Đời học sinh – Quyển 1

Phần 126

2024-08-05 15:23:23

Phần 126
Nhưng ngay cả đến bé Phương cũng chẳng biết tung tích gì của Hoàng Mai khi được tôi hỏi đến cả, lại còn tỏ ra khá là ngạc nhiên nữa chứ:

– Ơ, Hoàng Mai không đi chung với anh à?

– Thì có một chút tranh cãi nên giờ chẳng biết đã ở đâu rồi!

– Cũng vì tính cứng đầu của anh mà ra cả đấy!

– Ừ thì biết rồi, quan trọng là phải kiếm cho được Hoàng Mai kìa!

– Anh thử kiếm ở những nơi khác chưa?

– Đã kiếm rồi, nhà bạn thân cũng như những nơi có thể nhất! Anh còn lập ra một list những nơi có khả năng nữa cơ!

– Và nhà em là một trong những số đó hả?

– Ừ phải rồi!

– Vậy nếu anh không vì kiếm Hoàng Mai thì chắc sẽ không đến đây đâu phải không? – Em cau mày chu mỏ.

– Sặc, làm gì có! Nếu như không kiếm Hoàng Mai thì anh vẫn đến đây xin lỗi em mà!

– Được rùi, thế anh có cần em giúp đỡ gì không?

– Không đâu! Anh tự kiếm được mà! Trong list của anh còn một nơi có khả năng nữa nhưng nơi này xem ra khó kiếm đây!

– Nơi đó là nơi nào để xem em giúp được gì không?

– Cũng có khả năng là Hoàng Mai đến nhà của Lam Ngọc đấy!

– Lam Ngọc hả, thế thì dễ thôi! Em có số điện thoại của bạn ấy nè, biết cả địa chỉ nhà luôn đó!

– Thế thì tốt quá rồi! Cảm ơn bé Phương nhiều, hề hề!

Vậy nên y theo số điện thoại mà bé Phương cung cấp, tôi đánh bạo gọi ngay mà không một chút lưỡng lự, tình thế bây giờ đang hết sức gay go rồi, lưỡng lự phút nào là nguy hiểm phút đó ngay, đây là cơ hội cuối cùng rồi mà:

– Alô, xin hỏi ai đấy! – Tiếng một người phụ nữ lạ trả lời điện thoại khi tôi gọi đến.

– À, có phải số điện thoại của Lam Ngọc không ạ? – Tôi lễ phép hỏi.

– Phải rồi, nhưng cô Ngọc đang bận tập võ, cậu có muốn nhắn gì không tôi sẽ nhắn lại!

– Dạ cảm ơn, dì cứ nhắn là có Phong 10A4 cần gặp có chuyện gấp!

– Được rồi, tôi sẽ nhắn lại cho!

– Dạ cảm ơn dì, con cúp máy đây!

Ui cha, ghê thật! Võ công đã cao rồi lại còn đi tập thêm nữa, nhỏ này muốn đi thi Seagames chắc, thảo nào mới 16 tuổi đã đạt đai đen nhị đẳng rồi, quả thật là không tầm thường chút nào, nếu tỷ thí chắc tôi oánh không lại nhỏ mất.

Mà còn cái người phụ nữ trả lời điện thoại đó nữa, theo như cách gọi Lam Ngọc cho thấy thì đây có thể là người làm của nhỏ đây mà. Chà, hông lẽ nhà của nhỏ Ngọc cũng giàu như nhà thằng Toàn nhỉ, có cả người làm nữa cơ, điệu này chắc tôi cũng mướn một người làm về nhà để Hoàng Mai đỡ cực nhỉ. Nghe nói đến đã nực cười rồi, ngôi nhà nhỏ còn hơn cái nhà tắm mà thuê người làm chắc nhí nhố lắm.

Nhưng nếu nhỏ Ngọc đang tập võ như thế thì tôi phải đợi hay sao? Chậc, không biết phải đợi đến chừng nào nữa, đang gấp rút mà thế này chắc chết mất. Mà hết cách rồi, ngoài chờ đợi ra thì tôi còn làm gì được, đành ghé vào công viên gần nhà để chờ đợi hồi âm của nhỏ Ngọc thôi.

Công nhận, một mình vào công viên nhìn người ta có đôi có cặp nó buồn man mác thế nào ấy, dẫu là biết mình cũng có một cô bạn gái nhưng mà giờ có biết tung tích ở đâu đâu, vả lại đây cũng là lần đầu tiên tôi vào công viên một mình nên trong lòng ít nhiều cũng có chút lạ lẫm và bồn chồn nên không thể nào ngồi yên được, lúc thì cứ xoay nên này, lúc thì cứ xoay bên kia thi thoảng lại lấy điện thoại ra ngắm nghía chờ hồi âm.

Mà lúc đó tôi sài trắng đen chứ đâu phải màn hình màu, nghe nhạc được như bây giờ đâu, thế nên tôi cứ lấy ra bấm phím mở khóa rồi cất vào túi đến hơn cả chục lần, dẫu rằng điện thoại tôi có cài chuông rồi, chỉ cần có tin nhắn hay một cú điện thoại nào đó là nó sẽ réo lên ngay nhưng chả biết vì sao tôi làm lại thế, cứ nao nao thế nào ấy.

Và rồi sự chờ đợi của tôi cũng có hồi đáp khi chuông điện thoại của tôi vang lên báo hiệu một cuộc gọi đến, và số điện thoại đó chính là số điện thoại của Lam Ngọc mà bé Phương đưa cho tôi. Không một chút chờ đợi, tôi nghe máy ngay:

– Alô, Phong đây! Là Lam Ngọc phải không?

– Ừ, cứ tưởng ông giận bỏ đi không thèm nói chuyện nữa chứ! – Vừa chào xong thì nhỏ liền ném vào mặt tôi một câu móc họng ngay.

– Ẹc, thì xin lỗi mà! Tại lúc đó hơi nóng tính quá thôi!

– Hùm… chuyện đó tôi chẳng muốn nhắc tới làm gì! Mà ông kiếm tôi có việc gì đấy!

– À, tui muốn hỏi bà là từ sáng đến giờ có thấy Hoàng Mai ở đâu không?

– Hửm, Hoàng Mai đi đâu thì ông là người rành nhất chứ sao lại hỏi tôi?

– Thì… chậc… chả là đôi bên có cãi nhau tý nên giờ chẳng biết Mai ở đâu nữa rồi!

– Cũng tại cái tính háo thắng của ông cả đấy! Nhưng nói chung là tôi chẳng biết tin gì về Hoàng Mai của ông cả đâu!

– Uầy, thì thôi vậy! Cảm ơn bà nhé! – Tôi thất vọng não nề.

– Mà khoang đã, ông nói là ông và Hoàng Mai giận nhau à?

– Ừ phải!

– Vậy là không gặp nhau từ sáng đến giờ luôn phải không?

– Chính xác!

– Ùm… Cầu mong là tôi nghe lầm!

– Ơ, có chuyện gì vậy!

– Ông rảnh không, ra quán nước mía gần trường đi, tôi bàn việc này xíu!

– Sao không nói chuyện điện thoại luôn, ra quán nước làm gì!

– Ở nhà tôi bàn việc này không tiện lắm, ra quán nước trước đi đã! – Nhỏ đột nhiên nhỏ giọng như đang cố giấu ai chuyện gì đó.

– Ừ, hiểu rồi! Ra ngay đây!

Thế là theo lời Lam Ngọc, tôi lại lê chiếc xe cà tàn của mình chạy đến quán nước gần trường, mà như các bạn biết rồi đấy, từ nhà tôi đến trường rất xa, học trái buổi tôi còn ở lại trường ăn cơm nữa kia mà, nhưng Lam Ngọc đã hẹn rồi thì chắc việc này cũng quan trọng lắm nên dù có xa cách mấy tôi cũng phải đến thôi.

Khi đến quán nước đã thấy Lam Ngọc đã ngồi uống nước ở đó rồi. Thấy thế tôi liền chạy ngay vào chủ đề mà không kịp chào hỏi:

– Sao có chuyện gì vậy?

– Từ từ, ông cứ uống nước cho bình tĩnh tý đã!

– Uầy, đang gấp mà!

– Thôi được rồi thế này! Lúc nãy tôi có qua nhà tên Vũ và có nghe lén được một số thứ!

– Hả sao, bà qua nhà tên Vũ à! Nó không làm gì bà sao?

– Làm gì được tôi, trong khi tôi là em họ của hắn?

– Sặc, em họ? – Tôi há hốc.

– Ừm, Ba của hắn là anh ruột của ba tôi đấy! – Nhỏ chép miệng thở dài!

– Rồi bà đã nghe được những gì?

– Cũng không hẵn là nghe được hết, chỉ cái được cái không thôi! Kiểu như nó đang âm mưu bắt cóc một ai đó!

– Vậy là bà nghi ngờ…

– Đúng, tôi đang nghi ngờ nó đang muốn bắt cóc Hoàng Mai vì tôi cũng có nghe loáng thoáng nó nhắc đến tên đó!

– Hùm… Vậy phải làm sao đây? Để Hoàng Mai lọt vào tay của nó thì chết mất!

– Ông cũng đừng quá lo lắng! Tại thời điểm tôi nói chuyện điện thoại với ông thì nó vẫn còn trong phòng với mấy đứa đàn em! Chắc Hoàng Mai chưa bị bắt đâu!

– Vậy bây giờ tui phải làm sao đây?

– Chắc phải gấp rút đi tìm Hoàng Mai thôi! Mà ông đã tìm hết chỗ chưa?

– Đã tìm hết rồi! Cả những chỗ có thể nhất nhưng vẫn không có!

– Thế thì khó rồi đây! Thôi bây giờ ông cứ về nhà trước đi! Có tin tức gì tôi sẽ báo cho! Nhớ là có tin gì phải báo cho tôi đấy, đừng manh động.

– Tâm trạng đâu mà về nhà chứ! – Tôi thở dài ngao ngán.

– Nếu cứ tiếp tục long nhong ngoài này như thế thì ông sẽ gục trước khi tìm được Hoàng Mai đấy!

– Vậy tôi phải về nhà thật à?

– Cứ về đi, tối nay tôi sẽ nhờ người qua nhà ông cho đỡ buồn nhé!

– Là ai thế?

– Cứ đến tối thì biết! Còn bây giờ tôi phải về đây, chỉ nhín được một chút thời gian cho ông thôi!

– Lam Ngọc này…

– Sao?

– Cảm ơn bà nha…

– Coi như tôi đền ơn cho ông vậy?

– Ơ, đền ơn…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đời học sinh – Quyển 1

Số ký tự: 0