Phần 64
2024-08-05 15:23:23
Khẽ vuốt mái tóc của mình lệch sang một bên vai, Lan quay lại nhìn tôi cười trìu mến:
– Điều mà Lan muốn giấu không tiện nói ra đâu, đến một lúc nào đó Phong sẽ tự khắc biết thôi.
– Ừ, mình mong thế, mà Lan đến chợ này làm gì vậy? – Chắc tôi hỏi ngu, đây là chợ mà, không đi chợ thì đi đâu.
– Hì, sư phụ ngốc… Dĩ nhiên là đi chợ rồi, buổi sáng Lan không đi được nên cứ mỗi ngày về chiều Lan lại ra đây mua đồ.
– Ờ hen… Còn Phong cũng… – Đột nhiên tôi cứng họng.
– Đi chợ với Hoàng Mai phải không? – Nàng khẽ cười, đáp thay tôi.
– Ừ, thì vậy… chắc giờ này Hoàng Mai cũng gần ra rồi.
– Thôi, vậy Lan về trước nha, tạm biệt Phong…
– Ừ, tạm biệt Lan…
Gật đầu chào tôi lần cuối, Lan khẽ vuốt tóc quay đi trong sự tiếc nuối cùng cực của tôi. Trái tim tôi đau nhói nhưng tôi không biết làm gì hơn ngoài cố gắng gượng cười để nàng có thể an tâm mà bước đi. Gặp được Lan ở đây quả thực là một vận may quá lớn đối với tôi, đáng lẽ tôi phải làm gì đó để nàng vui mới đúng chứ, nhưng ngoài cái khoảng ấp a ấp úng ra tôi cũng chẳng biết phải xử lí thế nào hơn.
Tự dưng trái tim tôi đập loạn nhịp, nhanh đến không thể tả, máu từ tim bơm lên não hoạt động hết công suất làm tôi phải nếu kéo Lan cho bằng được, cớ sao lại như vậy chứ, tôi muốn nàng không bận tâm gì đến tôi nữa cơ mà, tại sao lại còn muốn nếu kéo làm gì? “Không được, nhất định không được làm thế, phải kiếm chế bản thân Phong à, kiềm chế đi… ”
– Lan, khoang đi đã… – Và bản năng đã chiến thắng.
– Còn chuyện gì nữa sao Phong?
– Phong muốn nói là…
– Phong à, em mua đồ xong rồi nè… – Tiếng Mai lảnh lót từ sau lưng cắt đôi cuộc nói chuyện giữa tôi và Lan.
– À, Mai mua đồ rồi hả, làm Phong chờ mãi… – Tôi bối rối.
– Anh nói chuyện gì kì vậy, chẳng phải là xưng anh em sao? – Em nũng nịu.
– Ừ thì vậy, nhưng mà…
– Ủa, Lanna cũng đi chợ đó hả? Tụi mình cũng vậy nè! – Mai đột nhiên chuyển đối tượng sang Lan.
– Ừ, mình vừa đi chợ xong… – Lan đáp thẳng thừng.
– Vậy có rảnh đi dạo với tụi mình chứ? – Mai nheo mắt.
– Rất tiếc là mình bận rồi, để khi khác vậy!
– Ừ, vậy tạm biệt nha Lanna nhé, mình và Phong cũng đi chợ xong rồi – Đột nhiên em thúc tay tôi – Chào tạm biệt Lanna đi anh Phong!
– Ờ… à, tạm biệt Lan… na… – Tôi giật mình vì mém lẹo lưỡi gọi tên Lan.
– Hừm… Thôi mình về đây! – Lan cười lạnh rồi quay đi.
Dáng nàng mất dần, mất dần và lặng hút trong dòng người tập nập của buổi chợ chiều hoàng hôn. Có lẽ tôi đã nhìn nhầm, nhưng cũng có lẽ tôi đã phán đoán đúng khi mà đôi bờ vai nhỏ nhắn của Lan khẽ rung theo từng bước đi nặng trĩu của nàng.
“Chia tay em trong một chiều hoàng hôn.
Chiều hoàng hôn rán đỏ rán vàng.
Em lặng lẽ đi về miền đơn độc.
Miền đơn độc gió cuốn gió bay… ”
Xét thấy tôi còn đứng tầm ngầm dõi theo bóng Lan, Hoàng Mai chun mũi véo hông tôi cật lực…
– Anh quá đáng lắm rồi, em ở đây mà còn vậy…
– Xít… au da… Anh không cố ý mà…
– Còn nói, chẳng phải anh ngại có Lanna nên không xưng hô với em như thế à?
– Không phải mà, tại chưa quen thôi…
– Cứ cho là như vậy đi, còn chuyện lúc nãy rõ ràng là anh đã tạm biệt Lanna rồi, sao còn gọi lại làm gì nữa?
– Em thấy hết sao?
– Phải, nếu em không chạy ra sớm thì chắc đã bị cho ra rìa rồi! – Em giận dỗi, khoanh tay quay mặt đi.
– À, không! Chỉ là… uầy… – Tôi bối rối gãi đầu cùng cực.
– Thôi được rồi, hãy hứa với em là đừng nói chuyện với bạn ấy nữa nha!
– Ừ, rồi anh hứa mà…
– Hi, thế mới là chồng ngốc của em chứ… Về thôi anh… – Em cười hiền nắm lấy tay tôi.
Ngẫm nghĩ lại thì có những việc tình cờ như đã được sắp trước, có những việc sắp trước nhưng lại là tình cờ và việc gặp Lan ở Chợ chiều này cũng như thế. Tình cờ gặp nàng nhưng lòng tôi cứ tưởng định mệnh đã sắp đặt từ lâu rồi, để tôi có thể thấy nàng một lần nữa và để tôi có thể nói chuyện với nàng một lần nữa, thế nhưng còn một chi tiết rất nhỏ nhưng các bạn có thế không để ý đó là trong lúc trò chuyện, nàng đã gọi tôi bằng sư phụ, chỉ một thoáng thôi nhưng cũng đã làm lòng tôi ấm lại rất nhiều…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro