Đời học sinh – Quyển 5

Phần 41

2024-07-29 11:30:00

Phần 41
Tôi với Ngọc Lan đi dạo đến trưa rồi về nhà ăn cơm với nội. Hôm nay cậu mợ hai của tôi đã lên thành phố để làm ăn vài ngày thế nên lí do nhỏ Nhung dọn qua bên nhà nội tôi càng được củng cố chắc chắn cho cả nội cả chú tư lẫn đám bạn thằng Thạch sanh.

Tôi không biết tụi nó bây giờ đang làm gì, nhưng tôi có thể biết người lo lắng nhất lúc này không phải tôi, cũng không phải Ngọc Lan mà chính là nhỏ Nhung. Từ lúc qua nhà nội tôi đến giờ, nhỏ cứ buồn thiu. Lâu lâu lại hỏi tôi tình hình của bé Linh trông mà phát tội.

Nhưng biết làm sao được, tụi bạn thằng Thạch vẫn chưa có động tĩnh gì thì tôi biết nói cho nhỏ Nhung thông tin gì đây. Do vậy, những lần nhỏ hỏi, tôi chỉ có một hành động duy nhất là lắc đầu nhún vai.

Tuy nhiên, nhỏ Nhung cũng không phải chờ đợi lâu. Chiều tối hôm đó, thằng Khánh đã đi sang nhà nội tôi với gương mặt thất hiểu chất chứa đầy tâm sự. Nôm mặt nó lúc này cứ như bán ế cả chục cái bánh bao và nó phải ngốn hết đống đó trừ cơm vậy. Nhìn thê thảm vô cùng!

Linh tính có chuyện gì đó liên quan đến bé Linh, tôi kéo thằng Khánh vào phòng mình bàn bạc cùng với Ngọc Lan và nhỏ Nhung.

Khỏi phải nói, người sốt sắng lúc này chính là nhỏ. Vừa với vào phòng nhỏ đã hỏi thằng Khánh dồn dập:

– Sao rồi, có phải liên quan đến em gái tui không?

– Nó dạo này như thế nào?

– Có hay qua lại với bạn anh Thạch không?

Con nhỏ hỏi tới tấp đến nổi thằng Khánh chỉ biết ú ớ quệt từng giọt mồ hôi mà tôi không biết có phải là do nóng hay là do căng thẳng bởi những câu hỏi của nhỏ Nhung hay không.

Nhưng dù thế nào thì tôi cũng phải trấn an nhỏ Nhung:

– Bà cứ bình tĩnh thằng Khánh mới kể được chứ!

Nhỏ thở dài:

– Tui xin lỗi, tại tui lo cho em tui quá!

Thấy nhỏ cũng tội nên tôi quay qua thằng Khánh:

– Thôi mày nói đi, mắc công nhỏ Nhung nó lên tăng xông đó!

Nhỏ Nhung cau mày:

– Tui hông giỡn à nghen, đang lo gần chết đây!

Thằng Khánh thờ dài chẹp miệng:

– Thôi thôi, mấy người im lặng đi rồi tui kể cho mà nghe!

Nghe nó nói, tụi tôi đều im phăng phắt nhìn nó chăm chăm không một tiếng động. Ấy vậy mà nó lại gắt:

– Tụi bây đang giỡn với tao đó hả, sao nhìn tao chằm chằm vậy!

– Sặc! Thì mày kêu im để nghe mày kể, tụi tao im còn gì?

– Thì chậc… cũng phải bình thường để tao tự nhiên một chút chớ!

– Rồi, tụi tao nhìn chỗ khác được chưa ông tướng?

– Thôi được rồi! Tao qua để nói về chuyện của Diễm Linh thôi! Nó bữa nay đi chơi với bạn thằng Thạch suốt. Sáng là nó chèo xuồng đi tưới vườn chôm chôm với thằng đó rồi. Trưa trưa lại đi thả diều với câu cá cho tới chiều tối mới về!

Tôi vuốt cằm:

– Con bé Linh càng ngày càng thân với thằng đó nhỉ?

Nhỏ Nhung nhăn mặt đập giường:

– Không được! Không thể để chuyện cứ tiếp diễn như vậy!

Dẫu biết nhỏ Nhung chỉ lo cho em của nhỏ, nhưng đây không phải là chuyện có thể giải quyết trong một sớm một chiều thế nên tôi chỉ thở hắc:

– Thôi bà bĩnh tĩnh đi, chuyện còn chưa đến đâu mà!

Nhỏ vẫn gắt gỏng:

– Bình tĩnh sao được? Đợi em tui có chuyện mới tính à?

– Phải đó Nhung bình tĩnh đi, sẽ ổn thôi mà! – Ngọc Lan cũng giúp tôi trấn an nhỏ Nhung.

Có lẽ con gái với nhau sẽ dễ nói chuyện hơn là hai thằng đưc rựa nên tôi với thằng Khánh ra ngoài để Ngọc Lan nói chuyện với nhỏ Nhung trong phòng. Riêng tôi cũng có một số chuyện muốn nói với thằng Khánh nên tôi kéo nó ra sau hè nói nhỏ:

– Nè, nói thật đi! Mày thích bé Linh phải không?

Nghe tôi hỏi, nó có hỏi giật mình nhưng cũng không phủ nhận:

– Ừ thì chắc là vậy! Kể từ khi nó ở Giồng Trôm về mỗi lần gần nó tao lại thấy trong người cồn cào lắm!

Tôi ngồi xuống đất cười nhẹ:

– Thế mày có thử nói chuyện với nó chưa?

Nó cũng ngồi xuống theo thở dài:

– Cũng có nói chuyện nhưng mà nói một lát tao bí lời liền, không biết nói gì hết á!

– Thế còn bé Linh thì sao? Nó biểu hiện của nó thế nào?

Thằng Khánh lắc đầu:

– Cũng bình thường, không có gì đặc biệt! Không biết nó có thích tao không mày?

Tôi cười khì vỗ vai nó:

– Mày không làm gì thì sao nó thích mày được!

Nó nghệch mặt:

– Làm gì là làm gì?

– Thì đối xử với nó đặc biệt hơn những đứa con gái khác!

– Đặc biệt hơn là sao?

Tôi tặc lưỡi gãi đầu cố tìm những từ ngữ dễ hiểu cho thằng Khánh nhất lúc này:

– Thì quan tâm hơn, thường xuyên nói chuyện, đi chơi với nhau hơn! Với lại phải chai mặt một tí, đừng có ngại nói chuyện với nó! Nếu hợp nhau thì tự khắc chuyện gì đến sẽ đến thôi, hiểu chưa?

Dù vẫn còn ngáo ngơ nhưng nó vẫn gật đầu:

– Ờ ờ, tao biết rồi!

Tôi đứng dậy đưa điện thoại của mình cho nó:

– Nè, cầm lấy đi!

– Mày đưa tao làm gì?

– Mày cứ tiếp tục theo dõi Diễm Linh đi, có chuyện gì gọi cho số của Ngọc Lan tao lưu sẵn trong điện thoại rồi đó! Khỏi cần chạy qua đây thông báo chi cho mất thời gian!

Cầm chiếc điện thoại có một chút lơ ngơ, nó gật đầu:

– Ừ, tao hiểu rồi! Còn chuyện gì nữa không?

Tôi lắc đầu:

– Hết rồi, cứ tạm thời theo những gì tao nói đi rồi tính tiếp!

Bàn chuyện xong, tôi với thằng Khánh trở lại nhà trên lúc này Ngọc Lan và nhỏ Nhung đang ngồi nói chuyện với nhau ở đó. Coi bộ nhỏ Nhung đã bình tĩnh trở lại, sắc mặt của nó không còn lầm lì, cáu gắt nữa. Thế nên tôi hối thúc thằng Khánh về nhanh để tránh cho nhỏ khỏi nhớ đến những chuyện lúc nãy:

– Cũng gần tối! Mày về làm công chuyện đi. Có gì báo cho tụi tao là được!

– Ừ thôi tao về!

– Khoang! – Nhỏ Nhung bỗng gọi giật.

– Sao, bà muốn nói gì nữa hả?

– Ừm… nhớ để ý kĩ con bé Linh dùm tui nha!

– Ừ, tui biết rồi bà khỏi lo!

Thằng Khánh cười nhẹ rồi quay bước đi khuất dần theo con đường đầy đá sỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đời học sinh – Quyển 5

Số ký tự: 0