Đời học sinh – Quyển 5

Phần 107

2024-07-29 11:30:00

Phần 107
– Ê Kiên! Bạn mày kìa sao không lại chào! – Thằng Phú réo inh lên chỉ con hả mã dưới hồ.

– Bạn tao hồi nào?

– Nhìn mặt nó đù đù giống mày kìa!

– Đù cái đầu mày! Con vẹt lúc nãy mới giống mày ấy!

– Làm gì giống tao?

– Cái miệng nó cũng láo táo như mày!

– Úi xời, vậy cũng nói, non lắm con ạ!

– Ê Phú… Phú… – Toàn phởn đột nhiên gọi tên thằng Phú.

– Gì mày?

– Phú… Phú… làm gì thấy tao vừa chạy vừa la làm vậy? – Toàn phởn vừa lùa mấy con gà lôi làm nó kêu chí chóe.

– Bà mày thằng cờ hó. Chơi anh mày à?

– Chơi đâu, tao kêu mấy con gà lôi, mắc mớ gì tới mày mạy!

– Sao mày kêu tên tao?

– Ai biết, lỡ đâu nó cũng tên Phú giống mày sao!

– Giống tía cưng!

– Thôi mấy đứa, tới giờ ăn rồi kiếm chỗ nào ngồi nghỉ lấy đồ ăn trưa ra đi bây!

Thấy hai thằng cự nhau chí chóe, tôi chẹp miệng can ngang vì cũng đã tới giờ ăn trưa.

Hôm nay theo như thống nhất từ đầu, bọn tôi đã mua sẵn đồ ăn nhẹ và cơm hộp sẵn trên đường đi nên đến giờ, khâu chuẩn bị chẳng khác gì như lần đi chơi trước đây. À có khác một chút, lần trước tôi may mắn được thưởng thức bữa cơm trưa do Ngọc Mi tự chuẩn bị. Lần này ngoài món cơm hộp, Ngọc Lan mang đến cho tôi một hương vị phương Tây hơn đó là món bánh sandwich kẹp thịt. Khỏi phải nói, ngon gì đâu!

– Thằng Phong sướng ghê bây! – Toàn phởn chống cằm nhìn tôi chẹp miệng.

Ngay lập tức bé Phương liếc nó cháy mắt:

– Sướng sao Toàn?

– À đâu, Toàn nói lộn! Thằng Phong nó khổ gần chết!

Và cũng ngay lập tức Ngọc Lan cũng lườm nó cháy mắt nhưng với nét mặt phởn hơn đầy ý định bơm xăng:

– Khổ sao Toàn?

Bí thế Toàn phởn giả lơ:

– Ủa, Toàn có nói sướng khổ gì hả? Anh em có nghe nãy Toàn nói gì không?

Biết ý Toàn phởn, mặc nhiên không có ai lên tiếng phản bác gì cả, duy chỉ có một thằng:

– Ủa mày mới nói mà. Tao còn nhớ nè!

Không ai khác ngoài cái mõ hay thọc gây không đúng lúc của Kiên lãng làm Toàn phởn suýt phun hết cơm ra ngoài và lãnh ngay cái véo tai chóe lửa từ bé Phương. Nhưng chả ai trách nó được cả vì ngay sau đó nó cũng bị Toàn phởn cốc cho một cú muốn lủng gáo.

Sau khi ăn trưa, chúng tôi tiếp tục đi tham quan vườn thú và chụp hình lưu niệm các kiểu. Đến tầm 4h chiều sau khi đã ngắm hả hê hết 1 vòng thì chúng tôi bắt đầu ra về. Buổi đi chơi có lẽ đã kết thúc tốt đẹp nếu không có sự xuất hiện của tụi thằng Thái một cách bất ngờ và không báo trước từ ngoài cổng.

Bọn tôi vừa đi ra, tụi nó đã đứng ngoài đó từ lúc nào như đợi sẵn. Thằng Thái lúc này đeo một cặp kính đen che mắt nhưng nếu nhìn kĩ vẫn sẽ thấy vết bầm mờ mờ ở mắt phải của nó.

Thấy bọn tôi đi ra, nó thẳng thừng ném thẳng trái bida đang cầm trên tay vào mặt thằng Sang khiến nó thất kinh ngã bệt ra đất ôm mặt.

Ném xong nó còn phủi tay hất hàm về phía thằng Sang:

– Cái này là trả cho mày vì dám ném bida vào mặt tao! – Rồi nó ngước nhìn tôi đầy thách thức – Còn mày nữa Phong, lần sau là tới mày ấy, những thằng nào đụng đến tao, tao không để yên đâu!

Xong rồi nó quay đi, phóng lên xe máy cùng mấy thằng đợi sẵn. Toàn bộ tình huống chỉ xảy ra trong phút chốc đến nỗi tôi vẫn còn đờ người chưa hết bàng hoàng. Chợt nhớ đến thằng Sang vẫn còn ôm mặt ngồi bệt dưới đất, tôi vội cúi xuống đỡ nó dậy:

– Có sao không mày?

– Không sao, u đầu xíu à, hên là nó không chọi trúng mắt!

– U đâu mà u, có máu nè mày! Lấy miếng khăn giấy chặn đi!

Cả đám xung quanh tôi mặc nhiên không ai lên tiếng vì vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra và nguyên do vì sao. Tất cả như đang dõi mắt theo tôi và thằng Sang để cố tìm một chút thông tin gì đó lí giải cho những chuyện đã xảy ra từ nãy đến giờ. Nhưng trong số đó, có một người ngoài lệ là Ngọc Lan.

Chứng kiến Toàn bộ sự việc, nàng vẫn bình tĩnh quay sang thằng thằng Phú:

– Phú đi chung xe với Sang thì chở Sang đến trạm y tế nào gần đây khám được không?

– À ờ được!

Rồi nàng quay sang thằng Sang:

– Sang cảm thấy không vấn đề gì chứ?

– Ừm, không! Sang còn chịu được mà!

– Vậy thì Sang theo Phú đến trạm y tế khám xem sao nha, trễ rồi nên tụi mình phải về trước kẻo kẹt xe!

– Ừ, ừm! Mọi người về cẩn thận!

Trước cách xử lí của Ngọc Lan, tôi hoàn toàn đờ người ra không biết nói gì ngoài cúi gầm mặt xuống cùng với cảm giác tội lỗi đang ngày một ngập tràn trái tím. Ấy thế mà nàng vẫn mỉm cười kéo tay tôi đi với giọng nói nhẹ nhàng:

– Giờ mình về thôi anh!

Trước nụ cười như thiên thần đó tôi càng cảm thấy lo sợ hơn. Sau khi xảy ra sự việc nghiêm trọng vừa rồi mà nét mặt Ngọc Lan vẫn như chưa hề có chuyện gì xảy đến, vẫn một nụ cười và giọng nói ấm áp khiến trái tim tôi có chút nhói như ai đó bóp nghẹn. Ngay lúc này tôi tự hỏi, có phải Ngọc Lan lại đang diễn hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đời học sinh – Quyển 5

Số ký tự: 0