Đời học sinh – Quyển 1

Phần 139

2024-08-05 15:23:23

Phần 139
Và rồi sau khi đi được chừng 50m đến ngôi nhà cũ kĩ nơi mà tôi đã đánh nhau với tên đàn em của lão ngày hôm qua, bọn chúng mới đè chúng tôi quỳ xuống đất trước mặt lão giờ đây đang ngồi chiễm chệ trên chiếc ghế dựa bằng gỗ, chân gác lên đùi nhịp nhịp trông rất thứ thái và đểu cán.

Nhìn thấy chúng tôi, lão nhếch mép trêu đùa:

– Thế nào đêm qua ngủ ngon chứ hả, có bị quấy rầy gì không?

– Hừ, nhờ ông nên hôm qua bọn tôi ngủ ngon lắm, chả gặp trở ngại gì cả!

– Mày vẫn láo như ngày nào nhỉ? Nhìn mặt mày bây giờ tao muốn đấm cho một quả vào mặt lắm đấy!

– Ba à, suy nghĩ lại đi, đừng làm việc xấu nữa! – Hoàng Mai nhẹ giọng khuyên ngăn.

– Mày im! Không có mày thì tao làm gì phải khổ như bây giờ chứ!

– Ba à…

– Không được gọi tao là ba nghe rõ chưa! Còn kêu thêm một tiếng nào đừng trách tao ác!

– Hức… – Em cúi đầu kìm nén tiếng khóc.

– Hoàng Mai cũng không cần người cha tệ bạc như ông đâu mà làm cao! Chẳng qua là vì Mai muốn tốt cho ông thôi, ngây bây giờ ông rút lui thì còn kịp đấy!

– Nực cười chưa! Ở bên ngoài 2 thằng canh gác, ở đây 3 thằng áp giải tụi bây! Có tin gì là tụi tao biết ngay, chả sợ bố con thằng nào!

– Ông nhớ câu nói đấy nhé, đừng có hối hận đấy!

– Hề hề, con Mai theo một thằng hoang tưởng như mày quả thật là bất hạnh đấy nhóc con ạ!

– Ít ra Hoàng Mai vẫn sống vui vẻ, còn đỡ hơn phải sống với một người cha mất nhân tính như ông!

– Mày láo… chát… – Lão điên tiết giáng cho tôi một bạt tay cực mạnh.

– Phong, anh có sao không vậy? – Hoàng Mai toan vùng hai tay ra đỡ tôi nhưng tôi đã kịp ngăn cản.

– Đừng Mai, rán nhịn đi! Cơ hội sống còn đấy!

– Em sợ mình chịu không nổi mất!

– Đừng lo, vết thương này nhằm nhò gì!

– Hừm, bọn nhóc con này lắm lời thật, chả lẽ tao bịt mõm hay tụi bây lại nhỉ?

– Muốn thì cứ làm, đừng bày trò!

– Mịa nó, chọc tức tao chắc! Hôm nay mà không trao đổi hàng thì mày bị tao đánh ác rồi đấy!

Nói xong thì lão lò dò móc điện thoại trong túi quần ra, đi sang chỗ khác trả lời cuộc gọi trông có vẻ thần bí lắm. Rồi một lát sau quay lại, lão bắt đầu đốc thúc đàn em của mình dựng hai tụi tôi dậy phủi lại quần áo cho chỉnh tề rồi đặt xuống 2 chiếc ghế cạnh bên.

Như thế thì tôi cũng đủ hiểu nội dung cuộc gọi đó là gì rồi, chắc có lẽ người đến chuộc chúng tôi đã tới nơi nên lão mới chỉnh đốn chúng tôi lại cho đàng hoàng mới không bị mất giá đây mà. Cứ đợi đấy, rồi lão sẽ phải trả giá thôi.

Và quả thật, chừng mươi phút sau thì cái người đến chuộc chúng tôi cũng lấp ló bước vào nhà. Đó không ai khác chính là mẹ em đang kệ nệ ôm chặt chiếc vali vào người mình. Xem ra đây là chiếc vali đựng tiền rồi, mặc dù tôi không biết số tiền trong đó là bao nhiêu nhưng nhìn cái cách mà mẹ em ôm chiếc va li đi nặng trĩu là tôi biết số tiền đó không phải là nhỏ.

Chắc chắn để có được số tiền này có lẽ mẹ em đã gom hết tiền bạc trong nhà và thậm chí đi vay mượn từ bên ngoài nữa. Càng nghĩ lại càng tức cái lão già ác nhân đó, lão có biết là gia cảnh nhà Hoàng Mai đang khó khăn lắm rồi không mà còn làm như thế nữa. Nhất định tôi sẽ không tha cho ông ta đâu.

Và rồi theo sau mẹ của Hoàng Mai là một người mà tôi không bao giờ ngờ tới được. Người đó là một người con gái, cao cao, có đôi má mủm mỉm. Vâng! Đích thị đó chính là Lam Ngọc! Thật không ngờ rằng em cũng theo mẹ Hoàng Mai đến đây. Mặc dù tôi không biết lí do em đến đây làm gì và tại sao lại biết mẹ của Hoàng Mai nhưng tôi chắn chắc một điều rằng em có lẽ đang giận tôi lắm.

Phải! Tôi đã không nghe lời em mà cứ nhất quyết đến đây, tôi đã thất hứa với em rằng mình sẽ trở về. Tất cả những điều đó được thể hiện qua cái nhìn đầy dỗi hờn của em và cái thở dài đầy não nề theo sau đó khi em bắt gặp tôi.

“Nhưng Ngọc à em biết không? Nếu anh lúc đó không đến cứu Hoàng Mai thì bọn chúng sẽ còn làm những điều tồi tệ hơn nữa! Người cha của Mai đã mất hết bản tính rồi, ông ta có thể làm bất cứ thứ gì để đạt được mục đích của mình. Vì thế hãy hiểu cho anh Ngọc nhé… ”

Và sau khi mẹ Hoàng Mai và Lam Ngọc đã bước vào nhà, lão ta mới kệ nệ đứng lên mà nhoẽn miệng dò hỏi:

– Đã đem đủ số tiền tao yêu cầu chưa?

– Đủ hết rồi, hãy trả 2 tụi nhỏ cho chúng tôi đi! – Mẹ em giở chiếc vali ra với đầy ấp tiền trong ấy.

– Khà khà! Được thôi! Đẩy chiếc vali qua đây đi!

– Không được, hãy giao 2 người ra trước đi!

– Thế bây giờ bà muốn lãnh người hay là lãnh xác? – Lão móc con dao trong túi quần ra kề cổ Hoàng Mai.

– Được rồi! Chúng tôi sẽ làm theo! – Mẹ em thận trọng đẩy chiếc vali sang phía lão.

– Có thế chứ! – Lão cúi người toang nhặt chiếc vali lên.

Đây rồi, cơ hội lật ngược thế cờ đã đến, không còn cơ hội nào tốt hơn nữa cả. Khi lão vừa cúi xuống nhặt chiếc vali thì tôi dùng hết sức đẩy Hoàng Mai qua phía bên kia rồi đá tung chiếc vali văng thẳng vào góc tường.

Chứng kiến chiếc vali đựng tiền vụt bay khỏi tầm tay của mình, lão điên tiết lao đến tấn công tôi một cách điên cuồng với con dao trên tay. Vì lão có vũ khí nên tôi dè chừng không thể xông vào được. Nhưng lão cứ theo đà đó tấn công tôi tới tấp gây khó khăn cho tôi trong việc đỡ đòn.

Và rồi…

– Sựt… – Trong lúc đỡ đòn, tôi bất cẩn đã bị lão chém trúng cánh tay trái.

– Sao hả thằng nhóc…

– Chưa xong đâu! – Tôi trợn mắt rít qua từng kẻ răng.

Lợi dụng lúc lão sơ hở, tôi thó lấy cánh tay của lão bẻ quặp rồi mỗ một đòn khớp ngón tay vào cổ tay của lão làm con dao rơi xuống sàn nhà. Liền đó tôi dấn thẳng ba đấm vào ngày giữa chấn thủy của lão rồi dùng song kích quyền tống lão bật ngược ra sau vài mét.

– Khốn nạn, bắt thằng đó lại cho tao! – Lão ôm bụng thét lớn.

Vừa dứt câu, cả 3 tên đàn em liền xông đến chỗ tôi nhanh như cắt. Nhưng giờ đây một tay tôi đã bị thương và đang rướm máu rồi không thể làm gì hơn ngoài né đòn và chống đỡ yếu ớt cả.

Và rồi đột nhiên một tên đàn em trong đó liền bay lên tung cước về phía tôi với tốc độ kinh hồn. Như mọi thường thì tôi có thể đưa hai tay lên đỡ đòn rồi nhưng hiện giờ một tay của tôi đang bị thương thì làm sao có thể thực hiện được điều đó chứ.

Vậy nên, tôi chỉ đành đưa một tay còn lại lên đỡ đòn vô vọng mà thôi, thế nào nó cũng sẽ bị gãy hoặc là trật khớp gì đó. Nhưng may sao trong tình cảnh nghiệt ngã đó thì một bóng đen đã lao đến từ sau lưng tôi tung cước đá triệt đi đòn chân của tên kia làm nó mất đà lui về sau mấy bước.

Cái bóng đen đó chính là Lam Ngọc, cuối cùng thì em cũng đã xuất chiêu rồi…

– Cánh tay của Phong có sao không? Để Ngọc xem nào!

– Không sao cả đâu, vết thương ngoài da ấy mà!

– Trời sâu như thế mà bảo vết thương ngoài da! – Rồi em quay sang Hoàng Mai – Mai, bạn có bông băng hoặc mảnh vải dài không?

– Mình không có!

– Đành vậy… xoẹt… – Nhỏ lượm con dao dưới đất lên cắt đi 2 ống tay áo sơ mi của mình rồi bảo Hoàng Mai – bạn, lại đây băng vết thương cho Phong đi, tôi đi đối phó với bọn chúng.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đời học sinh – Quyển 1

Số ký tự: 0