Phần 26
2020-11-12 08:29:00
Happy ending
Tiệc cưới dần tan, hai mâm cỗ của chúng tôi gần như cuối cùng rời khỏi nhà gia chủ. Chuyện còn nổ như pháo, ngay cả chủ nhà cũng rất lấy làm vui khi chúng tôi tự nhiên và vui vẻ. Rượu tưng tửng, cả hội rủ nhau đi hát karaoke. Hẹn hò ở một quán quen, cả hội lên đường. Như một sự sắp đặt từ trước, Hương được cô bạn thân chở đến chứ không đi xe, và khi ra khỏi cổng, cô bạn em đã đứng ra sắp xếp luôn:
– Hương lên xe anh X nhé.
– OK thôi, ý em thế nào?
Tôi quay qua hỏi Hương với ánh mắt trêu đùa. Em cũng đáp lại tôi với ánh mắt như là thách thức.
– Anh có sợ chị hay người quen bắt gặp chở em không?
– Kaka, sợ thì ở nhà với vợ… Thế còn em?
– Đi thôi anh, mọi người đi hết rồi…
Leo lên xe tôi tự nhiên, khoảng cách cũng không gần mà không xa. Hương em tôi giờ đây ra dáng phụ nữ 100% với khuôn mặt tràn đầy nữ tính, thân hình chỉ hơi béo hơn hồi xưa chút ít, vẫn thon gọn và săn chắc như hồi nào. Không kìm nén được ý nghĩ tội lỗi và tâm trí dường như không tập trung nổi. Ta có phải thánh thần đâu, phần con trong tôi quấy rối…
Tuy nhiên, những băn khoăn vẫn còn đó, tôi cho xe chạy chậm lại trông thấy…
– Em mấy cháu rồi Hương? Giọng tôi tỏ rõ vẻ rất quan tâm và cương quyết.
– Em mới một cháu thôi anh.
– Sao vậy? Tôi gần như ngoái đầu lại để nhìn em?
– …
– Cháu mấy tuổi rồi?
– Con gái em năm nay học lớp 8 rồi.
– Híc, sao em không sinh cháu thứ hai đi?
– …
Nỗi lo lắng lại bùng phát trong thâm tâm, những e ngại về cuộc hôn nhân của em hồi xa xưa khiến tôi tấp xe vào lề đường…
– Sao thế hả em?
Ngước mắt nhìn tôi trong long lanh ngấn nước…
– Em không hiểu… Nhưng có lần em bị… Thôi, đi đi anh, kẻo mọi người chờ.
– Anh không hiểu…
Biết nói chuyện ngoài đường không tiện, nổ máy xe và chở Hương đi bình thường đến quán karaoke. Không kìm được sự băn khoăn và nóng lòng muốn hỏi cho ra nhẽ, tôi hẹn.
– Sáng mai anh mời em đi uống cà phê nhé?
– Vâng.
– OK em, 9h sáng mai anh đến cổng cơ quan em rồi alo cho em nhé.
– Vâng.
Suốt cả buổi hát hò đó, tôi lại chỉ hát những bài thất tình… Mà sao nhiều bài hay thế không biết.
Y hẹn, sáng hôm sau tôi đón Hương đi uống cà phê. Chọn một quán tương đối ít khách và hướng ra mặt hồ lãng mạn, tôi nhìn em không chớp.
– Anh nhìn gì mà ghê thế?
– Em vẫn đẹp như hồi xưa.
– Chắc không đẹp bằng vợ anh.
– Làm sao mà so sánh như vậy được…
– …
– Hương, anh hỏi câu này, mong em trả lời anh nhé?
– Vâng…
– Sao em hồi đó lại lấy chồng sớm thế? Mà lại lấy…
– Chuyện gia đình em, xin anh đừng hỏi.
– Sao em lại đối xử như thế với anh???
– Cũng là chuyện gia đình em…
– …
Lặng im trước câu trả lời của em, hai đứa uống cà phê trong lặng lẽ. Dòng suy luận logic của tôi đang cố gắng lý giải nguyên nhân một cách thuyết phục nhất. Xâu chuỗi các sự kiện và tự mình trả lời, trong đầu đã le lói nguyên nhân. Dẫu vậy, tôi vẫn im lặng, để trong lòng và ngắm nhìn em…
– Sao vợ chồng em không sinh thêm em bé đi?
– Có lần em bị sẩy, sau đó thì khó khăn anh ạ.
– Híc, sinh hai đứa mà xa nhau quá cũng ngại. Vợ chồng anh chắc chỉ hai đứa vênh nhau 5 – 7 năm thôi.
– Vâng…
Cái nguyên nhân vừa le lói trong đầu lại tiếp tục xâu chuỗi khiến tôi càng đau lòng và xót xa cho em và cả tôi, những suy nghĩ ước gì, ước gì… lại lởn vởn trong đầu. Nhưng cho đến lúc này, khi mà mỗi người đều có cả một núi thời gian đã từng trải, mọi suy nghĩ dường như khó nói nên lời, và cũng dường như mỗi người đều hiểu được những gì người kia đang nghĩ…
– Thời gian một đi không trở lại, nuối tiếc sẽ chẳng giải quyết được gì đâu em. Ngày mai sẽ lại là một ngày mới. Chả mấy lâu nữa mà em được lên chức bà ngoại đâu. Ý lộn “chị ngoại”… Tôi cười không thành tiếng.
– … Đáp lại tôi cũng là một nụ cười y hệt.
– Thế này nhé. Anh em mình cùng xây dựng một kế hoạch nhé.
– Kế hoạch thế nào? Em tôi lại tò mò.
– Là chúng ta sẽ cùng có đứa thứ 2 nhé. Làm sao để sau này chúng nó học cùng với nhau…
– Anh thì…
– Thật mà, vợ anh thì mắn lắm. Chẳng qua là vợ chồng anh đang kế hoạch thôi, chứ thả thì chắc nhanh… Lần này thì tôi cười to.
– Mà sao anh lại rủ em… có cái kế hoạch hay ho thế? Em tôi cũng cười thành tiếng.
– Là vì anh muốn được gặp em nhiều hơn thôi.
– Lý do với chẳng lý trấu…
– Ý, lỡ may anh bận đột xuất, alo cho em nhờ đón con giùm luôn. Ở nhà trẻ, anh được các cô, các phụ huynh gọi là “Người chồng ưu tú” đấy. Vì ngày nào cũng đưa đón con đều như tăm sắp cả.
– “Người chồng nhân dân” chứ. Em tôi cười to.
– Hổng dám đâu.
Linh tính một lúc nữa thì tôi và em cũng chia tay trong vui vẻ. Một thời gian sau đó, tôi lại bày trò để mấy anh em gần gần nhau hơn, đi biển, đi rừng chơi vui vẻ. Những cuộc ọp ẹp đó khiến cho chúng tôi đỡ nặng nề hơn, vui vẻ hơn. Chuyện hồi xưa được mọi người chia sẻ một cách tự nhiên kể cả những trò tán tỉnh nhau hồi xưa. Vui còn hơn hồi xưa trai trẻ.
Một ngày như mọi ngày, sau lần uống cà phê với Hương, tôi nhận được một cú điện thoại của bạn thân em.
– Anh ạ.
– Uh.
– Hương có bầu rồi.
– Thế hả, mừng cho Hương nhỉ.
– Dạ.
– Hai đứa phải cách nhau đến 16 tuổi ấy nhỉ?
– Vâng.
– Để anh gọi cho Hương chúc mừng.
– Vâng. Em chào anh.
Em tôi đã có tin vui rồi, mừng cho em và cả gia đình em. Điều đó lại càng gián tiếp khẳng định những nghi ngờ trong đầu tôi là có thật. Xót xa cho 15 năm đằng đẵng…
– Chúc mừng em nhé.
– Vâng, anh nghe ai nói thế?
– Uh, bạn em vừa alo cho anh…
– Em đã dặn nó rồi, thế mà cái tật ton hót, không bỏ được.
– Gớm, chung vui mà cũng kẹt…
– Vợ chồng anh thì sao rồi?
– Vẫn chưa em ạ.
– Anh thua em rồi nhé.
– Uhm, đang cố.
– Em cám ơn anh nhé, chào anh.
– Chào em.
Và cũng không lâu sau đó, vợ tôi cũng thông báo là đã dính bầu… Nhưng tôi giữ kín tin này cho đến ngày cả hai đều mẹ tròn con vuông. Ngày offline gần nhất, tôi thông báo tin mừng cho những người tham gia. Em tôi nhìn tôi với ánh mắt khó tả…
– Cả nhà ơi, ngồi đây chỉ có anh X và Hương được điểm 10 thôi. Đề nghị hai người 10 điểm uống với nhau một chén. Bạn thân của em lại bày trò.
– OK.
– OK.
Em tôi cười tươi và cùng tôi uống cạn.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro