Đời học sinh – Quyển 1

Phần 149

2024-08-05 15:23:23

Phần 149
Đã nhiều lần tôi nói rằng Lan có đến hai tính cách. Một là tính cách trẻ con, hoạt bát, tự do. Hai là tính cách lạnh lùng, sắc xảo, khép kín. Tôi biết khi ở gần tôi Lan không bao giờ bộc lộ tính cách thứ nhất của mình ra như lúc mới quen cả. Dường như kể từ lúc tôi quen với Hoàng Mai, Lan đã tự bảo vệ mình bằng tính cách thứ hai thông minh và sắc xảo. Chỉ những khi tôi không có mặt thì Lan mới trở về tính cách thật của mình mà thôi. Và đó là lí do vì sao tôi thích lén nhìn nàng như vậy.

– Nè, nhìn ra xa cho đỡ mỏi mắt đi! Nhìn gần mãi bị cận đó!

Lần nào cũng vậy, cứ hễ tôi nhìn lén là lại bị nàng bắt gặp. Những lần đó nếu như trước đây tôi có thể đã bị nàng tọng cho một quả vào bụng hoặc tệ hơn là cù lét tra khảo rồi. Nhưng lần này chỉ là một lời nhắc khéo đầy sắc xảo từ một cô gái đã mất đi vẻ hoạt bát khi xưa mà thôi.

– Lan ở nhà thờ làm gì vậy?

Tôi buột miệng hỏi nàng để cả hai không chìm vào khoảng lặng quá lâu.

– Lan đến để giúp nhà thờ bán socola đó!

– Bộ Lan hay đến nhà thờ này lắm sao?

– Ừ, ngày thường thì cứ mỗi tuần chủ nhật Lan lại đến đây!

Rồi đột nhiên Lan đặt giỏ socola lên trước mặt tôi niềm nở:

– Hay là Phong mua một thanh nhé! Không nhiều tiền đâu, chủ yếu là để lấy danh sách cầu phúc thôi!

– Là sao?

– Những ai mua socola sẽ được Lan ghi tên lại, sau khi bán hết mình sẽ được cho Cha sứ cầu phúc cho họ!

Nhìn những thanh socola ngon lành được bọc giấy bạc nằm yên vị trong chiếc giỏ may của Lan như mời gọi, tôi không thể nào kìm lại cảm giác thèm thuồng của mình trước sự cám dỗ đầy uy lực đó được.

Giá như đó là những thanh socola được bày bán trong những cửa hàng bánh kẹo thì tôi có thể cưỡng lại nó rồi. Đằng này do chính tay của Lan làm (chắc 100 phần công lực luôn), lại còn là món tôi khoái nhất nữa chứ. Cho nên tôi đã gục ngay từ lần gặp đầu tiên và không thể nào không mua giúp nàng được.

– Bán cho Phong 10 thanh socola đi!

Tôi định mua số lượng lớn để giúp nàng mau bán hết hàng cũng vừa để ăn dần trong đêm đông nhưng Lan đã nhanh chóng dập tắt dự định đó:

– Không được đâu, mỗi người chỉ mua một thanh thôi!

– Ơ tiếc vậy! Phong còn định mua hết nữa cơ!

– Không được, socola này bán ra là để cầu phúc cho người có duyên mà!

– Chậc! Vậy lấy cho Phong một thanh! – Tôi chép miệng tiếc rẻ số socola còn đầy vun trong giỏ – Mà từ nãy giờ Lan đã bán cho ai chưa?

– Vẫn chưa, Phong là người đầu tiên mua đó! – Rồi nàng rút trong người ra một cuốn sổ nhỏ – Phong ghi tên mình vào trong cuốn sổ này đi!

Theo chỉ dẫn của Lan, tôi cầm bút ghi tên của mình vào cuốn sổ. Nhưng có một điều lạ là trong danh sách người mua socola đã có một người tên Dương Ngọc Lan được ghi trước đó rồi, sao Lan lại bảo tôi là người đầu tiên được.

Thắc mắc tôi liền hỏi Lan ngay và được nàng tươi cười giải đáp:

– Tên của Lan đó!

– Ủa, chẳng phải Lan tên là Lanna hả?

– Đó là tên do ba Lan đặt trong khai sinh! Còn tên này do bên nội Lan đặt để dễ gọi trong gia đình ấy mà!

Ôi, Dương Ngọc Lan! Cái tên nghe kiêu sa, mĩ miều quá. Tên bình thường đã đẹp, tên tiếng Việt còn đẹp gấp trăm lần. Nghe nó cứ tựa tựa nữ tướng Hoa Mộc Lan thời xưa ấy nhỉ?

– Vậy từ nay Phong gọi Lan bằng Ngọc Lan luôn nha?

– Ừa, sau này cứ gọi thế! Nhưng đừng cho ai biết đấy!

Nàng nở nụ cười tươi rói tựa như ánh ban mai trong đêm lạnh đáp lời tôi.

Cảm giác được gọi tên riêng của một người nào đó rất đặc biệt các bạn ạ. Nó không giống như cảm giác ta gọi tên của những thằng bạn trong lớp, cũng không giống như những biệt danh mà ta hay dùng để gọi những đứa bạn thân. Nó tựa như lời hẹn ước giữa hai người với nhau rằng chỉ có mình mình mới biết tên bạn, chỉ có mình bạn mới biết tên tôi và chỉ có hai chúng ta mới biết tên của nhau thôi, lãng mạn gì đâu!

Ngồi chơi với tôi một hồi Ngọc Lan bắt đầu nhấc mình khỏi băng ghế đá toang rời khổi chỗ ngồi. Thấy thế tôi ngạc nhiên:

– Lan đi đâu vậy?

– Lan phải đi bán hết số socola này trước 12h! Phong cứ ngồi đó ngắm cảnh đi! Xong việc Lan sẽ trở lại!

Chẳng để tôi kịp gọi với, Ngọc Lan đã nhanh chân chạy ra trước cổng chào mời từng người đi ngang cũng như đi vào nhà thờ làm lễ.

Giờ tôi mới để ý Ngọc Lan đang mặc một bộ váy noel đỏ ói y hệt như những cô nàng teen ngoại quốc mà tôi đã từng gặp ở khu nước ngoài gần Bến Nhà Rồng. Nhưng ở nàng lại có một số điểm khác so với bọn họ.

Nếu như nhìn vào những nàng teen nước ngoài tôi chỉ thấy ở họ toát ra một không khí hào nhoáng của noel phương Tây mà thôi. Tuy nhiên đối với Ngọc Lan, tôi có thể cảm nhận được đồng thời cả 2 dòng máu đang chảy trong người nàng. Một dòng máu cổ kín, mộc mạc tràn đầy màu sắc dân tộc và một dòng máu thanh cao, phóng khoáng nhưng rất quý phái đậm chất phương Tây, yêu quá đi!

… Bạn đang đọc truyện Đời học sinh – Quyển 1 tại nguồn: http://bimdep.pro/doi-hoc-sinh/

Càng về đêm, tiết trời càng chuyển lạnh! Những hạt sương bé tí đã bắt đầu rơi lất phất trên những ngọn đèn đường soi rõ từng hạt rơi phủ xuống những đôi vai mỏi mệt, những mái đầu lật lừ mong mỏi một tiếng chuông nhà thờ đêm noel được vang lên.

Tôi tự nhận mình là người chịu lạnh giỏi nhưng cũng đã cảm thấy hơi tê người vì đã thắm sương hơn nửa tiếng đồng hồ rồi.

Nửa tiếng đồng hồ cũng là ngần ấy thời gian Ngọc Lan đứng bán socola trước cổng nhà thờ. Tôi biết Ngọc Lan có thể chịu được lạnh do quen với khí hậu phương Tây nhưng điều mà tôi lo sợ nhất đó chính là những giọt mồ hồi lấm tấm trên gương mặt thon gọn, thanh tú của nàng.

Từ nãy đến giờ nàng đã mời chào không biết bao nhiêu người, thế mà chỉ được chừng có 10 người mua socola mà thôi. Ngồi trên bằng ghế đá nhưng lòng tôi nóng như lửa đốt. Phần vì thấy tội cho nàng, phần vì thấy uổng công nàng đã bỏ ra làm những thanh socola ngon như thế mà không ai thèm đá động vào.

Nét mặt lạc quan, hồ hởi của Lan đã tan biến đi theo những hạt sương rơi lả chả trên mặt đất. Thay vào đó là một điệu buồn pha lẫn một chút thất vọng phảng phất trên nét mặt ưu tư mỗi khi nàng lau đi những giọt mồ hôi đang hững hờ bám trên trán như thể đó là địa bàn riêng của bọn chúng vậy, tội gì đâu!

Bỗg dưng Lan bước loạng choạng va phải một người đi đường khiến cho giỏ socola rớt vương vãi trên mặt đất. Người đó sau khi va phải Lan liền bỏ đi một mạch để lại một mình nàng lọ mọ với đống socola đang bày biện lung tung trên đường. Thậm chí còn có vài người cố tình nhặt những thanh socola đó đút vào túi quần rồi lưng lững bỏ đi chẳng nói câu nào, đó chẳng phải là hôi của hay sao chứ?

Nhưng người làm tôi ngạc nhiên nhất đó là Ngọc Lan, Nhớ không nhầm thì nàng không bị cận, viễn cũng không, mù thì càng không phải. Vậy tại sao nàng lại dùng tay mò mẫm dưới đất để tìm những thanh socola y như người khiếm thị thế kia?

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa tôi cũng không thể ngồi yên nhìn Ngọc Lan nhặt nhạnh từng thanh socola ngoài đường như thế được. Nàng đang mặc váy nên việc cúi xuống nhặt socola là điều bất tiện vô cùng. Chưa kể những cặp mắt nham nhở từ những thằng mặt ngựa ăn chơi lêu lỏng đang chiếu những tia nhìn thèm muốn vào Ngọc Lan mỗi khi nàng ngồi xuống nhặt socola.

Nhanh như cắt tôi liền chạy đến đỡ nàng đến băng ghế đá ngay:

– Lan bị sao vậy?

– Không biết nữa! Tự dưng mọi thứ mờ đi làm Lan không nhìn thấy đường nên va phải người khác!

– Sao giống như lúc diễn văn nghệ vậy?

– Lan không rõ! Vài tuần là nó lại tái phát 1 lần!

– Thế thì nghiêm trọng đấy! Lên bệnh viện khám đi!

– Không sao đâu! Dạo này Lan ăn hơi ít nên bị xuống máu ấy mà!

Nói rồi Lan lại đứng lên vẻ như muốn đến chỗ những thanh socola để nhặt tiếp. Nhưng với hiện trạng bây giờ thì làm sao tôi có thể để nàng làm những việc nặng nhọc đó như thế được.

Lúc nãy nàng chỉ mới ngồi xuống thôi thì đã có chục cặp mắt tâm tia, dòm ngó. Nếu nàng còn tiếp tục nữa thì chuyện gì đã xảy ra đây? Có lần trong lúc nàng bán socola đã có một số thằng đến tán tỉnh, gợi chuyện làm nàng rất khó xử.

Điều đó càng làm tôi muốn giúp Lan bán socola hơn và đó là lí do vì sao tôi níu tay nàng lại:

– Để Phong giúp một tay cho!

– Phiền Phong quá, Lan tự bán được mà, không nặng nhọc gì!

– Nhìn thấy Lan bán socola một mình bị người ta dòm ngó thế này Phong lo lắm!

Từng câu nói được tôi thốt ra một cách tự nhiên không tự chủ khiến cho hai gò má của Lan thoáng ửng hồng trong đêm đông se lạnh. Chẳng biết tôi có đang hoang tưởng hay không khi thấy Lan khẽ cười với tôi bằng nụ cười đã làm trái tim tôi loạn nhịp ngay lần đầu gặp nàng 4 tháng trước. Lúc đó tôi đã đá trái banh trúng đầu nàng và được nàng tặng lại một cú đạp lộn cổ xuống ao dù rằng nàng đã mỉm cười với tôi vài phút trước.

Lúc đầu tôi cũng chẳng biết Lan đỏ mặt về việc gì nhưng khi nghiệm lại câu nói của mình lúc nãy, tôi mới ngờ ngợ ra rằng ý nghĩa sâu hàm của nó quá nhạy cảm. Đó cứ như một lời nhắc nhở của một cậu con trai đối với người con gái mình yêu thương, cái mà người ta gọi nôm na là ghen!

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đời học sinh – Quyển 1

Số ký tự: 0