Đời học sinh – Quyển 1

Phần 137

2024-08-05 15:23:23

Phần 137
Lần này thì tôi chịu thua sát ván rồi, ngay cả khi chủ động hôn em thì tôi vẫn không thể thoát khỏi cái mác chồng ngốc được. Chả hiểu Hoàng Mai đang nghĩ gì nữa, tôi đã cố gắng đến thế này rồi cơ mà. Ít ra cũng phải động viên vài câu như “Anh hôm nay bạo ghê” hay “Em hạnh phúc lắm” chứ, kiểu này thì làm sao tôi có can đảm hôn lần nữa đây, uầy. Mà thôi cũng chẳng sao, dù gì thì em cũng đã tựa đầu vào vai tôi rồi, có thể xem đây như một niềm an ủi nhỏ nhỏ làm lòng tôi ấm lại giữa không khí âm u, lạnh lẽo nơi kho chứa bỏ hoang này.

– À Mai này, sao em lại bị bắt vậy! Em có biết lão bắt cóc em là ai không?

– Nói ra chỉ sợ anh không tin!

– Em cứ nói đi, không sao hết!

– Vào ngày hôm qua khi em giận anh xong rồi thì cũng chẳng biết đi đâu, thế nên em đành chạy về nhà của mình.

– Nhà chính của em đó hả?

– Ừa, về đến nhà thấy cổng không khóa nên em tưởng là mẹ đang ở trong đó, nào ngờ… – Em đột nhiên chùng giọng, gục mặt vào vai tôi.

– Đó là ba em phải không? – Tôi cũng đã đoán được phần nào.

– Hức, em vừa vào nhà đã thấy ông ấy lục lọi lung tung. Em bí thế định chạy ra ngoài nhưng ông ấy đã kịp níu tay em lại…

– Rồi ông ấy mang em sang đây à?

– Um, sau khi ba em trói em lại rồi thì liền gọi điện thoại cho đám người này đến mang em tới đây ngay trong đêm.

– Ông ta quả là mất nhân tính! Dù không phải con gái mình thì cũng không nên làm vậy chứ?

– Anh biết không, trải qua một đêm trong cái nhà kho tối tăm này em sợ lắm, đâu đâu cũng là tiếng động kì lạ cả. Đêm đó em chẳng ngủ được gì, chỉ khi trời mờ sáng em mới chợp mắt được một tí thôi.

Nghe những lời em kể tôi thấy xót lắm, vì tôi mà em mới ra nông nổi như thế mà. Tôi biết cảm giác phải một mình trong cái nhà kho âm u này thì không dễ chịu gì, nhất là về đêm khi rắn rít, côn trùng bắt đầu hoạt động thì nó còn ghê rợn hơn nữa, một cô gái yêu đuối, mong manh như Hoàng Mai làm sao có thể chịu được chứ. Vậy nên tôi sẽ làm tất cả những gì có thể để bù đắp cho em.

– Mai à, em ngủ cho lại sức đi!

– Ngủ à?

– Ừ, nhìn mặt em bây giờ trông mệt mỏi lắm, rán ngủ lấy lại sức đi! Đêm đến chúng mình cũng nghĩ cách thoát khỏi đây, được chứ?

– Nhưng ngủ ở đâu bây giờ?

– Gối đầu lên đùi anh này, ngủ cho ngon giấc!

– Chỉ sợ anh bị tê chân thôi!

– Không sao, con nhà võ biết điều khí không sợ những việc đó!

– Vậy em ngủ nha, có gì nhớ kêu em đấy! – Em khéo léo hất đuôi tóc của mình qua một bên rồi nhẹ nhàng gối đầu lên đùi tôi.

Chỉ trong thoáng chốc hơi thở của em đã bắt đầu điều hòa chứng tỏ em đã vào giấc ngủ rồi. Điều này cho thấy em đang mệt mỏi đến mức nào, vả lại tôi có nghe thoáng qua rằng, mỗi bữa họ chỉ cho em một ổ bánh mì nhỏ và một cốc nước để cầm hơi thôi, như thế chẳng khác nào như ở tù cả, thậm chí còn tệ hơn cả tù nhân nữa, họ còn có thể ăn cơm đằng này em chỉ ăn bánh mì thôi làm sao mà chịu được chứ. Chỉ mới không gặp một ngày thôi đã thấy em tiều tụy hẳn đi rồi, lỡ như tình trạng này kéo dài thì em sẽ ra sao đây, bọn họ thật là ác nhân mà.

Chợt thấy những lọn tóc mai phủ dính lên gò má của nhợt nhạt của em, tôi muốn vén nó lên lắm nhưng hai tay của tôi giờ đây đã bị trói chặt rồi, muốn nhút nhít còn không được huống chi là làm những việc khác. Nhưng khi nhìn thấy điệu bộ để ngón tay cái gần miệng như đang mút tay của Hoàng Mai thì tôi biết rằng em đang ngủ rất ngon. Bởi lẽ trong những lần cùng em thức đêm học bài trước đây thì tôi đã đôi lần bắt gặp hình ảnh này mỗi khi em ngủ gật. Quả thật là trông dễ thương lắm, lại còn hiếm nữa chẳng mấy khi thấy được lúc con gái đang ngủ đâu, thiệt đúng là tôi đã tu mấy kiếp rồi…

Và cứ thế, Hoàng Mai vẫn gối đầu lên đùi tôi mà ngủ ngon lành cho đến khi trời chập tối. Trong lúc tôi đang suy nghĩ cách thoát khỏi đây thì cửa nhà kho mở toang, cùng với đó ba của Mai và là 2 thằng đệ tử lỉnh kỉnh từ ngoài bước vào, thấy thế tôi liền đánh thức Hoàng Mai dậy:

– Mai à, dậy đi em!

– Hơ, có chuyện gì vậy! – Em dụi mắt tỉnh giấc.

– Đến giờ ăn rồi, phần ăn của hai tụi bây đây! – Ông ta nhếch môi đặt hai ổ bánh mì với một cốc nữa nhỏ trước mặt tôi.

– Này, ăn như thế làm sao mà chịu nổi! – Tôi phản khán.

– Tao không cần biết, tui bây chia sao thì chia!

– Này, mấy người trói tụi tôi như thế làm sao mà ăn chứ!

Xét thấy lời nói của tôi có lý nên ông ta lều bều:

– Thả trói cho con nhỏ Mai ra thôi, còn mày vẫn phải trói!

– Sao chứ, sao không mở trói cho Phong! – Hoàng Mai tròn mắt.

– Hừ, thằng nhóc này ma lanh lắm, thả nó ra mắc công lại gây chuyện! Cứ để con nhỏ vừa ăn vừa đút cho nó là được rồi!

– Này sao ông ngang ngược thế chứ! – Tôi bất bình.

– Đây là địa bàn của tao, tao muốn làm gì thì làm! Tụi bây liệu mà ăn nhanh vào, 10 phút sao tao sẽ trói lại đấy! – Ông ta gắt gõng rồi bước ra khỏi cửa chỉ để lại 2 tên đàn em canh gát bọn tôi.

Mặc dù bất bình trước cách hành xử của ông ta lắm nhưng chúng tôi hiện giờ như cá nằm trên thớt rồi nên chẳng còn cách nào khác ngoài làm theo lời ông ta nói. Dù gì hiện giờ việc cần nhất là phải ăn để lấy sức nghĩ cách thoát khỏi đây mà, nếu chúng tôi chống đối thì chỉ thiệt thòi cho mình thôi. Vậy nên dù có ấm ức đến đâu thì Hoàng Mai vẫn chịu khó đút từng mẩu bánh mì cho tôi.

May sao, nhờ tôi gồng mình ngốn hết chỗ bánh mì đó mà Hoàng Mai mới có thời gian ăn phần của mình được. Khi em ăn xong thì cũng đúng lúc ông ta vào trói em lại. Quả thật là tôi chưa thấy người cha nào tệ bạc với con cái đến như thế. Đành rằng Hoàng Mai là con riêng của ông ấy nhưng cũng không thể nào đối xử với em như thế được, vả lại chỉ vì thất bại trong làm ăn mà ông ta nhẫn tâm đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu con gái mình, trên đời này còn có công lí không chứ?

Nhưng thôi tạm gát qua những chuyện ấy đi vì trọng tâm lúc này là phải nghĩ cách thoát khỏi cái nhà kho tăm tối này cơ. Mà phải nói một điều rằng sau khi ăn no thì đầu óc cũng minh mẫn ra hẳn, suy nghĩ có cảm hứng hơn thấy rõ. Và vì thế nên tôi mới nghĩ ra một cách đào tẩu bá đạo chợ gạo nhất từ đó đến giờ luôn:

– Nè Mai, cuối người về phía trước một chút đi!

– Để làm gì vậy! – Em thắc mắc nhưng cũng làm theo.

Đến chừng tôi thực hiện cách đào tẩu của mình thì Hoàng Mai mới đỏ mặt mà rít lên be bé:

– Anh Phong, làm gì vậy kì quá!

– Thì cách đào tẩu của anh đó!

– Hic, đào tẩu gì ngộ vậy…

Chả là tôi đã thực hiện kế hoạch dùng miệng cắn đứt sợi dây rút đang trói chặt tay của Hoàng Mai ra. Bởi vì theo tôi nhận xét sợi dây rút này làm bằng nhựa nên tương đối dễ cắn, vả lại loại dây rút đang trói Hoàng Mai là loại dây bản nhỏ, chỉ cần chịu khó gặm nhắm một tí là nó đứt ra ngay thôi.

Nhưng ngặc nỗi khi tôi cúi xuống sau lưng Hoàng Mai để cắn sợi dây thì em loại mắc cỡ mà giãy nãy lung tung làm tôi suýt tý nữa đi luôn nguyên hàm răng rồi:

– Kì quá đi! – Em cuối gằm mặt xấu hổ.

– Ẹc, hết cách rồi! Muốn thoát ra được chỉ còn cách này thôi! Rán chịu khó đi mà vợ yêu!

– Thui được rồi! Đoàng hoàng đó nha!

– Thì cắn dây thôi chứ có làm gì đâu?

– Anh biết được anh sẽ làm gì chứ?

Ẹc, ai chứ anh là anh trong sáng lắm nhé!

– Ai chứ anh thì em hông tin được!

– Sặc, đến nước này rồi còn nói vậy nữa!

Đang đùa giỡn ngon lành thì một tên đàn em ở bên ngoài quát vào: “Tụi bây có im chưa? Còn đứa nào hó hé một tiếng nữa đừng trách sao tụi tao ác nhé! ”

Thế nên tụi tôi lại im lặng mà thực hiện kế hoạch đã được định trước của mình. Nhưng kế hoạch nói là nói thế thôi chứ đến khi làm tôi mới biết là nó khó cỡ nào. Sợi dây rút mà trước đó tôi cho là dễ cắn đứt không ngờ lại cứng gấp mấy lần tôi tưởng tượng. Ngoài ra, do sợi dây đó cứ thết chặt vào cánh tay của Hoàng Mai nên tôi khó có thể ngặm trọn sợi dây được mà phải chuyển sang nghiến cạnh bên của sợi dây nơi không tiếp xúc với cánh tay của em.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đời học sinh – Quyển 1

Số ký tự: 0