Đứa con hư đốn

Phần 28

2024-08-05 00:10:46

Phần 28
Thế là kết thúc quá trình đưa đẩy giữa dì và hắn. Hắn đã chính thức chiếm được dì. Buổi sáng, dì nhìn nó cười thật dịu dàng nhưng dì không có hành động nào manh động cả. Nó nghĩ lại về việc dì nói việc đó chỉ được diễn ra trong phòng thôi. Nhìn lại chắc dì sợ có người nhìn ra. Dì có cái lồn thật là tuyệt diệu, cái thứ làm hắn sướng quá. Chưa đo đạc nên hắn không biết cải giống của hắn cường tráng hay cái lồn của dì nhỏ nhắn nữa.

Nhìn dì trong cái đầm dài kín đáo, hắn là hươu vợn những đường cong lả lướt quyến rũ của dì. Dì thật là đẹp. Hắn như thấy mình yêu dì mất rồi.

Thấy hắn đứng sau ngập ngừng, Hạnh lườm nó rồi cười thật dịu dàng, cô chủ động tới ôm nó, ôm cái tên đáng ghét là cho lồn mình sưng đỏ mấy ngày.

– Hôm trước con làm mạnh quá, cái đó của dì đau rát mấy ngày.

À. Ra vậy, tưởng dì hối hận mà tránh hắn nữa, làm người ta lo mãi.

Giờ Dũng mới thả được cái lo âu mà vòng tay ôm dì.

– Dì đẹp lắm.

– Ừ hì hì.

Đứng ôm nhau một lát dì cất tiếng.

– Con có thể hứa với dì là thật cố gắng học không? Con xem, nếu giờ con đứng đầu không biết dì vui mừng đến thế nào đâu.

Đúng là tấm lòng của đấng phụ huynh, cũng là tấm lòng của Hạnh, đang âu yếm tình tứ nhưng cô vẫn không quên khích lệ nó. Ôi, giá như cô có con, con cô giờ chắc cũng gần bằng ngần này rồi.

– Dì hết rát chưa?

Hắn vừa nói vừa xuôi tay xuống sờ mông dì làm dì dáo dác nhìn quanh đấy nó ra.

– Phải chú ý.

Dì nghiêm mặc nói với hắn mà sóng mát lóng lánh cả làm lòng hươu vượn của hắn lại nỏi lên mà nhìn một lượt từ trên xuống dưới. Trong cái đầm dài này thân thể của dì mềm mại lắm.

– Lúc nào được dì nói, giờ dì đang… rát lắm.

– Dạ.

… Bạn đang đọc truyện Đứa con hư đốn tại nguồn: http://bimdep.pro/dua-con-hu-don/

– Chào.

– Ừ. Chào bạn.

– Sao biết nhà mình vậy? Mình sơ ý quá. Cũng may bạn tìm đến được.

– Lần trước vô tình mình đi ngang có nhìn thấy bạn và cô Hoa.

– Dũng đó hả? Vào đi.

Bữa sáng là bánh, các loại bánh gạo bánh nếp. Dũng ít ăn, chẳng hiểu. Nhìn hai mẹ con vui vẻ hắn cũng thấy đáng lăm. Liếc Lan thăm dò, lòng hắn có chút bộp chộp. Cô mà biết hắn và cô Hoa đã làm gì chắc… Cô Hoa rất bình tĩnh, chuyện hắn và cô đã xảy ra cái gì hoàn toàn không có chút dấu vết nào cả. Đúng là người lớn có khác, nay gặp Lan mà lòng hắn lo chết đi được.

– Nay… ăn mừng à?

– Không có gì đâu. Hì hì…

– Cảm ơn Dũng nhé. Thời gian vừa qua đúng là địa ngục mà, lúc nào mình cũng lo có khách tới. Mà khách thì chỉ có khách siết nợ.

– À? – Dũng nhìn cô Hoa với con mắt dò hỏi.

– Cảm ơn em.

– Mà sao bạn quen người đó vậy?

Dũng chẳng hiểu cô Hoa nói gì với Lan nữa nhưng hắn cũng lựa lựa mà hùa theo.

– Nhà mình làm ăn nên cũng có nhân mạch rộng. Người ta nói việc này khó với người này nhưng với người khác thì chẳng là gì cả.

Dũng nói vui.

– Cũng như việc con cá mập là hung thú dưới đại dương, nỗi khiếp sợ của động vật sống dưới nước nhưng không cách nào làm được một việc như là hái trái cây, là việc mà đối với con khỉ là chuyện hết sức bình thường. (Tất cả chúng ta đều là người tài năng nhưng bạn không thể bắt một con cá trèo cây được “nguyên văn”)

– Hay quá – Lan vỗ tay.

– Ăn nữa đi em.

Hoa đẩy cho hắn một cái đĩa có cái bánh vành xanh giữa trắng trong vàng, thơm phức nhưng Dũng nhăm mặt.

– Thôi cô… hết có chỗ chứa rồi. Hai người ăn đi.

– Bố mẹ em bận bịu lắm nhỉ?

– À dạ.

Ăn xong Lan chạy đi tim cuốn vở, cô muốn xem cùng là bài này Dũng có giải được không và dùng phương pháp nào. Cô Hoa đứng dậy dọn dẹp, trả không gian cho hai đứa. Dũng không dám nhìn cô, sợ Lan phát hiện ra cái gì nhưng lòng cũng tiếc lắm, giá giờ Lan không có nhà. Vừa nghĩ tới đó thì Lan nhìn đồng hồ rồi cô đi lấy đò đi học. Cô đi học thêm Anh văn ở trung tâm.

– Hay bạn đăng kí học cùng mình cho vui.

Dũng lắc đầu tỏ ra tiếc nuối nhưng lòng vui như chim sẻ.

– Vậy bạn ở chơi nhé, mình đi không muộn.

Lan đi được một lúc là lòng Dũng bắt đầu thấp thỏm tìm bóng cô Hoa. Cũng chẳng phải tim, cô xuất hiện trong dáng vẻ quyến rũ khác hẳn với ban nãy. Trong mẹ, dì và cô Hoa thì cô là người có dáng người đầy đặn nhất, dì thì ở dạng nhỏ nhắn còn mẹ thì… không nhớ nổi nữa. Nhưng mẹ đẹp nhất.

– Em cũng nên đăng kí học thêm Anh văn, giờ công việc hay cuộc sống, nói tiếng Anh là thật sự cần thiết.

– Dạ. Kệ em đi. Em lười lắm.

Nói được mấy câu hai người hết cái nói, không khí trầm mặc và ngại ngùng.

– Việc kia… cảm ơn em.

– Dạ. Em cũng không thiệt mà.

Dũng vô ý nói mà cô Hoa ngại xấu hổ đỏ cả mặt. Chăc cô đang nghĩ tới chuyện làm trước. Dũng cũng hồi hộp kích động lắm.

– Mấy hôm vừa rồi cô bệnh à?

– Không. Cô xin nghỉ để giải quyết nốt chuyện đó.

– À. Dạ. Ổn chưa? Còn gì nữa không.

Cô lắc đầu cười.

– Còn… mấy hôm không gặp cô em thấy nhớ nhớ.

Hoa quay đầu đi, tránh ánh mắt nó, mà thừa, nó nói mà có dám nhìn cô đâu. Cô liếc nhìn cửa, cổng, cửa sổ rồi nhìn hắn cười. Dù gì cô cũng là người lớn tuổi, tâm lý thành thục và ổn định hơn, cũng không phải nít ranh như hắn nên cô có vẻ thoải mái hơn.

– Cũng không phải hôm nào cũng gặp được mà. Thế… nay cô trả bù nhé.

– Dạ!

Dũng hét lên sung sướng nhưng ngay lập tức ngậm miệng. Gì mà hết tướng lên, sợ người ta không biết à? Cô Hoa lườm nó thật đáng yêu, cô đứng dậy đi vào phòng, thò cái đầu ra ngắc nó.

– Vào đây.

Mông như có lò xo hắn bật dậy chạy theo cô. Vào phòng đứng trước mặt cô hắn bồn chồn hồi hộp cái chân không yên mà cứ nhún nhún mãi. Cô cười thật quyến rũ, căn phòng kín đáo như làm tăng thêm sức mạnh cho cô. Cô lườm nó bằng đôi mắt lẳng lơ lắm. Cô vòng tay ôm cổ hắn rồi dâng lên nụ hôn. Ngay khi tiếp xúc, cái lưỡi của cô đã luồn vào miệng hắn rồi. Cô chỉ giữ đầu hắn để hôn, còn thân thể cô mặc hắn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đứa con hư đốn

Số ký tự: 0