Phần 126
2024-08-05 13:48:12
Trịnh gia.
Đại thọ lần thứ 68 của Trịnh đại tướng là một sự kiện trọng đại nhất ở Á Lạp Tân trong thời gian gần đây, thu hút sự quan tâm từ tất cả các chính giới, thương giới, và báo giới. Mặc dù Trịnh đại tướng đã nghỉ hưu nhiều năm, nhưng tiêng nói của ông ta vẫn có trọng lượng rất lớn ở Á Lạp Tân, mọi người nể mặt ông ta, tới tám chín phần. Không thua gì với danh tiếng Kỉ lão.
Và những đại gia tộc lớn như Kỉ gia, Bạch gia, Hoắc gia, Tề gia, Lữ gia đều đang có mặt ở đại sảnh, để chuẩn bị cho tiệc chúc thọ Trình đại tướng. Những thành phần ưu tú nhất đang hòa mình vào đám đông, nhưng từng người họ đều đặc biệt nổi bậc.
Bắt đầu từ Kỉ gia, Kỉ lão được xem là bạn thân thiết với Trình đại tướng, hai người có rất nhiều năm giao hảo, nên không thể vắng mặt.
“Kỉ tiên sinh! Thật không ngờ có thể nhìn thấy ngài ở đây… tôi là Mạc tổng của Maxis, vinh hạnh được biết ngài.”
“Xin chào!”
Dù được rất nhiều người vây quanh, nhưng sự chú tâm của ông vẫn đặt ở trên người của cháu yêu, Kỉ Quân. Từ sau lần ông tuyên bố tin tức đính hôn trong tiệc sinh nhật của Kỉ Quân, thì cô cháu gái này đã không thèm ngó ngàng gì đến ông, không nói, không cười, cũng không thèm quan tâm đến tất cả mọi thứ. Hàng ngày cũng chỉ biết nhốt mình trong phòng, không thích bước ra ngoài. Nói khó nghe hơn, Kỉ Quân của bây giờ giống như một con búp bê xinh đẹp không cảm xúc, khoác lên người bộ lể phục đắt tiền và trang sức quý giá.
Thật tội nghiệp, trong mắt con bé chỉ có mỗi tên nhóc họ Hoắc đó. Từ lúc thằng nhóc đó xuất hiện thì ánh mắt Kỉ Quân cứ nhìn theo nó. Còn tên nhóc đó thì sao, nó vốn không để tâm đến Kỉ Quân, bên cạnh lúc nào cũng có tiểu thư họ Lệ kia. Cũng may là có Tề Dịu luôn bên cạnh Kỉ Quân. Tề Dịu dù không phải là một thanh niên hoàn hảo trong lòng ông, nhưng Kỉ lão biết thằng nhóc này thật lòng yêu thương Kỉ Quân.
Trong đám đông, Tề Dịu và Kỉ Quân nhìn thật rất xứng đôi. Kỉ lão tin chắc, dù sau này Kỉ Quân không có được thứ tình yêu sâu đậm như con bé kì vọng trong cuộc hôn nhân với Tề Dịu, nhưng nó sẽ có được sự yêu thương vô hạn từ thằng nhóc này.
“Tề đại thiếu gia! Khi nào bọn này có vinh hạnh tham dự tiệc đính hôn của cậu đây?”
“Ha… a!!! Sắp rồi… khi đó các cậu nhất định phải tham dự.”
Mặc dù không khí náo nhiệt là thế, nhưng Kỉ Quân lại không có tâm trang. Vì tất cả tâm tư và tình cảm đều đang ở chỗ Hoắc Khiêm.
Tại sao hai người họ lại vui vẻ thân mật, mà cô thì không. Cô Lệ Kì đó có gì đặc biệt, tại sao anh lại thích thú như vậy. Đó là điều Kỉ công chúa đang suy nghĩ, khi nhìn vào hành động thân mật Hoắc Khiêm và Lệ Kì đang làm ở chốn đông người.
“Khiêm! Lát nữa sau khi buổi tiệc kết thúc… chúng ta đi đâu đó được không?” Lệ Kì giả vờ say, dựa vào người của Hoắc Khiêm, hơi ấm phà vào tai hắn.
“Vậy chị muốn đi đâu?” Hắn cúi người xuống, bờ môi đặt nhẹ lên tóc của Lệ Kì.
“Chỗ cũ… cậu thấy thế nào?” Lệ Kì xoay người lại, bàn tay mềm mại đặt lên ngực hắn sờ soạng vuốt ve.
Dù không có tiếng nói chung trong tình yêu, nhưng về những phương diện khác thì họ lại có nhiều điểm hợp nhau, và luôn biết làm sao để kích thích hắn.
“Được!” Hoắc Khiêm mỉm cười, rồi tách Lê Kì ra, hắn đi tới chào hỏi với những đối tác của Hoắc thị.
Ở bên cạnh, cũng đang có một đôi mắt khác nhìn thẳng về phía họ, không phải, đính chính lại là nhìn thẳng về phía sau lưng họ. Chỗ Hoắc Luật và Mạn Ni đang đứng.
“Cậu vẫn không thể quên được Hoắc Luật sao?” Cô bạn bên cạnh lên tiếng.
“Đúng vậy! Mình mãi sẽ không thể quên được hắn… nhưng không phải như điều cậu đang nghĩ.”
Trình Mỹ đại thiên kim của tập đoàn đá quý Trình thị, gọi Trịnh đại tướng một tiếng ông cậu, đương nhiên không thể vắng mặt trong buổi tiệc.
Trình Mỹ từ lâu đã có tình cảm với Hoắc Luật, cái này gọi là yêu quá sinh hận. Hai lần cô muốn đến tiếp cận hắn, là hai lần liên tiếp nhận lấy sự sĩ nhục. “Là cô sao… mùi nước hoa rẻ tiền…” Lời lẽ này cô mãi mãi không quên.
Một người tự cao tự đại lại tự phụ như Trình Mỹ đã chịu nhục nhã mà không trả được thù, sẽ không cam tâm.
Lần trước bỏ thuốc Hoắc Luật đưa đến khách sạn, tiếp theo là để cho anh họ Trịnh Thăng và hắn diễn một màn đam mỹ trên giường oanh oanh liệt liệt. Dưới sự kích thích của thuốc, Hoắc Luật đã có những phút giây mãnh liệt với anh họ, nếu Dục Uyển không xuất hiện đúng lúc cao trào, phá hư kế hoạch của cô. Thì cô đã trả được thù từ lâu.
Hận lây sang cả Dục Uyển, vì đã phá hỏng kế hoạch trả thù của cô. Lần nữa, trong tiệc sinh nhật ở Bạch gia, mượn tay Thanh Thiếu để biến Dục Uyển thành trò hề. Nhưng không ngờ đến, con nhỏ đó lại đánh cho Thanh Thiếu bầm dập tơ tả, dù cô đã tung video clip lên mạng.
Có lẽ danh tiếng của dâm phụ trước giờ đã xấu, tưởng đâu sẽ kéo dài suốt mấy ngày, nào ngờ mọi người cũng không có phản ứng gì quá dữ dội, mà lặn một cách nhanh chóng. Còn khiến quan hệ bạn bè giữa cô và Thanh thiếu sứt mẻ. Nên cảm giác trả được thù vẫn chưa thỏa mãn.
Hoắc Luật, Hoắc Dục Uyển, tôi nhất định sẽ khiến hai người phải trả giá đắt.
“Dù mình không biết cậu đang suy nghĩ và toan tính điều gì trong đầu… nhưng mình phải nhắc nhở cậu… vị hôn phu Tề Hạo của cậu đang được đám con gái kia vây quanh, vừa rồi mình nhìn thấy có người nhét chìa khóa khách sạn vào túi áo cậu ta… cậu chịu để yên như vậy sao?”
Trình Mỹ xoay người, nhìn sang chỗ Tề Hạo đang đứng. Mặc dù Tề Hạo là bạn thân của anh họ Trịnh Thăng, nhưng từ nhỏ cô gặp hắn là tránh đi. Bởi vì tai tiếng và những chuyện tồi tệ hắn làm, quá kinh khủng. Không có đứa con gái nào lại dám đâm đầu vào. Nhưng từ sau cái lần, trưởng bối hai bên nhà, sắp xếp cho họ một buổi xem mắt thì cô đã thay đổi suy nghĩ hoàn toàn.
Nếu xét về diện mạo, gia thế thì Tề Hạo không có điểm nào thua kém Hoắc Luật, hắn cũng không phải quá đáng sợ như cô nghĩ, và cô còn lại tìm thấy ở hắn những điểm rất tương đồng với mình. Hai người họ là một loại người, có thể chắn chắn một điều, Trình Mỹ cô sẽ không thể tìm ở đâu ra, một người đủ tư cách sánh vai cùng bước vào lể đường với cô, hơn là Tề Hạo.
“Cộp… cộp…”
Cô cầm ly rượu lên bước tới chỗ Tề Hạo.
“Không biết… các người nói chuyện gì mà vui như vậy, có thể cho tôi tham gia được không?”
Trình Mỹ choàng tay mình qua tay của Tề Hạo, rồi nâng ly rượu trên tay lên, mời những cô gái xinh đẹp đang đứng trước mặt mình.
Muốn giành đàn ông của Trình Mỹ này sao. Các người không có cửa đâu.
Hành động thân mật, cử chỉ tự nhiên mà Trình Mỹ giành cho Tề Hạo, đã ngầm ra hiệu cho bọn họ biết mà rút lui. Đám con gái đang ve vãn Tề Hạo nãy giờ, gượng cười, nói thêm vài câu xã giao rồi tìm đường khác mà đi.
Tề Hạo đặt ly rượu xuống bàn, rồi xoay người kéo Trình Mỹ vào lòng, tay hắn siết chặt lấy eo của cô. Hành động này nếu theo gốc độ của người bên ngoài nhìn vào, họ sẽ cho là hai người đó đang có hành động thân mật. Nhưng chỉ có Trình Mỹ là nhận ra sự tức giận cũng như khó chịu qua cái xiết mạnh của Tề Hạo.
“Cô nghĩ mình là ai… nhớ cho kỹ, một ngày cô chưa bước qua cửa lớn Tề gia, thì đừng nghĩ sẽ quản chuyện của Tề Hạo này.” Hắn nhẹ đưa môi lên tai của Trình Mỹ, hành động như âu yếm nhưng lời lẽ lại đang đe dọa.
Trình Mỹ xoay người lại, hai tay choàng qua cổ hắn, mỉm cười:
“Vậy theo như anh nói… sau khi tôi trở thành bà Tề, có thể quản chuyện của anh sao?”
Tề Hạo gở lấy hai tay của Trình Mỹ ra, hất mạnh xuống.
“Cô nghĩ chuyện đó có khả năng sao?” Hắn nhếch môi cười, rồi xoay người bỏ đi.
Nhìn theo hắn Trình Mỹ lại nhếch miệng cười, nụ cười của kẻ nắm chắc phần thắng. Gia thế hiển hách, diện mạo xinh đẹp, Trình Mỹ tràn đầy tự tin, rồi sẽ có ngày cô sẽ thuần phục được con ngựa hoang bất kham này.
“Tề Hạo! Vậy chúng ta cùng chờ xem… tôi làm sao trở thành bà Tề.”
Thật là trùng hợp…
Lúc Trình Mỹ vừa xoay lưng lại, thì nhìn thấy Hoắc Luật đang nắm lấy tay của Dục Uyên lôi đi, cách hành xử này không giống với hành động một người anh trai nên làm với em gái, nó có cái gì đó đủ khả nghi và mờ ám đến mức mà Trình Mỹ bị cuốn đi, cô không biết tại sao mình lại đi theo sau họ. Nhưng Trình Mỹ tin đáp án đó sẽ không làm cô phải thất vọng.
“Em chấp nhận đi du học, có phải vì chuyện xảy ra tối đêm đó… nếu là vì chuyện đó, anh cam đoan, sẽ không làm vậy với em.”
Đôi mắt của Trình Mỹ trở nên sáng rực sau khi nghe Hoắc Luật nói, “chuyện xảy ra tối đêm đó” rốt cuộc là chuyện gì. Cô thật sự rất phấn chấn, xem ra quan hệ của Hoắc Luật và Dục Uyển không phải đơn giản chỉ là anh em.
“Chuyện em muốn đi du học không liên quan đến chuyện xảy ra đêm đó… thật ra, từ lâu em đã muốn rời khỏi đây, bây giờ lại có người giúp em lo hết tất cả mọi thứ… tại sao em không nên đi.”
Dù không biết lý do của Hoắc Khiêm là gì, hắn tốt đến một cách cô không thể ngờ đến, lo giấy tờ xuất ngoại, làm thủ tục nhập học, còn chuẩn bị luôn cả chỗ ở mới cho cô ở bên Ý. Hắn còn nói ngoài tiền học phí ra, hắn còn chu cấp tiền chi tiêu và sinh hoạt phí hàng tháng cho cô. Qúa nhiều sự cám dỗ như vậy, làm sao cô lại nở nói “không”.
“Nhưng thời gian tới 7 năm, em vẫn chấp nhận đi sao?” Hoắc Luật lên tiếng.
Con số 7 năm làm cho cô đắn đo suy nghĩ, theo như cái lộ trình mà Hoắc Khiêm đã hoạch định sẵn cho cô.
Bởi vì đã có một hậu phương vững chắc hổ trợ từ phía sau là hắn, Hoắc Khiêm nói, cô chỉ cần chuyên tâm lo học không phải bận tâm đến bất cứ chuyện gì. Sau khi học xong mấy năm đại học, cô sẽ học tiếp lên thạc sĩ, và lấy luôn bằng tiến sĩ. Nếu cô muốn định cư luôn bên Ý, hắn sẽ lo liệu kiếm trường cho cô dạy, và trở thành một giáo sư. Nhưng như vậy thì thời gian 7 năm có đủ không.
“Luật! Em thật sự rất muốn đi du học, em muốn được nhìn ngắm thế giới bên ngoài… bảy năm, thật ra không phải quá dài, em hy vọng anh cũng sẽ ủng hộ quyết định này của em.”
“Cho dù là vì anh… em cũng không chịu ở lại” Hoắc Luật tiếp tục thuyết phục.
Dục Uyển kinh ngạc nhìn hắn, những lúc Hoắc Luật dùng ánh mắt dịu dàng này, cộng với những lời lẽ pha với đường và mật ong. Cô luôn dễ dàng bị lung lay. Nhưng lần này cô phải quyết tâm hơn.
“Luật! Anh đừng làm khó em, em thật sự rất muốn đến nước Ý.”
Thuyết phục thất bại, Hoắc Luật chỉ có thể buông xuôi theo quyết định của cô.
“Được! Nếu đó thật sự là điều em muốn… anh sẽ ủng hộ em.” Hắn mỉm cười với Dục Uyển.
Hai người họ kẻ trước người sau, quay lại buổi tiệc mừng thọ của Trình đại tướng. Cả hai cùng đi lướt qua, nhưng không hay biết Trình Mỹ đang ở sau lưng mình, đợi họ đi khỏi cô ta mới bước ra.
“Hoắc Luật, Hoắc Dục Uyển… cảm ơn hai người đã cho tôi biết bí mật này.” Trình Mỹ nhếch môi cười, rồi mở bóp ra lấy chiếc điện thoại.
“Alo! Là tôi.” Trình Mỹ lên tiếng.
Bên kia đầu dây, trong một quán bar tối tăm, với những khói thuốc trắng bay bềnh bồng những ánh đèn quay cuồng nhiều màu sắc của vũ trường, cùng tiếng nhạc sôi động. Khi nhận được điện thoại, người thanh niên giơ tay cho đàn em, tắt bớt nhạc. Hắn ngã lưng ra ghế sofa và nhấc điện thoại lên nghe.
“Thật là phúc lớn… lại được Trình đại tiểu thư chủ động gọi điện, có nên thấp nhang cảm tạ tổ tiên hay không đây?”
“Bớt lôi thôi đi… mấy bữa trước anh có nói vừa nhập về một loại thuốc rất mạnh, còn không… tôi muốn mua nó, giá cả không thành vấn đề nhưng tôi muốn phải có nó ngay bây giờ.”
Người thanh niên mỉm cười qua điện thoại:
“Ok! Cho tôi biết địa điểm, tôi sẽ sai người mang qua.”
“Địa điểm là…”
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro