Đời học sinh – Quyển 1

Phần 134

2024-08-05 15:23:23

Phần 134
– Bé gấu… bà là bé gấu phải không? – Tôi bần thần như không tin vào mắt mình.

– Đến bây giờ ông mới nhận ra sao? – Nhỏ cười khẽ buông lỏng tôi ra.

– Không thể nào tin được, 10 năm rồi…

– Tôi cũng không thể nào tin được nhưng đây vẫn là sự thật đấy thôi!

– Không ngờ bé gấu mít ướt năm xưa lại là Lam Ngọc lạnh lùng, nghiêm nghị như bây giờ!

– Tất cả vì lời hứa năm xưa với ông đấy! – Nhỏ thoáng xụ mặt làm cho đôi má đã mủm mỉm lại trở nên mủm mỉm hơn.

– Ừm, tôi xin lỗi! Vì tôi mà bà mới ra thế này!

– Thôi gát chuyện đó qua một bên đi! Bây giờ hãy đưa điện thoại cho tôi, nhé!

– Bà vẫn giữ ý định đó sao?

– Hãy nghe tôi đi Phong, tôi chỉ muốn tốt cho ông thôi, bé gấu không làm hại Phong đâu!

– Thôi được rồi, tôi đói quá, bà có thể ra can – tin mua dùm tôi ổ bánh mì được không?

– Ừ, được rồi! Nhưng ông đưa điện thoại cho tôi giữ trước được chứ?

– Uầy, của bà đây! – Tôi khẽ khàng đặt chiếc điện thoại yêu quý của mình vào tay nhỏ.

– Ừm, có thế chứ! Một phần bánh mì đặc biệt luôn nhé! – Nhỏ nheo mắt mỉm cười.

Phải nói là lần đầu tiên kể từ khi gặp Lam Ngọc đến giờ tôi mới thấy nhỏ cười nhiều đến vậy. Thiệt tình là tôi chẳng biết nói sao nữa chỉ biết rằng nhỏ cười rất đẹp, đẹp lắm, có thể sánh ngang với nụ cười thiên thần của Hoàng Mai đấy. Chắc tại vì đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lam Ngọc cười nên mới có cảm giác như vậy, nhưng cũng có lẽ là nhỏ đẹp thật. Với nụ cười và đôi má mủm mỉm nhìn muốn vẹo thế kia thì mấy ai có thể cưỡng lại được chứ nhỉ?

Nhưng cho dù có xảy ra việc gì đi chăng nữa tôi vẫn không thể nào quên đi mục đích chính của mình được, đó chính là tìm cho ra ai đã gọi điện cho tôi và gọi để làm gì. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao tôi nhờ Lam Ngọc đi mua bánh mì giúp, bởi vì nhờ thế tôi mới có thời gian để điều tra mà không bị nhỏ phát hiện.

Thế nên khi Lam Ngọc vừa đi ra khỏi cửa thì tôi liền chạy ngay đến chỗ của thằng Toàn đang ngồi nghe nhạc với chiếc điện thoại của mình mà hỏi dồn:

– Ê Toàn! Cho tao mượn điện thoại xí!

– Hử, điện thoại mày đâu! Tao đang nghe nhạc mà!

– Uầy, cấp bách lắm! Đưa tao mượn đi!

– Rồi nè thằng cô hồn! Làm tao cụt cả hứng! – Nó lều bều đưa điện thoại cho tôi.

Có được điện thoại trong tay, tôi liền nhấn ngay số điện thoại vừa nãy đã gọi cho tôi để hỏi thăm danh tính của người đó. Vì trước khi đưa điện thoại cho Lam Ngọc, tôi đã kịp nhớ được số điện thoại ấy và giờ đây chính là lúc để tôi làm sáng tỏ mọi chuyện…

– Tút… tút… tút… – Tiếng chuông đầu dây bên kia vang lên báo hiệu cuộc gọi của tôi đã đến điện thoại của người đó.

– Alô! Là ai đấy! – Một giọng đàn ông ồn ồn trả lời máy.

– Có phải ông là người lúc nãy gọi cho tôi không?

– À mày là Phong có phải không?

– Đúng, chính tôi đây!

– Hề hề, vậy tao xin trịnh trọng báo cho mày biết một việc! Hoàng Mai bây giờ đang nằm trong tay tao, muốn nó được thả khôn hồn thì hãy đến khu giải tỏa quận 4 đi!

– Khoang đã, làm sao tôi biết ông có nói thật không chứ?

– Chờ đấy! – Rồi bẳn đi một lúc sau đó một giọng nói quen thuộc lại cất lên – Thả tôi ra! Không được đụng vào tôi!

– Alô, có phải Hoàng Mai không? – Tôi giật thót khi khi nghe giọng em cất lên.

– Hức Phong! Anh không được đên đây, họ lừa anh đấy…

– Im đi con nhãi! – Giọng người đàn ông ồn ồn đó cất lên cắt ngang lời của em – Đấy, mày nghe chưa nhóc con, nếu không đến ngay bây giờ thì đừng hòng gặp lại Hoàng Mai của mày nữa!

– Được, tôi sẽ đến! Chờ đó đi!

Lần này coi như xong rồi, cuối cùng Hoàng Mai cũng đã bị bắt cóc. Thật không thể nào ngờ được việc đó lại xảy ra ngay vào lúc này. Tại sao những người đó lại muốn nhắm đến Hoàng Mai kia chứ, Hoàng Mai là vô tội mà, đáng lẽ một cô bé xinh xắn, dễ thương như em phải sống một cuộc sống hạnh phúc, đầy nhung lụa mới đúng chứ không phải suốt ngày bị dày vò như thế này.

Nhưng dẫu sao sự việc cũng đã diễn ra rồi thì tôi có thể làm gì được đây, bây giờ chỉ còn cách làm theo lời bọn chúng thôi, chí ít thì Hoàng Mai vẫn bình yên vô sự, như thế tôi cũng đã an tâm một phần rồi. Chỉ bực tức một điều rằng tại sao Lam Ngọc lại giấu tôi điều này chứ, rõ ràng là Hoàng Mai đã bị bắt cóc, thế mà nhỏ vẫn nằng nặc đòi lấy điện thoại tôi cho bằng được, rốt cuộc nhỏ đã biết được chuyện gì?

– Ê, làm gì mà trầm tư thế mày! – Toàn phởn nhìn tôi nghi hoặc.

– Không có gì đâu, chắc tao phải đi vắng một chút rồi!

– Sắp thi hái hoa học rồi mày còn đi đâu nữa?

– Nói chung chuyện này quan trọng lắm, không đi là không được!

Vừa lúc đấy Lam Ngọc cũng từ bên ngoài vào, thấy tôi sốt sắng như muốn bay ra khỏi lớp nên nhỏ chạy lại gặn hỏi ngay:

– Đi đâu thế Phong?

– Đi làm việc phải làm! – Nhìn thấy Lam Ngọc, tôi liền nhớ đến việc nhỏ đòi giữ điện thoại của mình mà nổi nóng lên.

– Là việc gì? – Nhỏ tròn mắt níu tay tôi lại.

– Đi cứu Hoàng Mai!

– Sao, đi cứu Hoàng Mai? Bộ ông… – Nhỏ thất thần.

– Ắc hẳn bà thất vọng lắm khi tôi biết điều này phải không?

– Không đâu Phong…

– Tại sao, tại sao bà lại giấu tôi chuyện này! Tôi là người ngoài à hay là kẻ vô dụng không đáng để biết! – Tôi nắm chặt hai bả vai của lam Ngọc mà thét lớn.

– Tôi chỉ muốn tốt cho ông thôi, nếu ông đi họ sẽ bắt luôn cả ông!

– Đủ rồi đừng có lừa tôi nữa! Sau những gì bà làm cho tôi thì tôi có thể tin bà lần nữa sao!

– Phong, nghe lời tôi một lần đi! Đừng cố chấp nữa!

– Bà tránh đường cho tôi đi, nhanh!

Thế nhưng mặc cho những lần tôi quát mắng, nhỏ vẫn đứng trơ trơ trước mặt tôi không hề di dịch. Tôi lúc đó trong lòng nóng như lửa đốt chỉ muốn cứu Hoàng Mai càng nhanh càng tốt nên không thể nào bình tĩnh được nữa liền chỉ thẳng vào mặt nhỏ mà quát lớn:

– Bà mà không tránh ra thì tôi và bà sẽ không còn là bạn chi hết, cả bé gấu tôi cũng quên nốt, vứt…

Vừa dứt câu, hai tròng mắt của nhỏ liền đanh lại và dần trở nên vô hồn, xa xăm. Nhịp thở của nhỏ cũng tăng dầng lên qua nhịp vai rung rung truyền đến cánh tay của tôi. Chỉ thoáng chốc sau đó những hàng nước mắt bắt đầu chảy dài khỏi đôi mắt giờ đây đang ngấn lệ của nhỏ, Lam Ngọc đang khóc?

Khi tôi kinh ngạc buông hai tay khỏi vai của Lam Ngọc thì cũng là lúc nhỏ đổ sụp hoàn toàn xuống nền đất. Nhìn nhỏ giờ đây chẳng khác nào một cái xác vô hồn cả. Tôi chưa bao giờ thấy Lam Ngọc biểu hiện như thế, phải chăng tôi đã quá nặng lời rồi sao, chẳng lẽ bé gấu vẫn còn in sâu trong tâm trí Lam Ngọc đến như vậy?

Tôi còn nhớ Lan đã từng nói rằng không nên nặng lời, quát nạt con gái với mọi hình thức. Mà đằng này tôi lại nhẫn tâm đem chuyện xa xưa ra dọa nhỏ cho bằng được, như thế chẳng khác nào tôi là một tên bỉ ổi, không xem nhỏ ra gì sao?

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đời học sinh – Quyển 1

Số ký tự: 0