Phần 46
2024-07-29 11:30:00
Chính bà cũng nhận ra được điều đó nên vừa ngồi xuống giường, bà đã xoa đầu tôi cười hiền:
– Nay thằng Phong giỏi quá ta!
Tôi gãi đầu cười:
– Dạ, đâu có đâu nội! Con thường ngày vẫn giỏi mà, hề hề!
Chợt nhớ đến tụi thằng Khánh vẫn còn ngồi ở ngoài trước, tôi nói:
– Vậy nội nghỉ ngơi nha, con ra tiếp tụi thằng Khánh!
Tuy nhiên, tôi bỗng thoáng thấy một chút gì đó buồn vời vợi hiện lên trong mắt bà, rồi như một tia chớp, nó biến nhanh đi cũng như lúc xuất hiện để trả lại cho nội tôi một đôi mắt hiền hòa như thường ngày.
Tôi tính hỏi, nhưng rồi đành thôi và quay lưng bước đi.
Tuy nhiên đến gần cửa, bà bỗng gọi giật:
– Phong…
– Sao vậy bà!
Không hiểu sao bà trở nên bối rối, miệng bà móm mém như muốn nói điều gì đó. Đây là lần đầu tiên tôi thấy bà như vậy kể từ khi tôi biết nhận thức về thế giới lắm trái ngang này.
Tuy vậy, tôi vẫn kiên nhẫn:
– Bà có chuyện gì muốn nói với con hả?
Rốt cuộc, bà chỉ thở dài với câu nói đầy ẩn ý:
– Từ nay về sau con nhớ trông chừng bé Lan nha! Đừng để nó phải xa con quá lâu!
Dù vẫn chưa hiểu lắm câu nói của nội, nhưng tôi vẫn hứa chắc nịt:
– Dạ, con biết rồi nội! Việc con phải làm gì mà!
Rồi đôi mắt bà trở nên nhẹ nhỏm hơn:
– Thôi, con ra ngoài chơi đi để bà nghỉ ngơi!
– Dạ, con biết rồi nội!
Tôi vẫn chưa biết câu nói đó của nội có ý gì. Có phải là do thấy tôi cứ chơi bời lêu lỏng không quan tâm đến Ngọc Lan nên bà mới nói vậy hay không hay là do những lí do khác. Nhưng rõ ràng tôi vẫn quan tâm hết mực với Ngọc Lan kia mà.
Phụ nữ luôn luôn bí ẩn ở bất kì lứa tuổi nào và có lẽ bà cũng không là ngoại lệ.
Những suy nghĩ vẩn vơ đó không ở trong đầu tôi được đâu. Khi gặp tụi thằng Khánh, chúng bay hết vẹo để thay vào đó là cơn thịnh nộ lên đến tột đỉnh.
Tôi cau mày gắt:
– Thằng nào, là thằng nào nói tao đâm gốc cây té xỉu? Mày hả Khánh!
– Ớ, không phải tao! – Nó lắc đầu nguầy nguậy!
– Mày hả Mậu?
– Bậy rồi, làm người ai làm thế!
– Vậy chứ đứa nào nói vậy?
Tuy nhiên, cả đám vẫn nín thinh không thằng nào chịu nhận.
Hôm nay có lẽ vì chuyện bịa đặt này mà nội đã có những câu nói ẩn ý đó với tôi. Như ý rằng tôi phải trưởng thành hơn, chính chắn hơn và biết chăm lo cho Ngọc Lan hơn chứ không phải là một cái thằng chỉ đâm gốc cây thôi đã té xỉu từ sáng cho đến tối.
Nhưng chuyện này bình thường thì không sao nhưng đến nước nội tôi phải khuyên những câu như thế thì quá quắt lắm.
Do vậy tôi xăn một bên tay áo lên:
– Giờ sao? Không thằng nào chịu nhận hay gì?
– Thiệt, tụi tao không có nói đâu, mà là…
– Là ai?
– Uầy, tụi tao không dám nói đâu!
– Giờ sao, có nói không thì bảo?
– Là em nói đó chéri!
Tôi vừa định xắn luôn tay áo kia lên thì giọng Ngọc Lan đã vang lên từ sau khiến tôi giật bắn. Biết bao nhiêu phẫn nộ dồn nén từ nãy đến giờ cũng bốc hơi hết ráo chỉ để lại trong tôi giờ này một nỗi kinh ngạc đang dần trần ngập khắp cơ thể đến nỗi tôi phải xả nó qua cửa miệng bằng câu:
– Hả? Là em?
Thấy tình hình đang dần căng thẳng, tụi thằng Khánh rụt rịt đứng dậy tìm cớ thoái lui:
– Thôi thấy mày khỏe là được rồi! Tụi tao về nghen, có gì sáng mai mày con mạng… à nhầm rảnh thì đi chơi với tụi tao tiếp!
– Ế ế, tụi bây! – Tôi giật bắn gọi với.
Tuy nhiên bọn nó cứ lùi dần ra khỏi cổng:
– Hề hề, thôi cho mày không gian riêng để nghỉ ngơi đó!
– Ớ…
Tôi định gọi theo nhưng cả đám đã chuồn ra khỏi cổng biến mất hút chỉ còn để lại những tiếng bước chân thùm thụp cùng tiếng cười sang sảng mất dần theo màn đêm tĩnh mịt của chốn thôn quê.
Mà tôi làm gì có thời gian để thưởng thức cái màn đêm đó. Vì sau khi tụi thằng Khánh chạy đi mất, bàn tay của Ngọc Lan đã đặt lên vai tôi từ lúc nào. Cảnh tượng đó làm tôi nhớ tới nhưng bộ phim kinh dị mình từng xem trước đây.
Nhưng trái lại với những bàn tay thô ráp, nhăn nheo và đầy lạnh lẽo trong phim, bàn tay nàng vẫn rất ấm, rất mềm mại luôn truyền những dòng điện tê tái mỗi khi chạm vào tôi. Chỉ có điều trong hoàn cảnh như thế này tôi có phần hơi hoang mang liền tìm cách lảng chuyện:
– Hề hề, pha xong cappuccino rồi hả em, để anh thưởng thức tý nào!
Nàng đột nhiên giấu tách cà phê đó ra sau lưng và chìa cho tôi một cái cau mày lém lỉnh:
– Ai nói em bịa chuyện vậy ta?
Tôi giả bộ lảng chuyện:
– Ai? Ai dám nói em đặt điều! Anh mà biết là đập nó chết liền!
Nàng nheo mắt:
– Vậy hen? Có dám đập chết luôn không?
– Đập chết luôn! Dám vu khống bé Lan cục cưng của anh!
Nàng chun mũi lắc đầu:
– Ghê! Vậy mà cũng nịnh được! Cái mồm dẻo ngẹo!
Tôi kéo nàng xuống chiếc ghê đá ở bậc thềm trước nhà tiếp tục công cuộc dỗ ngọt:
– Hề hề, thôi đừng hành anh nữa mà! Thèm cappuccino nãy giờ rồi!
Nàng nguýt dài tinh nghịch:
– Gì? Anh nói em xấu tính thích hành xác anh chứ gì?
Tôi giật bắn chữa lửa:
– Bậy! Làm gì có! Em thương anh nhất mà hen!
– Xì, gì cũng nói được!
– Hề hề, cho anh uống cà phê đi mà!
Chắc có lẽ thấy tôi tội quá nên nàng cũng xui xị đưa tách cà phê cho tôi:
– Thôi nè uống đi! Em bịa ra chuyện đó để giúp anh thôi chứ không phải để chọc phá anh đâu!
– Giúp anh?
– Anh nghĩ đi! Chuyện bé Linh chỉ có gia đình chú tư, với tụi Khánh biết thôi. Nếu nội anh biết anh tham gia vào chuyện động trời như vậy có mà lo chết mất! Hồi năm trước vụ Đại An đánh nhau với Bình An đã khiến bà anh khóc sưng mắt rồi. Anh còn muốn bà anh lo nữa sao?
Ngọc Lan nói cũng có lí. Năm trước, trong trận đại chiến giữa Đại An và Bình An, tôi với thằng Tồ lớn đã đánh nhau bán sống bán chết. Sau trận đó, khi biết đôi chân tôi gần như mất cảm giác, bà đã khóc hết nước mắt nhưng tuyệt nhiên không đá động gì đến chuyện tôi đánh nhau. Bà chỉ lo cho tôi…
Do vậy, khi nghe Ngọc Lan nhắc lại, tôi có phần chột dạ vì những hành động liều lĩnh vừa qua. Cũng may là Ngọc Lan đã nhanh trí bịa ra được chuyện này nếu không bà làm sao có thể chịu được khi nghe tin thằng cháu mình lại liên quan đến một vụ bắt cóc kia chứ. Chắc chắn bà sẽ sốc đến đổ bệnh. Càng nghĩ tôi lại càng thấy Ngọc Lan thông minh đến nhường nào.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro