Đời học sinh – Quyển 5

Phần 66

2024-07-29 11:30:00

Phần 66
Tôi không kêu ca gì, việc trang điểm luôn là đại sự của các nường. Tôi thì chỉ cần chỉnh chu lại áo sơ mi là đã sẵn sàng dự tiệc cưới của chị thằng Mậu.

Tuy nhiên, vừa định ra đằng trước hiên đợi thì tôi bỗng nghe được tiếng xì xầm phát ra từ bên trong phòng của nội.

Theo như tôi nhớ thì từ sáng giờ nội vẫn ở trong phòng, tuyệt đối không có bất cứ hàng xóm nào sang chơi. Nếu có nói chuyện điện thoại, tôi sẽ biết ngay vì trước giờ do bị lãng tai nên nội tôi nói chuyện điện thoại rất lớn. Đằng này xì xầm phát ra với âm lượng rất bé, kiểu như không muốn để ai nghe thấy vậy.

Do thế tôi rón rén áp tai lại gần cánh cửa, cố gắng nghe những gì xảy ra bên trong.

Thật bất ngờ! Giọng nói phát ra từ trong đó là của một người đàn ông. Và càng bất ngờ hơn khi giọng đàn ông đó chính xác là giọng ồn ồn của ba tôi. Chắc có lẽ ông vào phòng nội khi tôi và Ngọc Lan vẫn còn ôm nhau trong phòng.

Dù vẫn còn khá sốc nhưng tôi vẫn cố áp tai nghe ngóng:

– Mẹ chỉ sợ thằng Phong sẽ sốc khi biết được tin này!

– Không sao đâu mẹ, dù gì nó cũng lớn rồi! Nó có quyền biết!

– Vậy con tính nói chuyện này với nó sao?

– Chắc là khi nó lên Sài Gòn thì con kêu nó sang ở bên võ đường luôn! Cấm tuyệt nó sang nhà bên quận 7!

– Ừ, dù sao thì cũng từ từ nói cho nó hiểu nha con! Tuổi trẻ mà… Thằng Phong giống con lúc nhỏ lắm!

– Con biết rồi! Mẹ cứ yên tâm!

– Trời ơi, sao phía bên xui cạn tình cạn nghĩa như vậy chứ?

– Anh Phong… sao… ứm…

Đang thập thò, giọng Ngọc Lan lại cất lên từ phía sau khiến tôi phải giật mình quay ra chặn miệng nàng ngay. Nhưng lần này độ nguy hiểm đã tăng lên gấp bội.

Vừa nghe tiếng nàng, cả nội lẫn ba tôi đều chạy khỏi phòng xem xét. Bắt gặp cảnh tôi với Ngọc Lan đang đứng ngoài cửa, ba tôi nhíu mày:

– Hai đứa làm gì vậy? Giờ chưa đi đám cưới chị thằng Mậu hả?

Tôi liếm môi đáp:

– À dạ, tụi con nãy giờ sửa soạn! Giờ chuẩn bị đi nè! Mà sao ba lại ở đây?

ÁNh mắt ông ngó đâu đâu pha lẫn một chút bối rối, nhưng rồi lại trở về trạng thái nghiêm nghị vốn có:

– Tao về đây thăm nội mày một chút xíu rồi chiều về!

– Ơ, sớm vậy ba? Sao không ở tới mai rồi về?

Ông nhíu mày tỏ vẻ khó chịu:

– Tao công việc đăn đăn đê đê đâu có ở không như mày mà ở lại!

Thấy hai đứa nhóc bọn tôi cứ đứng bối rối, ông gắt nhẹ:

– Thôi bây đi đi! Coi chừng trễ!

Được ông mở ra một lối thoát, tôi liền gật đầu ngay:

– Dạ dạ, vậy con đi nha! Ba chiều về mạnh khỏe!

Để tránh việc phát sinh thêm bất cứ sự hoài nghi nào, tôi liền dẫn Ngọc Lan đi ùa luôn ra tận ngõ đã sỏi trước cổng. Điều đó khiến Ngọc Lan có phần bất ngờ.

Nàng tròn mắt níu tay áo tôi:

– Có chuyện gì vậy anh? Sao không ở lại nói chuyện với ba anh một chút! Tiệc cưới đến trễ một chút cũng không sao mà!

Tôi tặc lưỡi hướng mắt lên những tán cây trên cao:

– À thì thấy ba đang nói chuyện với nội nên anh thấy cũng không nên làm phiền!

Và rất nhanh nhạy, nàng ồ lên:

– Vậy ra đây là nguyên nhân anh đứng trước cửa phòng nội nghe lén phải không?

Tôi hoảng hốt chặn tay ngang miệng:

– Suỵt! Khẽ thôi em! Ba với nội nghe thấy đó!

Nàng vẫn chưa gỡ bỏ sự nghi hoặc với tôi:

– Vậy thì anh đã nghe được chuyện gì?

– Thì… chuyện rắc rối ở võ đường thôi… À phải rồi, võ đường của ba anh có một số thành phần làm phiền ấy mà!

Nàng khom người xuống nhìn vào ánh mắt láo lia của tôi:

– Thật không?

Tôi nuốt khan:

– Thật!

Và rồi nàng lại chuyện sắc mặt 180 độ về lại tráng thái bình thường:

– Hì, em tin anh đó! Vậy tranh thủ đi tới buổi lễ cưới thôi anh!

– À ừ mình đi!

Sự việc ngày hôm đó đã biến lễ cưới của chị thằng Mậu trong lòng tôi thành một lễ cưới không vui…

… Bạn đang đọc truyện Đời học sinh – Quyển 5 tại nguồn: http://bimdep.vip/doi-hoc-sinh-quyen-5/

Buổi đám cưới hôm đó trở thành một buổi đám cưới không vui. Tất nhiên là chỉ đối với tôi. Sau khi nghe được cuộc nói chuyện giữa ba tôi và bà nội, đầu óc tôi cứ u u lên. Tôi cảm giác mình như đang lẩn quẩn trong một khu đầm lầy u ám, không lối thoát.

Mặc dù chỉ nghe loáng thoáng nhưng tôi có thể hiểu sơ sơ ra rằng sau khi kết thúc kì nghỉ nghè này, tôi sẽ phải sống ở võ đường chứ không còn ở trong ngôi nhà thân yêu của mình như trước đây. Và nguyên nhân chính mà tôi đã nghe được có lẽ liên quan đến bên ngoại của tôi.

Thực ra tôi còn chưa biết bên ngoại tôi gồm những ai, họ như thế nào, sống ở đâu. Từ nhỏ đến giờ tôi chưa từng gặp họ. Nói chung ký ức về bên ngoại của tôi là một thứ gì đó rất mập mờ. Người duy nhất bên ngoại tôi biết chính là chú út.

Chú là em của mẹ tôi. Thuở bé chú cũng thường đến nhà tôi chơi, nhưng từ khi ba tôi bắt đầu làm việc xa nhà, chú cũng không đến nữa. Tôi vì thế cũng mất luôn tung tích của chú. Trong ký ức của tôi chú là một người vui vẻ, tốt tính. Mỗi lần đến chơi chú cũng đều mua đồ chơi cho tôi cả.

Đó chính là tất cả những gì tôi có thể biết về phía bên ngoại. Đôi khi nhìn vào chiếc áo bà ba vẫn còn bền chắc của mẹ tôi, tôi thầm đoán bên ngoại chắc là một gia đình có gia thế mới có thể may được một bộ bà ba đẹp và bền bỉ theo thời gian đến vậy. Nhưng tất cả chỉ là phỏng đoán một khi tôi vẫn chưa biết gì về gia đình bên đó cả.

Với tư cách là cô người yêu xinh xắn của tôi, Ngọc Lan luôn có một sự nhạy cảm những biểu hiện bất thường của tôi.

Nàng khều nhẹ:

– Sao vậy anh? Đám cưới mà sao anh có vẻ không vui vậy?

– Không có gì đâu em! Do anh uống bia mệt đó!

Nàng chu mỏ:

– Xạo! Rõ là còn nhớ tới chuyện nội với ba anh nói lúc sáng phải không?

– Hề hề, không có đâu! Chuyện đó nhỏ nhặt mà!

– Anh còn định giấu em đến bao giờ đây?

Rốt cuộc thì tôi cũng đành chịu thua đôi mắt xanh biếc có thể nhìn thấu tận tâm can của tôi. Dù gì tôi cũng không có ý định giấu nàng, chỉ là nó còn quá mập mờ để tôi có thể kể cho bất cứ ai. Nhưng thấy Ngọc Lan cứ nhìn tôi với cặp mắt lo lắng, tôi cũng không muốn để nàng phải đoán già đoán non.

Do vậy tôi thở dài:

– Để sau tiệc anh kể cho em nhé!

Nàng cười nhẹ nhưng vẫn lườm:

– Ừa, hứa là không được giấu em nữa đó!

Tôi cười khổ:

– Biết rồi thưa madam!

Tất nhiên thì mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó. Qua được cửa ải Ngọc Lan, tới phiên cửa ải của Toàn phởn.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đời học sinh – Quyển 5

Số ký tự: 0