Phần 8
2024-08-03 14:32:13
Vốn có kĩ thuật vẽ banh kém vả lại đã đến gần khung thành thủ môn. Tôi chẳng còn cách nào khác ngoài sút, sút sao cũng được, chỉ cần sút nhanh, mạnh không uổng phí cơ hội mà đồng đội trao tặng, không để banh lọt vào chân của tụi nó. Tôi gồng hết sức tung cú sút trái phá nhưng chẳng dám nhìn đường đi của banh, có nghĩa là sau khi sút xong tôi nhắm tịt mắt, tôi không muốn lại thấy mình sút hỏng…
– Vàoooooooo…
Những tiếng hò reo ồn ào bỗng vang lên xung quanh tôi, kèm theo đó là những thân hình bồ tượng xô ngã tôi xuống đất mà đè lên nặng chịt, nóng hổi:
– Vào rồi con tó…
– Cái gì?
– Mày sút vào rồi, sút đẹp gớm ăn!
– Vào rồi hả?
– Thằng này mớ ngủ à, mày sút trái phá thế bố con thằng nào đỡ được, trái banh văng tuốt sang bên kia rồi kìa!
– Đú… ú… ú! Tao phải ăn mừng mới được!
Ngay tức khắc tôi nhảy cẫn đến chỗ Ngọc Lan đang ngồi cổ vũ mà giơ ngón tay chữ V:
– Phong ghi bàn rồi này!
– Phong giỏi ghê, hì hì!
Nàng cũng nheo mắt chun mũi nhìn dễ thương đến phát tợn.
– Láo gớm, hông có tụi bố tạo cơ hội cho thì mày ghi bàn bằng niềm tin.
– Phải đó, banh đập vào ngực tao còn đau này!
– Hề hề, rồi công đầu là của tụi bây, được chưa! Giờ hỏi xem tụi kia còn muốn đá nữa không?
Tuy nhiên, khi bọn tôi quay sang bên kia, mặt mày thằng nào thằng nấy đều trắng bạch không còn một giọt máu. Tuy là biết tụi nó buồn vì thua nhưng biểu hiện như thế này thì có hơi quá rồi.
– Ê làm gì mà sợ sệt thế hả, có đá nữa không?
Tôi dõng dạc nói to.
– Đá cái gì nữa, mày sút mạnh quá văng qua bên đất của tụi Bình An B rồi kìa!
… Bạn đang đọc truyện Đời học sinh – Quyển 3 tại nguồn: http://bimdep.pro/doi-hoc-sinh-quyen-3/
Trước vấn đề nghiêm trọng mà tụi xóm tôi nêu lên, tôi chỉ đáp gỏn lọn:
– Thì qua lụm lại!
– Mày có ngon thì qua bên đấy đi!
– Úi xì, không qua thì tao qua!
Sẵn trong lòng sự háo hức có từ bàn thắng lúc nãy, tôi hiên ngang đi qua phần sân bên đấy như đất của mình vậy. Chẳng mấy chốc sau tôi cùng đến được chỗ trái banh văng tới. Thế nhưng vừa nhấc trái banh quay đi, tôi đã nghe tiếng gọi giật:
– Ê, đứng lại đó!
Từ trong quán cà phê sân vườn ở phía sau lưng tôi, bỗng xuất hiện một đám choai choai cùng với đó là một thằng có vẻ sừng sộ cầm đầu. Bọn nó gọi giật tôi lại dò hỏi:
– Mày đi đâu đấy?
– Thì đi lượm banh!
– Mày biết đây là đất của ai không mà dám đi vào!
– Thì đất của tụi mày!
Dường như hết kiên nhẫn, bọn nó nắm lấy cổ áo tôi hét lớn:
– Mày giỡn mặt với bố mày à, biết đất của tụi tao mà còn dám vào sao?
– Tao vào lấy banh chứ có đụng chạm gì đến bọn mày chưa, cứ to mõm!
– Mày nói thằng nào to mõm?
– Có chuyện gì vậy Phong?
Cả bọn thằngToàn chạy đến, có cả nhóm nữ nữa.
– Tao chỉ vào lụm banh thôi, mày coi cái bọn rảnh hơi này nè Khánh!
– Mày chán đời à, nói ai rảnh hơi!
– Uầy, khoang khoang, mọi người bình tỉnh đã!
Thằng Khánh vội bay vào can ngăn.
– Hôm nay phải làm ra lẽ tụi tao mới bằng lòng đấy! Mày xem thằng này nó vào đất của bọn tao này!
– Thì nó chỉ vào lụm banh thôi mà!
– Ai biết được bọn mày, biết đâu lại vào đất bọn tao thám thính.
– Thám thám cái…
– Thôi đi Phong, để cho người ta giải quyết.
Ngọc Lan vội vã kéo tay tôi vào trong.
– Giờ tụi bây muốn thế nào đây?
– Đơn giản thôi, tụi tao sẽ lấy trái banh này coi như bọn bây chẳng làm gì ở Đồng bò cả!
– Tui bây đừng có mơ, biết banh bọn tao mua nhiêu tiền không?
Tôi cau mày gằn giọng.
– Tao không cần biết! Vào đất bọn tao thì là của tụi tao!
– Mày dám…
– Thấy bọn bây nài nỉ vang xin thế cũng tội. Thôi thì tao có điều kiện thế này, ngày maixóm bây đá với xóm tao tại Đồng bò, đội nào thua được lấy trái banh này, sao?
– Láo toét, banh của bọn tao mà…
– Thôi đi Phong – Thằng Khánh đẩy tôi về sau – Được, tao chấp nhận điều kiện của bọn mày, ngày mai 5h chiều tại đây!
– Hà hà tốt, đầu lĩnh của xóm phải như thế chứ! Không mất gốc như mày đâu Phong, đi 2 năm về chỉ như một thằng lắm mồm bám váy con gái!
– Thằng chó…
Tôi điên tiết đấm thật mạnh vào mặt nó, nhưng nhanh như cắt nó mở bàn tay đỡ gọn lấy đòn của tôi, kéo lùi về làm tôi mất đà rồi dịch nhẹ tới trước hất mạnh tôi bật ngửa vềsau.
– Hế hế, sau 2 năm mày yếu thế Phong, chậc… như con gái…
– Mày…
– Hề hề hề, thôi cứ y như điều kiện nhá, nhớ đến đúng giờ đấy!
Nó cười khoái trá ôm trái banh quay đi trong sự tức tối cực độ của tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro