Đời học sinh – Quyển 5

Phần 97

2024-07-29 11:30:00

Phần 97
Tuy nhiên, tôi chưa ngã lưng được lâu, Ngọc Lan lại khều tôi:

– Nè, Phong có mang theo đồ hông đó?

– Có chứ, sao Phong quên được!

– Ừa, vậy giờ Phong đi tắm thay đồ đi, sắp tới giờ cơm rồi!

– À rồi, để Phong đi thay!

Theo lời Ngọc Lan, tôi mang đồ chuẩn bị sẵn vào nhà vệ sinh tầng dưới để thay ra cũng như tắm rửa hết mồ hôi của buổi học từ trưa đến giờ. Nhớ đến lời cảnh báo của nội Ngọc Lan, tự nhiên tôi cứ muốn ở trong đây mãi. Ngoài kia tuy có 3 đồng minh nhưng nhỡ đâu ba của nàng lại muốn thử thách tôi nữa và 3 đồng minh đó lại để cho tôi tự sinh tự diệt như lúc nãy nữa thì khổ.

Nhưng mà chẳng chống thì chày, tôi cũng phải bước ra đối mặt với kiếp nạn của mình. Cơ mà chao ôi! Khi tôi vừa bước ra mùi đồ ăn đã lan tỏa thơm lừng khắp nhà. Tôi có thể nhận ra một số món ăn trong đó thông qua mùi hương cảm nhận được như sườn ram, súp cua… nó thật đậm đà và hấp dẫn làm sao…

– Phong xong rồi đó hả! Lại ngồi vào bàn đi! – Ngọc Lan tươi giọng vẫy tôi ở phía bàn ăn.

– À ừ, Phong tới ngay!

– Hì, chỉnh chu ghê ta! – Nàng nhìn bộ quần áo tôi chuẩn bị cười tấm tắc.

Hôm nay biết trước là một ngày ra mắt không chính thức nên tôi đã chuẩn bị sẵn cho mình một bộ thật chỉnh chu gồm quần jean và một chiếc áo sơ mi xanh, bộ mà tôi cho là chỉnh chu nhất sau cả chục lần soi gương, vì thế tôi khá là tự tin về ngoại hình của mình lúc này.

Tuy nhiên sự tự tin đó của tôi chỉ tồn tại được vọn vẻn 5 phút đồng hồ. Khi mọi người bắt đầu vào bàn ăn, nó bay hết vẹo và một khi sự tự tin đã bay hết vẹo, tôi bắt đầu nhập tâm ngáo ngơ cứ như lần đầu ra mắt nhà gái vậy. Cơ mà đúng thất là như thế còn gì. Trên bàn ăn bây giờ gia đình Ngọc Lan có đủ cả 3 thế hệ, giờ này chỉ cần sai một li là đi cả nghìn dặm chứ không phải 1 dặm nữa. Khổ gì đâu!

Sau khi mọi người đã yên vị trên ghế, mẹ Ngọc Lan cười tươi tắn với chất giọng lơ lớ không khác gì Ngọc Lan:

– Giờ đông đủ rồi mọi người bắt đầu ăn cơm thôi! – Rồi cô quay sang tôi – Phong cứ thoải mái như ở nhà đi nha, đừng ngại!

– Dạ, con biết rồi, hề hề! Nay toàn đồ ăn ngon mà!

– Ừ, nay đồ ăn do bé Lan và Mi nấu hết đấy, con ăn thử xem!

– Dạ, hề hề! Trước đây con cũng từng thử qua rồi ạ!

Ba của Ngọc Lan từ nãy giờ im lặng bỗng dưng nghe tôi nói mắt ông liền nhíu mày nhìn tôi:

– Sao, Phong cũng có ăn qua mấy món Lan với Mi làm rồi à?

Biết mình nói hớ tôi ngập ngừng không biết phải xoay sở thế nào. Vừa nãy chẳng khác nào tôi thừa nhận ra mình bắt cá hai tay khi đã thưởng thức món ăn do cả hai chị em Lan và Mi nấu. Khốn khổ thân tôi, đã nghèo còn gặp cái eo. Trong tình huống này tôi không còn cách nào khác ngoài thừa nhận:

– Dạ, lúc trước đi ăn tiệc chung với lớp con cũng có ăn qua ạ!

– À, vậy con nhìn xem những món ở đây đâu là của Lan đâu là của Mi thử xem?

Suýt tý nữa thì tôi đã ngất luôn tại bàn bởi câu hỏi của ba nàng. Cố gắng trấn tĩnh, tôi nhìn một loạt những món ăn được bày bắt mắt trên bàn, chúng có một điểm chung là rất ngon. Và suy đi nghĩ lại một hồi, tôi nghiệm ra một điều, có lẽ ngất đi ngay từ lúc ba nàng hỏi là 1ý kiến không tồi chút nào nhưng bây giờ thì đã quá muộn rồi, đành phải theo lao thôi.

Cố gắng trấn tĩnh thêm lần nữa, tôi nhón đũa gắp miếng gà kho ở phía gần chỗ Ngọc Mi. Đây là một món khá thuần Việt kể cả tôi cũng có thể tự mình nấu được nhưng tất nhiên không thẩm mĩ và ngon lành như miếng tôi đang ăn được. Ở nó chứa đựng hương vị đậm đà và dai vừa đủ để thấm vào miệng khiến tôi rất thích. Món thuần Việt thế này chắc chắn chỉ có Ngọc Mi mới làm được.

Ấy thế mà khi tôi định chốt hạ đáp án cho ba Ngọc lan biết thì Ngọc Lan bỗng hắn giọng cười với Ngọc Mi:

– Hì, nay chị thử nấu mấy món của em chỉ đó, em cũng ăn thử đi xem tay nghề chị như nào?

– Hèm, Lan con im lặng ăn đi!

– Dạ!

Rất nhanh ba của Ngọc Lan vội hắn giọng xen ngang cuộc nói chuyện giữa hai chị em ngay vì nó có thể ảnh hưởng đến thử thách của ông giành cho tôi. Tất nhiên Ngọc Lan không làm như vậy mà không có lí do, nàng vừa kịp cứu vớt tôi bằng một gợi ý rằng kể cả những món thuần Việt nàng cũng có góp phần vào. Điều đó nghĩa là những món ăn Việt trên bàn không phải là của bé Mi hoàn toàn và những món ăn Tây trên bàn cũng không là ngoại lệ.

Rất may là tôi kịp nhanh trí suy ra câu nói ẩn ý của Ngọc Lan ngay nhưng như vậy cũng không đồng nghĩa là thử thách sẽ dễ hơn đối với tôi. Cảm giác như thử thách đã tăng độ khó lên gấp bội khi những món trên bàn vừa có thể là của Ngọc Mi cũng vừa có thể là do Ngọc Lan làm.

Trở lại với món thịt gà kho dừa, tôi cố gắng căng mắt thật rõ những gì tôi có thể thấy được để mong tìm ra chút ít gợi ý liên quan đến Ngọc Lan và Ngọc Mi, nhưng có lẽ điều đó là vô ích khi hai chị em nhà này dù có phong cách nấu giống nhau song cách bày trí đều thẩm mỹ và cầu kì như nhau, tôi chẳng nhìn ra được điểm gì khác biệt ở món gà này cả.

Biết được mình không giúp gì được cho tôi nữa, Ngọc Lan cứ đăm chiêu lo lắng nhìn tôi rồi lại cúi gầm mặt xuống bàn thở hắc trông thật tội. Ở bên cạnh nàng là Ngọc Mi tuy có phần bình tĩnh hơn nhưng cũng không thể giấu được những nét lo lắng qua việc cứ mím môi mà không quơ được đũa cơm nào.

Điều đó khiến cho tôi phải cố gắng hơn vượt qua cho bằng được thử thách này. Tôi bắt đầu xét tới loại thịt làm nên món ăn này, ngoài phần thịt nạc ra, tôi để ý thấy đa số là phần thịt đùi và cánh gà được chặt nhỏ ra cho vừa ăn. Tôi chợt nhớ trước đây khi còn ở quê nội, trong một lần nấu ăn Ngọc Lan đã từng nói với tôi rằng khi ăn, nàng vẫn thường hạn chế ăn những phần thịt ở đùi và cánh vì đó là những nơi người ta tiêm phòng.

Sau này khi đọc trên mạng, tôi còn được biết thêm đó cũng là thói quen của đa số người nước ngoài, đặc biệt là ở Châu Âu như nàng. Như vậy, với món gà kho dừa có nhiều phần thịt đùi và cánh như thế này không thể nào là của Ngọc Lan làm được.

Tôi chốt chắt nịt:

– Dạ, đây là món của Ngọc Mi làm ạ!

– Vì sao?

– Dạ là vì con biết thói quen của Ngọc Lan sẽ không bao giờ dùng thịt dùi và cánh để chế biến món ăn ạ!

– Ư hay…

Nghe tôi chốt, Ngọc Lan nhất thời không kìm được cảm xúc suýt reo lên nhưng may sao nàng vẫn cố ghì lại tiếp tục bữa ăn của mình.

Ba của Ngọc Lan vẫn giữ vẻ nghiêm nghị của mình quay sang Ngọc Mi:

– Phong nói có đúng không Mi!

– Dạ đúng ạ! Món này là do con làm!

– Phìu… – Tôi ngã lưng thở phào như vì vừa qua được một cửa ải cam go.

Tuy nhiên ba của Ngọc Lan vẫn chưa có động thái gì là buông tha tôi cả, ông vẫn tiếp tục:

– Ơ kìa Phong? Còn những 3 món nữa mà tiếp đi con!

– Ơ dạ…

Tôi căng thẳng nhón tiếp món thịt bò hầm nấm ở phía trước Ngọc Lan để thưởng thức. Tôi có nghía sang Ngọc Lan để trông chờ vào một gợi ý từ nàng, nhưng mặc nhiên vẫn là ánh mắt lo lắng vẫn luôn hướng về tôi như trông cậy hết tất cả mọi thứ ở tôi vậy.

Không còn cách nào khác, tôi đành phải dựa vào hết vào khả năng phán đoán và vận may của mình để vượt qua thử thách này. Tôi còn nhớ trước đây Ngọc Lan cũng đã từng nấu cho tôi món bò hầm nấm này trong một lần tôi đến nhà nàng, nó cũng không khác món bò hầm trên bàn lúc này là bao kể cà mùi vị và cách bày trí. Nhưng không hiểu sao khi ăn món bò hầm bây giờ tôi cứ thấy thiếu thiếu một vị gì đó không thể tả được so với lần ăn lúc trước.

Nó như thiếu một thứ gì đó đậm đà và nồng nồng rất đặc trưng cho những món ăn mà Ngọc Lan đã nấu.

“Rượu vang!”

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đời học sinh – Quyển 5

Số ký tự: 0