Đời học sinh – Quyển 5

Phần 77

2024-07-29 11:30:00

Phần 77
Thấy tôi bước vào anh Phước cũng là một người trong đoàn lân đã reo lên:

– Ô, thằng Phong lên rồi kìa, có ăn gì chưa lại đây anh mày còn dư một hộp cơm nè!

– Dạ thôi, em ăn rồi! Ba em đâu rồi anh?

– Ổng ở trong sảnh riêng đó, vô chào ổng đi!

Bước dọc theo hành lang, tôi vào sảnh riêng là nơi chỉ có ba tôi và những người thân cận luyện tập. Do vậy nó cũng chỉ là một căn phòng nhỏ và với chỉ một tiếng động mở cửa phòng của tôi, ông đã nhận biết được ngay.

– Thằng Phong đó à! Mày lên lâu chưa?

– Dạ con mới lên!

– Thế có ăn uống gì chưa?

– Dạ cũng chưa!

– Ừm, tao có nấu sẵn cơm bên nhà trọ lát mày qua lấy mà ăn! Mà này…

– Dạ, sao ba?

– Chắc mày cũng có ghé qua bên nhà cũ rồi chứ gì?

– Dạ…

– Không cần phải giấu, với cái tính của mày tao hiểu quá mà!

– Tại sao bên đó lại lấy nhà của mình vậy ba?

Ông lắc đầu, mắt nhìn ra hướng cửa sổ:

– Tao không biết, đất nhà người ta người ta muốn lấy khi nào lấy, mình không ý kiến được. Nhưng mày yên tâm đi, tao có nhờ mấy người quen ở đây tìm một căn trọ rộng rãi gần đây rồi.

– Vậy mình sẽ ở trọ hả ba?

– Ừ, đồ tao cũng dọn qua hết rồi. Lát tao đưa chìa khóa cho mày rồi kêu anh Phước dẫn mày qua đó sắp xếp lại đồ phòng mày lại đi!

– Dạ… – Tôi chần chừ cứ đứng khư khư ở đó.

Có vẻ như đoán được những biểu hiện lạ của tôi, ông khoanh tay trước ngực hỏi:

– Sao? Mày còn điều gì muốn nói à?

– Dạ, còn muốn hỏi là dạo này ba có gặp chú út không?

Vừa nghe qua câu hỏi của tôi, ông thoáng nhíu mày ngạc nhiên, nhưng rồi lại trở về vẻ điềm tĩnh ban đầu:

– Sao thế? Bộ mày gặp chú út hồi nào à?

– Dạ, con gặp lúc qua thăm nhà cũ!

– Thế chú út mày sao rồi, vẫn khỏe chứ?

– Dạ, vẫn khỏe! Chú út giờ đang làm ở chỗ kho vật liệu đó ba, bộ ba chưa gặp sao?

– Ừm, chưa! Lúc đó chỉ có chú hai bên sui qua nói chuyện với tao thôi!

– Dạ, con biết rồi!

Cả tôi và ông đều im lặng đi một lúc. Có lẽ ông là người chủ động im lặng trước. Nhìn đôi mắt ông cứ để ở đầu đó xa xăm ngoài cửa sổ. Tôi có với theo ánh mắt đó nhưng không có gì ngoài cảnh nhà san sát ở bên ngoài. Chắc trong mắt ba tôi lúc này chỉ có những hình ảnh trong những kí ức hoài niệm mà thôi.

Mãi đến một lúc, ba tôi mới thở dài:

– Vậy mày còn muốn hỏi cái gì nữa không?

– Dạ, hết rồi…

Đoạn ông bước đến chiếc bàn gỗ lấy một xâu chìa khóa đưa cho tôi:

– Chìa khóa nhà đây, mày giữ luôn xâu này đi, tao có làm một xâu riêng cho tao rồi!

– Dạ, con biết rồi, giờ con qua đó luôn!

– À mà này!

Khi tôi chuẩn bị bước ra khỏi cửa ông đột nhiên gọi giật.

– Sao thế ba?

– Từ nay ít qua qua lại nhà cũ đi sẽ tốt hơn cho mày đấy!

… Bạn đang đọc truyện Đời học sinh – Quyển 5 tại nguồn: http://bimdep.vip/doi-hoc-sinh-quyen-5/

Căn trọ của ba tôi không lớn lắm, nó cũng có 2 tầng và gần bằng ngôi nhà trước đây của tôi nếu không tính cả khoảng sân nhỏ để trồng cây phía trước, nói thật ra thì theo cảm nhận của tôi, nó giống một ngôi nhà hơn. Có lẽ đây là một ngôi nhà cho thuê được ba tôi thuê lại. Chỉ có điều nó không thể đầy đủ như nhà cũ trước đây của tôi được.

Bước từ ngoài vào, tôi có thể thấy chiếc bàn kính quen thuộc trước đây nhưng bộ sô pha đã không còn nữa, thay vào đó chỉ là những chiếc ghế đệm được xếp gọn lại sát vách tường chờ được mang ra để tiếp khách. Ấy vậy mà nó cũng đã chiếm gần nửa lối vào tầng trệt chứ chẳng ít.

– Tới nhà trọ của em rồi đó, vô tắm rửa nghỉ ngơi đi, anh còn phải quay về võ đường làm việc. Chiều tối có gì ra đó nói chuyện chơi với tụi anh! – Anh Phước đứng ngoài cửa nhà cười xòa đẩy nhẹ tôi vào trong.

– Dạ, cảm ơn anh! Có gì rảnh em ra chơi!

– Ừ, thôi nghỉ ngơi đi.

Tạm biệt tôi, anh Phước trở ra và từ từ khuất sau con hẻm nhỏ mà tôi nhớ hẳn phải đi 3 con hẻm như thế mới ra trở lại tới đường lớn.

Tôi thở dài đặt balo xuống sát tường, ngồi xuống chiếc ghế đệm nhắm mắt cảm nhận không khí mới lạ từ nơi ở mới. Nó hoàn toàn trống không, không mùi vị. Nó giống như tâm trạng của tôi lúc này vậy, hoàn toàn trống không và nhuốm một màu buồn thật ậm đạm như chính cái không khí trong căn nhà này.

Tôi mở mắt nhìn một loạt khắp căn nhà, chiếc xe đạp fuhachi cam đen của tôi vẫn còn đó, nó được dựng ngay ở góc tường và cạnh ngay sau đó là chiếc xe đạp điện của Ngọc Lan khiến tôi có cảm giác an tâm phần nào.

Tuy nhiên đây chỉ là phòng khách tầng dưới, tôi tiếp tục bước lên bậc cầu thang xoắn bằng gỗ dẫn lên tầng trên.

Ở đây không khí có phần thoáng đãng, sáng sủa hơn và còn kèm theo hương hoa thoang thoảng, mát dịu lùa từ ngoài ban công vào. Đó là nơi ba tôi chưng những chậu kiểng vốn trước đây để ngoài sân. Và đâu đó trên chiếc lan can, tôi có thể thấy chậu lan mà Ngọc Lan đã tặng tôi được treo cạnh những chậu lớn hơn nhưng vẫn đủ một chút riêng để nó nổi bật hơn cả.

Phía bên tay trái của tôi là một căn phòng nhỏ. Thật không khó để nhận ra đó là căn phòng dành cho tôi vì tất cả đồ đạc của tôi từ bàn học, ghế gỗ, giường gối cho đến chiếc tủ quần áo nơi cất giữ bộ bà ba kỉ vật của mẹ tôi vẫn còn đó. Điều đó tạm thời cho tôi một chút cảm giác thân quen khi ngã lưng ra chiếc giường nơi tôi đã từng ngủ mỗi đêm trước đây.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đời học sinh – Quyển 5

Số ký tự: 0