gái trong tiệc đính hôn chọc giận, bây giờ cô ta liền chút hết xuống người của Phi Yến.
Tề Hạo đẩy Trình Mỹ ra, bước tới đỡ Phi Yến đứng lên.
“Em có sao không?”
Phi Yến không trả lời, và cũng không cho Tề Hạo cơ hội chạm vào mình. Cô đã né tránh bàn tay của hắn. Tự mình đứng lên.
“Cô nổi điên đủ chưa? Từ khi nào cô đã trở thành vợ của tôi?” Tề Hạo quay sang sần sộ với Trình Mỹ.
“Trưởng bối hai nhà đã quyết định… tôi sẽ trở thành vợ của anh đó là điều chắn chắn không thể thay đổi, chỉ còn là vấn đề thời gian.”
Lời Trình Mỹ như chạm vào nổi đau của Tề Hạo. Đúng vậy, hắn không bao giờ thay đổi được quyết định của anh và ông nội. Chỉ cần hai người họ đã định hắn chỉ có thể làm theo, chỉ cần có lợi cho gia tộc thì hắn phải cúi đầu chấp nhận, làm tròn trách nhiệm của một người cháu ngoan, người em trai tốt. Nhưng không có nghĩa hắn sẽ làm một người chồng tốt.
“Trình Mỹ! Cho dù sau này tôi đã cưới cô đi nữa, cô cũng không thể quản được chuyện của tôi… cô đừng tự đánh giá mình quá cao.”
Trình Mỹ mỉm cười, cô bước đến trước mặt hắn.
“Tề Hạo! Tôi cũng có một chuyện muốn anh hiểu rõ… Trình Mỹ tôi không phải là những cô tiểu thư luôn xoay xung quanh anh… anh đừng đánh giá thấp vợ của mình.”
Kẻ tám lạng người nửa cân, đều kình chống đối phương. Phi Yến không muốn tiếp tục làm bức tường đứng giữa hai người họ, cô chọn rời đi. Tề Hạo do dự đuổi theo nhưng Trình Mỹ lại kéo về.
“Anh còn muốn đuổi theo? Thì ra sở thích của anh hạ đẳng như vậy… thích loại tiếp viên rẻ tiền đó?”
“Cô…” Tề Hạo cũng không thích tiếp tục đấu võ mồm với Trình Mỹ, hắn hất tay cô ta ra rồi bỏ đi.
Trình Mỹ cảm giác thái độ của Tề Hạo giành cho Phi Yến khác xa những cô gái trước đó, thái độ qua tâm và sư do dự vừa rồi của hắn, không thể coi nhẹ. Thật ra quan hệ giữa hai người họ là gì. Bởi vì đã xác định Tề Hạo sẽ là người đàn ông của mình, Trình Mỹ muốn quản hết tất cả mối quan hệ bên ngoài của hắn, đặc biệt là về phụ nữ, cần phải có sự rõ ràng. Nên đã đuổi theo Phi Yến.
“Phi Yến! Cô đứng lại đó cho tôi… Phi Yến.”
Càng kêu thì Phi Yến càng đi vội, tất cả chuyện liên quan đến Tề Hạo. Cô đều không muốn dính líu đến, thì vợ sắp cưới của hắn, cô càng phải tránh xa.
“Á… Xin lỗi.”
“Cô gái! Cô có sao không?”
Phi Yến một lần nữa lại tông vào người đàn ông này, người mà cô đã gặp ở trước cửa rạp chiếu phim chiều hôm đó. Mặc dù đã hơn một tháng, nhưng cảm giác thân thuộc mà người đàn ông này mang lại, để lại ấn tượng rất mạnh trong lòng cô, nên lần tái ngộ này Phi Yến dễ dàng nhận ra ông ta.
“Là chú?”
“Là cô?”
Cả hai đều nhận ra đối phương, lần gặp này lại làm cho tâm trạng bình ổn trước giờ của ông ta dậy sóng. Ông ta nhìn Phi Yến đến ngẩn người.
“Cô thật sự rất giống với cô ấy…”
Khác xa với khuôn mặt mộc mạc của con bé lần trước, lần này nó trang điểm sắc sảo hơn, một một vẻ đẹp quyến rũ thành thục của người phụ nữ trưởng thành. Cho nên lại càng giống cô ấy hơn.
Cô ấy mà ông chú này nói thật ra là ai, giống cô sao…
Phi Yến rất muốn hỏi tới, nhưng Trình Mỹ đã đuổi tới phía sau, tiếng kêu réo đó nghe rõ vô cùng…
“Phi Yến! Cô đứng lại đó… không được đi… Phi Yến”
“Xin lỗi! Tôi xin phép đi trước.”Phi Yến lập tức nhặt hết những thứ đã đánh rơi dưới đất lên, rồi vội vã tạm biệt người đàn ông trước mặt mình.
“Ừ…”
Trình tổng còn ngơ người nhìn theo Phi Yến. Không phải bình thường, nếu hai người có diện mạo giống hệt nhau, giữa họ nhất định có liên hệ. Nhưng nhiều lần hy vọng rồi lại thất vọng, ông không muốn lần này lại đem về một sự tuyệt vọng, nên cần phải thật cẩn trọng hơn.
“Rầm… m…”
“Bác tài! Cho xe chạy mau.”
Trình Mỹ đuổi tới cửa thì Phi Yến đã leo lên taxi, cánh cửa taxi đóng sập lại. Cô tức giận xoay người đi vào trong. Nhìn thấy cha mình đứng trước mặt, nhưng lại xem như không thấy.
“Trình Mỹ! Con quen với cô gái vừa rồi sao?”
Trình Mỹ dừng lại, xoay người nhìn lại nhìn cha mình.
“Cha! Nếu để dì biết… cha đang để ý đến một cô gái trẻ đẹp khác, bà ta nhất định sẽ đau lòng, có khi… lại nghĩ quẩn mà tự sát giống mẹ con cũng chừng.”
Mặc dù người tự sát là mẹ ruột của mình nhưng Trình Mỹ lại không có chút tình cảm gì với người mẹ ruột này, sinh cô ra được mấy tháng thì bà ta đã tự xác trước khi nghe được tiếng “mẹ” từ miệng cô nói ra. Nhưng gia đình bên ngoại không ngừng chỉ trích, Trình Mỹ cũng bị nhiễm bởi họ. Có lẽ là quả báo, mấy bà cô của cô nói như vậy. Tình nhân mới của ông ta, hiện tại mọi người gọi là Trình phu nhân. Lúc đó cũng sinh được đứa con gái, nhỏ hơn cô ba tháng, trong lúc bà ta dẫn con lên chùa lể phật đã làm lạc mất đứa con gái duy nhất của mình, mười mấy năm nay bà ta cứ như người ngây dại.
“Con nói nhảm gì vậy… rốt cuộc có biết cô gái đó hay là không?”
“Cha không cần phải lớn tiếng như vậy… cha có từng nghe đến Đế vương? Cô ta chính là bà chủ của quán bar đó, nói thẳng ra… cô ta là tiếp viên”
Trình Mỹ nhếch miệng cười, rồi quay lại buổi tiệc đính hôn của Hoắc Phi, cô cũng không tha thiết gì cái buổi tiệc này, nếu không phải là canh chừng Tề Hạo. Không biết hắn lại bị con nhỏ nào ve vãn nữa.
“Đế vương? Tiếp viên?”
Trình tổng sửng sốt vô cùng khi nghe Trình Mỹ giới thiệu qua về Phi Yến. Nhìn tuổi tác của Phi Yến chỉ sắp sỉ bằng con gái Trình Mỹ của con, tại sao lại…
Cho dù lần này có thể sẽ phải thất vọng như bao lần trước. Ông cũng muốn thử một lần trong đời.
“Alo! Trình tổng… có gì xin căn dặn.”
“Anh giúp tôi điều tra lai lịch của một người… là bà chủ của Đế vương, tôi muốn biết cha mẹ của cô ta là ai?”
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro