Phần 62
2024-07-29 11:30:00
Việc rời đi lúc sáng sớm của chúng tôi tất nhiên là cả đám chả ai biết. Thế nên, khi thấy tôi chèo xuồng mang Ngọc Lan về từ phía rừng dừa, đứa nào đứa nấy đều trợn mắt há hốc mồm. Nhất là thằng Long, nó đứng chết trân:
– Gì vậy? Đừng nói là hai đứa bây vào rừng dừa từ sáng giờ nhé?
Tôi hắn giọng nghiêm túc, tiếp tục che mắt thằng Long:
– Ừ, tao phải vào rừng dừa để thú thập thêm thông tin! Như vậy mới phá giải được âm khí ở đó!
Khỏi phải nói trong nhóm đứa nào cũng biết tôi đang ba hoa vẽ chuyện với thằng Long. Nhưng tất nhiên tụi nó đang theo phe tôi nên chỉ đứng nhịn cười mà nhìn thằng Long cứ ngẩn ra:
– Vậy mày thu thập thông tin sao rồi?
Tôi chẹp miệng sờ cằm:
– Ừm, cũng ổn rồi! Để tao bàn chuyện với ba mẹ của mày chút đã!
Thằng Long Không dám ý kiến gì về đề nghị của tôi, nó chỉ dợm:
– Có ảnh hưởng tới ba mẹ tao không mày?
– Không! Tao cao tay ấn lắm, mày yên tâm!
– Vậy hả?
Yên tâm với lời hứa chắt nịt của tôi. Thằng Long chạy một mạch một vào nhà để kêu ba mẹ của nó.
Đám Toàn phởn dù cũng biết đôi chút sự thật nhưng nó cũng đâu ngờ bọn tôi lại tự mò vào rừng dừa sáng sớm như vậy. Nhất là Toàn phởn, thằng Long vừa chạy khỏi, nó đã khều tay tôi tròn mắt:
– Ê, mày vào rừng dừa làm gì vậy? Bộ không sợ hả?
Tôi nhún vai gỏn lọn:
– Sợ gì nữa? Có phải ma cỏ gì trong đó đâu! Tao vào để nghe cô Tâm kể thêm một chút về chuyện gia đình thôi!
Toàn phởn hơi nhắn mày:
– Mày tính giúp cô Tâm thiệt đó hả? Chuyện người lớn lỡ có hệ lụy gì thì sao?
Tôi chẹp miệng phủi tay nhắc lại câu nói của Ngọc Lan vữa nãy:
– Ui dào, không thử sao biết! Tao cũng không muốn anh Thiên cứ thế mãi được.
Toàn phởn vừa nghĩ vừa gật:
– Cũng đúng! Thấy ảnh tội quá, lại còn ảnh hưởng đến cả xóm nữa!
Thoắt sau đã thấy cánh tay vẫy vẫy của thằng Long từ ngoài thềm nhà với ý rằng kêu bọn tôi khẩn trương đi nhanh vào. Có lẽ ba mẹ nó đã đồng ý nói chuyện với tôi.
Ngọc Lan dường như cũng cảm nhận được điều đó, nàng xiết chặt tay tôi hơn như muốn tiếp thêm phần dũng khí cho tôi.
Hơn ai hết cả tôi và nàng đều nhận thức rõ tính chất phức tạp của chuyện này. Một nước đi sai lầm cũng khiến cô Tâm và cả anh Thiên đều bị luyên lụy. Chưa kể chúng tôi vẫn chưa tiếp xúc nhiều với ba mẹ của thằng Long nên không biết tính cách của cô chú thế nào. Chỉ biết họ gặp bọn tôi vẫn vui vẻ cười chào mà thôi.
Khi gần đến trước thềm, tôi quay sang bảo đám Toàn phởn:
– Tụi bây ra sau hè chơi đi! Để tao với Lan đi được rồi!
Toàn phởn thản thốt:
– Gì, tụi bây tính đẩy bọn tao ra rìa à?
Tôi chẹp miệng:
– Không phải! Chuyện này quan trọng, càng ít người càng tốt chứ không có cách ly gì tụi bây đâu!
Bé Phương luôn là người hiểu chuyện, con bé kéo thằng Toàn phởn lại phía mình:
– Hi, em hiểu rồi! Thôi hai anh chị đi đi!
Và khi bé Phương đã kéo nó đi được một đoạn, tiếng Thằng Toàn vẫn còn vang lên:
– Nhớ nói tình hình cho tụi tao biết nghen!
Trước bật thềm giờ này là ba mẹ của thằng Long cùng với một bà già đang móm mém miệng với vài cánh trầu trên tay. Tôi đoán đó chính là bà nội của thằng Long. Vì nó cũng đã từng nói với tôi rằng nó đang sống với ba mẹ và cả bà nội nó nữa.
Thắng hai đứa con nít bọn tôi, cô chú ôn tồn:
– Sao, hai đứa muốn nói chuyện gì với cô chú hả?
– Dạ, con muốn nói về chuyện của cô Tâm…
Chú trố mắt:
– Cô Tâm…
– Dạ… cô Tâm trong rừng dừa…
Ngay lập tức cả cô lẫn chú đều khẩn trương đứng lên đưa bọn tôi vào phòng riêng trước sự ngỡ ngàng của nội. Mãi cho đến khi cánh cửa phòng được đóng kín, cả hai người mới lên tiếng nhưng với giọng rất khẽ:
– Vì sao con biết được chuyện này? Có phải hai đứa đã vào rừng dừa phải không?
– Dạ phải! Tụi con đã gặp cô Tâm ở trong đó và biết được mọi thứ rồi!
Tuy nhiên, vẻ mặt của chú dần bình thản trở lại, chú khoanh tay ngồi xuống giường:
– Thế hai đứa tính làm gì đây? Chú nói trước gia tài này là do ba chú để lại cho chú đấy nhé! Ông Định hoàn toàn không có thẩm quyền gì cả!
– Nhưng…
Tôi vừa định đứng dậy phản bác, Ngọc Lan đã ngăn tôi lại, nàng tiếp chuyện cô chú với giọng sắc sảo hơn:
– Dạ! Đúng thật là khi xưa ba của chú đã truyền lại miếng đất này cho chú! Nhưng ba chú cũng đã có một tờ di chúc để lại cho ông ba Định!
Chú khẽ nhăn mày:
– Di chúc? Di chúc gì? Sao chú chưa từng nghe qua!
Ngọc Lan rút chiếc điện thoại ra bật ngay tấm hình di chúc nàng đã chụp sẵn lúc sáng đưa cho chú coi. Với tấm di chúc kèm chữ kí rành rành rành như thế, chú cũng có một khoảnh khắc lúng túng, nhưng rồi vẻ bình thản lại hiện diện ngay sau đó:
– Làm sao để biết đây là di chúc thực chứ? Mà cho nó là di chúc thực đi, tại sao cô tâm không đến đây mà gọi mấy đứa? Có phải mấy đứa đang bày trò xúi giục cô Tâm không?
– Không! Làm thế con được lợi ích gì chứ? Chúng con chỉ muốn chấm dứt chuyện ma quỷ trong rừng dừa và giúp cô Tâm có cuộc sống tốt hơn thôi!
– Ai cần mấy đứa giúp chứ? Cô Tâm sống sao là chuyện của cổ, mấy đứa là gì mà xen vào?
– Nhưng…
Ngọc Lan lúc này cũng bí thế trước nhưng lời nói chắt nịt của chú. Quả thật, cô Tâm luôn theo di nguyện của chồng mình lúc mất là không được đòi gia tài của chú. Nhưng so với công lao mà chú ba Định đã thời ông nội còn sống thì dẫu như thế nào cũng xứng đáng. Nhất là khi gia đình cô Tâm lại lâm vào tình trạng như thế.
Nhưng ngay lúc này đây bọn tôi dường như chẳng còn lời lẽ nào để đấu trí với chú nữa. Bọn tôi đang ở cửa dưới, chưa kể lại là con cháu nhỏ tuổi hơn. Vì vậy việc đối đầu với một người lớn đã trải qua bao nhiêu chuyện như chú là một điều bất khả thi.
Thấy bọn tôi bắt đầu đuối lí dần, chú tiếp tục dồn ép:
– Nếu mấy đứa còn tiếp tục bịa chuyện như thế chú sẽ bao cảnh sát để giải quyết chuyện này đấy. Nên bây giờ mọi chuyện còn chưa có hậu quả gì, hai đứa nên thôi đi!
Ngay lúc này, Ngọc Lan mím môi nhìn tôi và tôi cũng thở dài nhìn nàng như đã thấy được kết cục trước mắt. Chuyện này đúng như tôi nghĩ, nó quá tầm với hai đứa con nít chúng tôi. Và tôi đồ rằng dù cho có chứng mình được đây là tờ di chúc thật thì chú cũng sẽ không bao giờ nghe lời hai đứa con nít bọn tôi đâu.
Cuối cùng chẳng dài dòng quanh co nữa. Tôi nắm tay Ngọc Lan đứng dậy, gạt đầu xin lỗi cô chú rồi lẳng lặng tiếng về phía cửa phòng.
Chưa bao giờ tôi lại thấy thất vọng, chán chường đến như thế. Mọi thứ đối với tôi lúc này thật vô nghĩa ngoài trừ cô người yêu với đôi mắt xanh biếc buồn bã đang nắm chặt tay tôi lúc này.
Tuy nhiên, khi bọn tôi mở cửa bước ra, cả bọn đã phải giật mình khi nội của thằng Long lúc này đã đứng trước cửa. Ánh mắt bà rưng rưng lên những mạch máu đỏ li ti.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro