Phần 95
2024-08-03 14:32:13
Có phần cảm động trước tấm lòng hạnh hiệp trượng nghĩa của Toàn phởn, tôi vẫn nhún vai:
– Thôi, tao chả thấy món nào hợp hết, mất công lại tốn tiền mua!
– Thế giờ chẳng lẽ về tay không hả mày?
– Không biết nữa, đi dạo một lúc xem sao.
Tôi lại nhún vai một lần nữa, rồi thở dài chấp tay ra sau tiếp tục đi dạo quanh khu chợ.
Tôi đi quanh chỉ để cho khuây khỏa áp lực trong người. Bằng chứng là tôi đã bỏ qua khá nhiều hàng lưu niệm trước mắt dù cho họ có chèo kéo đến mức nào, tôi cứ như vô hồn.
– Này Phong, rốt cuộc mày có mua không đấy? Toàn phởn rịt vai tôi lại, mặt nó đã có vẻ sốt sắng – Trời nắng quá, chắc tụi tao thành xác khô mất!
– Thì tụi bây cứ về trước đi, tao tự đi mua cũng được!
Cả thằng Toàn lẫn bé Phương đều tròn xoe mắt trước câu nói của tôi.
Biết mình lỡ miệng nhưng tôi chẳng thể chữa lời được, Nhìn bọn nó tôi chỉ biết thở dài, xụ mặt xuống như con mèo mắc mưa. Lúc này bé Phương mới nhẹ nhàng bước đến chỗ của tôi:
– Anh bình tĩnh nào, mọi chuyện sẽ có cách giải quyết mà!
– Giải quyết gì chứ, anh thấy mình đã lảng phí thời gian ở đây quá!
– Không lảng phí đâu, anh nhìn xem!
Bé Phương tươi cười hướng mắt tôi về một loạt những hàng lưu niệm phía bên đường.
Ở đó là một không khí khác hoàn toàn so với sự xa xỉ bên này nhưng chẳng hiểu sao tôi lại thấy hồ hởi:
– Nào bé Phương, em qua đấy chọn cho anh nhé!
Tôi dẫn bé phương băng ngang qua đường mặc cho Toàn phởn cứ chạy theo ý ới như chú rễ bị cướp vợ ngay ngày kết hôn.
Tất nhiên là tôi chỉ mượn tạm bé Phương để nhờ sự tư vấn của con bé. Với tôi bé Phương chỉ đơn thuần là một cô em gái đã được gả sang nhà chồng, và bây giờ là lúc thằng anh hai như tôi phải nhờ đến sự giúp đỡ của nó.
– Anh kể cho em nghe xem tính cách của Noemi thế nào?
Bé Phương ngước mắt lên dò hỏi.
– Tính cách à, để xem… hơi sắc xảo nhưng lại rất chu đáo và có vẻ hơi hoài cổ một tí, nhất là cách ăn mặc!
– Vậy à, thế thì tốt rồi! Những món này đều rẻ và rất phù hợp với cố bé đó đấy!
Nó chỉ ra từng thứ đang được trưng bày trước mắt tôi.
Trái ngước lại với lúc nãy. Nhìn hàng loạt quà lưu niệm đang treo trên không trung, mắt tôi tự nhiên sáng rỡ lên. Tôi quay sang bé Phương:
– Chà, anh bắt đầu có ý tưởng rồi, cảm ơn em nhé Phương!
– Không có gì đâu. – Bé Phương nheo mắt cười thật tươi – Anh hai ngốc!
– Oài oài, được rồi, thế là nhiệm vụ kết thúc rồi nhen!
Toàn phởn bất thình lình xen ngang giữa tôi và bé Phương, và phải thú thật là tôi cực kì khoái trá khi thấy nét mặt đang ghen của Toàn phởn, đích thị là nó đang ghen.
– Toàn làm cái gì vậy, tự nhiên hà!
Bé Phương phụng phịu thổi phồng đôi má hồng ửng của mình lên.
Toàn phởn làm mặt gian, nó liếc tôi nửa mắt phán một câu nửa đùa nửa thật:
– Thằng Phong nó nguy hiểm lắm, đừng có đứng gần nó quá, kẻo Phương bị nó ăn thịt đấy!
– Ăn thịt là sao? – Bé Phương vẫn tròn mắt.
– Thì Phương có thấy mấy nhỏ con gái xung quanh nó không?
Bé Phương nhìn tôi rồi cặp mắt trong veo của nó lại ngó lơ đi đâu như suy nghĩ một chuyện gì đó kinh khủng lắm. Chừng như chợt nhận ra điều gì, bé Phương co rúm người:
– Đúng rồi, sát thủ đào hoa! Anh hai ghê quá!
– Trời ơi, đâu ra cái từ đó vậy?
Tôi thản thốt khi nghe chính miệng bé Phương nói. Nhưng cũng chính nó là người thanh minh:
– Hì hì, em chỉ đùa chút thôi, anh phản ứng quá rồi!
– Uầy thiệt tình! À mà… – Tôi lại phởn mặt lên trả đũa thằng Toàn – Cu Toàn nhà mình đang ghen phổng?
– Ghen gì mạy? Tào lao!
Tuy ngoài lời nó rất tỉnh táo nhưng qua nét mặt tôi đã đoán biết ngay nó đang cùng đường. Đã thế tôi chơi tới:
– Bé Phương đâu rồi lại đây anh bảo nào!
Tôi ngọt giọng gọi bé Phương không quên đá lông nheo làm ám hiệu.
Rất hiểu ý, bé Phương cũng hùa vào:
– Em nè, có gì hông anh?
– Giờ anh với thằng Toàn anh đẹp trai hơn nè?
– Hi hi, đương nhiên là anh rồi, hỏi thừa hông à!
– Trời ơi, dẹp dùm vụ này cho tui cái!
Cả tôi lẫn bé Phương lúc này đều cười xòa trước biểu hiện trẻ con của nó.
Đúng thật dù có ăn chơi đến mức nào, Toàn phởn vẫn bị bé Phương thu phục một cách dễ dàng mà chẳng tốn một chút công sức.
Anh hùng vẫn khó qua ải mĩ nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro