Phần 80
2024-08-03 14:32:13
Trước sức mạnh áp đảo của cả bọn, tôi chỉ biết chống chế một cách bất lực mặc cho Lam Ngọc cứ cau mày cúi gầm mặt mà hai má đỏ lựng lên không thể nói lời nào. Dẫu vậy tôi vẫn uống thay cho nàng hết lần này đến lần khác cũng như uống luôn cho phần mình. Lúc đầu tôi còn cảm thấy độ cay của rượu, nhưng dần dần nó trở nên ngọt hơn đến nỗi chẳng còn cảm nhận được mùi vị của rượu nữa, đó là lúc buổi tiệc cũng gần tàn, đồ ăn cũng chẳng còn nhiều nên cả bọn cứ tranh nhau giành phần cuối nhất là hai đứa Khanh khờ và nhỏ Thu cựu lớp phó lao động.
Chỉ còn một dĩa đậu phộng ran trên bàn nhưng mồm mép tụi này vẫn còn dai lắm, thế là hết đứa này đến đứa kia thay nhau hốt từng nắm từng nắm mà ăn cho đến khi trên dĩa chỉ còn chừng được một nắm cuối.
– Ê, phần còn lại của tui à nghen!
Nhỏ Thu tru tréo khi Khanh khờ định quơ luôn phần còn lại.
– Ai nói của bà đó, có làm dấu không?
– Ông ăn hết cả một dĩa thịt rồi, giờ còn ăn làm gì?
– Chứ bà cũng ăn hết cả một dĩa xoài rồi, còn sảnh sẹ làm chi nữa?
– Tui thích đấy, dĩa đậu này của tui!
– Còn lâu, đừng có hòng mà lấy được nhá!
Khanh khờ ôm luôn cái dĩa đậu bay ra ngoài làm con nhỏ thản thốt:
– Ê cái ông kia, trả cái dĩa đậu lại đây!
– Có ngon thì lại đây mà lấy, hế hế!
– Chờ đấy, tui tóm được thì đừng trách!
Thế là hai đứa bắt đầu màn rượt đuổi ngoạn mục trong nhà thầy không kém gì phim hành động khi thằng Khanh vừa chạy vừa phi tang chiến lợi phẩm bằng cách cho vào bụng làm nhỏ Thu tức điên la sang sảng:
– Áhhh! Cái đồ bất nhân, tui hận ông!
Bữa tiệc đầu năm của bọn tôi cứ thế kết thúc trong không khí vui không thể tả, nôm mặt ai cũng ngà ngà say rồi, nhưng vẫn cứ cười đùa như chẳng có hề gì, chỉ có riêng tôi là đã cảm thấy phiêu dần đều do uống luôn phần của Lam Ngọc, chẳng biết có về đến nhà an toàn không đây…
… Bạn đang đọc truyện Đời học sinh – Quyển 3 tại nguồn: http://bimdep.vip/doi-hoc-sinh-quyen-3/
Cả nhóm bắt đầu rệu rã lấy xe ra về, lúc này tôi đã bắt đầu thấy thấm do suốt cả buổi uống luôn phần của Lam Ngọc, cả người tôi cứ cảm thấy lâng lâng như hồn đang ở chốn nào, cảnh vật xung quanh cũng đã mờ đi hẳn, không còn thấy rõ như trước, nhưng biết sao được, tôi không về nhà thì còn có thể đi đâu nữa đây, trời cũng đã trưa rồi, tôi cũng buồn ngủ nữa.
Tuy nhiên khi vừa đạp ngồi lên xe đạp, chuông điện thoai đã reo lên, lại là số của con bé Noemi:
– Alô anh đây, có chuyện gì thế?
– Bộ có chuyện mới gọi anh được sao? Mà giọng anh kì thế, mới ngủ dậy à?
– Ừ hề hề, tại hơi mệt tý ấy mà?
– Hừm, tết mà cứ nằm dài ường ở nhà. Giờ rảnh không, qua nhà em đi!
– Qua chi thế?
– Bảo qua thì cứ qua đi, không hỏi nhiều!
– Ừ rồi rồi, qua ngay, ựa…
Cú điện thoại của tôi kết thúc bởi một tiếng ợ đầy mùi rượu, may mà con bé đã cúp trước đó, không thì đã có chuyện rắc rối rồi. Nhưng giờ thì lại phải chạy qua nhà con bé Noemi, việc đó lúc này chẳng khác nào một cực hình cả, tôi có thể gọi là say hoàn toàn rồi, chả biết có về được nhà hay không huống chi là tạt sang nhà con bé. Thôi thì cứ qua cho ổn chuyện vậy, có gì chạy chậm một xíu cũng không sao. Nhưng mọi chuyện lại không như tôi dự tính, chỉ mới đạp được vài vòng, đôi mắt đã không chịu nghe lời khi nó cứ lờ mờ hướng tay lái lạc hết bên này đến phía khác làm tôi chẳng thế lái đàng hoàng và phải dừng lại ngay sát lề đường trước khi leo lên nó.
– Phong say rồi, hay để Ngọc kè về nha?
Vừa định đạp tiếp, giọng của Lam Ngọc bỗng vang lên làm tôi giật mình quay lại:
– Ơ, Ngọc chưa về sao?
– Về sao mà được, Phong say như thế mà!
– Không sao đâu, say xỉn gì chứ?
– Thôi đừng có giấu Ngọc, Phong vì Ngọc mà phải uống gấp đôi người khác, sao mà không thấy gì được chứ!
– Ừ chỉ là thấy Ngọc không uống được nhiều thôi mà!
– Cảm ơn Phong nhé, hay là để Ngọc chở về cho?
– Ừm, việc này sợ không tiện!
– Chẳng sao đâu, dù gì Ngọc cũng rảnh cả ngày mà!
– Thì… chỉ là Phong định qua nhà con bé Noemi thôi!
Nghe tôi nói mắt nàng bỗng lóe lên một chốc nhưng nhanh chóng sau đó liền trở lại bình thường mà điềm nhiên:
– Vậy để Ngọc kè Phong qua đó nhé!
– Nhưng…
– Chả sao đâu, Noemi là cô bé tinh tế chắc sẽ hiểu thôi!
– Ừm, phiền Ngọc vậy!
Thế là tôi loạng choạng ngồi lên chiếc đạp điện của Lam Ngọc trong khi phải giữ tay lái cho chiếc xe cà tàn của mình chạy theo cạnh bên, công việc tưởng như khá dễ lúc thường nhưng lại khá là khó khăn khi tôi đang ở trong tình trạng như thế này, mọi thứ cứ như bay đi bay lại trong mắt tôi vậy. Nhưng hên sao vượt qua bao nhiêu khúc cua tôi cũng đã đến được nhà của Noemi.
Sau một lúc bấm chuông, con bé cũng bước ra với đôi dép lẹp xẹp nhưng khi thấy tôi đứng cạnh Lam Ngọc, tiếng dép đó bỗng khẩn trương hơn chạy ngay đến chỗ tôi:
– Chuyện gì vậy, em kêu anh tới nhà thôi mà sao lại có chị Ngọc ở đây nữa?
– Anh…
– Chuyện là như thế này, lúc sáng bọn chị có qua nhà giáo viên chủ nhiệm để tổ chức tiệc đầu năm, Phong chỉ uống hơi nhiều nên nhờ chị chở sang đây thôi!
– Anh Phong, sao anh không nói cho em biết chứ!
– Tại vì…
– Đây là việc riêng của Phong mà sao em phải hỏi chứ, hỏi rồi em có đi được với Phong không?
– Nhưng em là bạn gái của Phong thì em có quyền được biết bạn trai em đi đâu chứ nhỉ? Vả lại chị có quyền gì nói ở đây, em đang hỏi Phong mà?
– Nếu là một bạn gái thực thụ của Phong thì chắc chắn em sẽ chăm sóc Phong ngay chứ không phải đứng ở đây mà hỏi Phong đủ thứ chuyện thế đâu, Noemi nhỉ?
Ngay lập tức, sau lời của Lam Ngọc nói con bé liền chạy ngay đến cặp lấy tay tôi dìu về hướng đối diện với nàng:
– Giờ thì chị có thể về được rồi đó, em sẽ chăm sóc cho Phong, cảm ơn chị nhiều!
Cảnh cổng đóng sầm, hình ảnh của Lam Ngọc cũng mất dần khi chiếc xe càng đi xa. Tự dưng tôi bỗng cảm thấy trống vắng lạ thường, trong lòng tôi như đang mất đi thứ gì đó, nhưng chẳng thể ngoái nhìn được lâu tôi lại bị con bé Noemi kéo vào trong nhà.
– Anh Ngồi trên ghế sô pha đi, để em pha tý nước chanh cho uống!
Rồi con bé thoăn thoắt chạy vào trong bếp chẳng để tôi kịp nói gì, mãi đến một lúc sau, khi đôi mắt tôi vừa sụp xuống con bé mới chạy ra đặt ly nước xuống bằng cái cạch làm tôi giật mình ngồi phắt dậy:
– Nước đây, uống đi cho giải rượu! Mới đầu năm đã say bét nhè!
– Uầy, lâu lâu một lần mà! Nhưng sao nhà vắng thế?
– Ba mẹ em chở nội đi thăm họ hàng rồi, còn Bảo thì chỉ mới đi chơi với mấy đứa bạn cùng lớp thôi!
– Vậy kêu anh qua đây làm gì đấy?
– Thì thấy buồn, gọi qua không được sao, phải chi lúc nãy anh bảo anh say thì em kêu anh qua làm gì, làm hại em bị Lam Ngọc dạy đời đấy!
– Uầy, em nghĩ quá rồi! Lam Ngọc chỉ là nhắc nhở thôi mà, không sao đâu!
– Em đã bảo anh là đừng đi chung với chị ta rồi mà, thật là!
– Ừ, để sau này anh chú ý hơn… ơ… oáp!
Chẳng thể kìm được sự mỏi mệt, tôi vật vã nhằm dài ường trên ghế sa lông mà ngáp ngắn ngáp dài. Thấy thế con bé đi đến chỗ tôi cằn nhằn:
– Coi kìa, sau này anh dừng nhậu nữa, chỉ tổ hại thân thôi!
– Ừ biết rồi!
– Sau này cũng đừng đi chúng với Lam Ngọc nữa đấy!
– Ừ rồi mà!
– Với lại cũng đừng có cãi lời em nữa, em chỉ muốn tốt cho anh thôi!
– Rồi rồi!
Cứ thế con bé cứ nhằn hết việc này đến việc nọ làm tôi chẳng biết làm gì hơn ngoài gật đầu lia lịa như như máy. Ấy thế mà vẫn có chuyện xảy ra khi con bé đổi câu hỏi đột ngột:
– Mà này, anh thấy tính em thế nào!
– À được, tốt tốt mà!
Vì cứ bị liệu với hàng tá câu hỏi của con bé, tôi điềm nhiên trả lời câu hỏi chắc phải tốn cả ngày tôi mới suy nghĩ ra một cách ngọt sớt, không ngần ngại. Điều đó khiến con bé đột nhiên đỏ mặt, nó hỏi dồn:
– Sao, anh bảo gì?
– À thì… anh bảo tính của em thế là tốt rồi?
– Tốt, tốt ở khoảng nào? Sao nội lúc nào cũng bảo em nên hiền dịu một tí nhỉ?
– Thì mỗi người mỗi cách nhìn nhận mà, với anh thì em thế đã quá tốt rồi!
– Ừm, cảm ơn!
Giọng con bé nhỏ xíu làm tôi nghe mãi mới lần ra được câu cảm ơn của nó, cơ mà tôi cũng chẳng quan tâm lắm, giờ tôi cứ như đang đi trên mây, người bầng thầng khó chịu không thể tả, nằm chống chày được thêm một lúc, tôi thiếp đi lúc nào không hay. Chắc là tôi thiếp đi lâu lắm vì khi tỉnh dậy trời đã dịu nắng hơn. Tuy nhiên điều làm tôi thấy sốc nhất là con bé Mi lúc này vẫn ngồi ở chỗ của tôi, chính xác hơn là tôi đang kê đâu lên chiếc đùi nhỏ nhắn của nó. Tôi không biết việc này đã xảy ra từ khi nào nhưng chắc cũng đã lâu rồi vì lúc này con bé nom đã ngủ say, hàng mi cong veo của nó rũ xuống che đi đôi mắt nai mọi thường vẫn làm tôi xao xuyến.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro