Đời học sinh – Quyển 1

Phần 143

2024-08-05 15:23:23

Phần 143
Đến khoảng 6h tối, tôi bắt đầu lọ mọ chuẩn bị quần áo để đi chơi cùng hội FA của thằng Toàn. Nhưng trước đó tôi cũng phải chở Hoàng Mai qua nhà em trước để em đi lễ nhà thờ cùng mẹ và em của mình, việc này thì tôi đã bàn với em hồi chiều lúc tan học rồi.

Nhưng nhìn Hoàng Mai trong bộ đầm trắng muốt khoác ngoài một chiếc áo lông màu đen thế này tôi lại cảm thấy tiếc hùi hụi như thằng bé làm rớt cây cà lem dưới đất vậy.

Bởi lẽ mặc như thế này em trở nên quá đẹp đi. Cái lạnh của đêm noel làm hai má em cứ ửng hồng lên như được đánh phấn vậy. Đã thế đôi môi của em lại được phủ lên một lớp son hồng mỏng trông tựa như những cánh hoa anh đào vào mùa nở ở Nhật, nhìn xinh xắn lắm cơ. Không được nắm tay một người đẹp như thế này đi chơi thì cuộc đời của tôi coi như chết một nửa rồi, uổng gì đâu!

Thấy tôi lơ lơ như thằng mất hồn, Hoàng Mai liền che miệng cười khẽ:

– Nè, nhìn thì cũng nhìn vừa vừa thôi! Tính phí đó nhe!

Tôi liền giật thót người tỉnh mộng:

– Ơ, sặc! Tính gì!

– Chán anh ghê! 4 Tháng rồi lần nào nhìn em cũng ngơ ngơ như mới gặp vậy!

– Thì lần nào mặc đồ mới vào trông em cứ như người khác như thế không ngơ sao được!

– Mà có đẹp hông!

Tôi cười khì trả lời:

– Xời! Hông đẹp sao làm mất hồn Phong này được!

Sau câu nói đó thì vẻ giận dỗi trên mặt Hoàng Mai đã biến mất hoàn toàn. Ngay cả cảm giác tiếc nuối của tôi cũng tan biến theo vẻ đẹp thuần khiết, tinh khôi kia mất rồi.

Chắc chính nhờ thế tôi mới thẳng giò mà đèo Hoàng Mai đến nhà em được. Chứ bình thường thì tôi đã đạp một cách uể oải tới đó rồi, không khéo lại bị Hoàng Mai véo cho một cái vì tội lề mề luôn ấy chứ.

Ngoài đường, xe cộ đã bắt đầu đông dần. Trên nhhững tuyến đường lớn bây giờ đã tràn ngập những xe và xe. Xe hơi có, xe máy có, đạp điện có và xe đạp bình dân như tôi cũng có. Tất cả đã hòa vào làm một tạo nên một khối lớn dòng dười đổ xô về những khu vui chơi giải trí, nhà thờ, quán ăn các kiểu.

Noel cũng là dịp để các cặp tình nhân tặng quà cho nhau mà, thế nên đi đến đâu tôi cũng bắt gặp được những cặp đôi đang nắm nắm tay nhau, trao quà cho nhau và thậm chí là ôm hôn nhau nữa. Trông họ hạnh phúc lắm!

Cũng phải thôi, giữa cái không khí se lạnh của mùa noel năm nay, được ôm người mình yêu vào lòng, cảm nhận được hơi ấm của họ thì còn gì hạnh phúc hơn nữa chứ.

Hoàng Mai dường như cũng nhận biết được điều đó nên đã chủ động vòng tay ôm tôi thật chặt. Cái ôm đó chặt đến nỗi tôi có thể cảm nhận được từng hơi thở của em đang phả vào lưng tôi từng đợt từng đợt ấm nóng.

Do đang gồng lưng đạp xe nên tôi chẳng biết làm gì hơn ngoài dùng tay mình đặt lên đôi bàn tay mềm mại, ấm ấp của em giờ đây đang khẽ siết chặt lấy tôi mỗi khi có những cơn gió lạnh thổi ngang.

– Lưng của anh ấm ghê!

Hoàng Mai bỗng cất tiếng xua tan đi khoảng lặng giữa hai đứa.

– Mà em có giận anh hông?

– Giận gì cơ?

– Noel mà anh quên mua quà rồi!

– Tưởng chuyện gì chứ, quà thì em có rồi!

Nói đoạn em nhẹ siết chặt vòng tay rồi dụi đầu vào lưng tôi:

– Quà noel của em nè, ấm lắm!

– Ừ! Nếu em thích thì dùng cả đời cũng được!

– Điều đó là đương nhiên rồi chồng ngốc ạ!

Em khẽ cắn yêu vào lưng tôi làm tôi giật mình suýt lạc tay lái nhưng may mà vẫn còn kìm lại được.

Và rồi cổng nhà em cũng hiện ra trước mặt. Điều đó có nghĩa rằng đã đến lúc tôi phải tạm xa em đêm này rồi. Mặc dù tiếc lắm nhưng tôi cũng đành gượng một nụ cười tiễn chân em trở về ngôi nhà thân yêu của mình.

Còn nhớ cách đây không lâu, trước khi vào ngôi nhà này em phải rón rén đến gần xem cổng nhà có khóa không và nó đang khoá trong hay khóa ngoài. Nếu khóa trong, thế nào em cũng nấp sau lưng tôi mà từng bước một đi vào nhà.

Nhưng giờ đây khi mối nguy hiểm từ ba em không còn nữa, tôi có thể cảm nhận được sự tự tin trong từng bước chân của em tiến vào nhà.

Đây ắc hẳn là lần đầu tiên Hoàng Mai bước vào nhà một cách thoải mái như thế. Nhìn cung cách đi tung tăng của em thôi thì tôi cũng đủ biết được em đang vui sướng cỡ nào rồi.

Thôi thì em vui thì tôi cũng vui, chỉ là không được gặp em đêm nay thôi mà chắc sẽ không buồn lắm đâu, vui lên nào!

Khi tôi chuẩn bị đạp xe đi thì Hoàng Mai đột nhiên gọi với, hối hả chạy đến chỗ tôi:

– Anh Phong, chờ tý đã!

Tội vội gạt chống xe rồi chạy đến đón em:

– Sao vậy, còn quền đồ hả?

– Em chưa tặng quà giáng sinh cho anh mà!

– Ui, không cần đâu!

– Sao hông! Lúc nãy anh tặng em tấm lưng ấm áp rồi còn gì, bây giờ đến em tặng lại nè.

Nói rồi em kiểng gót quàng tay lên cổ tôi nhẹ nhàng đặt lên môi tôi một nụ hôn thật thắm thiết.

Lúc đầu tôi còn bỡ ngỡ toang đẩy vai em ra nhưng sau đó khi tôi bắt đầu cảm nhận được những luồng điện từ đôi môi mềm mại của Hoàng Mai lan truyền khắp cơ thể của mình thì theo bản năng tôi đã ôm đáp trả em, trao lại cho em nụ hôn bằng chính tình cảm thật của mình.

Cái siết tay ấm áp cộng với nụ hôn ngọt ngào của Hoàng Mai làm cơ thể tôi như đang tan chảy ra giống cục nước đá đặt trên lò điện vậy.

Những cơn gió lạnh mùa đông giờ đây không còn làm tôi cảm thấy lạnh nữa mà trái lại nó càng khiến tôi khắn khít với Hoàng Mai hơn bao giờ hết. Gió càng lạnh tôi càng ôm em chặt hơn và em cũng siết chặt vòng tay sát vào tôi hơn.

Ngoài đường, những ánh đèn màu chóp tắt trên nhưng cây thông noen đã được bật lên, những chú người tuyết bằng nhựa có cánh tay làm bằng vải dù phất phơ mỗi khi có gió như đang tô điểm thêm màu sắc cho nụ hôn ngọt ngào, say đắm giữa tôi và Hoàng Mai.

Đến một lúc lâu sau em mới khẽ khàng đẩy vai tôi ra, kết thúc nụ hôn ngọt ngào nhất từ đó đến giờ tôi có được.

– Quà đã tặng rồi đó, hông được buồn nữa nha! Em sẽ cố gắng về sớm nấu thật nhiều món ngon cho anh được chưa?

Em bâu lấy vai tôi, khẽ mỉm cười hứa hẹn.

Được tiếp sức bởi món quà noel của Hoàng Mai, những buồn bực, lo âu trong lòng tôi bỗng dưng tan biến đi hết. Giờ đây tôi hoàn toàn có thể vững tâm xa em tối nay rồi. Chắc chắn tôi sẽ chơi tẹt ga với tụi thằng Toàn mà không phải vướng bận một điều gì cả. Sướng!

Tạm biệt Hoàng Mai xong, tôi dong thẳng xe đến chỗ tập trung mà thằng Toàn đã định trước ở lớp. Đó là siêu thị LotteMart nằm trên đường Nguyễn Hữu Thọ.

Khi đến nơi, bọn nó có vẻ như đã tập trung đầy đủ cả rồi, Khanh khờ vẫn rù rì với Kiều ẹo như mọi khi, một số thì lót dép ngồi trên thành bồn hoa tán chuyện với nhau, một số thì ngồi bấm điện thoại giải trí còn một số bá đạo hơn khi rượt đuổi nhau trên thềm siêu thị nhìn cứ y như lũ tinh tinh vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đời học sinh – Quyển 1

Số ký tự: 0