Đời học sinh – Quyển 5

Phần 16

2024-07-29 11:30:00

Phần 16
Thấy vẻ mặt bí xí như con nít bị dựt cà lem của tôi, con bé che miệng cười:

– Biết anh thế nào cũng vào đây tìm chị Lan mà!

Tôi gấp rút:

– Vậy chị Lan ở đâu rồi Mi?

– Anh bình tĩnh! Chị ấy lên phòng rồi. Lúc nãy chỉ có dặn anh muốn tìm thì cứ lên phòng tìm chỉ!

– Cảm ơn em nhé!

Không chờ đợi thêm, tôi lại phóng lên lầu với một tốc độ kinh hồn mà chỉ cần có 3 bước là tôi đã lên được tới tầng trên. Tuy nhiên khi đến cửa phòng nàng tôi đột nhiên giảm tốc độ dần như tàu lửa tới trạm.

Tôi bất thình lình nhớ ra đó là phòng của Ngọc Lan tức chỉ có mình nàng ở trong đấy lúc này. Điều đó làm tôi có phần ngượng ngùng đôi chút khi có ý định bước vào. Trước đây tôi cũng có vào phòng của Ngọc Lan một lần lúc đưa cho nàng chai đầu gội. Nhưng so với bây giờ quả là khác nhau xa.

Dẫu vậy, Ngọc Lan đang là bạn gái của tôi thì tôi còn ngại ngần thì nữa. Những lần trước đây tôi qua nhà nàng đa số đều chỉ có mình nàng ở nhà nên cũng không khác tình cảnh bây giờ là bao. Đó dó, tôi đánh bạo mở cửa phòng nàng bước vào với một tâm trạng bồi hồi khó tả.

Căn phòng vẫn vậy, vẫn một hương thơm quen thuộc cùng không khí lạnh tỏa ra từ chiếc máy điều hòa làm tôi phát run. Nếu so với lần đâu tiên tôi vào đây thì nó không khác nhau là mấy họa chăng chỉ là những chai rượu Tay trên kệ sách lúc trước đã được thay bằng mô hình tháp eiffel cỡ nhỏ. Có lẽ đó là vật lưu niệm của nàng đã mua về đây.

Nhưng sự thay đổi đó vẫn không đủ sức để tôi quên đi mục đích của mình vào đây. Ngọc Lan vẫn không thấy tăm hơi đâu kể cả khi tôi đã mở cửa phòng bước vào. Chắc nàng đang ở trong nhà tắm vì tôi thoáng nghe tiếng nước chảy trong ấy.

Do vậy, tôi nhẹ nhàng đóng cửa lại với ý định sẽ hù nàng một cú khi nàng vừa ra khỏi phòng tắm. Chắc chắn nàng sẽ bất ngờ với sự xuất hiện của tôi.

Thế mà khi cửa gần vào chốt, tôi lỡ tay kéo mạnh làm nó khép lại với một tiếng động đủ lớn để Ngọc Lan ở trong phòng tắm cũng nghe thấy. Ngay lập tức, nàng nói vọng ra:

– Ai đó, có phải Phong không?

Coi như kế hoạch của tôi đã đi tong, nhưng đổi lại tôi đã biết chính xác người trong nhà tắm chính là Ngọc Lan, cô bạn gái yêu dấu của tôi.

Gạt đi cơn bực tức với cái chốt cửa, tôi hởn hở:

– Ừ, anh đây! Anh nghe Ngọc Mi nói em ở trên này!

Nàng đáp lại với giọng vui vẻ:

– Ừa, nấu xong em đổ mồ hồi ướt hết cả người nên lên đây tắm cho mát! Anh đợi tý nhé!

– Ừ, anh biết rồi!

Cảm thấy đã an tâm trong lòng vì người trong nhà tắm chính là Ngọc Lan. Tôi hít một hơi thật sâu hương thơm trong phòng nàng rồi thả người ngồi xuống chiếc giường êm ái.

Đúng là phòng con gái có khác, mọi thứ đều được bày trí ngăn nắp và hết sức tỉ mỉ. Duy chỉ có một điều tôi không thích đó là chiếc máy điều hòa cứ thả những luồn khí lành lạnh làm tôi thỉnh thoảng cứ rùng mình, sởn gai óc.

Ngó thấy tấm mền được gấp gọn gàn trên giường, tôi nhất thời không cưỡng lại được bèn rút nó ra trùm lên người để chống lạnh trong lúc chờ Ngọc Lan tắm xong, lòng tự nhủ sau khi xong tôi sẽ gập lại thật ngay ngắn cho nàng ngay.

Tuy nhiên đúng như tôi dự đoán, Ngọc Lan cũng là một cô gái bình thường. Mà bình thường thì tất nhiên… chờ mòn cả mắt mà nàng vẫn chưa bước ra. Không khí lạnh cộng với chiếc chăn ấm áp làm hai mắt tôi bắt đầu díu lại. Tự nhiên tôi thấy yêu chiếc giường quá chừng.

Đợi một chút nữa vẫn không thấy Ngọc Lan ra. Tôi bắt đầu ngã lưng xuống chiếc giường êm ái cho thỏa cơn mệt mỏi. Đây là chiếc giường Ngọc Lan đã thả ngủ hằng đêm. Tôi có cảm giác như nó vẫn còn lưu lại hương thơm và cả hơi ấm của nàng trên đó. Sướng gì đâu!

– Ù ui! Hay hen, leo lên giường em nằm luôn!

Vừa lâng lâng vừa lim dim đôi mắt sấp sửa đi vào giấc ngủ, tôi chợt giật mình bởi giọng nói của Ngọc Lan đột nhiên vang lên.

Nàng bây giờ đang mặc một chiếc áo pull đen cộng với chiếc quần sóc jean nhìn thật năng động và trẻ trung. Tuy nhiên chỉ có một điểm duy nhất không ăn nhập gì với nàng đó chính là chiếc khăn tắm nàng đang quấn kín bít trên đầu. Điều đó làm tôi thoáng liên tưởng đến mấy cái mũ to đùng mà mấy ông ấn độ thường đội.

Nhưng bây giờ nàng đã ở trước mặt tôi, những chi tiết nhỏ nhặt đó làm sao có thể che mờ nụ cười rạn rỡ của nàng dành cho tôi được. Tôi ngồi dậy gấp mền lại cho nàng vừa nói:

– À hề hề! Phòng em lạnh quá, không có mền chắc anh thành cây nước đá rồi!

Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh tôi. Mùi hương sữa tắm phảng phất làm tôi cứ ngất ngây:

– Hì, anh nên làm quen dần đi, điều kiện để vào được phòng em đó!

– Ừ, anh sẽ cố mà!

Nàng luồn những ngón tay nhỏ xíu của mình vào tay tôi, thở dài với gương mặt mỏi mệt:

– Rốt cuộc thì em cũng được ở riêng với anh rồi! Những ngày qua làm em mệt mỏi quá!

Tôi nắm chặt tay nàng nhẹ giọng:

– Ừ, anh cũng vậy! Cả ngày hôm nay chỉ muốn được ở cạnh em thôi!

Nàng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nhít sát vào tôi hơn với đôi má hồng hồng khiến tôi xốn xang.

Chợt nhớ ra những lời hôm qua nàng đã nói trong điện thoại, tôi dán vào mắt nàng:

– Có phải em muốn có chuyện muốn nói riêng với anh không?

Tự nhiên nàng nhích ra xa cách tôi một đoạn làm tôi có đôi chút kinh ngạc. Vừa định hỏi Ngọc Lan có phải đang giận tôi chuyện gì không thì nàng đã mở lời trước, giọng ngập ngừng:

– Cho dù ngoại hình em có ra sao anh sẽ vẫn yêu em chứ?

Tôi không hiểu câu hỏi này của nàng mang dụng ý gì nhưng tôi biết mình sẽ phải trả lời câu hỏi này một cách thật lòng:

– Tất nhiên anh vẫn sẽ yêu em! Em đừng lo về đôi mắt xanh khi xưa, anh không bận tâm đâu!

Nàng lắc đầu, trong ánh mắt nàng toát ra vẻ hồi hộp thấy rõ:

– Anh có nhớ lúc trước em đã từng nói rằng vẫn còn nhiều chuyện chưa nói cho anh biết không?

Tôi liếm môi:

– Ừ, anh nhớ chứ!

Ngọc Lan lại trầm ngâm, đôi mắt nàng hướng đâu đâu:

– Đáng lẽ em nên cho anh biết từ lâu, kể từ lúc mình mới bắt đầu quen nhau nhưng em không đủ can đảm để làm điều đó, em sợ anh sẽ giận em!

Tôi hít một hơi thật sâu rồi thở ra:

– Không sao đâu! Có chuyện gì em cứ nói cho anh biết rồi cả hai sẽ cùng vượt qua mà!

Nàng nhìn chằm chằm vào mắt tôi:

– Hứa với em, dù có chuyện gì cũng hết sức bình tĩnh, nha!

Tôi đưa tay lên nựng má nàng:

– Ừ, anh hứa mà!

Rồi Ngọc Lan quay lưng về phía tôi, chầm chậm cúi xuống đưa cả hai bàn tay lên mắt mình như đang cô lấy một thứ gì đó ở bên trong. Lúc đầu tôi cứ tưởng nàng bị bụi bay vào mắt nên định lại gần giúp nàng thổi nó đi.

Nhưng khi nàng tháo chiếc khăn tắm quấn kín trên đầu từ nãy giờ ra, tôi mới sững sốt đến há hốc mồm với những gì nhìn thấy trước mắt. Cả người tôi cứ rung lên bần bật vì xúc động. Mãi đến một lúc sau, tôi mới dần khép miệng mình lại cố gắng nói tròn một câu ngắn nhất:

– Em… tóc vàng… mắt xanh?

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đời học sinh – Quyển 5

Số ký tự: 0