Phần 53
2024-07-29 11:30:00
Như đã nói lúc trước, cồn Phú Đa là một mảnh đất nhỏ được bao bọc bởi biển nước mênh mông. Chính vì lẽ đó, nơi đây còn khá nhiều chỗ còn hoang sơ chưa được nhiều người lui tới vào thời của tôi. Theo tôi nghĩ, đó có thể là một phần nguyên nhân biến nơi này thành một nơi bí ẩn cho bất cứ ai ở đây.
Nhà của thằng Long nằm sâu ở tận đuôi cồn, nơi vẫn còn những mảnh đất chưa khai hoang. Tiêu biểu nhất là cánh rừng dừa bạt ngàn nằm sâu trong mảnh vườn nhà thằng Long. Muốn đến đó phải chèo xuồng băng qua một con kênh nhỏ ngăn cách với đầy những bụi lùm mọc vươn ra hai bên bờ kênh chắn hết tầm nhìn trước mắt. Điều đó càng làm nơi này âm u, huyền ảo hơn.
Bọn tôi đến nhà thằng Long vào đầu giờ trưa. Lúc này nhà nó vẫn đang tổ chức đám giỗ, mấy ông trung niên (chắc là chú bác của thằng Long) vẫn còn hăng say trên bàn nhậu.
Đám tiệc ở dưới quê là vậy, họ chuộng rượu cũng giống như đám tiệc trên Sài Gòn chuộng bia. Vả lại, rượu ở đây được nấu hoàn toàn tự nhiên với nguyên liệu cây nhà lá vườn nên rất thơm và dễ uống. Nó dường như là một đặc sản, một nét đặc trưng ở quê tôi vậy.
Thằng Long dẫn bọn tôi vào một bàn trống gần đó đã được bày sẵn những món khai vị. Tất nhiên thì ngay cả bình rượu một lít rưỡi to tổ bố trên bàn cũng đã được chuẩn bị sẵn. Nhưng có lẽ bây giờ chưa phải là lúc chén chú chén anh. Sắc mặt của thằng Long có vẻ khẩn trương lắm, nó mời chúng tôi ăn những dĩa tráng miệng được bày sẵn trên bàn rồi nói:
– Chắc mày cũng nghe thằng Khánh kể phần nào rồi phải không?
Tôi gật gù:
– Ừ, nhưng tao vẫn chưa hiểu tường tận lắm!
– Vậy để tao kể cho tụi mày nghe!
Sự việc có lẽ bắt đầu từ 10 năm trước khi ông ba Định chết do té từ trên cây dừa xuống.
Tôi tròn mắt xen ngang:
– Ông ba Định là ai?
– Tao cũng không rõ, nghe nói là người sống trong khu rừng đó mỗi ngày đều hái đừa chèo ra chợ Lách bán. Nhưng bữa đó tao nghe kể lại là ổng sảy chân bị té đập đầu xuống đất, lúc người ta thấy thì chết mất rồi. Nên người ta chôn ổng trong rừng dừa luôn đó!
Đột nhiên mặt thằng Long trở nên nghiêm trọng, nó chụm đầu bọn tôi lại kể với giọng nhỏ hơn:
– Rồi từ đó thỉnh thoảng mỗi tối người ta lại nghe thấy tiếng khóc phát ra từ trong rừng, nhất là mấy ngày rằm. Có mấy người cả gan đi vào rừng đều bị ném đá lỗ đầu. Còn số ít thì thấy có bóng người xõa tóc dài ngồi trên cành dừa nhìn xuống mắt sáng rực như đèn pha.
Khắp cái cồn Phú Đa này ai cũng đồn là hồn ma của ông ba Định chết oan không siêu thoát được hiện về khóc oán đó. Nên không ai dám cho con cái vào trong đó chơi hết. Ba mẹ tao cũng vậy, thấy tụi tao vào là ăn đòn liền.
Ngay lập tức một không khí căng thẳng bao trùm lấy chúng tôi khi nghe thằng Long kể xong. Bé Phương giờ này đã nép sát vào người Toàn phởn cũng như Ngọc Lan lúc này thí điều muốn gát chân lên đùi tôi luôn.
Xem ra đây không phải là một câu chuyện ma thông thường mà nội vẫn hay kể cho bọn tôi nghe hằng đêm. Nhưng biết sao được, tôi đã nhận lời giúp thằng Long rồi nên cũng không thể từ chối được nữa.
Tôi quay sang thằng Long:
– Hôm nay lịch âm bao nhiêu rồi?
– Hôm nay là rằm đó, sao thế mày?
Hít một hơi thật sâu, tôi tuyên bố chắc nịt:
– Vậy tối nay tao sẽ vào rừng dừa!
… Bạn đang đọc truyện Đời học sinh – Quyển 5 tại nguồn: http://bimdep.vip/doi-hoc-sinh-quyen-5/
Trước quyết định cực kì sốc não của tôi, bé Phương đã phản ứng ngay:
– Trời đất! Anh định đi thiệt đó hả?
Tôi vẫn thản nhiên:
– Ừ thì đi thiệt mà em! Hôm nay ngày rằm đúng dịp rồi!
Bé Phương vẫn gằn giọng lên như sợ tôi chưa hiểu ý nó:
– Nhưng… rừng dừa đó có ma đó anh!
– Thì có ma anh mới đi vào điều tra chứ em! Mục đích của tụi mình đến đây là vậy mà!
– Nhưng nguy hiểm lắm!
Tôi thở ra vỗ vai nó:
– Không sao đâu! Đây đâu phải là lần đầu anh làm vậy đâu mà!
Ngọc Lan cũng ôm lấy con bé từ sau trấn an:
– Đúng đó, em không nên lo lắng gì hết, có mọi người bên cạnh em rồi mà!
– Nhưng…
Toàn phởn cũng vỗ ngực:
– Có Toàn ở đây nè, Phương khỏi phải lo!
Với áp lực số đông như vậy bé Phương đâu còn cách nào khác phải xui xị đồng ý.
Riêng Ngọc Lan, tôi cũng lo cho nàng lắm, Rõ ràng nàng cũng có phần sợ ma như bé Phương nhưng cũng tôn trọng, ủng hộ ý kiến của tôi hết mình. Do vậy, tôi len lén lòn tay qua nắm lấy tay của nàng như muốn trấn an. Và Ngọc Lan đáp lại cái nắm tay đó bằng một nụ cười hết sức tươi tắn xua tan đi bao nỗi lo trong lòng tôi.
Tất nhiên thì ba mẹ thằng Long chả biết gì về kế hoạch khám phá rừng dừa của tôi cả. Vì họ vốn dĩ cũng không biết mục đích thật sự của bọn tôi khi đến đây. Có lẽ thằng Long đã giấu đi chuyện đó để tránh bị họ cản trở. Do vậy, họ chỉ biết bọn tôi đến đây với tư cách là bạn của thằng Long đến chơi mà thôi.
Thực ra thì lúc đầu tôi cũng không định là ngày hôm nay sẽ đi khám phá rừng dừa đâu. Nhưng do hôm nay đúng là ngày rằm, ngày mà những hiện tượng đó xuất hiện nhiều nhất thì tất nhiên cơ hội điều tra được vụ này cũng cao hơn. Bất chấp rủi ro cũng nhiều hơn hẳn.
Nhưng lí do quan trọng nhất khiến tôi dám quyết định đi vào rừng dừa là vì tôi không tin không có hồn ma nào lại lộng hành lồ lộ đến như vậy.
Ma, theo tôi được biết chỉ hù dọa những ai dám đi vào nơi an nghỉ của họ, nếu có thật. Còn không thì mặc nhiên sẽ chẳng tự nhiên khi không mà có những hiện tượng lạ lùng đến thế.
Nó khiến tôi liên tưởng đến những trò giả ma của ông chú bảo vệ ở trường cấp hai lúc trước. Cũng cố tình cho người ta thấy sự xuất hiện của ma để hù dọa họ không dám đến gần trường học.
Điều này cũng có lẽ đúng với rừng dừa. Chắc có ai đó không muốn người dân nơi đây bén mảng đến nên đã bày trò giả ma giả quỷ hòng ngăn bất cứ ai xâm phạm nơi này vào ban đêm.
Nếu quả thật là như vậy thì tôi cũng không cảm thấy sợ là bao. Mặc dù cũng còn có những điều tôi không thể nào lí giải được khi trải qua một đêm kinh hoàng ở ngôi trường đó. Thế nên tôi quyết định sẽ đi cùng Toàn phởn và Khanh Khờ, thay vì một mình một ngựa như mấy phim kinh dị nước ngoài tôi từng xem lúc trước.
Chỉ có điều Ngọc Lan và bé Phương cũng theo cùng. Tôi sợ chưa đến nơi thì mấy nường này đã khóc òa lên vì sợ mất rồi. Lúc đó không những kế hoạch thất bại mà còn phải lo dỗ dành mấy nàng này cả tiếng đồng hồ chứ ít. Vì thế tôi cũng đang cân nhắc có nên hay không việc dẫn theo Ngọc Lan và bé Phương vào rừng dừa tối nay nữa.
Đến trưa, sau khi đã ăn uống nó say, bọn tôi đi ngủ sớm để chuẩn bị sức cho cuộc khám phá tối nay. Nhưng khổ nổi cả nhà thằng Long chỉ có phòng của nó là kín để cho 2 nường kia ngủ. Vì thế bọn tôi bất đắc dĩ phải ra nằm trên bộ ván ngựa sau hè nếu không muốn bị tiếng hò reo của mấy ông nhậu ở nhà trên làm mất giấc.
Mà khổ nỗi bộ ván ngựa ở sau hè nhà thằng Long cũng hay để cho ba nó nhậu với bạn bè nên không có che chắn gì ngoài cái mái che trên đầu. Còn lại chúng tôi có thể thấy rõ mình đang ở trung tâm của vườn nhà thằng Long và ở xa xa nơi um tùm dừa kia chính là rừng dừa mà nó nhắc đến.
Chính thằng Toàn cũng biết điều đó, nó rùng mình quay sang thằng Long:
– Ngủ chỗ này hả mày?
Thằng Long cũng biết ý chúng tôi, nó lắc đầu:
– Tụi bây nghỉ đỡ đi! Chứ nhà trước ồn ào lắm, không ngủ được đâu!
Thằng Khanh tròn mắt:
– Ủa mày không ngủ luôn hả?
– Không, nhà tao còn tiếp khách nữa, ngủ là là ăn đòn nát đít liền!
Thấy mặt nó ngó về khu rừng dừa cứ sờ sợ đến tội nên bọn tôi cũng không giữ lại lâu:
– Vậy thôi mày đi lên nhà trên phụ ba mẹ mày đi! Tụi tao ngủ đây được rồi!
– Ừ, vậy có gì thì la lên tao chạy ra liền!
Lời nhắc cuối cùng của nó làm tôi có phần thấp thỏm. Thằng Toàn với thằng Khanh bị lung lay tinh thần đã đành, tôi với tự cách là trưởng nhóm kiêm luôn thám tử mà lung lay luôn thì còn gì là kế hoạch khám phá rừng dừa vào tối nay nữa.
Thế nên, tôi kéo cái gối kê lên đầu, quay đầu mình ngược về phía rừng dừa để khỏi phải thấy những hình ảnh không đáng thấy.
Lúc muốn khám phá tôi có thể can đảm làm bất cứ điều gì. Nhưng ngủ là lúc tôi không phòng bị nhất. Nếu như mở mắt ra bất chợt thấy phải thứ gì đó thì tôi chỉ có nước đứng tim mà chết luôn chứ chẳng đùa. Dù sao thì có phòng bị vẫn hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro